Bữa cơm này Kỷ Minh Dao dùng cũng coi như thoải mái.

Nàng ngồi trở lại phòng ngủ tiêu thực, bên cạnh đều là người một nhà, không còn ai khác, lúc này nàng mới cảm thấy đang thật sự nghỉ ngơi.

Ít nhất tối nay có thể bình an qua đi.

—— nghĩ như vậy, nàng đứng lên, chuẩn bị đi tắm rửa liền có một dòng nhiệt chảy xuống.

Nguyệt sự.

Nguyệt sự tới rồi.

Nguyệt sự của nàng đã đều hơn một năm nay, chỉ có tháng trước vẫn không tới, hết lần này tới lần khác lại đột nhiên tới vào tối nay.

Trong chớp mắt, Kỷ Minh Dao đã đưa ra quyết định.

"Nhanh chuẩn bị dây chuyền nguyệt sự cho ta." Nàng nói nhỏ bên tai Xuân Giản, "Lặng lẽ, đừng để người ta phát hiện. Y phục trong của ta cũng đã dính rồi, không cần giặt, tìm cơ hội đốt nó đi."

Ngày thành hôn dự tính phải cùng phòng, nàng đã có chuẩn bị, cũng xem qua tập tranh đích mẫu đưa tới. Nhưng đã có cơ hội kéo dài, đương nhiên nàng muốn hỏi rõ chính mình:

Thường ngày ở chung với Ôn Tòng Dương, nàng đã có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng tình cảm của nàng dành cho người này, có phải thật sự đã đến mức có thể phát sinh quan hệ thân mật hay chưa?

Nàng không thèm để ý "Trinh tiết".

Điều nàng quan tâm là, nội tâm của nàng có nguyện ý hay không.

***

Tắm rửa thay y phục xong, Kỷ Minh Dao chờ đến khi đêm xuống Ôn Tòng Dương trở về.

Đầu tiên là các bà tử trong viện báo tin, nàng mới từ trên giường đứng dậy liền nghe thấy trong nhà chính đã có nha hoàn ra ngoài đón.

Chỉ có một tiếng bước chân, đó là Lý Như Huệ.

Kỷ Minh Dao dứt khoát thả chậm bước chân, nghe Lý Như Huệ quan tâm mà lo lắng kêu lên một tiếng: "Đại gia!"

Có lẽ nàng ấy đỡ lấy Ôn Tòng Dương, lại cười nói: "Có thể thấy được đại gia hôm nay thật vui vẻ, uống say như vậy! Cái này... Cái này làm sao gặp được đại nãi nãi đây?"

Trong những lời này là oán trách và ghen tuông không che lấp được, hoặc là nói, vẫn chưa hết sức che lấp, còn có sự ăn ý thân mật do bọn họ ở chung, làm bạn nhiều năm.

Kỷ Minh Dao không khỏi bật cười.

Mấy người Xuân Giản vừa tức giận vừa lo lắng.

Kỷ Minh Dao dùng ánh mắt trấn an các nàng an tâm chớ vội, chính mình cũng cảm thấy dạ dày không thoải mái.

Nàng xác định, phần không thoải mái này không phải do ăn cơm tối quá no mà có.

"Dao muội muội!" Thanh âm Ôn Tòng Dương gần lại: "Dao muội muội!"

Kỷ Minh Dao đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, nhìn hắn ngã trái ngã phải đi tới, Lý Như Huệ nửa ôm nửa đỡ.

Nàng luôn biết rõ phủ Lý Quốc Công được nuông chiều Ôn Tòng Dương, sợ gã sai vặt sơ ý, hầu hạ không chu toàn chu đáo nên cho đến bây giờ đều để lại cho hắn tứ đại tứ tiểu tám nha đầu hầu hạ, mẹ chồng càng không cần phải nói. Việc thay y phục, tắm rửa hằng ngày của hắn đều là các nha đầu hầu hạ. Loại tiếp xúc thân mật ở trình độ trước mắt nàng, hắn cùng các nha đầu không biết đã từng có bao nhiêu, mỗi ngày có khi còn trần trụi hơn.

Hắn đã sớm quen.

Kỷ Minh Dao vốn tưởng rằng, nàng cũng có thể quen. Nhưng tận mắt thấy "trượng phu tân hôn" của mình, nhìn thấy người nam nhân vốn nên phát sinh quan hệ thân mật với nàng hôm nay lại cùng một nữ nhân khác có tình trạng như thế, nàng vẫn không thể không thừa nhận:  Cho dù đi vào thế giới này mười sáu năm, nàng khiến mình quên lãng rất nhiều chuyện, thân ở phủ An quốc công, nàng muốn sống sót thật tốt cũng có thể tạm thời nhẫn nại, không cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện, nàng đã làm quen rất nhiều điều, nhưng chuyện này —— để cho "một nửa" của mình tiếp xúc thân thể với nữ nhân khác, thậm chí là trần trụi —— nàng thực không có khả năng thật sự thích nghi.

Thật là buồn nôn.

Thật ra, Kỷ Minh Dao vốn định hôm nay thử thăm dò Ôn Tòng Dương, thử xem hắn có nguyện ý sau khi thành hôn, buông tha cho nha hoàn hầu hạ hay không. Nhưng trước mắt, nàng cho rằng không cần thiết phải như vậy nữa.

"Biểu ca ngồi trước đi." Kỷ Minh Dao dẫn hắn đi đến bên cạnh giường, "Mau uống bát canh giải rượu đi."

Nàng ra hiệu cho Bạch Lộ đưa bát canh cho Lý Như Huệ.

Nàng ta thích hầu hạ thì để cho nàng hầu hạ nhiều hơn.

Ôn Tòng Dương nghiêng nghiêng, muốn ngồi xuống, lại muốn nắm lấy Kỷ Minh Dao.

Kỷ Minh Dao nhẹ lùi về phía sau một bước.

Lý Như Huệ nhất thời luống cuống tay chân, vừa phải vội vàng đỡ lấy đại gia, vừa phải nhận bát canh. Mấy nha đầu của hồi môn của đại nãi nãi còn chỉ đứng không giúp đỡ, nàng ta suýt nữa thì ngã chén.

Đại gia cuối cùng cũng uống canh giải rượu, trong lòng Lý Như Huệ tràn đầy ấm ức.

Ngày đầu tiên đại nãi nãi mới vào cửa đã bắt bẻ nương trước, sau lại cố ý làm khó nàng ta, sau này trong viện mới này còn có chỗ cho nàng ta đứng nữa sao?

"Biểu ca đi tắm rửa đi, nước nóng đã chuẩn bị tốt rồi." Kỷ Minh Dao tránh đường.

Bốn người Xuân Giản đều nhìn ánh mắt của nàng, chỉ do Lý Như Huệ nâng đỡ, tiến vào phòng ngủ, lại tiến vào phòng tắm.

"Đi hỏi ba nha đầu kia, bình thường là mấy người hầu hạ đại gia tắm rửa, cứ theo lệ cũ." Kỷ Minh Dao phân phó.

Bạch Lộ vội vàng đi qua.

Rất nhanh đã có một nha đầu tên là Như Vân cúi đầu bước nhanh tới, tới trước mặt Kỷ Minh Dao xin chỉ thị: "Đại nãi nãi."

"Đi đi." Kỷ Minh Dao bình tĩnh nói.

Như Vân lĩnh mệnh, vẫn chỉ nhìn mặt đất vào phòng tắm như cũ.

Kỷ Minh Dao tạm thời không muốn trở về phòng ngủ, liền ngồi xuống ghế thêu dưới đất.

"Cô nương, nếu không thích các nàng hầu hạ." Thanh Sương thử vì cô nương phân ưu, "Không bằng, chúng ta —— "

"Không." Kỷ Minh Dao kiên quyết nói, "Ta càng không muốn để cho các ngươi làm những chuyện đó."

"Ta biết, ngươi thật lòng muốn tốt cho ta, muốn để ta thư thái một chút, không có ý gì khác." Nàng cầm tay Thanh Sương: "Nhưng ta càng không muốn để các ngươi —— ô uế tay mình."

Thay y phục cho Ôn Tòng Dương, hầu hạ hắn tắm rửa, nhìn hắn lõa thể, chẳng lẽ là chuyện tốt sao?

Bây giờ nàng đã thấy ghê tởm rồi, hà tất phải làm khó đám người Thanh Sương.

Để người nguyện ý kia đi làm đi.

"Mấy ngày nay, đừng nói chuyện nguyệt sự của ta cho bất kỳ kẻ nào biết, ngay cả mấy người Quế ma ma, Thu ma ma cũng đừng nói." Kỷ Minh Dao dặn dò.

Bốn người lập tức đồng ý.

Xuân Giản lại vội vàng nói: "Cô nương yên tâm, chúng ta đã sớm cảnh tỉnh rồi."

Kỷ Minh Dao gật đầu, bắt đầu chuyên tâm cân nhắc ứng đối lời Ôn Tòng Dương.

Đây chính là "Bé ngoan" cái gì cũng sẽ nói với mẫu thân hắn.

Hắn có thể giữ bí mật thay nàng sao?

Hoặc là nói, hắn có thể nguyện ý tạm thời không làm chuyện phu thê thật với nàng hay không?

Nhưng Ôn Tòng Dương, quả thật rất thích nàng. Hắn lợi dụng phần yêu thích này mà thành công cưới được nàng. Mà rất nhiều năm qua, nàng chỉ cảm nhận được rất nhiều rất nhiều bực bội và nỗi bất lực từ trong ‘thích’ của hắn.

Từ hôm nay trở đi, nàng cũng nên ngẫm lại, nàng nên lợi dụng sự yêu thích của hắn như thế nào.

***

Hai khắc giờ sau.

Ôn Tòng Dương được đỡ lên giường trong phòng ngủ. Hắn tỉnh rượu vài phần.

Kỷ Minh Dao chậm rãi đi vào, chỉ đứng ở cạnh cửa nhìn hắn, không nói cũng không cười.

Nàng không nhìn hai nha đầu thêm một chút nhưng Như Vân rất nhanh đã rời khỏi giường, cúi đầu nói, "Đại nãi nãi", liền vội vàng đi ra ngoài.

Lý Như Huệ cũng chỉ đành buông tay hắn, đi đến bên cạnh nãi nãi mới hành lễ, yên lặng rút đi.

Xuân Giản và những người khác đóng cửa phòng lại.

Kỷ Minh Dao mới nhẹ mỉm cười. Nàng vẫn đứng tại chỗ, đối mặt với Ôn Tòng Dương một thân trung y đỏ thẫm, trong mắt còn có ba phần men say cùng mờ mịt, trên mặt lại hiện ra vẻ chột dạ, nói: "Quả nhiên, vẫn là Như Huệ hầu hạ biểu ca chu đáo."

Ôn Tòng Dương cuống quít xuống giường, chạy vài bước đã chạy tới, muốn tìm tay của nàng: " Dao muội muội, không phải —— ta và nàng ấy —— chúng ta không có gì —— "

"Ta cũng không nói có cái gì mà." Kỷ Minh Dao cười lui ra phía sau một bước.

Nàng xoay nửa vòng, từ đưa lưng về cửa chuyển thành đưa lưng về giường: "Vừa vặn, ta cũng không muốn gọi nha đầu của ta hầu hạ ngươi tắm rửa, có các nàng ở đây, cũng giảm bớt chuyện của ta."

Trong lòng Ôn Tòng Dương một nửa là sợ hãi, một nửa là vui mừng.

Sợ Như Huệ tỷ tỷ nói đúng, Dao muội muội quả nhiên không thích hắn quá thân cận với nha đầu, chỉ sợ không dung được nàng ấy.

Vui mừng chính là, Dao muội muội, là đang vì hắn... ghen sao?

"Lúc biểu ca đãi khách, Lý ma ma - tức phụ Lý Kiều —— nói muốn tốt cho ta, chỉ để ta ăn cháo, ta nói hai câu, nàng ấy cũng nghe thấy được." Kỷ Minh Dao thở dài phát sầu, "Chỉ sợ Lý ma ma đang cảm thấy ta khó chơi, Như Huệ cũng cho rằng ta cố ý làm khó mẫu thân nàng ấy. Nếu để phu nhân biết, ta là tức phụ mới, mới vào cửa đã không thoải mái với ma ma trong nhà, cho dù thái thái hiểu không phải là ta sai, ta cũng khó gặp thái thái. Nếu chỉ có việc này cũng thôi, lại còn một chuyện —— " ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ôn Tòng Dương đang muốn nhanh chóng dỗ nàng vui vẻ, vội hỏi: "Còn gì sao? Dao muội muội, chỉ cần muội nói, ta không để muội chịu thiệt thòi!"

"Thật vậy chăng?" Kỷ Minh Dao đỏ hoe vành mắt.

Nàng không hề nhắc tới Ôn Tòng Dương trước đây, chỉ thấp giọng hỏi: "Biểu ca, huynh thật sự có thể giữ bí mật cho muội, không để trưởng bối hai nhà biết một chữ sao?"

Ôn Tòng Dương gấp hơn.

"Nếu ta, nếu ta không thể ——" Hắn nhìn trái nhìn phải, tìm không ra đồ vật thích hợp, dứt khoát dùng sức xé ống tay áo của mình: "Giống như bộ xiêm y này!"

"Biểu ca!" Kỷ Minh Dao chột dạ chui vào trong ngực hắn.

Ôn Tòng Dương... ngây dại.

Lần đầu tiên cùng muội muội ngày nhớ đêm mong, thê tử mới cưới của hắn, tới gần như thế, hắn đã hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Hắn chỉ có thể nghe Diêu muội muội dựa vào đầu vai hắn khóc thút thít: "Hôm nay ta, nguyệt sự của ta vừa mới tới... Không thể, không thể cùng biểu ca... Nhưng nếu nói thật với các trưởng bối, đêm tân hôn chưa thể thành, lại sợ các trưởng bối lo lắng... Biểu ca, cầu huynh giấu diếm, được không? Biểu ca?"

Mất nửa ngày Ôn Tòng Dương mới nghĩ thông suốt lời nói của Dao muội muội. Hôm nay, hắn không thể làm chuyện phu thê với Dao muội muội. Nhưng, cho dù hôm nay không thành công, qua mấy ngày nữa cũng có thể thành công. Hắn đã đồng ý với Dao muội muội sẽ giữ bí mật, đương nhiên nói được thì phải làm được!

Hắn vội lau nước mắt cho Kỷ Minh Dao, đỡ nàng ngồi lại giường, nhìn nàng nằm xuống.

Hắn biết nguyệt sự của nữ tử nên chú ý cái gì, lại vội vàng đặt canh bà tử ở bên chân nàng, lại muốn tự tay đi châm trà nóng.

Kỷ Minh Dao ngăn hắn lại: "Biểu ca, ta ổn. Huynh cũng mệt cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Nếu không thể làm chuyện phu thê, Ôn Tòng Dương liền không dám lên giường.

Kỷ Minh Dao nằm vào trong, ngượng ngùng cười ra hiệu cho hắn tới.

Ôn Tòng Dương cắn răng một cái, nằm ở bên cạnh giường bạt bộ, buông màn giường xuống.

Hai người một đêm đều ngủ không quá yên ổn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play