Kỷ Minh Dao vừa mở mắt đã kêu Xuân Giản mở cửa sổ thông gió, lại tự tay vẩy chút nước lên giường, để đệm giường mang theo hơi ẩm.
Nàng lại dùng bàn tay ướt nắm lấy chiếc áo khoác ngực của mình, còn gọi Ôn Tòng Dương cũng kéo áo trong, đem hai cái gối đến gần, chăn cuộn lại với nhau.
Ôn Tòng Dương làm từng cái, lại đỏ mặt, xé rách một bên váy mà Dao muội muội mặc đêm qua.
Hai người đối mặt, giống như cùng sở hữu một bí mật lớn.
Lão ma ma đi vào thu dọn đệm chăn, trông thấy cảnh tượng như vậy, lại nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hai người, mặt mang buồn ngủ, mặc dù không ngửi thấy mùi cũng không có lòng nghi ngờ.
Nhưng không chỉ tinh thần hai người bọn họ không tốt, còn có Lý Như Huệ.
Nàng ta tiến vào hầu hạ nhưng không tiến lên, chỉ yên lặng đứng ở trong góc, tựa hồ rất ấm ức.
Kỷ Minh Dao chỉ làm như không nhìn thấy.
Ôn Tòng Dương chỉ đang muốn lựa xiêm y cho nàng, chọn trâm cài tóc, trâm hoa, càng không chú ý tới các nha đầu khác với bình thường.
Trong tân phòng còn có nha đầu mới, đương nhiên không giống với lúc trước. Như Huệ tỷ tỷ không khiến Dao muội muội phiền lòng cũng đã rất tốt rồi.
-
Kỷ Minh Dao coi như an ổn ở lại phủ Lý quốc công hai ngày.
Bốn người Xuân Giản giấu chuyện nàng đến nguyệt sự, không viên phòng rất khá, lần này Ôn Tòng Dương cũng không nói ra.
Hà phu nhân xoi mói nàng vài lần, đều không nghiêm trọng - không bằng Từ lão phu nhân. Ôn Tòng Dương nhìn nàng chịu thiệt, nói chuyện tức phụ Lý Kiều không cho nàng ăn cơm ngay trước mặt Trương lão phu nhân, Lý Quốc bá, khiến Hà phu nhân cảm thấy không còn mặt mũi, phạt tức phụ Lý Kiều ba tháng tiền tháng.
Lý Như Huệ cũng thành thật hơn.
***
Ngày ở trấn, Ôn Tòng Dương quấn quanh nàng, nàng đọc sách uống trà phải vây quanh, nàng ném thẻ vào bình để rèn luyện cũng phải vây quanh, nàng sửa sang lại đồ cưới càng phải vây quanh, còn phải tranh việc làm với các nha đầu. Nàng muốn nằm nghỉ ngơi một lát, hắn cũng nhất định phải chuyển cái ghế đến ngồi bên cạnh nàng.
Nàng đều là của hắn.
Mỗi ngày sớm tối thỉnh an hai lần, thời gian còn lại nghỉ ngơi ở trong viện của mình, rất nhanh đã đến đêm trước khi về lại mặt.
Ôn Tòng Dương kích động chọn y phục cho chính hắn: "Ngày mai nếu đại tỷ phu cũng đi, ta cũng không thể để hắn tiếp tục so đấu, làm nàng mất mặt!"
Đại tỷ phu —— Trượng phu Kỷ Minh Đạt—— Thôi hàn lâm.
Thôi Giác.
Trong lòng Kỷ Minh Dao hơi động.
Nói ra cũng buồn cười, tuy rằng trên danh phận là tỷ phu, thê muội, nhưng Thôi hàn lâm cùng Kỷ Minh Đạt bắt đầu nghị thân vào mùa thu năm trước, đến bây giờ đã một năm rưỡi, hai người bọn họ thành hôn cũng hơn nửa năm rồi, nàng và Thôi hàn lâm lại chưa từng gặp mặt.
Cho tới nay, dường như đều là Từ lão phu nhân đề phòng nàng, cố ý ngăn cách nàng và Thôi hàn lâm.
Nàng cũng không có bất kỳ mơ ước gì với Thôi hàn lâm,. Không gặp, cũng bớt đi rất nhiều phiền toái.
Nhưng khi nhảy ra khỏi phủ An quốc công, không còn ở bên cạnh đích mẫu nữa, có rất nhiều chuyện, nàng cũng không cần phải cố gắng không nghĩ nữa.
Ví dụ như, không cho nàng thấy chuyện Thôi hàn lâm, đến tột cùng chỉ là Từ lão phu nhân xem thường nàng, cay nghiệt nàng, hay là đích mẫu cũng thích nghe ngóng?
Ngày lại mặt của Kỷ Minh Dao, đương nhiên Thôi hàn lâm không tới.
An Quốc công nhận lễ của hiền tế và nữ nhi xong liền nói có việc phải ra ngoài, không nói thêm một câu nào với hiền tế Ôn Tòng Dương.
Đối với thái độ khinh thường của ông ta, Kỷ Minh Dao sớm đã thành quen, càng không cảm thấy bất kỳ cảm giác không cam lòng hoặc ấm ức, phẫn nộ nào cho thái độ của ông ta.
Đối với vẻ hả hê khi thấy người gặp họa của Từ lão phu nhân, vẻ mặt hơi khác biệt của Kỷ Minh Đạt và sắc mặt vui sướng không cố gắng che giấu của Kỷ Minh Đức, nàng càng có thể bỏ qua.
Nhưng hiển nhiên Ôn Tòng Dương có chút sa sút.
Kỷ Minh Dao nhẹ cầm tay hắn, cười với hắn.
—— đích mẫu thích nàng hoà hợp với Ôn Tòng Dương, sẽ thích nhìn thấy nàng cổ vũ, bao dung Ôn Tòng Dương.
Ôn Tuệ cũng cảm thấy an ủi vì hành động của Minh Dao. Tuy lão gia xem nhẹ Ôn gia, càng không xem trọng Tòng Dương, nhưng nguyên nhân chính là không thích Minh Dao, chưa từng ngăn cản con bé gả về Ôn gia.
Hôn sự này thuận lợi như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
Bà gọi nhi tử của bà là Kỷ Minh Viễn dẫn nhị tỷ phu của hắn đi tiền viện nói chuyện, lại để cho thứ nữ Kỷ Minh Nghi cùng nhị tỷ tỷ nàng về viện chơi. Thứ nữ Kỷ Minh Đức bị phái đi chính viện quản lý sự vụ, thứ tử Kỷ Minh Phong cũng bị nhũ mẫu mang về.
Mấy đứa trẻ tản đi, chỉ còn lại trưởng nữ Kỷ Minh Đạt, nữ nhi mà bà thương nhất.
Từ khi vào cửa, biểu cảm của đứa nhỏ này đã không tốt, xem xét liền biết mới náo loạn không vui với trượng phu.
"Lần này lại là vì sao thế?" Từ lão phu nhân giận dỗi: "Mới bao lâu chứ... còn chưa tới một tháng! Nó lại không biết điều đến thế à? Hay là ca ca và tẩu tử của nó lại chọc tức con rồi?"
Trong lời nói của bà ta là sự hạ thấp và coi thường thẳng thừng đối với Thôi Giác và Thôi gia.
Ôn Tuệ nghe thấy thì không khỏi nhíu mày. Nhưng do nữ nhi đã nằm trong lòng tổ mẫu bắt đầu khóc, bà không muốn làm người mất hứng, liền nhịn bất mãn lại.
Minh Đạt chưa đến ba tuổi đã được lão thái thái bế đi nuôi, so với mẫu thân thân sinh là bà, cho tới bây giờ con bé đều tin tưởng, kính yêu lão thái thái hơn. Vì vậy, tuy rằng là mẫu tử ruột, tuy rằng bà vẫn luôn muốn hòa thuận với nữ nhi, điều chỉnh tính tình mà lão thái thái đã dạy nữ nhi, nhưng lại luôn dè dặt, sợ một câu nào đó nói sai, ngược lại đẩy nữ nhi càng ra xa hơn, làm con bé càng thân thiết với lão thái thái hơn.
"Là con của đại phòng, Thôi Lệnh Hoan nên đi học rồi, đại phòng sẽ mời tiên sinh cho nó. Con ở bên cạnh nghe thấy, hỏi thêm hai câu, nói sao bảy tuổi mới đi học, có hơi muộn, trở về Thôi Giác liền nói con, bảo con về sau không được quản chuyện của đại phòng nữa!"
Kỷ Minh Đạt khóc lớn.
"Con cũng nghe lời lão thái thái và thái thái, muốn hòa hoãn quan hệ với đại ca và đại tẩu của chàng ấy trước nên mới hỏi!" Nàng ta không phục: "Không phải vì chàng ấy, vì để lão thái thái và thái thái an tâm nên con mới chịu nguyện ý để ý tới bọn họ sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Thật sự là không biết điều mà!" Từ lão phu nhân liền mắng, "Con đã chủ động chịu thua, nếu Thôi Du và Mạnh thị tử tế thì nên dạy nó đối đãi với con như thế nào! Vậy mà để nó lại trách móc con sao?"
Bà ta liền hỏi: "Nó còn nói cái gì không?"
"Cũng không có gì." Kỷ Minh Đạt lắc đầu: "Chàng ấy nói xong liền đi, con cũng lười cãi nhau với chàng. Lão thái thái, thái thái —— "
Nàng ta khóc thút thít nói: "Chàng ấy không tới gặp con, con cũng không muốn ở nhà chàng ấy lâu nữa! Con, con muốn ở nhà thêm vài ngày."
"Ở! Muốn ở mấy ngày thì ở!" Từ lão phu nhân vội dặn dò nha đầu: "Mau thay đệm giường mới cho đại cô nương!"
Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, Ôn Tuệ đã không ngừng thở dài trong lòng.
Theo cách dạy của lão thái thái, Minh Đạt và Thôi Giác có thể hòa thuận được mới là lạ. Đã thành hôn chừng chín tháng, giữa hai đứa bé này lại chỉ như người dưng. Nhưng lão thái thái mới khiến tâm trạng Minh Đạt dịu đi một chút, bà nói thêm cũng chỉ tự biến thành kẻ xấu mà thôi.
Ôn Tuệ chỉ có thể cùng mẹ chồng đưa nữ nhi về phòng nghỉ ngơi trước.
Tóm lại lão gia coi trọng Thôi Giác, sẽ không để Minh Đạt ở nhà quá lâu. Nếu lão thái thái nhất quyết muốn giữu con bé ở lại lâu thì cứ để lão gia và lão thái thái cãi nhau đi.
...
Hi Hòa Viện.
Kỷ Minh Nghi nói một câu lại nhìn Nhị tỷ tỷ một lần nữa.
Kỷ Minh Dao: "..."
Kỷ Minh Dao cười: "Được rồi, đừng như vậy, ta không sao cả. Có thể được ở cùng muội, yên tĩnh nói chuyện, thật sự rất tốt. —— thật ra, như thế này là tốt nhất! Muội biết mà."
Nàng thật lòng cảm thấy thoải mái và tự tại.
Kỷ Minh Nghi lại càng cảm thấy buồn thay nàng.
"Đang yên đang lành về nhà bái lễ, vậy mà chỉ có mỗi muội ở cùng Nhị tỷ tỷ." Nàng thấp giọng nói: "Đây cũng không phải lần đầu tiên đại tỷ tỷ bất hoà với đại tỷ phu, lão thái thái thì thôi đi, ngày thường thái thái rõ ràng cũng thương Nhị tỷ tỷ, nhị tỷ phu còn là cháu ruột của thái thái, vậy mà..."
"Chính vì là cháu ruột nên mới không cần quá câu nệ lễ nghi." Kỷ Minh Dao cười nói: "Huống hồ, chẳng lẽ muội muốn ta ngồi trước mặt lão thái thái cả ngày sao?"
"Tha cho ta đi!" Nàng véo má Tứ muội muội một cái, "Mau vui lên, đi chơi với ta! Chúng ta đi vào trong vườn hái hoa cắm bình, được không?"
"Được!" Kỷ Minh Nghi đứng lên, cầm lấy tay Nhị tỷ tỷ: "Chúng ta so xem ai cắm đẹp hơn đi!"
...
Nếu tâm tư của đích mẫu đều đặt trên người Kỷ Minh Đạt, Kỷ Minh Dao liền không nán lại lâu, sau bữa trưa liền cáo từ.
Minh Viễn và Minh Nghi, Minh Phong đưa nàng lên xe.
Trên đường về Ôn Tòng Dương đều trầm mặc. Kỷ Minh Dao dịu dàng khuyên hắn: "Lão gia luôn như thế với ta, từ nhỏ biểu ca đã biết rồi, không liên quan gì tới biểu ca. Xin biểu ca ngàn vạn lần đừng tự trách mình. Ta chưa từng nghĩ là ta liên lụy đến huynh, huynh cũng đừng nghĩ như vậy, được không?"
Ôn Tòng Dương chỉ có thể đồng ý, nắm chặt tay nàng.
Tâm tình xấu của hắn đương nhiên bị Trương lão phu nhân cùng Hà phu nhân nhìn ra.
Biết được tin bọn họ trở về sớm như vậy là bởi vì Kỷ Minh Đạt lại cãi nhau với trượng phu, Trương lão phu nhân liền khen cháu dâu: "Nên như thế, phu nhân con phiền lòng, để nó thanh tĩnh một chút thì tốt hơn."
Trong lòng Hà phu nhân lại rất không vui, chỉ không dám nói ra khỏi miệng. Tiểu cô lại coi trọng nữ nhi ruột hơn, dù sao đây cũng là cháu ruột cùng thê tử về nhà, không thể tạm thời gác việc đó lại sao? Chậm một ngày rưỡi lo cho nữ nhi ruột, chẳng lẽ đại nãi nãi lại có thể hòa ly với Thôi Hàn Lâm hay sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên làm ầm ĩ, sao cứ làm như là chuyện lớn vậy!
Cũng đáng đời bà không gả nữ nhi ruột về đây, lại nguyện ý gả Nhị cô nương về! Dù Tiểu Thôi Hàn Lâm kia có giỏi hơn gấp trăm lần Tòng Dương, nếu hắn và đại nãi nãi là phu thê mà không thể chung sống hạnh phúc, cũng là uổng công mà thôi!
Trở lại tân phòng, Kỷ Minh Dao quyết định ngủ trưa bù. Ôn Tòng Dương lại không đi cùng nàng. Hắn cố nén không nỡ, nói: "Ba bốn ngày không kéo cung lên ngựa, tay đều đã cứng rồi. Ta đi luyện một chút. Buổi tối đi thỉnh an, muội muội không cần chờ ta, cứ đi trước là được!"
"Vậy buổi chiều biểu ca không có ở đây, ta biết làm cái gì đây?" Nhẹ ngáp một cái, Kỷ Minh Dao cười hỏi, "Không bằng, ta sắp xếp đồ đạc của biểu ca nhé?"
"Dù sao cũng là phu thê ——" Nàng cười nói, "Ta cũng nên quản lý giúp biểu ca rồi."
Một câu "phu thê" khiến Ôn Tòng Dương vui sướng đến mức không biết phải làm thế nào cho phải.
"Đúng, đúng! Muội muội nên quản rồi!" Hắn vội nói: "Chỉ cần muội muội không ngại mệt là được!"
"Có gì mà ngại mệt?" Kỷ Minh Dao sẵng giọng: "Mặc dù ta lười, lẽ nào ngay cả chút chuyện này cũng không thể giúp được huynh sao?"
Ôn Tòng Dương không nói thêm gì.
"Như Huệ tỷ tỷ!" Hắn vội kêu lên: "Mau đưa chìa khóa sổ sách cho Dao muội muội!"
Một lúc lâu sau Lý Như Huệ mới phản ứng.
Kỷ Minh Dao mỉm cười chờ đợi.
Lý Như Huệ cũng không dám không nghe lệnh, ngoan ngoãn giao chìa khóa sổ sách ra.