Cuối cùng, là Hà phu nhân mỗi sáng sớm đều lên xe đến phủ An quốc công một tháng, thay Ôn Tuệ làm lễ đính thân của Kỷ Minh Đức.

Rốt cuộc Lý Quốc bá cũng thấy bất mãn với Kỷ Minh Dao. Khi đương gia thái thái không ở nhà, việc nhà của phủ Quốc Công cũng không giao cho "đại nãi nãi" là nàng xử lý, tất cả đều là do Hà phu nhân mỗi ngày giúp đỡ lo liệu mọi chuyện cho tiểu cô, buổi chiều từ phủ An Quốc Công trở về, bà ta nghỉ ngơi một lát rồi lại làm chuyện trong nhà mình.

Tiểu cô vì nữ nhi ruột mà mệt mỏi đến sinh bệnh, suốt một tháng cũng chưa thấy tốt lên. Ngày nào Hà phu nhân cũng phải chạy hai đầu, cảm giác mình cũng sắp mệt mỏi đến kiệt sức. Đã vậy, thỉnh thoảng bà ta còn phải nghe vài câu nói mỉa mai từ lão phu nhân phủ An Quốc Công!

Chuyện gì vậy chứ!

Nhưng lão gia và lão thái thái tức giận, nhất quyết không cho bà ta gọi con dâu đến giúp việc quản gia tạm thời. Chính bà ta cũng sợ con dâu quản gia một, hai tháng chẳng may quen tay hoặc làm còn tốt hơn mình, đến lúc bà ta lấy lại quyền hành thì chỗ nào cũng không thuận, vậy còn không bằng để bà ta gắng gượng qua đoạn thời gian này.

Nhưng mặc dù Hà phu nhân mệt mỏi cũng không dám vô cớ trừng mắt với con dâu nữa. Bà ta sợ đứa con dâu này rồi.

Mấy ngày nay, mặc kệ lão gia có tới phòng bà ta hay không, hàng đêm trước khi bà ta ngủ đều nghĩ, nếu lúc bà ta mười sáu tuổi, nhà trượng phu ép bà ta phải làm chuyện bà ta không tình nguyện, liệu bà ta có dám quỳ thẳng lưng, nhìn chằm chằm, cho dù trượng phu khuyên cũng nhất quyết không nhượng bộ trước sự chất vấn và giận dữ của lão thái thái và cha chồng hay không? Mà lão thái thái này còn là mẫu thân ruột của đích mẫu bà, cha chồng cũng là ca ca ruột của đích mẫu bà!

Bà ta quả thật không dám.

Cho dù hiện tại, bà ta đã bốn mươi bảy, nhi tử đã lớn và thành gia lập thất, bà ta cũng không dám.

Thê tử của Tòng Dương lại là đứa bé cương quyết như vậy?

Nàng không sợ phụ mẫu của trượng phu không thích, đích mẫu chán ghét, không có chỗ sống yên ổn ở trong phủ Lý quốc công sao!

Hà phu nhân nghĩ mãi mà không rõ con dâu lấy đâu ra can đảm. Cho dù quận chúa Bảo Khánh tốt với nàng, tốt như tỷ muội ruột đi nữa, đến cùng cũng không phải tỷ muội ruột, làm sao cũng không tiện quản chuyện trong nhà.

Nhưng ngay cả cuộc sống an ổn phú quý như vậy cũng có thể không cần, đứa nhỏ này vẫn nhớ kỹ cái chết của di nương nàng mười hai năm qua, bà ta vẫn, vẫn... Vẫn nên đối xử với nàng tốt hơn một chút đi!

Aiz!!

-

Kỷ Minh Dao thản nhiên đối mặt với oán khí của Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá.

Nàng bị gả đến nhà mẹ đẻ đích mẫu, phải chịu áp lực từ cả “nhà trượng phu” lẫn “nhà mẹ đẻ”, nhưng đồng thời, cả hai phía cũng sẽ không dễ dàng làm gì được nàng.

Ôn gia không dám bỏ nàng.

Ôn Tòng Dương dù có tái giá cũng không có khả năng cưới được nữ nhi của một quốc công. Nếu không có Ôn Tuệ, chỉ sợ ngay cả lần đầu cưới nàng cũng không được.

Ôn Tuệ cũng không dám để cho Ôn gia hưu nàng. Phủ An Quốc công không còn một thứ nữ nào có thể gả về được nữa. Ôn Tuệ cũng không gánh nổi hậu quả của việc Ôn gia bỏ rơi cô nương của phủ An Quốc công.

Tuy An Quốc công không thích nàng, thậm chí chán ghét nàng nhưng dù gì nàng cũng xuất thân từ phủ An Quốc công, là "nữ nhi" của ông ta, cũng đại biểu cho mặt mũi của ông ta.

Nhưng làm "trưởng bối", Lý Quốc bá và Trương lão phu nhân có thể hợp lý trừng phạt tiểu bối. Khi lời từ chối nói ra khỏi miệng, Kỷ Minh Dao đã nghĩ nàng có thể sẽ gặp cái gì. Nếu chỉ là mặt lạnh và nói lời lạnh nhạt, đó là kết quả tốt nhất rồi. Nàng còn tưởng rằng ít nhất nàng sẽ bị quỳ mấy canh giờ hoặc bị cấm túc một khoảng thời gian không được ra khỏi cửa, không cho phép gặp người.

Xem ra, nàng vẫn đánh giá cao Ôn gia.

Kỷ Minh Dao bảo Thanh Sương tạm dừng thám thính trước, chờ động thái của Lý Quốc bá. Nàng không chắc sau khi nàng thăm dò, Lý Quốc bá sẽ hoài nghi nàng đã nảy sinh hoài nghi hay không, hoặc là đoán nàng đang chuẩn bị trả thù. Ông có thể sẽ tiêu hủy chứng cứ, cũng có thể sẽ điều những người biết chuyện năm đó rời khỏi kinh trước.

Ngoại trừ phán đoán của mình, giờ nàng không có bất kỳ chứng cớ gì. Nàng thậm chí không rõ mình nên bắt đầu tìm bằng chứng từ đâu. Nàng muốn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. 

Nhưng mãi đến năm mới năm Cảnh Đức thứ mười, Ôn Tòng Dương đã dưỡng thương xong, nhập chức, Lý Quốc bá cũng không có bất kỳ hành động dị thường nào.

Là không thẹn với lương tâm à?

Tuyệt đối không thể.

Vậy thì có lẽ ông ta tự tin rằng nàng sẽ không thể điều tra ra sự thật, hoặc dù có phát hiện ra thì cũng không thể làm gì được phủ Lý Quốc Công chăng? Hay là ông đang sợ mình hành động thiếu suy nghĩ, sẽ vô tình cho nàng thêm đầu mối?

"Bắt đầu từ Cố Lục." Kỷ Minh Dao quyết định.

Cố Lục và thê tử của ông ta quản lý toàn bộ việc mua đồ ở phủ Quốc Công, bao gồm từ mua đồ đạc đến mua người. Ông ta vừa vặn lớn hơn Lý Quốc bá vài tuổi, khi Lý Quốc bá tập tước kế vị, ông ta đang ở tuổi tráng niên. Nếu tính thời gian ông ta được đề bạt thăng chức, cũng có chút trùng hợp với khoảng thời gian khi di nương vào phủ An Quốc Công.

Chỉ là, việc thử thăm dò Cố Lục và những quản sự khác, không thể giao cho người của nàng làm.

Kỷ Minh Dao nhờ đến Bảo Khánh.

Nghĩ kỹ lại hồi lâu, Bảo Khánh nói: "Vậy ta sẽ gọi vài người giả làm thương nhân từ phương xa đến kinh thành, trước tiên là tiếp cận đường dây của Cố Lục. Sản nghiệp của phủ công chúa Quảng Nghi lớn cỡ nào, phủ Lý Quốc Công cũng nắm rõ ít nhiều. Nếu muội muốn hoàn toàn qua mắt bọn họ mà không bị phát hiện, có lẽ phải mất ít nhất một, hai năm.”

"Tỷ tỷ yên tâm."Kỷ Minh Dao nói: "Thứ ta không thiếu nhất chính là thời gian."

Nàng còn một đời một kiếp, còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.

Nàng nhẹ đẩy cửa sổ ra, nhìn tuyết rơi ngoài trời.

Bảo Khánh vòng qua ôm lấy nàng từ một bên, cùng nàng ngắm tuyết, nhìn vào đôi mắt của nàng.

Mắt của Minh Dao muội muội sáng lên trong gió tuyết. Bảo Khánh liền vui vẻ cười, dán lên mặt của nàng.

Nàng ấy cố gáng không hỏi, nếu Thẩm di nương thật sự do phủ Lý quốc công phạm pháp ép mua về, Minh Dao muội muội sẽ làm gì.

Nàng ấy cũng không hỏi, Minh Dao muội muội có hận Ôn di mẫu —— bạn tốt ngày xưa của mẫu thân nàng hay không.

Nàng ấy sợ rằng nếu hỏi, có lẽ sẽ tăng thêm gánh nặng cho Minh Dao.

Nàng ấy chỉ ngồi ở bên cạnh Minh Dao muội muội trước cửa sổ, cùng ngắm trận tuyết này.

...

Kỷ Minh Dao trở lại phủ Lý quốc công vào chạng vạng tối. Nàng xuống xe trước cửa hông, nhìn thấy Ôn Tòng Dương đang chờ đón nàng về nhà. Nàng liền khẽ mỉm cười, đưa tay cho hắn.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, đây chính là nhi tử của kẻ thù của nàng.

Nhưng mà, bây giờ hắn vẫn là trượng phu của nàng, người mà nàng đã bái thiên địa, hành đại lễ, danh chính ngôn thuận.

Nàng nên tiếp tục làm một thê tử của hắn. Làm tốt "Dao muội muội" mà hắn thích.

Về phần động phòng —— Nàng sẽ cố gắng tránh chuyện này.

Tuy rằng, Ôn Tòng Dương thật sự có được một tướng mạo tốt, thân thể cũng cường tráng, người lại trẻ tuổi, còn chưa từng có kinh nghiệm nên ngủ với hắn cũng không có nguy hiểm gì, cũng có thể giữ chặt trái tim hắn tốt hơn, để hắn khăng khăng một mực nhưng nàng không muốn có thai.

Nàng không muốn sinh con.

Nàng không muốn vì sinh con mà mất mạng, mất đi sức khỏe. Cái mạng này của nàng không dễ dàng gì, còn phải sống thật lâu, sau khi điều tra rõ chân tướng, cũng phải tiếp tục sống, sống đến khi bạc đầu. Nàng càng không muốn sinh ra đứa nhỏ mang huyết mạch của Ôn gia.

Nàng và Ôn Tòng Dương cùng nhau đi vấn an trưởng bối. Trên đường, gặp Cố Lục đang dẫn người ra ngoài. Trông thấy đại gia và đại nãi nãi, Cố Lục cuống quít dẫn người tránh sang một bên. Nhưng các chủ tử đi qua, ông ta lại thấy Lý chưởng quỹ đang nhìn chằm chằm bóng lưng đại nãi nãi, ngây người, giống như hận không thể đuổi theo!

"Nhìn cái gì vậy? Nhìn cái gì!" Cố Lục giơ tay cho hắn một quyền: "Đây là đại nãi nãi của nhà chúng ta, tôn trọng một chút!"

Lý chưởng quỹ - Thẩm Tương Thanh bị một quyền này đánh cho tỉnh lại.

"Vâng, thật không ngờ trên đời lại có người giống như thần tiên như vậy! Tiểu nhân không có kiến thức, không chú ý liền nhìn choáng váng, không phải cố ý không tôn trọng!"

Lưng hắn cúi gập người rất thấp, rất thấp.

Bằng không, hắn sợ mình nhịn không được mà kêu lên, gọi "Đại nãi nãi của phủ Lý quốc công" lại —— hỏi mẫu thân nàng là ai, hỏi nàng, vì sao nàng lại có dung mạo giống với đại tỷ!!

...

Đại nãi nãi nhà Ôn gia gần như giống hệt đại tỷ, đương nhiên là vì nàng chính là nữ nhi, con ruột của đại tỷ.

Mười tám năm trước, đại tỷ tỷ bị phủ Lý quốc công cưỡng ép mua về, không quá nửa năm liền bị đưa đến phủ An quốc công, làm thiếp cho An quốc công.

Đại tỷ tỷ đã chết. Chết gần mười ba năm. Lúc bà chết, còn chưa đến hai mươi tuổi. Nữ nhi của bà, đứa con duy nhất của bà, được phu nhân An Quốc Công nuôi lớn, lại bị gả về phủ Lý Quốc Công.

Con của đại tỷ tỷ, người nhà mẹ đẻ của nàng, là cô thái thái của Ôn gia, người nhà trượng phu của nàng chính là Ôn gia.

Nàng chỉ mới mười bảy tuổi.

Cố Lục nói, Ôn đại gia đối xử với nàng vô cùng tốt, từ khi mười một, mười hai tuổi, trong mắt hắn chỉ có mỗi mình nàng, hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ bé. Ôn đại gia còn vì nàng mà liều mạng đi săn gấu, được bệ hạ ban thưởng chức quan!

Cố Lục nói, nàng hiếu thuận với phu nhân của An Quốc Công nhất, còn thân thiết hơn cả nữ nhi ruột, tuy rằng gần tháng nay có chút tranh chấp với lão gia nhưng nàng vẫn luôn kính trọng lão thái thái và phu nhân như trước.

Thẩm Tương Thanh say suốt ba ngày ba đêm. Khi tỉnh lại, hắn quyết định lên đường trở về Sơn Tây, trở về Đại Đồng.

Không có cách nào báo thù, cũng không có khả năng. Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Chỉ mong cho con của tỷ tỷ... có thể sống một cuộc đời bình an.

===

Tên truyện: MẠT THẾ: THIÊN TAI ẬP ĐẾN VƯỜN BÁCH THÚ 

Tác giả: Cư Nhất Mộc

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Tương lai , HE , Tình cảm , Mạt thế , Dị năng , Sảng văn , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Manh sủng ( truyện trên app tyt )

Giới thiệu:

Th·iên t·ai ập đến, thú cưng trong nhà phải làm sao bây giờ?

Trong giấc mơ của Bạch Duyệt Khê, cô cùng đám thú cưng ngỏm vào thời gian đầu khi Th·iên t·ai ập đến.

Vì tránh cho ác mộng trở thành sự thật, cô trữ vật tư, cải tạo tầng hầm ngầm, cải tạo xe, thậm chí xây dựng nhà thành thành lũy trong tận thế, nghĩ được gì thì làm đó.

Không nghĩ đến, một tuần sau khi thiên tai ập đến, động vật nhỏ nhà cô đều biến dị. 

Mèo sư tử nhỏ xinh càng lúc càng lớn, biến thành bạch hổ có thể cưỡi. 

Chuột bay nhỏ hay khóc lóc la lối, một giây sau liền có thể tàng hình. Rắn ngô nhát gan trở thành vòng tay không gian có thể trữ đồ. Ngay cả chú vẹt miệng hỗn cũng có kỹ năng nói hạn chế. Ông rùa còn lớn tuổi hơn cả cô thậm chí còn có thể làm quản gia. 

Mà cô có thể phục chế năng lực của đám động vật trong nhà.

Bạch Duyệt Khê: Xem ra… lần này không cần thiết phải chết nhỉ?

Nhiệt độ cực nóng, hồng thủy, thảm họa lạnh giá, côn trùng tấn công, thiên thạch, virus……

Tuyệt vọng tràn lan, Th·iên t·ai khiến thế giới lung lay sắp đổ.

Trong truyền thuyết, có một tòa nhà thần bí có thể xuất hiện bất ngờ khắp nơi, đó là thành lũy kiên cố nhất tận thế, cũng là hy vọng duy nhất để kết thúc thiên tai. 

Nhưng tòa nhà này thuộc về vườn thú của động vật biến dị, tiêu chuẩn gia nhập còn cao hơn cả tiêu chuẩn gia nhập căn cứ sống còn, không có mấy người có thể trà trộn vào những cũng có không ít chủ động vật có thể thành công xin gia nhập. 

Người nào đó đã sớm chiếm vị trí trung tâm: Không tin lời đồn, không truyền lời đồn, bán đứng sắc tướng cũng có thể.

Bạch Duyệt Khê cúi đầu, xoa nhẹ lỗ tai lông xù của hồ ly: “Này, rốt cuộc anh là cún hay là hồ ly?”

Người nào đó: Đều có thể

Năng lực của nam chính là biến thành động vật

Tag: Sảng văn, Nhẹ nhàng

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Bạch Duyệt Khê ┃ vai phụ: Nam chính 

Một câu tóm tắt: Cả nhà đều là động vật biến dị

Lập ý: Giữ vững tình yêu và dũng khí trong nghịch cảnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play