Sau đó, mùng một tháng năm, trên đại triều hội, sau khi Nhan Phò Mã đề cập lập tân hậu, nàng và Bảo Khánh tỷ tỷ không qua lại nữa.
Bảo Khánh tỷ tỷ không đến gặp nàng, nàng hiểu. Chuyện liên quan đến vinh nhục hưng suy của một nhà, một phủ, thái độ của phủ Lý quốc công chưa rõ, phủ công chúa Quảng Nghi và phủ An quốc công đối chọi gay gắt, đã kết thù hận, Bảo Khánh tỷ tỷ không thể mạo hiểm đến thân thiết với nàng.
Nàng không đi gặp Bảo Khánh tỷ tỷ là vì nàng còn chưa được trưởng bối cho phép.
Nàng cho rằng, nếu dưới tình huống gần như tất cả thân hữu đều phản đối lập hậu, Lý Quốc bá còn có thể kiên trì không tham dự, như vậy, ông cũng rất có thể sẽ cho phép nàng duy trì giao thiệp trên trình độ nhất định với Bảo Khánh tỷ tỷ. Bởi vì ông sợ chuyện, ông chỉ muốn an ổn sống phú quý, không dám phản đối hoàng đế thì nhất định sẽ động tâm kéo quan hệ với phái lập tân hậu.
Quả nhiên, sau khi trầm tư nhìn nàng, Lý Quốc bá gật đầu, ông nói: "Các con có tình cảm từ nhỏ, thường chơi đùa cũng không có gì. Nên đi thì đi đi."
Ông ta giải thích việc mình đồng ý là vì mối quan hệ của Kỷ Minh Dao và Bảo Khánh là "Tình bạn giữa trẻ con."
Kỷ Minh Dao cung kính đồng ý.
Nửa canh giờ sau, nàng phái Thanh Sương đi đưa bái thiếp đến phủ công chúa Quảng Nghi. Lại qua nửa canh giờ, Thanh Sương mang về một phong thư do chính tay Bảo Khánh tỷ tỷ viết.
Thư rất ngắn, bên trong chỉ nói: Ngày mai muội tới, ta còn tự tay nướng thịt cho muội ăn! Dưa hấu thôn trang mới đưa tới rất ngọt, rượu ủ từ mùa thu năm ngoái chúng ta cũng có thể uống! Ta không thể đi đón muội, về sau muội đều phải tự đến. Muội cứ coi như đi thêm hai bước đường cường thân kiện thể đi!
Kỷ Minh Dao cười.
Cười cười, nàng lại muốn khóc.
Ở thời đại nàng ở, nhất là lấy thân phận của nàng —— nữ nhi nhà quốc công huân quý, người trưởng thành, chẳng những hữu tình, tất cả cảm tình đều không có khả năng thuần túy như lúc còn nhỏ.
May mắn, nàng muốn đứng cùng lập trường với Bảo Khánh tỷ tỷ.
May mắn, nàng cũng rất muốn đứng về phía hoàng đế và Lưu Thục phi.
May mắn là nàng đã xuất giá, đã không còn thân phận "Nhị nữ nhi An quốc công ".
Nàng không mất đi Bảo Khánh tỷ tỷ.
-
Nhưng tình bạn mấy chục năm của Ôn Tuệ và công chúa Quảng Nghi cứ như vậy mà kết thúc.
Bà từng bảo Kỷ Minh Dao hỏi công chúa Quảng Nghi thay bà.
Kỷ Minh Dao đáp lời, nàng không dám hỏi thẳng công chúa, chỉ hỏi tỷ tỷ Bảo Khánh. Nhưng Bảo Khánh tỷ tỷ cũng không dám hỏi mẫu thân nàng ấy.
Ôn Tuệ rất không hài lòng. Đây là lần đầu tiên trong mười hai năm nuôi Minh Dao, đứa trẻ này không làm được chuyện mà bà dặn dò. Nhưng mà, việc này đúng thật là khó làm, không cần trách cứ con bé quá.
Bà lại không tiện tự mình tìm đến phủ công chúa Quảng Nghi, cũng phải bận tâm lão gia, trong lòng càng oán, oán hận Quảng Nghi tỷ tỷ ——công chúa Quảng Nghi, nói cắt đứt liền cắt đứt... Không bằng dứt khoát buông xuống. Bà cũng không phải là tiểu hài tử như Minh Dao, huyện chúa Bảo Khánh.
Ôn Tuệ không trách cứ Minh Dao, chỉ nói không trách nàng, bảo nàng mau về nhà đi.
Kỷ Minh Dao chỉ coi như không thấy được sự bất mãn của đích mẫu. Nàng cũng không giống như mười hai năm trước, khi tâm trạng đích mẫu không tốt thì tận lực trấn an lòng bà.
Nàng chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn cáo từ đi ra ngoài.
-
Hoàng đế đấu với huân quý, đương nhiên lấy thắng lợi của hoàng đế mà chấm dứt.
Đầu tháng tám, đại điển phong hậu kết thúc.
Vào tháng tư Ôn Tòng Dương đã cầu xin Lý Quốc bá quyên cho hắn chức Thiên hộ. Hắn vốn còn muốn cầu Lý Quốc bá một lần nữa, cầu phong hào cáo mệnh cho Kỷ Minh Dao nhưng bị Kỷ Minh Dao kiên quyết ngăn lại.
Gần hai tháng, sau khi Phong Hậu đã thành kết cục đã định, nhóm Thanh Sương, Quế ma ma đã hỏi thăm ra được, dường như Lý Quốc bá muốn cầu xin cho Kỷ Minh Dao nhưng không biết vì sao lại không thể thành công.
Đại khái Kỷ Minh Dao đã đoán được nguyên nhân không thể thành công. —— không phải Ôn phu nhân mà chính là Hà phu nhân.
Nàng không để ý nhiều, chỉ cười cười.
Sau khi thử hương, hoàng đế ngự giá đi săn thu, bách quan đi theo.
Kỷ Minh Dao vốn không muốn đi nhưng Lý Quốc bá nhất định muốn Ôn Tòng Dương đi theo, lại để cho nàng cũng đi, nàng chỉ có thể đi theo.
Sau bốn ngày đi đường mệt mỏi, vào ngày 15 tháng 9, trong bữa tiệc lớn đầu tiên của mùa săn thu, nàng nhìn thấy Thôi hàn lâm.
Cũng không phải do nàng cố ý tìm kiếm, là vì Thôi Giác là biên tu Hàn Lâm viện, cùng các đồng liêu ngồi ở bên cạnh Hoàng đế ghi lại khởi cư, chuẩn bị từ phú trợ hứng. Khi theo mọi người kính rượu Hoàng đế, Hoàng hậu, nàng khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy hắn.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Minh Dao nhìn thấy đại tỷ phu trên danh nghĩa của nàng. Đến nay phủ An Quốc công vẫn luôn cố ý ngăn cách nàng và Thôi Giác, rốt cuộc khi nhìn thấy chân nhân, nàng liền nhìn thêm vài lần.
Một người xuất thân từ gia đình quan lại, tằng tổ, tổ tiên, phụ thân đều là trọng thần của quốc triều, mười bảy tuổi đã trúng giải nguyên phủ Thuận Thiên, mười tám tuổi đã được hoàng đế đích thân chỉ điểm làm Thám hoa, hiện thời hắn mới mười chín, hẳn là người hăng hái, sắc bén. Nhưng trong mắt Thôi Giác, nàng chỉ nhìn thấy sự mệt mỏi trong sự bình tĩnh.
Hắn rất mệt mỏi.
Uống xong rượu trong chén, ngồi về chỗ cũ, Kỷ Minh Dao cười, cảm thấy thú vị. Thì ra, cho dù là người như Thôi Giác cũng sẽ cảm thấy bực bội và mệt mỏi vì cuộc hôn sự không thuận lợi sao?
Năm nay, chỉ riêng nàng biết, hắn và Kỷ Minh Đạt đã cãi nhau ba lần, trong đó hai lần là vì lập hậu.
Nhưng mà - thật tốt. Kỷ Minh Dao lại nghĩ. Ít nhất, Thôi Giác có thể cãi nhau với Kỷ Minh Đạt.
Rất nhanh, An Quốc công đề nghị để con cháu các nhà tỷ thí săn thú. Hoàng đế lấy việc tăng quan một cấp làm phần thưởng, Ôn Tòng Dương tự tin đi báo danh. Thôi Giác chỉ bình yên ngồi ở chỗ cũ.
Hoàng đế lại chính miệng chọn mấy người đi dự thi, trong đó cũng không có tên của hắn.
...
Lúc hoàng hôn, Ôn Tòng Dương trở về từ trong rừng phía đông.
Hắn săn được gấu.
Hắn cũng bị thương không nhẹ. Đùi phải của hắn bị đá nhọn vẽ ra một vết thương cực sâu, trên mặt, trên tay cũng có trầy da thấy máu, cánh tay trái trật khớp.
Lý Quốc bá vì nhi tử mà kích động đến mức mặt đỏ lên! Nhưng khi thấy rõ nhi tử bị thương bao nhiêu, nghiêm trọng thế nào, Hà phu nhân đau lòng rơi lệ! Bà ta cũng bất chấp là dưới ánh mắt của bao nhiêu người, quay đầu lại, hung dữ trừng con dâu một cái!
Đều là do tức phụ này, quyến rũ đến mức lòng Tòng Dương chỉ có nàng, còn gạt phụ mẫu không tiếc mạng vì nàng đi săn gấu, chỉ vì để cho nàng một thân phận, để người ta hâm mộ nàng!
Kỷ Minh Dao chỉ yên tĩnh đứng đó. Nàng nhìn Ôn Tòng Dương, nhìn vết thương và máu của hắn, nhìn con gấu hắn săn được, lại nhìn hắn đau đến nhe răng trợn mắt nghĩ mà sợ, còn liều mạng muốn cười với nương.
...
Khi đại yến, người săn được gấu là Hoắc Nguyên và Ôn Tòng Dương đương nhiên được xếp ngồi bên cạnh Hoàng đế.
Hoắc Nguyên từ Chỉ Huy thiêm sự chính Tứ Phẩm thăng lên Chỉ Huy Đồng Tri tam phẩm. Mà Ôn Tòng Dương vì quyên Thiên hộ, tuy không có chức vụ thực sự nhưng lại có phẩm cấp, Hoàng đế liền ban cho hắn chức vụ thực sự của Thiên hộ.
Trên dưới phủ Quốc Công đều cung tạ long ân.
Lưu hoàng hậu ra hiệu cho Bảo Khánh, mời Kỷ Minh Dao đến ngồi cùng trượng phu.
Dưới ánh lửa rực rỡ, lần đầu tiên Thôi Giác nhìn thấy, cũng thấy rõ thê muội trên danh nghĩa của hắn. Nàng đang cười. Trong nụ cười này dĩ nhiên có niềm hân hoan nhưng còn cất giấu nỗi bất đắc dĩ sâu nặng.
Ôn thiên hộ đang kéo tay bị thương, tự mình cắt thịt cho nàng. Nàng đỡ khay, cũng đỡ tay Ôn thiên hộ. Họ thân mật như vậy mà không tránh người, Hoắc chỉ huy ở một bên đã nhìn đến trợn tròn mắt.
Hắn từng nghe qua, Nhị muội muội và Nhị muội phu của Kỷ Minh Đạt là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cuối cùng vui kết liền cành, thành một nhân duyên tốt.
Nhưng vì sao nàng lại bất đắc dĩ như vậy?
Thôi Giác thu ánh mắt lại, nhấp một ngụm rượu trong ly.
Đủ rồi.
Hắn nhắc nhở bản thân.
Đây là thê muội của hắn.
Hắn không nên nhìn trộm quá nhiều.
***
Ôn Tòng Dương bị thương càng quấn người hơn so với bình thường.
Hắn cũng không phải muốn Kỷ Minh Dao bưng trà bôi thuốc cho hắn ——cho tới bây giờ hắn chưa từng yêu cầu như vậy, tính ra, lúc riêng tư chỉ có hắn động thủ hầu hạ Kỷ Minh Dao —— hắn chỉ muốn nàng thời thời khắc khắc lưu ở trong tầm mắt.
Kỷ Minh Dao thuận theo hắn, dựa theo hắn, trừ tắm rửa thay y phục, ra ngoài, một ngày mười hai canh giờ, hầu như nàng đều ở bên cạnh hắn.
Hắn phải yên tĩnh dưỡng thương, tránh hoạt động, nàng liền gọi người bưng ba bữa cơm lên giường ăn cùng với hắn.
Chỉ có khi hắn thay y phục, lau người, để thuận tiện cho chuyện này, nàng vẫn sẽ lảng tránh.
Theo chân bọn họ ra ngoài là bốn nha hoàn, hai người là hồi môn của Kỷ Minh Dao, hai người là nha đầu trước khi thành hôn của Ôn Tòng Dương. Để cho hành trình săn bắn mùa thu của mình có thể thư thái hơn một chút, Kỷ Minh Dao không mang Lý Như Huệ theo tới, nói là để nàng ta giữ nhà. Ôn Tòng Dương cũng không có dị nghị gì.
Nhưng, sau khi săn bắn mùa thu kết thúc, trở lại kinh thành, Ôn Tòng Dương bắt đầu không cần Lý Như Huệ hầu hạ bên cạnh nữa. Hắn nói với Kỷ Minh Dao, lần này bất luận như thế nào, hắn nhất định sẽ thả nàng ta đi.
Hắn nói: "Dao muội muội, ta thật sự thấy rõ rồi, ta chỉ muốn có muội. Lúc đuổi theo gấu lăn từ trên sườn núi xuống, trong lòng ta chỉ nghĩ tới muội, không nhớ tới nàng ấy. Tỷ ấy nói cái gì ta cũng không nên mềm lòng, không thể chậm trễ tỷ ấy nữa."
Kỷ Minh Dao nên cảm động.
Một công tử văn nhã thích nàng nhiều năm đang ở độ tuổi giữa thanh niên và thiếu niên, tâm tính còn chưa trưởng thành, từ nhỏ hắn có cẩm y ngọc thực, trưởng bối trong nhà che chở hắn chu đáo, ngay cả một lớp da cũng không chịu để hắn cọ rách, lại chịu "vì nàng" khổ luyện võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung ba năm, "vì nàng” mà đi săn gấu, lại "vì nàng" mà nguyện ý buông bỏ người tri kỷ hầu hạ mười hai năm còn ái mộ hắn; Thành hôn đến nay đã sắp bảy tháng, hắn vẫn chưa viên phòng với nàng, kiên nhẫn chờ đợi nàng, sự biểu đạt thẳng thắn mãnh liệt như vậy, cho dù là tài tử giai nhân trong thoại bản, nữ chính cũng nên động lòng rồi.
Nhưng trong lòng Kỷ Minh Dao chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Nàng như đối mặt với Ôn phu nhân mười hai năm trước, tất cả suy nghĩ đều trục xuất khỏi tâm, nàng ra vẻ vui sướng cười với Ôn Tòng Dương, thuận nước đẩy thuyền, nói: "Vậy đợi biểu ca nói rõ với nàng ấy xong, ta sẽ chuẩn bị thêm đồ cưới cho nàng ấy, sau này nàng ấy xuất phủ thành hôn cũng có thêm chút tự tin. Chỉ coi như là tâm ý chung của ta cùng biểu ca thôi."
"Dao muội muội!" Ôn Tòng Dương cảm động.
"Biểu ca đừng nóng vội." Kỷ Minh Dao trấn an cầm tay hắn: "Huynh dưỡng thương cho tốt trước đã."
Những lời này lọt vào tai Ôn Tòng Dương chính là chờ sau khi hắn khỏi vết thương, Dao muội muội nguyện ý làm phu thê với hắn!
Hắn vừa kích động vừa hối hận! Hối hận vì sao mình không suy nghĩ cẩn thận sớm hơn một chút, uổng phí mất nửa năm này!
"Ta, ta đi suy nghĩ một chút, lần này nên nói với tỷ ấy thế nào!" Ôn Tòng Dương xoa xoa tay, "Ta, ta —— "
"Biểu ca nghĩ đi." Kỷ Minh Dao đứng lên, "Ta đi trả lời Bảo Khánh tỷ tỷ. Biểu ca cứ suy nghĩ cẩn thận."
Nàng không ở trước mặt Ôn Tòng Dương, có lẽ hắn sẽ có thể bình tĩnh chút, chân chính nghĩ rõ ràng.
Quan trọng nhất là, hắn không có cách nào ra gian ngoài tìm nàng cầu nàng mở miệng thay hắn trước mặt nhóm Thanh Sương.
Hắn còn chưa đến mức vứt hết mặt mũi như thế.
===
TN Team: Cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó!! Tụi mình mong mọi người lắm á (p≧w≦q)