Năm thứ tư thành hôn, Kỷ Minh Dao tròn mười chín tuổi.
Nàng vẫn chưa viên phòng với Ôn Tòng Dương.
Nàng đã xây dựng tâm lý rất nhiều lần, sớm đã tiếp nhận khả năng "sẽ phát sinh quan hệ với Ôn Tòng Dương", cũng chuẩn bị xong một vài phương pháp tránh mang thai.
Nhưng mỗi khi nàng cảm thấy không thể xem nhẹ ám chỉ và chờ mong của Ôn Tòng Dương, khi cần phải làm, các trưởng bối của hắn sẽ làm ra một số chuyện làm khó nàng, khiến thể xác và tinh thần của nàng mệt nhọc, khiến nàng có lý hợp lý để mất hứng, để phiền muộn, để "không có tâm tình" thân mật với hắn.
Ví dụ như, Ôn Tòng Dương làm Thiên hộ, khó tránh khỏi đi sớm về trễ, chịu mệt nhọc, thậm chí còn bị thương trong lúc huấn luyện. Trương lão phu nhân thương cháu trai, rất không hài lòng, mỗi lần Ôn Tòng Dương bị thương, ít nhất đều sẽ lạnh nhạt với nàng ba đến năm ngày, có khi đến mười ngày nửa tháng. Thậm chí, mỗi lần Ôn Tòng Dương đi công vụ, Trương lão phu nhân vì lo lắng cho cháu lại trút oán khí lên nàng.
Nhưng Kỷ Minh Dao không cảm thấy oan ức.
Bởi vì, chính nàng đã nhờ Bảo Khánh tỷ tỷ ám chỉ cho cấp trên Hoắc chỉ huy, nói nàng sống không được tốt lắm trong phủ Lý quốc công, nếu Ôn Tòng Dương có thể thăng tiến, nàng sẽ có thể ít bị các trưởng bối của Ôn gia trách cứ. Hoắc Nguyên trở nên cực kỳ nghiêm khắc với Ôn Tòng Dương.
- Đúng vậy, nàng biết Hoắc Nguyên có tình cảm với nàng. Nàng đang lợi dụng sự ái mộ của hắn.
Lại ví dụ như, Ôn Tuệ bảo nàng hỗ trợ xử lý hôn sự của Kỷ Minh Viễn, lần này nàng không có lý do gì để từ chối —— cho dù đây là việc làm trái ý hoàng đế và hoàng hậu.
Kỷ Minh Viễn kết duyên với Nhị muội muội của Tề Quốc hầu. Con trưởng của quốc công cưới thê tử, Hầu gia gả muội muội, hôn sự được làm rất hoành tráng, chấn động cả kinh. Trước sau bận rộn suốt tám chín tháng, nhờ vậy mà Ôn Tòng Dương cũng cả nửa năm không nghĩ đến chuyện động phòng với nàng.
Ví dụ như Lý Quốc bá thỉnh thoảng cùng mẫu thân Trương lão phu nhân của ông ta trừng mắt cảnh cáo nàng.
Dường như trong toàn bộ phủ Lý Quốc Công, chỉ có Hà phu nhân thay đổi cách hành sự, không còn cố tình đối xử bất công với nàng. Nhưng sau khi Lý Như Huệ lấy trượng phu, mỗi lần có chỗ không như ý liền sẽ trở về kể khổ với phụ mẫu nàng ta. Tức phụ Lý Kiều sẽ nhắc tới với Hà phu nhân. Hà phu nhân liền nhắc tới vài lần, “Giá mà năm đó giữ Như Huệ ở lại, để nó khỏi phải chịu uất ức ở nhà người khác, nhà ta cũng đâu phải không nuôi nổi nó.”
Mà mỗi lần Ôn Tòng Dương cảm thấy áy náy với Lý Như Huệ, cũng sẽ có vài ngày không dám nghĩ đến chuyện gần gũi với nàng.
Ba năm rưỡi qua, nàng và Ôn Tòng Dương cứ thế cùng ngủ chung một giường, cùng nhau ngủ nhưng không hề vượt quá giới hạn.
Ngược lại không có ai thúc giục bọn họ sinh con. Có lẽ là bởi vì dòng dõi của Ôn thị vốn không nhiều, Ôn Tòng Dương chính là sau khi phụ mẫu của hắn thành hôn mười mấy năm mới ra đời.
Lúc này bọn họ mới ba, bốn năm, qua năm năm lại thúc giục cũng không muộn.
Có đôi khi, nhìn khuôn mặt cố kìm nén dục vọng của Ôn Tòng Dương, Kỷ Minh Dao cũng cảm thấy hắn đã bị giày vò đến mức từ bỏ ý định làm phu thê thật sự với nàng.
Đang lúc nàng cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, Ôn Tòng Dương lại âm thầm giấu mọi người trong nhà, điều mình đến Bắc Cương.
Mà ngay ngày hôm sau khi Kỷ Minh Dao quyết định cùng Ôn Tòng Dương đi tới biên cương đảm nhiệm, Bảo Khánh nói cho nàng biết, Ngụy Lâm bị chuốc say, nói ra một chút chân tướng năm đó.
Chờ đến khi mấy câu nói đó được chứng thực, Kỷ Minh Dao đã đợi suốt hai năm lẻ mười tháng. Từ năm mới mười bảy tuổi, đợi đến mùa đông năm mười chín tuổi.
Mục tiêu ban đầu của nàng là Cố Lục. Sau khi người mà Bảo Khánh tỷ tỷ sắp xếp vào kinh thành, tiếp xúc đầu tiên cũng là Cố Lục.
Nhưng chẳng biết tại sao, Cố Lục lại có sự cảnh giác vượt quá mức đối với thương nhân ngoại lai, một mực chỉ sử dụng những người quen biết từ lâu, không muốn dùng bất kỳ người mới nào —— cho dù người mới vì trèo lên phủ Lý Quốc Công, cho ông ta nhiều lợi ích gấp mấy lần.
Tiếp cận với ông ta không được, để tránh rút dây động rừng, nàng và Bảo Khánh tỷ tỷ đành phải tạm dừng kế hoạch nửa năm, thay một nhóm người khác, chia nhau thăm dò những quản sự đáng ngờ khác.
Cuối cùng, nàng cũng đã chờ được.
Sau khi uống say, Ngụy Lâm đã lỡ miệng nói rằng hai mươi năm trước, ông ta từng được Lý Quốc bá giao cho đi xuống phía Nam một lần để trông coi một gia đình an cư ở đó.
Ông ta nói, việc lần này tuy rằng không có nhiều lợi lộc nhưng cũng coi như đi lại thoải mái. Cả nhà kia đều là người già yếu, nữ nhân và trẻ con, chỉ có một tiểu tử mười tám mười chín xem như là người lớn, trên đường không dám nổi lên tâm tư không đứng đắn, còn ân cần hầu hạ ông ta, mỗi ngày đều mua rượu ngon thức ăn ngon đến mời ông ta. Đến Dương Châu, nhà này liền mua nhà mua đất để an cư, qua ngày, lại không đến một tháng, không ngờ lại bắt đầu làm ăn buôn bán. Ông ta lại ở lại hai tháng, thấy bọn họ thành thật liền hồi kinh phục mệnh, chỉ tiếc, lão gia không thưởng cho ông ta quá nhiều.
Ngụy Lâm không nói người nhà này họ gì. Người của Bảo Khánh tỷ tỷ sợ ông ta sinh nghi, cũng không dám hỏi sâu, chỉ coi như hóng chuyện mà thôi.
Nhưng Kỷ Minh Dao cảm thấy —— nàng cảm thấy —— nếu họ của di nương không bị đổi, người nhà này, hẳn là họ "Thẩm".
Bọn họ chính là… người nhà của di nương ——mẫu thân của nàng đời này —— người thân của bà.
Là người bán mẫu thân nàng.
Là bán mẫu thân nàng, còn cầm bạc bán mình của mẫu thân, sống rất tốt.
Kỷ Minh Dao viết đầy chữ "Thẩm" lên giấy, sau đó xoa nắn, xé nát, để vào chậu than rồi thiêu hủy.
Bình tĩnh, bình tĩnh, nàng tự nhủ với mình.
Trước đừng kết luận vội.
Đã đợi ngần ấy năm rồi, thêm một hai năm nữa có đáng là gì?
Trước khi đi biên quan, Kỷ Minh Dao nhờ Bảo Khánh tỷ tỷ sắp xếp cho nàng mấy nữ hộ vệ. Một đường lên phía bắc, nàng và Ôn Tòng Dương kịp đến phủ Song Bình biên quan trước năm mới.
Năm mới vừa qua, Kỷ Minh Dao liền lệnh cho hai người trong nữ hộ vệ mang Thanh Sương, Hoa Ảnh cùng mấy nam tử đáng tin cùng nhau đi xuống Dương Châu, tìm kiếm được Thẩm gia đã an cư, mua nhà và bắt đầu kinh doanh ở Dương Châu vào năm Nhân Thánh thứ ba. Nàng ra lệnh, nếu như tìm được, trước đừng có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp nào với bọn họ, chỉ cần thăm dò tường tận hiện trạng của mỗi người "Thẩm gia" và tất cả sự việc xảy ra suốt hai mươi hai năm qua rồi trở về báo cáo cho nàng.
Rời khỏi phủ Lý quốc công, cuối cùng nàng cũng có thể tự do sử dụng nguồn lực trong tay.
Từ trước đến nay Ôn Tòng Dương không can thiệp vào những việc nàng làm, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Hắn có tò mò tại sao người hầu kẻ hạ lại ít đi, nhiều lắm cũng chỉ hỏi một câu, nàng chỉ cần nói ra một lý do hợp lý, hắn sẽ không hoài nghi hay hỏi thêm. Cho nên, nàng cũng không sợ bị hắn ngăn cản.
Bây giờ, nàng thật sự có chút thích sự "Si tình" của hắn đối với nàng. Theo một khía cạnh nào đó, hắn rất nghe lời.
Biên quan lạnh lẽo, không phồn hoa giàu có và đông đúc như trong kinh, khí hậu cũng lạnh lẽo hơn. Mùa xuân tháng ba sắp tới, trời vẫn còn tuyết rơi. Mà Ôn Tòng Dương khi được điều tới biên quân, mặc dù từ Ngũ phẩm Thiên hộ thăng làm Chính tứ phẩm Chỉ huy thiêm sự nhưng cũng không còn là đại thiếu gia kim tôn ngọc quý của phủ Quốc Công.
Đông Khương đang có dấu hiệu rục rịch. Hắn đến biên cương là để giữ gìn lãnh thổ biên cương, không phải để hưởng thụ, lại có tổng binh Hoắc Nguyên cùng với nhiều chỉ huy khác, mặc dù hắn muốn sắp xếp cho Kỷ Minh Dao điều kiện sinh hoạt xa hoa như ở phủ Lý quốc công trong kinh thành cũng không thể nào làm được.
Hắn rất áy náy, vô cùng áy náy.
Kỷ Minh Dao đương nhiên hiểu chuyện, dịu dàng nói với hắn: "Lúc nói muốn cùng biểu ca đi, những điều này ta đều nghĩ đến. Biểu ca biết, ta luôn không coi trọng chi phí ăn mặc, như vậy đã rất tốt rồi. Biểu ca cũng không cần áy náy hay phiền lòng vì ta nữa. Có thể ở cùng biểu ca, ta thật sự rất vui. Biểu ca chỉ cần toàn tâm cho chính sự, sớm ngày thắng lợi, chúng ta liền có thể sớm ngày về nhà." ( truyện trên app tyt )
Lời này nói ra khỏi miệng, là thật hay giả, chính nàng cũng không nghĩ tới.
Nàng đã sớm tự lừa dối bản thân thành quen rồi.
Ôn Tòng Dương chấn chỉnh lại tinh thần, đi vào trong doanh trại luyện quân.
Khi Kỷ Minh Dao một mình suy tư, bắt đầu viết thư cho Phương phu nhân, người thay trượng phu đảm nhiệm Tứ An Chỉ Huy Sứ.
Thành hôn bốn năm, gần như toàn bộ kinh thành đều cho rằng Ôn Tòng Dương từ một tên công tử bột dốt nát thiếu học vấn, chữ cũng không biết hết trở thành người được nhậm chức trong quân, công lao ngày càng nhiều hơn, thậm chí còn trở thành một tiểu tướng trung dũng, tự mình xin đến biên quan, không thiếu khỏi sự đốc thúc dạy dỗ của "thê tử" là nàng.
Có lẽ là do Ôn Tuệ ra tay, vì để cứu vãn thanh danh của nữ nhi và mẫu thân, trong kinh vẫn còn tán dương nàng là "Hiền thê". Nhưng thật ra trước khi đến Song Bình, nàng chưa từng chủ động đốc thúc Ôn Tòng Dương tập võ hay cầu tiến.
Sống lại thêm hai mươi năm, một lần cũng không có.
Nàng còn không để mình "cầu tiến", làm sao có thể hao phí tinh thần, cả ngày nghĩ cách thúc giục người khác cố gắng như thế nào. Nếu có sức lực này, nàng nhất định sẽ dùng ở trên người mình.
Trước khi thành hôn, tất cả đều là Ôn Tòng Dương tự làm được gì đó rồi đến tìm, sau đó lại đến tranh công với nàng, để được nàng cổ vũ và tán dương. Hắn còn thường xuyên mang đến rất nhiều phiền phức khiến nàng không thể không mệt mỏi ứng phó. Nếu lần nào hắn chỉ đơn thuần hoàn thành một chuyện, nàng quả thực muốn thắp hương tạ ơn.
Việc ám chỉ Hoắc Nguyên nghiêm khắc quản lý hắn là cái cớ mà nàng cho Trương lão phu nhân không có lý do làm phiền nàng, tránh việc phải động phòng. Nhưng nàng cũng không có cách nào ngăn cản Ôn Tòng Dương muốn tiến bộ.
Nàng khích lệ là sai, ngăn cản lại càng sai. Không ngăn cản, ít nhất hắn thật sự sẽ có tiến bộ, cũng có thể tính là chuyện tốt đi.
Sau khi sống lại đến thế giới này, nàng càng không giống như kiếp trước, dốc hết toàn lực thúc giục mình tranh giành. Nàng chỉ muốn sống sót, sống khỏe mạnh, không bị người khác mưu hại, sống thật tốt.
Nhưng bây giờ, nàng có chút hối hận, ít nhất lúc ở khuê phòng, hẳn là nàng nên học cưỡi ngựa. Nàng không nên để bản thân bị trói buộc bởi sự qua đời của mẫu thân.
Nếu muốn thật sự đòi lại công bằng cho mẫu thân, nàng không thể bị mắc kẹt trong quá khứ đó nữa.
Nếu không, làm sao nàng có thể lập thành tích trong quân doanh, chính thức đứng trước mặt Hoàng hậu.
Nghĩ đến khả năng tệ nhất, nếu quân địch phá thành, nàng không biết cưỡi ngựa, ngay cả chạy cũng chạy không nhanh.
Mạng mất rồi còn nói gì đến công bằng.