Ngủ trưa dậy, Kỷ Minh Dao bắt đầu tính toán của hồi môn và tài sản riêng của Ôn Tòng Dương.
Nữ nhi phủ An Quốc Công khi xuất giá, của hồi môn theo quy củ có tổng cộng ba vạn lượng, bao gồm sáu ngàn lượng bạc áp hòm cùng với đồ đạc, y phục, trang sức, nhà cửa, ruộng đất giá trị khoảng hai vạn bốn ngàn lượng. Các trưởng bối khác cho thêm vào thì không tính, cũng chưa bao giờ có chuyện cắt xén.
Có đích mẫu chuẩn bị, của hồi môn của nàng đương nhiên có đủ ba vạn lượng. Sáu ngàn lượng bạc ép rương cũng không hề thiếu chút nào. Đích mẫu còn cho thêm sáu trăm lượng.
Nhưng sáu ngàn sáu trăm lượng bạc, ở nhà bình thường, cũng đủ một nhà năm miệng ăn không lo cơm ăn áo mặt một, hai trăm năm, đặt ở phủ Lý quốc công, lại chỉ là một chén nước bé nhỏ không đáng kể.
Muốn không thu hút sự chú ý của Lý Quốc Bá và những người khác, thăm dò tìm hiểu kỹ về một chuyện gần hai mươi năm trước, vốn không có người nhắc tới, càng không phải chỉ cần dùng tiền là có thể làm được.
Cuối cùng cũng rời khỏi phủ An Quốc công, để cho mình thoát khỏi tình cảm "Mẫu tử" tựa hư ảo, nàng mới dám nghiêm túc suy nghĩ về những điểm đáng ngờ của gần hai mươi năm trước.
Đích mẫu lại sắp xếp để nàng gả đến Ôn gia.
Cơ hội trời ban.
Kỷ Minh Dao suy nghĩ cả một buổi chiều.
"Thanh Sương." Cuối cùng, từ trong số bảy nha đầu, nàng chỉ chọn một người, "Ta giao cho ngươi một việc."
"Ngươi không thể để người khác chú ý, càng không thể chủ động thám thính, chỉ cần thường ngày chậm rãi để ý, nghe ngóng xem, từ mười lăm đến hai mươi năm trước, trong phủ ai là người phụ trách mua người." Nàng nói bên tai Thanh Sương, "Hoặc là, có ai, bởi vì mua một mỹ nhân tuyệt sắc mà được lão gia coi trọng hay không."
Thanh Sương kinh hoàng, nàng quỳ gối xuống, lấy mạng ra thề: "Nô tỳ tuyệt không cô phụ sự tín nhiệm của cô nương!"
-
Hai ngày sau, nguyệt sự của Kỷ Minh Dao đã kết thúc.
Ôn Tòng Dương có tình cảm với nàng, đương nhiên, nam nhân mười tám tuổi như hắn cũng có dục vọng. Không viên phòng với hắn mãi là một mục tiêu gần như không thể đạt được.
Nàng không thể theo đuổi thân thể hoàn toàn trong sạch của Ôn Tòng Dương được. Nhưng ít nhất, nàng muốn đảm bảo sự thanh sạch từ những thứ mà nàng sẽ tiếp nhận từ hắn.
Hiện tại, và cả trong tương lai.
Cho nên, trong một đêm mà Ôn Tòng Dương khổ luyện cả ngày cưỡi ngựa bắn cung kiếm mà cả người mệt mỏi, chỉ có hai người bọn họ, nàng dùng giọng tiếc nuối nhắc tới Lý Như Huệ.
"Ta vừa điểm qua những người trong viện của chúng ta vài hôm nay, trong số các nha hoàn, chỉ có Như Huệ là lớn tuổi nhất." Nàng nói, "Ngay cả Như Vân cũng mới hai mốt tuổi, Như Huệ còn lớn hơn ba tuổi, vốn đã đến lúc nên gả đi, thế mà thanh xuân lại trôi qua một cách uổng phí."
Ôn Tòng Dương nghe vậy giật mình, cơn mệt mỏi dường như biến mất ngay lập tức.
"Nàng ấy đến tuổi này rồi còn chưa thành hôn, nói ra người ta sẽ nghĩ phủ chúng ta bạc đãi người. Là thái thái hoặc Lý ma ma có tính toán gì khác với nàng ấy sao?" Kỷ Minh Dao cười hỏi: "Hay là biểu ca —— không nỡ xa nàng ấy?"
Dao muội muội ngồi hỏi hắn, Ôn Tòng Dương cũng không dám nằm nữa. Hắn ngồi dậy, quay về phía Dao muội muội nhưng không mở miệng được.
"Có lời gì, mời biểu ca nói thẳng đi." Kỷ Minh Dao rũ mắt xuống, hai tay nàng xoắn chặt làn váy của mình, trong lời nói vẫn mang theo tiếng cười: "Đừng để lòng ta... bất an"
Ôn Tòng Dương luống cuống đưa tay ra nhưng cuối cùng không dám nắm tay nàng như lúc ở trên xe.
"Phu nhân nói, Như Huệ tỷ tỷ hầu hạ ta rất nhiều năm, chuyện của tỷ ấy đều giao cho ta làm chủ." Hắn vội vàng nói ra sự thật, "Ta, ta —— "
"Nhưng Như Huệ luyến tiếc biểu ca. Nàng ấy thích huynh, muốn làm thị thiếp của huynh để ở lại." Kỷ Minh Dao nhẹ giọng phỏng đoán: "Biểu ca thấy rõ tâm ý của nàng ấy, cũng sinh lòng thương tiếc, không nỡ thả nàng ấy đi. Hai người đều muốn ở bên đối phương thật lâu."
"Có phải không?" Nàng hỏi: "Biểu ca, có phải không?"
Phải không?
Nàng hỏi chính mình.
Nàng muốn cùng một nam tử trong lòng còn vướng bận, trìu mến thậm chí là luyến tiếc "Chung tình" với một nữ nhân khác mà sống hết một đời sao?
Nàng muốn lợi dụng sự yêu thích của nam nhân cùng xuất thân của mình, để "tranh đấu" với một nữ nhân khác sao?
Tựa như mèo con mới tới nhà không thích "người trước" cho nên giả bộ đáng thương, dùng tâm cơ, tìm mọi cách thể hiện mình đáng yêu hơn, đẹp hơn, "thông minh" hơn, "cao quý" hơn, thích hợp với... Chủ nhân, xứng đáng được "chủ nhân" chuyên tâm làm bạn cả đời, có đúng không?
Kỷ Minh Dao nhận thấy mình muốn rơi nước mắt.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua Ôn Tòng Dương.
Cái nhìn này khiến Ôn Tòng Dương lập tức muốn mở miệng hứa hẹn!
"Biểu ca, ta không muốn huynh vì ta mà quyết định một cách xúc động." Kỷ Minh Dao lại cúi mặt xuống. Nàng cố nén cảm giác muốn khóc: "Tâm ý của Như Huệ đối với biểu ca, ta nhìn thấy rất rõ ràng. Biểu ca không nỡ để nàng ấy gả cho người khác, ta cũng có thể hiểu được. Nhiều năm tình cảm, vội vàng dứt bỏ, ta càng sợ tương lai biểu ca sẽ hối hận."
"Ngày tháng còn dài." Nàng nói: "Biểu ca có thể từ từ nghĩ, cẩn thận quyết định, đừng để cho mình hối hận."
"Nhưng, cũng có lẽ vì ta ích kỉ, ta muốn nói thêm một câu." Nàng chậm rãi nằm xuống gối, xoay người vào trong: "Ta hi vọng, biểu ca có thể suy nghĩ đến, đối với một nữ nhân mà phụ mẫu ruột là quản gia phủ Quốc Công, trong nhà cũng coi như cơm ngon áo đẹp, dựa vào đại nha đầu có quyền thế của phủ Quốc Công mà nói, thì để nàng ấy ra ngoài gả cho người có gia cảnh đàng hoàng làm chính thê tốt hơn, hay là giữ lại đây, suốt đời làm thiếp, làm di nương, suốt đời chỉ đứng hầu hạ ta và biểu ca thì tốt hơn."
***
Một tháng trôi qua, Ôn Tòng Dương vẫn chưa thực sự đưa ra quyết định.
Đương nhiên không phải hắn không tỏ thái độ. Cứ cách vài ngày, hắn lại "Quyết định" đi tìm Lý Như Huệ nói chuyện, muốn nàng ta rời đi. Nhưng mỗi lần, hắn lại bị nước mắt và tiếng khóc cầu xin của Lý Như Huệ khuyên nhủ làm chùn bước.
Kỷ Minh Dao không hề vội vàng chút nào.
Ôn Tòng Dương đa tình nhưng trọng tình lại dễ mềm lòng. Đây là khuyết điểm của hắn, cũng là ưu điểm mà nàng có thể lợi dụng.
Bây giờ hắn do dự vì Lý Như Huệ, kéo dài càng lâu, tương lai sẽ càng áy náy với nàng ta. Đối với một người mềm lòng mà nói, có khi áy náy còn khắc sâu hơn so với thích. Đương nhiên, nếu cuộc sống sau khi Lý Như Huệ lấy trượng phu không tốt, hắn cũng có xác suất rất lớn sẽ áy náy với Lý Như Huệ. Có thể hắn sẽ âm thầm chăm sóc Lý Như Huệ, cũng có thể sẽ đón người về —— nếu phụ mẫu hắn không đồng ý, hắn cũng có thể tìm một nhà cửa khác để sắp xếp cho nàng ta. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đây đều là điều hắn có thể làm.
Hai đời nam tử của phủ Quốc công đều chưa từng nạp thiếp, không có nghĩa là Ôn gia sẽ nghiêm khắc yêu cầu Ôn Tòng Dương cũng không được nạp thiếp. Nhưng bất kể như thế nào, Kỷ Minh Dao không thể chấp nhận được việc dùng chung một người nam nhân với những người nữ nhân khác.
Cho nên, mỗi một lần Ôn Tòng Dương để Lý Như Huệ đi đều thất bại, không dám đối mặt với nàng vào ban đêm, nàng đều như bình thường, ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn nghỉ ngơi, cũng không thúc giục hắn, càng không trách cứ.
Nàng đã nói, sẽ cho hắn thời gian từ từ suy nghĩ, cẩn thận quyết định.
Mà có lẽ là bởi vì chậm chạp không thể cho nàng một kết quả rõ ràng mà trong lòng hắn cảm thấy bất an, cũng có lẽ là hắn thật sự thích nàng, nguyện ý "tôn trọng" ý nguyện của nàng—— Ôn Tòng Dương cũng không tính là một người xấu, cùng nàng chung giường hơn một tháng, hắn cũng chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Hắn cũng giữ vững bí mật rằng đến nay bọn họ còn chưa động phòng. Điều này khiến Kỷ Minh Dao cảm thấy một chút —— an ủi.
Cứ làm như vậy trước đã —— Ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng ngày hè nóng bức trong viện, Kỷ Minh Dao nghĩ như vậy.
Mà mùa hè này, phong vân phun trào ở kinh thành so với lòng nàng còn kịch liệt hơn gấp trăm lần.
Hoàng đế muốn lập Lưu thục phi làm hậu, mười mấy huân quý, võ tướng lấy Tề Quốc hầu, An quốc công cầm đầu kịch liệt phản đối. Trung Thư tỉnh, các trọng thần lục bộ trong triều hầu như không ai tỏ thái độ.
Mà lấy trưởng công chúa Quảng Nghi và phò mã cầm đầu, hơn phân nửa hoàng thân đều ủng hộ hoàng đế. Bọn họ lấy lý do "lập hậu là việc nhà đế vương, ngoại thần không được xen vào", tiến hành công kích kịch liệt đối với bọn Tề Quốc hầu, thậm chí đẩy lên thành hệ này bất kính với hoàng quyền, có tâm mưu nghịch!
Phủ Quốc Công hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Lý Quốc bá kiên trì không bị An quốc công thuyết phục, chưa bao giờ công khai đàm luận chuyện hoàng đế lập tân hậu, càng không mắng Lưu Thục phi trên triều. Cho nên, mắng chiến trên triều cũng không lan đến gần người trong phủ Lý quốc công.
Nhưng thật ra đệ đệ của Hà phu nhân, Quảng Xuyên hầu đã bị công chúa Quảng Nghi mắng một câu, hỏi ông ta rằng bản thân chỉ là nhi tử kế thất mà lại phản đối việc bệ hạ lập hậu, sao trước tiên không mang mẫu thân già của mình về nhà, lại tự sát lấy tâm chứng minh lòng trung thành với “chính thất"?
Quảng Xuyên là cữu cữu ruột của Ôn Tòng Dương, hiện tại cũng là cữu cữu trên danh nghĩa của Kỷ Minh Dao. Mẫu thân của ông ta, tức là Vinh lão phu nhân, Kỷ Minh Dao cũng phải gọi một tiếng "ngoại tổ mẫu" hoặc "lão thái thái". Vị lão thái thái này bị liên lụy đến mức chỉ có thể giả bệnh, tạm thời không còn mặt mũi nào đi gặp ai.
Kỷ Minh Dao theo Hà phu nhân đi qua phủ Quảng Xuyên thăm một lần. Tinh thần Vinh lão phu nhân vẫn còn tốt, đối đãi với nàng cũng hiền hòa, kéo tay nàng, vui vẻ nói chuyện một hồi lâu.
Nhưng sau khi nàng được tỷ muội cùng thế hệ của phủ Quảng Xuyên Hầu dẫn ra khỏi chính đường, liền nghe thấy Vinh lão phu nhân oán giận Hà phu nhân dưới hành lang: "Con nói nó dính vào mấy chuyện rắc rối này để làm gì! Tề Quốc hầu là cữu cữu ruột của Lục điện hạ, An Quốc Công cũng là Quốc Công, còn nó là hạng người gì chứ, vậy mà lại dám đối nghịch với bệ hạ... Nhưng dù sao, nó cũng không làm liên lụy đến con chứ?"
Hà phu nhân đúng là đã cùng Lý Quốc bá cãi nhau một trận. Nhưng bà ta cũng không tính là bị Quảng Xuyên liên lụy. Bà ta là thật lòng thật ý cảm thấy Lưu Thục phi không nên làm hoàng hậu.
Nếu lập Lưu thục phi, vậy lục hoàng tử là trưởng tử do tiên hoàng hậu lưu lại thì phải làm sao đây?
Lý Quốc bá mắng: “Bệ hạ thích lập ai thì lập người đó, có liên quan gì đến nó! Lắm miệng nhiều chuyện như vậy, ngày nào đó liên lụy đến nhà ta cũng không còn mặt mũi thì vui vẻ cái gì!”
Cuộc đối thoại trên là sau khi Ôn Tòng Dương khuyên can không được, trở về thuật lại với Kỷ Minh Dao.
Phu thê hai người cãi nhau trước mặt nhi tử xong, Lý Quốc bá lại gọi con dâu đến thư phòng.
Ông bảo mấy ngày gần đây Kỷ Minh Dao ít về phủ An quốc công lại, qua mười ngày nửa tháng lại nghiêm lệnh nàng, bất luận là ở nhà hay ở bên ngoài phủ, đều quyết không được nhiều lời.
Đối với cảnh cáo nghiêm khắc mà không lưu tình này, Kỷ Minh Dao cung kính đáp ứng.
Thấy sắc mặt Lý Quốc bá hòa hoãn, hiển nhiên hài lòng, nàng liền kính hỏi: "Chỉ là lão gia biết, con cùng với Bảo Khánh tỷ tỷ —— Bảo Khánh —— là tình cảm quen biết thuở nhỏ. Mắt thấy sắp đến tháng sáu, sinh thần huyện chúa Bảo Khánh sắp tới. Nếu nàng vẫn mời như trước đây, con có thể đích thân đi chúc mừng hay không?"
Bảo Khánh tỷ tỷ và Kỷ Minh Dao đã hai mươi ngày không gặp mặt, cũng không phái người thăm hỏi lẫn nhau. Mà trước khi chuyện lập hậu được chính thức bày ra nghị luận trên triều đình, ngày 26 tháng 4, Bảo Khánh tỷ tỷ có đến thăm nàng, còn hỏi, có cần nàng ấy hỗ trợ đưa tiễn Lý Như Huệ hay không.
Ví dụ như, nàng ấy "Giảng đạo lý" cho Ôn Tòng Dương.
Ví dụ như, nàng ấy tìm cho Lý Như Huệ một mối hôn sự tốt mà Lý gia không cự tuyệt được.
Nàng nói không cần Bảo Khánh tỷ tỷ hao tâm tổn trí. Nàng muốn Ôn Tòng Dương tự tay đưa người đi.
Bảo Khánh tỷ tỷ thở dài, nói nàng cần gì phải thế, nàng cũng không thích Ôn Tòng Dương, hắn toàn tâm toàn ý đối với nàng cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ cần Ôn Tòng Dương đưa người đi, về sau thành thành thật thật không dám nổi lên lòng không chính trực, bảo trì thân thể sạch sẽ, không phải cũng được sao?
Lúc ấy, Kỷ Minh Dao có chút mê mang, không rõ mình đang kiên trì điều gì. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chứng minh, mình quan trọng hơn con mèo khác ở trong lòng "Chủ nhân” sao?
Nhưng ngay sau đó, nàng đã phủ định.
Nàng nói với Bảo Khánh: "Bởi vì sự ghê tởm mà bọn họ mang đến cho ta, nhất định phải để Ôn Tòng Dương tự tiễn Lý Như Huệ đi mới có thể tiêu trừ một chút."
Nàng không muốn bất cứ kẻ nào "Thay" Ôn Tòng Dương, "giúp" Ôn Tòng Dương quyết định.
Đây là sự kiên trì buồn cười của nàng.