Âm thanh của Kỷ Minh Đạt không quá lớn.
Nhưng giữa nhà chính của Ôn thái thái và gian phòng phía đông cũng không thật sự được ngăn cách, vả lại hôm nay vì dạy các nàng còn bỏ đi bức bình phong ở giữa cho nên lời nàng ta chỉ trích Kỷ Minh Dao, người trong cả hai gian phòng đều nghe được hết sức rõ ràng.
Ánh mắt mọi người tụ về phía ba vị cô nương mà không có chút cản trở nào.
Những người hầu đang đứng đối diện thái thái báo cáo cũng không dám thất thần nhưng tiếng bàn luận cũng không khỏi nhỏ đi vài phần.
Trong lòng Ôn thái thái buồn bực.
Minh Đạt cũng đã biết tính tình của Minh Dao từ trước, sao bỗng nhiên hôm nay lại bắt bẻ? Len lén dạy dỗ hay nói chuyện dễ nghe một chút thì cũng thôi đi, hiện tại có nhiều người trong phòng như vậy, nói chuyện cũng không khách khí như thế, cũng không biết giữ thể diện cho muội muội.
Chính mình soi mói Minh Dao thì sao có thể trở thành “tỷ tỷ tốt” trong mắt người khác ư?
Ôn thái thái phất tay, bảo người hầu kia dừng lại.
Người hầu kia cuống quít im lặng, nhìn thái thái đứng lên, đi về phía các cô nương.
Đại cô nương và Tam cô nương đều vội vàng đứng lên chờ thái thái, Nhị cô nương lại dời sổ sách của mình ra, lấy ra một trang giấy từ phía bên dưới rồi nói: "Đại tỷ tỷ, không phải muội không tính, muội đã tính xong rồi."
Nhị cô nương cũng tính xong rồi?!
Người phụ nhân kia trông thấy Đại cô nương cùng Tam cô nương đều ngây ngẩn cả người.
Chính bà ấy cũng cảm thấy ngơ ngác.
Cái này... Nhị cô nương cũng không phải người sẽ nói dối để tranh cãi với tỷ muội trong nhà, huống chi từ nhỏ cho dù có bị tiên sinh mắng bao nhiêu cũng chưa từng nghe nói có lần nào nàng nói dối để trốn phạt?
Ôn phu nhân lại không kinh ngạc chút nào, cũng không cảm thấy là Minh Dao nói dối.
Bà nhận lấy tờ giấy trên tay Minh Dao, đối chiếu với sổ sách, cười nói: "Vẫn tính nhanh như vậy."
Bà biết trong phủ có không ít người lén nghị luận, đều nói rõ Minh Dao hết ăn lại nằm, không có chút sở trường gì, ở trong đám tỷ muội thứ nổi bật nhất cũng chỉ có một khuôn mặt giống di nương nàng. Nhưng theo bà thấy, trong lòng đứa nhỏ này mọi chuyện đều rõ ràng, cái gì cũng hiểu, không ngại nói mấy câu không đau không ngứa với người khác, sống những ngày tháng thoải mái cho mình, có chỗ nào mà không tốt? Huống chi nàng cũng không phải không có sở trường gì.
Ví dụ như nàng có thể không cần bàn tính, trong phạm vi mười vạn có thể tính nhẩm vừa nhanh lại chuẩn.
Trong nhà không thiếu người tính sổ sách, bà cũng chưa từng để Minh Dao giúp bà đối chiếu sổ sách cho nên mọi người đều không biết.
Nào biết hôm nay lại khiến Minh Đạt náo loạn lên thành trò cười như vậy.
"Nếu đã tính xong vậy thì đi trước đi." Ôn thái thái cười khen ngợi Minh Dao.
"Vâng." Kỷ Minh Dao đứng dậy rời khỏi bàn vuông.
Nàng còn muốn ăn hiếp người thêm một xíu nữa...
Ôn thái thái nhìn nữ nhi thân sinh của mình.
Kỷ Minh Đạt mím môi đứng đấy, chờ mẫu thân phê bình. Nàng ta cũng tự nhận thấy bản thân mình đã quá đáng trước, hiểu lầm Nhị muội muội. Nhưng mẫu thân nhìn nàng ta một lát, chỉ nói để nàng ta và Tam muội muội tiếp tục tính liền xoay người trở về gian phòng phía sườn đông.
Nàng ta mới đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng đến bỏng.
"Đại tỷ tỷ..." Kỷ Minh Đức ghé sát vào nàng ta, nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ tỷ tính đến đâu rồi?"
"Tính xong một quyển rồi." Kỷ Minh Đạt vội vàng cúi đầu, che giấu sự khó xử của mình.
"Muội mới tính được nửa quyển." Kỷ Minh Đức thấp giọng nói: "Đại tỷ tỷ dạy muội đi, nếu không muội cũng chậm chạp lắm."
Từ trước tới giờ chỉ cần các đệ đệ muội muội muốn học, Kỷ Minh Đạt đều chỉ dạy hết lòng không chút toan tính nào, dạy Tam muội muội cũng đã thành quen. Nàng ta cũng ngồi gần vào Tam muội muội hơn một chút, trước tiên nhỏ giọng hỏi nàng tính toán như thế nào.
Hai tỷ muội thảo luận một hồi, Ôn thái thái mới thu lại sự chú ý về phía nhà chính.
Kỷ Minh Dao đang xem xét vấn đề thứ hai được giao cho nàng:
Tiền viện Vĩnh Huy Đường (tức học đường của An Quốc Công phủ) có một gốc cây Tử Vi, vào mùa đông đã chết héo một nửa, mùa xuân năm nay có hơn phân nửa cành không thể đâm chồi, quản sự học đường báo lên, hỏi là cứ giữ nguyên rồi trồng thêm một cây, hay là đổi một cây khác.
Kỷ Minh Dao liền hỏi thê tử của quản sự: "Hoa phòng nói như thế nào? Đã không thể cứu sống được nữa sao?"
Thê tử quản sự cười nói: "Hoa phòng nói có thể cứu được, chỉ sợ sẽ uổng phí công sức, không bằng trồng thêm một gốc."
Kỷ Minh Dao liền nói: "Ngươi đi hỏi ý của Tô tiên sinh. Tiên sinh muốn giữ lại, các ngươi cứ cố gắng cứu, cứu không sống thì lại nói tiếp. Tiên sinh muốn trồng thêm cái gì, các ngươi cũng nghe lệnh là được."
Thấy thái thái ở bên cạnh mỉm cười gật đầu, vị thê tử của quản sự kia vội nói một tiếng: "Vâng." Đi ra ngoài tìm nam nhân nhà mình hỏi tiên sinh.
Như thế, lại có thêm hai ba chuyện, đều là việc nhỏ trong nhà, chỉ có một chuyện là con dâu của Tam lão thái gia sinh ra một nữ nhi, người trong nhà đến báo tin vui.
Tam lão thái gia theo bối phận là cùng thế hệ với Từ lão thái thái, là Tam đệ ruột của An Quốc công quá cố, tôn nữ của ông ta chính là “muội muội cùng một kị" của Kỷ Minh Dao.
Ở thời đại này, không quá năm đời thì chính là "người một nhà", Kỷ Minh Dao và tiểu hài tử mới sinh này cũng là " tỷ muội một nhà ".
Nàng nhớ lại một phen, bởi vì Từ lão thái thái không thích thứ nữ, đúng lúc đây lại là Tam lão thái gia cùng cả nhà thứ xuất không nịnh bợ được Từ lão thái thái, cũng chưa từng đắc tội đích mẫu nhưng cũng không giúp đích mẫu cái gì, tổng thể mà nói là không đắc tội cả hai bên, một lòng sống an phận trong An Quốc công phủ.
Nàng liền ra lệnh: "Dựa theo định lễ ra đời của Ngũ muội muội nhà Nhị lão thái gia vào tháng chạp năm ngoái, đưa một phần lễ qua chúc mừng. Lễ bị đầy đủ, lấy trước ra ta xem."
Thê tử của quản sự nhận lệnh rời đi.
Tiếp theo lại có người đến.
Kỷ Minh Dao nhìn về phía Ôn thái thái xin tha: "Con nói đến khô cả miệng rồi."
Ôn thái thái cố ý nói: "Vậy con uống một ngụm trà cho trơn miệng rồi để nàng ấy trả lời."
Kỷ Minh Dao vội vàng đứng lên, nghiêng người về phía trước, cười nói: "Thái thái, con cũng đã học xong rồi, không phải Đại tỷ tỷ và Tam muội muội vẫn còn chưa được học sao?"
Ôn thái thái biết từ nhỏ Minh Dao ở bên cạnh bà nhiều, những việc nhỏ hàng ngày này nhìn bà ấy làm đã sớm học được, có cố gò bó nữ nhi cũng vô dụng.
Bà cũng không đùa giỡn Minh Dao thêm nữa, cười nói: "Chờ xem xong quà tặng nhà Tam lão thái gia thì con đi đi."
"Được ạ!" Kỷ Minh Dao uống mấy ngụm trà, gọi ma ma quản sự kế tiếp vào: "Chuyện gì?"
...
Bởi vì dạy Tam muội muội tính sổ, lúc Kỷ Minh Đạt tính xong phần của mình đã sắp đến giữa trưa.
Nhị muội muội đã trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm, mẫu thân cũng đã xử lý xong mấy chuyện nhỏ còn lại.
Nàng ta cũng không hối hận khi dạy Tam muội muội, chỉ là... Nàng ta luôn cảm thấy trong lòng nương không được thoải mái.
Là bởi vì nàng ta chỉ trích nhầm nhị muội muội sao?
Kỷ Minh Đạt nói với nương: "Chiều nay con đi tìm Nhị muội muội nhận lỗi."
"Con nên đi nhận lỗi." Ôn thái thái vẫn còn muốn dạy bảo nữ nhi thêm vài câu nhưng Tam nha đầu đang ở đây, cũng không có ý định tránh đi khiến bà không có tâm trạng nói nhiều.
Bà luôn cảm thấy dạy dỗ nữ nhi... khó hơn so với bà nghĩ.
Kỷ Minh Đức ở lại chính viện dùng cơm trưa xong lại muốn ngủ trưa với Đại tỷ tỷ. Ôn phu nhân không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhi.
Thấy bộ dạng tỷ tỷ tốt vui vẻ đáp ứng của nữ nhi, bà lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Cũng không cần phải vội vàng bỏ giấc ngủ trưa để dạy dỗ nàng. Ôn phu nhân mệt mỏi ngã xuống giường thầm nghĩ. Buổi tối, sau bữa cơm chiều, chung Tam nha đầu quy sẽ không còn ở lại nữa.
...
Trong phòng ngủ phía đông sương phòng, Kỷ Minh Đạt nằm ở trên giường, chỉ là không ngủ được.
Đương nhiên Kỷ Minh Đức cũng không ngủ được.
Thoáng nhìn Đại tỷ tỷ đang mở mắt, nàng ta vội nghiêng người, hỏi: "Đại tỷ tỷ đang nghĩ chuyện của Nhị tỷ sao?"
Do dự một lát, Kỷ Minh Đạt thở dài: "Việc này quả thật là ta sai rồi."
"Thật ra muội cũng có lỗi!" Kỷ Minh Đức vội nói: "Muội nên ngăn cản hai vị tỷ tỷ."
"Chuyện này có liên quan gì đến muội?" Kỷ Minh Đạt liền cười: "Ngược lại muội cũng đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi."
"Ừm..." Kỷ Minh Đức chậm rãi đồng ý, thăm dò hỏi: "Không bằng buổi chiều muội đi cùng đại tỷ tỷ nhé?"
"Không phải muội và Nhị muội vẫn luôn không hợp tính nhau sao." Kỷ Minh Đạt cười nói: "Đừng miễn cưỡng bản thân."
"Muội..." Kỷ Minh Đức cắn môi nói: "Muội muốn ở cùng Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt không khỏi cũng nghiêng người qua, nhìn về phía Tam muội muội.
Qua một lát, nàng ta cười thản nhiên nói: "Cũng được."
...
Đều biết Kỷ Minh Dao thích ngủ, nhất là năm nay không đi học, lại càng tiện cho nàng ngủ, lúc này sắp sửa tới đầu giờ Thân, hai người Kỷ Minh Đạt mới đến Hi Hòa Viện.
Ngủ trưa quá lâu cũng không tốt cho thân thể. Trừ khi thực sự muốn ngủ, hoặc là thời tiết thích hợp để ngủ, nếu không thời gian ngủ trưa của Kỷ Minh Dao không quá nửa canh giờ.
Nàng đã dậy rồi.
Buổi chiều không cần ra ngoài, chỉ chờ tới giờ cơm chiều đi thỉnh an. Ở trong phòng mình, Kỷ Minh Dao chẳng những không mang trâm cài tóc, ngay cả áo ngoài cũng không mặc.
Có hai vị khách không mời mà đến, tuy quan hệ mọi người không được tốt nhưng quen biết nhiều năm như vậy, ở dưới một mái nhà, ai mà không hiểu người kia... Nàng liền khoác áo choàng mỏng, cứ như vậy mà đi ra ngoài đón chào.
Kỷ Minh Đạt trông thấy nàng như vậy liền muốn nói một câu. Nhưng nàng ta là đến để nhận lỗi, không phải lại đến để chỉ trích, chỉ đành phải nhịn xuống rất nhiều lời dạy bảo.
Kỷ Minh Đức đi theo sau lưng Đại tỷ tỷ vào phòng, trước tiên liền vội vàng nhìn về phía sương phòng phía đông, quả nhiên phát hiện một cặp bình hoa thủy tinh vốn được bày trên án thư đã biến mất không thấy đâu nữa!
Bình hoa sứ trắng kia cũng không còn!
Nghe nói Nhị tỷ tỷ đã trả lại những gì Ôn biểu ca đưa qua, hóa ra là thật!
Kỷ Minh Đức ngồi xuống phía dưới, nhận trà, còn muốn xem thử vật bày trí trong phòng này có thêm bớt thứ gì không. Nhưng ánh mắt của Nhị tỷ tỷ đã quét tới, Đại tỷ tỷ dường như cũng muốn mở miệng xin lỗi, nàng ta liền vội vàng chuyên chú nhìn xuống ống tay áo của hai vị tỷ tỷ.
"Đại tỷ tỷ tới có chuyện gì?" Thấy Kỷ Minh Đạt muốn nói lại thôi, Kỷ Minh Dao liền trực tiếp hỏi.
Nàng muốn nhanh chóng tiễn hai vị khách này đi.
Về phần vì sao không hỏi Kỷ Minh Đức, người này vừa nhìn đã biết là nhân cơ hội đến nhìn trộm nơi ở riêng tư của nàng.
Kỷ Minh Đạt quyết tâm thành khẩn xin lỗi. Nàng ta đứng lên, lời đã nói ra được một nửa: "Buổi sáng là ta —— "
"Nhị cô nương, phủ Lý quốc công đưa tới một cái rương, thái thái bảo đưa cho cô nương." Có bà tử ở bên ngoài đáp lời.
... Ôn gia?
Là Ôn Tòng Dương sao?
Tại sao hắn vẫn còn chưa hết hy vọng!
Kỷ Minh Đạt lập tức ngừng nói, không phát hiện ra Kỷ Minh Đức cũng vội vàng nhìn ra bên ngoài giống như nàng ta.
===
[Truyện sắp lên sóng]
Tên truyện: BỎ RƠI TRA NAM, TÔI CÙNG ĐẠI BOSS CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU
Tên gốc: 暗室婚书
Tác giả: Mộ Nghĩa
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hào môn thế gia , Giới giải trí , Đô thị tình duyên , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
[Nữ minh tinh dịu dàng thanh lãnh] vs [Đại boss trầm lãnh tự phụ】
Nam chính thượng vị / cưới trước yêu sau ngọt ngào/ Có được cô là do anh ủ mưu từ lâu
【1】 Nghê Âm từ nhỏ dịu ngoan, cho đến cấp ba khi thích Tống Chiêm, lần đầu tiên cãi lời trưởng bối, từ chối hôn ước từ nhỏ giữa cô và nhà họ Hạ.
Tống Chiêm loá mắt như trăng sáng, trở thành thần tượng nổi tiếng, Nghê Âm vô tình vào ngành giải trí, trở thành diễn viên mới nổi, sánh bước cùng hắn.
Vốn tưởng rằng cô sẽ đón chào tình yêu ngọt ngào, ngờ đâu lại phát hiện đã đặt nhầm tấm chân tình, từ đầu đến cuối chỉ có lừa gạt.
Ngày đó tuyết bay tán loạn, cô quyết đoán chia tay, giữa lúc hai mắt đẫm lệ mông lung, một chiếc xe hơi màu đen ngừng trước mặt, người đàn ông xuống xe đi về phía cô, trầm ổn đĩnh đạc.
Người này là người cầm quyền tân nhiệm của Hạ thị, Hạ Hành Dữ, địa vị hiển hách, không ai dám chọc.
Trong lúc còn đang ngơ ngác, anh đưa dù che trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Đi cùng anh chứ?”
Từ nhỏ, anh đã bảo vệ cô.
Đoạn ký ức cô xoá bỏ hôn ước hiện lên trước mắt.
Đêm đó mưa rơi ngày đông, ở nhà riêng của Hạ Hành Dữ, cô vô ý tìm thấy hôn thư trước đây của bọn họ, tim đập thình thịch, đã bị người đàn ông vây trước người, thấp giọng hỏi:
“Nghê Âm, không ngại suy xét lại lần nữa, cùng anh kết hôn.”
【2】 Sau khi chia tay, Tống Chiêm hối hận không thể hàn gắn, sự nghiệp xuống dốc không phanh, Nghê Âm lại xuôi gió xuôi nước, từng bước thăng chức.
Ngày nọ, Nghê Âm bị tuôn ra bằng chứng xuất ngoại cùng tổng giám đốc Sâm Thụy, Hạ Hành Dữ, cử chỉ thân mật, toàn bộ cơ dân mạng sôi trào.
Anti fan mắng cô ôm đùi nịnh hót, Tống Chiêm tức muốn hộc máu: “Trừ anh ra trong giới không có ai cam tâm tình nguyện che chở cho em đâu, người ta chỉ chơi đùa với em mà thôi!
Ai ngờ vài ngày sau, Nghê Âm công bố thân phận thiên kim nhà giàu, sau đó mọi người nhìn thấy Hạ Hành Dữ đăng ảnh trên trang cá nhân trống rỗng đã lâu——
Giữa hoa hồng nở rộ, Nghê Âm ôm một bông hồng Juliet, váy dài thanh lệ, tóc đen môi đỏ, ánh mắt lấp lánh như sao.
Hạ Hành Dữ: Tân hôn cùng vợ yêu hưởng tuần trăng mật @Nghê Âm
Cơ dân mạng:? Vợ?!!
【3】 Ngoại giới nghe đồn Nghê Âm cùng Hạ Hành Dữ là liên hôn hào môn, ở bên nhau cũng chỉ là nhu cầu, không có tình cảm.
Cho đến khi Nghê Âm phát sóng trực tiếp ở nhà, vừa vặn Hạ Hành Dữ đi công tác về, anh đi tới bế cô lên, Nghê Âm đỏ mặt, bàn tay mang nhẫn cưới của người đàn ông che cameras lại hôn cô, âm thanh trầm thấp câu người vang lên:
“Hạ thái thái, nên ngừng phát sóng rồi, kế tiếp không phù hợp với trẻ em.”
Cư dân mạng:??!
#Này gọi là vợ chồng giả hả?? Ngọt ch·ết tôi rồi
#Tôi không phải người ngoài, cái gì không phù hợp với trẻ em thế, để tôi xem thử.
-
Nghê Âm vẫn luôn cho rằng việc Hạ Hành Dữ đối xử tốt với cô sau khi kết hôn là xuất phát từ trách nhiệm, sau này cô mới biết được, anh trân quý ảnh chụp cô từ nhỏ đến lớn, cấp ba từng vì cô đánh nhau, viết thư tình, đã từng vô số lần bay từ nước ngoài về thành phố Kinh thầm lặng nhìn cô, còn mua vườn hoa hồng khắp nơi trên thế giới, trồng đầy hoa hồng cô thích.
Anh yêu cô, tình yêu luôn đặt trước dục vọng danh lợi, trước cả khi học cách yêu chính mình.
-Ngày gặp lại kia, ánh sáng nơi em chạm tới nơi anh, bức hôn thư trong căn phòng tối cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời-
# hào môn, ngọt sủng, đủ các phương thức chiều vợ hằng ngày
# nam chính bề ngoài cấm dục bên trong trọng dục, tương phản mãnh liệt, siêu thích xào rau =v=
Tips: Có nội dung giới giải trí nhưng sẽ không quá nhiều, cuộc sống sau khi kết hôn là tình yêu ngọt ngào và hôn nhân, xin đừng liên hệ đến giới giải trí trong hiện thực, tác giả không đu showbiz, không nghiên cứu nhiều.
Vai chính: Nghê Âm, Hạ Hành Dữ
Một câu tóm tắt: Bỏ rơi tra nam, cô cùng đại boss cưới trước yêu sau.
Lập ý: Thi nhân tả ý, anh chỉ biết tả em.