Tháng ba năm ngoái, sau khi Kỷ Minh Viễn và nhị muội muội Tề Quốc hầu thành hôn, Lưu hoàng hậu bắt đầu tái lập hệ thống nữ quan trong cung, đồng thời tuyển chọn ba mươi mốt nữ tài có học vấn uyên thâm ở Kinh thành để sưu tầm thơ văn của các bậc hiền nữ và tài nữ của các đời, chỉnh lý và xuất bản.
Thi văn Kỷ Minh Dao dở tệ, đương nhiên không có tên trong danh sách trúng tuyển. hưng Kỷ Minh Đạt từng lấy thơ phú lấy được khen thưởng trong dạ yến săn thu, cũng không thể trúng tuyển. Hiển nhiên, Hoàng đế và Hoàng hậu rất bất mãn với quan hệ thông gia của An Quốc công và Tề Quốc hầu.
Hôn sự đã thành, dã tâm của hai người này cũng đã rõ rành rành.
Kỷ Minh Dao cũng là nữ nhi của An Quốc Công. Thậm chí nàng còn được gả cho nhà mẹ đẻ của phu nhân An Quốc Công. Từ năm ngoái đến năm ngoái, nàng còn đích thân tới phủ An Quốc Công gần chín tháng, thay Kỷ gia xử lý mối hôn sự này. Nếu không phải có mối quan hệ với Bảo Khánh tỷ tỷ, nàng càng không nhận được sự tín nhiệm Hoàng đế và Hoàng hậu.
Nhưng nếu... Nàng muốn phủ Lý quốc công diệt vong thì sao?
Nếu là tội không quản giáo người nhà, nô tài ức hiếp dân chúng cũng chỉ có thể khiến cho những nhà quyền quý này bị phạt cấm túc, phạt bổng, tạm thời cách chức. Những người bị trừng phạt bằng đòn roi, lưu đày, chặt đầu, chỉ là đám nô tài. Nhưng nếu bản thân huân quý cưỡng đoạt dân nữ nhà lành, còn bức bách người nhà đi xa tha hương thì sao?
Theo luật pháp của triều đại này.
Cưỡng đoạt nữ tử nhà lành, treo cổ tại chỗ!
Đầu tiên, nàng phải chờ đến khi có chứng cứ cụ thể. Thứ hai, nàng cần một thân phận càng cao càng tốt. Hoặc nói cách khác là khiến Hoàng hậu và Hoàng đế nhìn thấy giá trị của nàng.
Nàng tin trên đời này vẫn còn có công nghĩa. Đương kim Hoàng đế chăm lo việc nước, yêu dân như con khiến Đại Chu được xưng tụng là cai trị thanh minh, dân chúng ấm no an vui. Cho dù hiện tại nàng tìm đến Đô Sát viện buộc tội phủ Quốc Công hoặc đi gõ trống Đăng Văn kêu oan, cũng có năm phần có thể sẽ lấy lại được công bằng. Nhưng nàng muốn tập hợp đầy đủ chứng cứ, bảo đảm chắc chắn.
Kỷ Minh Dao hong khô thư, tự tay bỏ vào phong thư, đóng kín, lại chuẩn bị một phần hậu lễ, cho người nhanh chóng mang đến phủ Tứ An cho Phương phu nhân.
Đây là một phong thư thỉnh cầu kết giao.
Phương phu nhân xuất thân từ gia đình đọc sách, không học võ nghệ, nhưng sau khi trượng phu chết trận lại dốc hết sức gánh vác trách nhiệm của vong phu: Trên có thể chỉ huy toàn quân, tự mình lên ngựa giết địch, lập công được Hoàng đế gia phong làm phu nhân, tạm thời giữ chức chỉ huy Tứ An, dưới có thể khiến tướng sĩ dưới trướng phục tùng. Nàng muốn học hỏi.
Học võ nghệ nặng sợ là không kịp nữa rồi. Nhưng nàng muốn biết, dưới tình huống nàng không thể ra chiến trường, nàng còn có thể làm gì khác ở trong quân doanh?
Hậu cần? Lương thực? Trợ giúp huấn luyện binh sĩ?
Thư được gửi đi.
Kỷ Minh Dao tập hợp đủ tất cả nữ hộ vệ, để các nàng cùng dạy nàng cưỡi ngựa.
Tổng cộng mười người, trận thế hơi lớn nhưng nàng cho rằng nàng thật sự cần nhiều người như vậy.
...
Án Sát phó sứ tỉnh Đông Quan mới nhậm chức, Thôi Giác bước ra khỏi quân doanh lên ngựa.
Đại Chu có một kinh và mười tám tỉnh, chỉ có tỉnh Đông Quan vắng người, khí hậu rét lạnh lại tiếp giáp với địch quốc Đông Khương, thường xuyên xảy ra chiến sự lớn nhỏ, vì vậy không thiết lập Bố Chính Sứ ti, chỉ do Tĩnh Bắc tướng quân quản lý quân chính, lại có hai tham chính, hai tham nghị cùng hai viên án sát phó sứ, chuyên phân công quản lý mọi việc về dân sinh và hình ngục, có thể thượng tấu thẳng lên triều đình.
Thôi Giác nhậm chức Án Sát phó sứ đã hai tháng, trụ sở của nha môn ở phủ Trường Hưng cách Song Bình bốn trăm dặm, hôm nay đến phủ Song Bình là vì công vụ.
Hiện việc công vụ đã xong. Thừa dịp sắc trời còn sáng, hắn nên lên đường trở về. Nhưng đi ra quân doanh không đến mười dặm, ở ngoài rừng rậm, hắn thấy có người đang học cưỡi ngựa.
Mặc dù cách nhau khá xa nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, người được rất nhiều hộ vệ vây quanh trên lưng ngựa kia là thê muội của hắn - Nhị muội muội của Kỷ Minh Đạt.
Kỷ cung nhân.
Việc này liên quan gì đến hắn.
Nhưng khi Thôi Giác dời mắt, Kỷ Cung Nhân ở trên ngựa lại lung lay như sắp ngã xuống —— không, nàng thật sự đã ngã xuống!
Sao lại có chuyện như thế!
Thôi Giác đột nhiên ghìm ngựa lại.
Hai nữ hộ vệ đón được Kỷ Cung nhân, tựa hồ không thể để nàng bị thương.
Kỷ Cung nhân dựa vào hộ vệ, ngồi trên mặt đất một lát.
Nàng như đang khóc.
Rất nhanh, nàng lau lau mặt, đứng lên.
Nàng bắt đầu tiếp tục học cưỡi ngựa.
Lần này, là một nữ hộ vệ cùng nàng lên ngựa, ở sau lưng bảo vệ nàng.
Hắn cần phải đi.
Thôi Giác cụp mắt, liếc mắt nhìn dây cương trong tay.
Hắn thúc ngựa rời đi.
-
Trong kinh, phủ An Quốc Công.
Từ lão phu nhân đang lúc hồi quang phản chiếu sắp sửa rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Từ khi đích trưởng tôn Kỷ Minh Viễn và Nhị cô nương của phủ Tề Quốc hầu đính hôn, bà ta cãi nhau với nhi tử ruột một trận, liền bệnh nặng không dậy nổi, bao nhiêu danh y chẩn trị, thuốc đã vào bụng cũng không chút hiệu quả. Đến bây giờ chịu đựng gần hai năm, rốt cuộc ngay cả canh sâm cũng không giữ nổi mạng sống của bà ta.
Con cháu cả phủ đều chờ ở An Khánh Đường. Nữ nhi đã xuất giá cũng trở về đưa tiễn.
Kỷ Minh Đức giả vờ lau nước mắt, kì thực không nhịn được mà liếc nhìn đại tỷ tỷ, trong lòng cười trộm.
Trước đây nàng ta còn đáng tiếc vì thái thái bất công, không thể gả cho Ôn biểu ca. Nhưng khi đó nàng ta quá trẻ tuổi, nghĩ không thấu đáo, biểu ca có là gì? Nàng ta là nữ nhi của quốc công, đương nhiên nên gả cho Hầu gia tương lai. Biểu ca vất vả tranh đấu ở quân doanh hai ba năm, được điều đi Bắc Cương cũng chỉ mới là Tứ phẩm Chỉ huy thiêm sự. Tước vị Phủ Lý Quốc Công có lại là tước vị hàng phục, truyền đến người hắn chỉ còn tử tước, tương lai Nhị tỷ tỷ cũng chỉ là Tử tước phu nhân mà thôi! Lại qua hai, ba mươi năm, nếu muốn bàn về thân phận, Nhị tỷ tỷ và Đại tỷ tỷ đều chỉ có thể hành lễ với nàng ta!
Giờ nhìn đại tỷ tỷ gả cho "nam tử tốt nhất Đại Chu" năm đó thì sao? Phu thê sống gần năm năm lại đối xử như kẻ thù, cãi nhau khiến cho cả kinh thành phải chế giễu.
Bây giờ thì tốt rồi, đại tỷ phu một mình đi đông quan Bắc Cương, để đại tỷ tỷ ở nhà, đại tỷ tỷ muốn cãi cũng không được, không biết có phải là rất tịch mịch hay không?
Còn có...
Kỷ Minh Đức vịn bụng dưới, che khóe miệng.
Không tính Tứ muội muội, trong các tỷ muội, nàng ta là người xuất giá muộn nhất, nhưng nàng ta đã sinh hạ nhi tử, đã được hai tuổi, hiện tại lại mang thai thêm một đứa con. Mà hai tỷ tỷ, một người thành hôn gần năm năm, một người thành hôn tròn bốn năm, cho tới bây giờ cũng không có con.
Ai có thể nghĩ tới, trong các tỷ muội, lại là nàng ta gả tốt nhất, cuộc sống cũng thư thái nhất đây! Có thể thấy được vận mệnh không do người. Phu nhân dù bất công đến đâu thì người được hưởng phúc vẫn sẽ hưởng phúc, người nên chịu khổ vẫn là phải chịu khổ!
Trong phòng ngủ của An Khánh Đường.
Từ lão phu nhân không chịu nói thêm một câu nào với An Quốc công. Bà ta chỉ muốn nói chuyện với đại tôn nữ, nói chuyện riêng.
An Quốc công đành phải đi ra khỏi phòng ngủ, gọi Đại nữ nhi làm bà ta không yên lòng vào.
Đôi mắt Kỷ Minh Đạt sớm sưng đến không mở ra được. Nàng ta khóc bổ nhào tới trước tổ mẫu.
"Minh Đạt, Minh Đạt!" Từ lão phu nhân dùng bàn tay khô gầy xanh đen run rẩy sờ mặt tôn nữ, "Con nhớ kỹ, con nhất định phải nhớ kỹ!"
"Không cho phép con hoà ly với Thôi Giác!" Bà ta dùng hết toàn lực nói.
"Đời này của con đành ở lại Thôi gia, sau này, ở lại Thôi gia!" Bà ta buồn bã rơi lệ.
Nhi tử của bà ta đang dẫn cả nhà đi một con đường không có lối về. Bà ta không thể sống nổi nữa. Người chết rồi cũng không quản được nhiều. Nhưng ít nhất, ít nhất có thể giữ được Minh Đạt!
Trước kia bà ta chê Thôi gia không biết tốt xấu, dám xa lánh phủ An quốc công, nhưng bây giờ xem ra lại là chuyện tốt! Thôi gia không xen vào chuyện mất đầu này, Minh Đạt là nữ nhi đã xuất giá, có lẽ cũng sẽ không bị phụ thân nàng liên lụy, có thể cả đời ở Thôi gia an ổn sống sót. Nếu như hòa ly trở về, không biết còn có thể bảo phụ thân nàng ta gả đi nhà ai, vậy thì, càng khó giữ được mạng sống!
Hai mắt Từ lão phu nhân dần dần không còn nhìn thấy gì nữa.
"Nhanh đồng ý, nhanh đồng ý đi!" Thanh âm của bà ta cũng khàn khàn, lời nói ra cơ hồ không thành câu. Bà ta sờ soạng về phía trước, ôm cháu gái, không ngừng nói, "Nhanh đồng ý đi! Đứa nhỏ này, không phải con luôn nghe lời sao!"
Kỷ Minh Đạt quên mất mình có đồng ý với tổ mẫu hay không. Sau ngày hôm đó, nàng ta chỉ nhớ lão thái thái không còn hô hấp trong ngực nàng ta, chết không nhắm mắt. Chỉ nhớ nàng ta đã giúp bà ta nhắm hai mắt trước rồi mới nghĩ đến việc phụ thân, mẫu thân. Nàng ta chỉ nhớ rõ tiếng khóc vang vọng khắp phủ.
Thôi Giác một mình ngoại nhiệm, không có mặt ở trong kinh, nàng ta và huynh trưởng, tẩu tử của Thôi Giác cũng đã sớm như người xa lạ. Tổ mẫu qua đời, nàng ta đương nhiên phải ở nhà giúp đỡ xử lý tang sự.
Nàng ta không gọi người đến Thôi gia nói nàng ta sẽ ở tạm thời ở nhà mẹ đẻ, gần tháng rồi không về. Tang thư được gửi đi, huynh trưởng và tẩu tử của Thôi Giác cũng chỉ gọi người đưa tang lễ tới, không hỏi nàng ta thêm một câu.
Kỷ Minh Đạt cười lạnh.
Thôi Giác lạnh lùng vô tình, chẳng những không đồng ý tôn trọng người thê tử này một chút nào, ngay cả tổ mẫu bệnh nặng, hắn cũng có thể hoàn toàn không để ý, muốn ra ngoài biên quan Bắc Cương. Huynh tẩu của Thôi Giác càng không biết cái gì gọi là không xứng làm người nhà của nàng ta, ngay cả tổ mẫu qua đời cũng qua loa cho xong chuyện như thế!
Bốn năm lẻ mười tháng này —— nàng ta cũng coi như là sống đủ năm năm! Nàng ta đã sớm không còn chờ mong gì đối với Thôi Giác!
Nếu Thôi Giác từ biên quan Bắc Cương trở về mà vẫn như trước đây, nàng ta còn không bằng, còn không bằng không quản tới thanh danh bên ngoài cùng với mệnh lệnh của phụ mẫu... Dứt khoát, dứt khoát tách ra với hắn là được!
Quỳ gối trước linh cữu tổ mẫu, Kỷ Minh Đạt chảy nước mắt cắn chặt răng.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)