Cảnh Đức năm thứ chín, mùng ba tháng ba, Kỷ Minh Dao xuất giá.

Trượng phu tân hôn của nàng là Ôn Tòng Dương.

Hôn sự này năm kia mùa xuân năm kia đã được bàn bạc, đến hôm nay vừa đúng hai năm. Ôn Tòng Dương là cháu ruột của đích mẫu nàng, biểu ca trên danh nghĩa của nàng, là thanh mai trúc mã của nàng, chung tình với nàng, hai nhà vốn là quan hệ thông gia, ai thấy cũng không thể không nói, đây là một mối nhân duyên trời định. Đặc biệt đối với Ôn Tòng Dương, thật sự là ngày lành để động phòng hoa chúc, ôm được mỹ nhân về.

Dù sao đích mẫu của nàng đã từng nói, hôn kỳ này là do Ôn Tòng Dương nài nỉ mẫu thân và tổ mẫu của hắn, tự mình chọn ngày từ mấy ngày trước.

s

Hắn rất chờ mong.

Trong một căn phòng tĩnh lặng, khăn che mặt của Kỷ Minh Dao bị vén lên.

Trước mắt nàng sáng lên một chút. Tiếng ồn ào vang lên khắp phòng.

Kỷ Minh Dao ngẩng đầu, thấy Ôn Tòng Dương mặc hỉ phục.

Từ nhỏ hắn đã có tướng mạo rất đẹp, được người khác yêu thích. Một đôi mắt hoa đào, mặt như phấn, môi đỏ tựa như tô son, cười rộ lên hai má đều có lúm đồng tiền sâu, thần sắc luôn mềm mại, đơn thuần, ẩn chứa tình cảm, đó là gương mặt mà bất kể là ai, chẳng phân biệt lớn nhỏ, dù là thân phận hay tuổi tác ra sao, nhìn thấy cũng thấy dễ chịu.

Giờ phút này, hắn lại cười vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy nhiệt liệt, lại mang theo vài phần cẩn thận —— như là đứa nhỏ ngây thơ vô tri, rốt cuộc cũng đạt được lễ vật hắn chờ mong nhất, yêu thích nhất, đang cẩn thận mở ra, tự hỏi như thế nào mới giữ gìn được mãi mãi.

Xung quanh ngập tràn màu đỏ của hỉ sự, khách khứa thân hữu trong phòng đều chúc mừng tân hôn của bọn họ. Trước cảnh tượng này, lẽ ra Kỷ Minh Dao cũng nên đắm mình trong niềm vui ngày thành hôn nhưng trong lòng nàng rất bình tĩnh, không có quá nhiều gợn sóng.

Nàng chỉ đang gấp gáp suy nghĩ có nên cười hay không.

Cười ngay trước mặt rất nhiều khách khứa thì không đoan trang.

Không cười vào ngày đại hỉ thì sẽ khiến người ta mất hứng.

—— đây chắc chắn là điều Hà phu nhân bắt bẻ nàng.

Nàng nên chọn cách nào đây?

Cuối cùng, Kỷ Minh Dao vẫn khẽ mỉm cười.

Ngày đại hôn, không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời chỉ có một lần, vui vẻ một chút cũng tốt.

Nụ cười này của nàng, ở trong mắt Ôn Tòng Dương chính như ngày xuân rực rỡ, trăm hoa đua nở.

Hắn nhìn đến ngây người, các phu nhân và cô nương vây quanh cũng không khỏi ngắm nhìn, chờ lấy lại tinh thần, đồng loạt khen ngợi tân nương hành xử rất tự nhiên, không gượng gạo, lại khen nàng đẹp tựa thần tiên, còn nói tân lang và tân nương tình ý sâu đậm, sau này ắt hẳn sẽ ân ái hòa thuận đến đầu bạc răng long.

Ngày đại hỉ, trong miệng khách nhân đương nhiên chỉ nói những lời tốt đẹp, ai cũng sẽ không làm mất hứng vào lúc này. Huống chi mọi người đều đến đây để chúc phúc, lại nhìn thấy nụ cười của tân nương, ai còn có thể không vui?

Cô mẫu Quảng Xuyên phu nhân còn nói: " ‘Thành gia lập nghiệp’, trước là thành gia, sau mới lập nghiệp. Từ khi Tòng Dương đính hôn đã siêng năng, cẩn thận hơn hẳn, hôm nay nó thật sự có gia đình rồi, sau này chẳng phải càng thêm chí tiến thủ, hiếu thuận với lão thái thái và nương nó sao?"

Trương lão phu nhân khiêm tốn đáp: "Nó thì cần cù gì chứ?  Chỉ là ham mê cưỡi ngựa bắn cung thôi, coi như là trò tiêu khiển. Thái thái bên thông gia lúc nào cũng khen ngợi lại làm nó cứ ngỡ mình giỏi giang.”

“Thế gian này ai chẳng từng trải qua tuổi trẻ?” Phu nhân Quảng Xuyên vội cười nói: “Lão phu nhân cũng nói rồi, nó vẫn là đứa trẻ,, nguyện ý chịu khổ tiến lên thì phải khen, nếu không, chẳng phải sẽ dập tắt chí khí của nó sao. Tuổi còn nhỏ, cũng không thể giống như lão nhân già nua trầm lặng, như vậy không phải là khiến tân nương tử của chúng ta thiệt thòi hay sao!"

Trương lão phu nhân cười thoải mái.

Cháu trai cuối cùng cũng có thể cưới thê tử, cưới nữ hài mà hắn yêu thích bảy, tám năm, lại là nữ hài tử do bà ta nuôi lớn: Từ nhỏ đến lớn nghe lời hiểu chuyện, lại là cô nương phủ An quốc công, là nữ nhi của quốc công. Hôn sự này đối với Lý quốc công phủ mà nói thật sự là viên mãn không còn gì để nói.

Hà phu nhân cũng cười nhưng trong lòng bà ta vẫn có chút không thoải mái.

Lễ thành thân đã xong, các phu nhân vây quanh Trương lão phu nhân đi dự tiệc.

Hà phu nhân cũng không có lý do gì mà ngăn nhi tử và tức phụ mới gần gũi. Bà ta cùng phụng dưỡng mẹ chồng đi ra ngoài, chỉ để lại tức phụ Lý Kiều hầu hạ.

Kỷ Minh Dao và Ôn Tòng Dương nhìn nhau.

Ôn Tòng Dương chỉ lo cười ngây ngô, trong lòng đầy lời muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Còn Kỷ Minh Dao thì đang suy nghĩ nên nói gì.

Nếu trong năm gian tân phòng này chỉ có nàng, Ôn Tòng Dương và người của nàng  thì nàng có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng có người hầu của Hà phu nhân, vậy mỗi tiếng nói cử động của nàng, nàng đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng nàng rất mệt mỏi.

"Xuất giá" quá tiêu hao sức lực. Toàn bộ quá trình đều đang thúc đẩy nàng rời khỏi phủ An Quốc công, tiến vào phủ Lý Quốc công. Từ khi nàng thức dậy lúc rạng sáng, chỉ ăn qua loa hai miếng điểm tâm, sau giờ mão thì ngay cả nước cũng chưa uống ngụm nào. Kiệu hoa lắc lư, bị phủ khăn che mặt khiến đi đường cũng thấy lo lắng, lúc từ biệt "phụ mẫu" ở phủ An Quốc công phải cố nén cảm giác khó chịu để nói những lời giả dối dễ nghe, khách khứa hai nhà lại quá nhiều... Nàng đã kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần.

Ít nhất, giờ phút này, nàng không muốn lại ép buộc, miễn cưỡng chính mình, làm Ôn Tòng Dương vui vẻ.

"Biểu ca mau đi vào chỗ ngồi đi, đừng để khách khứa chờ lâu." Kỷ Minh Dao mỉm cười thúc giục hắn: "Huynh xem giờ giấc kìa."

Ôn Tòng Dương không nỡ rời đi. Vẻ mặt hắn hiện ra hai phần ấm ức.

Kỷ Minh Dao lại cười: "Cẩn thận nếu huynh đến muộn, lão gia cũng không vui."

Ôn Tòng Dương đành phải đứng lên.

"Muội muội, muội chờ ta nhé!" Hắn nói trước khi đi, nhưng đi ra ngoài một bước, hắn lại nghĩ đến cái gì đó, vội vàng quay đầu lại nói: "Muội muội ăn cơm trước đi, không cần chờ ta!"

Kỷ Minh Dao rốt cuộc cũng cảm thấy một tia —— nhẹ nhõm.

"Đa tạ biểu ca." Nàng cười, "Nơi này có các ma ma, biểu ca không cần lo lắng."

Ôn Tòng Dương đi một bước lại quay đầu ba lần rồi mới đi ra ngoài.

Kỷ Minh Dao cụp mắt, điều chỉnh lại hô hấp.

Đám người Xuân Giản vội vàng vây quanh: "Cô nương, thay y phục rồi cởi quan nhé? Hay là ăn cơm trước?"

"Ai u, cô nương!" Tức phụ Lý Kiều đi tới, cười nói: “Giờ lễ đã xong, phải đổi cách xưng hô rồi!”

Bà ta liền cười hỏi: "Đại nãi nãi, đêm tân hôn này chỉ sợ không tiện dùng quá nhiều rượu và thức ăn, nô tỳ đi múc cho người chút cháo canh rau dưa thanh đạm nhé?"

Kỷ Minh Dao nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Được, được, được!

Lại mở mắt ra, nàng đã khôi phục dáng vẻ tươi cười hoàn mỹ, trước tiên nắm chặt tay Xuân Giản: "Các ngươi theo ta nhiều năm, xưng hô đã quen, nhất thời khó sửa cũng không sao, cuộc sống về sau còn dài, chậm rãi sửa lại sau. Ta nghĩ, biểu ca cùng lão thái thái thái cũng sẽ không bắt bẻ các ngươi."

Tức phụ Lý Kiều đang sững sờ, Kỷ Minh Dao đã cười hỏi bà ta: "Lý ma ma, tuổi ta còn trẻ, lần đầu tiên trong đời thành hôn, không biết, đêm tân hôn này không nên dùng quá nhiều rượu và thức ăn, đây là quy củ của phủ Lý quốc công sao?" 

Tức phụ Lý Kiều há miệng.

"Đúng vậy, ma ma mau nói đi!" Ngay sau đó Thanh Sương liền truy vấn, "Mặc dù chúng ta trẻ tuổi không có kiến thức nhưng cũng chưa từng nghe quy củ nhà ai là ngày đại hôn không cho tân nương tử ăn cơm đàng hoàng!"

"Cô nương của chúng ta -- đại nãi nãi của phủ Lý quốc công, xuất giá mệt mỏi cả một ngày, ngay cả cơm nóng cũng không có à?" Bạch Lộ cũng đưa tay gạt lệ.

Trên người tức phụ Lý Kiều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không khỏi hối hận, tự hỏi tại sao mình lại nảy ra ý định thử xem tính khí của thiếu phu nhân sau khi xuất giá sẽ ra sao chứ.

Hai nha đầu hùng hổ hỏi, cắn chặt không buông.

Bà ta lại nhìn sang đại nãi nãi, trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười hiền lành nhưng trong mắt lại lạnh như băng, hiển nhiên cho dù xuất giá đến Ôn gia, nàng cũng vẫn có loại tính tình bén nhọn không khoan nhượng.

——ngay cả người hầu của mẹ chồng cũng có thể đắc tội ngay ngày đầu tiên mới vào cửa, loại người trong mắt không chứa được hạt cát này, làm sao có thể dung nạp được người toan tính như Như Huệ?

Những suy nghĩ kia của Như Huệ, chỉ sợ là không được.

Nhưng ngày tháng còn dài, cứ chờ mà xem!

"Đây cũng không phải quy củ, nãi nãi và các cô nương cũng hiểu lầm ta rồi!" Tức phụ Lý Kiều vội vàng cúi thấp đầu nhận lỗi: "Là nô tỳ sợ nãi nãi lo cho đại gia, không, không tiện ăn cơm. Cho nên mới muốn bảo nãi nãi ăn vài món thanh đạm để đại nãi nãi lót dạ cho dễ chịu, vốn cũng là muốn tốt cho đại nãi nãi!"

Kỷ Minh Dao nhìn bà ta nhiều hơn một chút.

"Thì ra là "ý tốt" của ma ma." Nàng không tiếp tục chất vấn, chỉ cười nói, "Nhưng ma ma quá quan tâm rồi. Biểu ca và ta từ nhỏ đã có tình cảm, cũng là ma ma nhìn ta lớn lên từ nhỏ, sao bà lại nghĩ biểu ca không để ta ăn cơm?  Ngay cả lão thái thái, lão gia và thái thái, cũng từ trước đến nay yêu thương ta. Ta tới, nếu ngay cả cơm cũng không dám ăn, chẳng phải sẽ làm các bậc trưởng bối đau lòng sao." 

Tức phụ Lý Kiều không dám nói thêm câu nào, chỉ lo nhận lỗi.

"Ma ma cũng mệt mỏi rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi đi, nếu có việc, ta gọi người mời ngươi." Kỷ Minh Dao mệnh, "Bạch Lộ, Thanh Sương, đi tiễn ma ma đi, cũng làm quen với đường đi trong viện mới."

Tức phụ Lý Kiều cung kính cáo lui.

Trước khi ra cửa, bà ta lo lắng nhìn thoáng qua nữ nhi của mình.

Lý Như Huệ cúi đầu, đôi môi mím chặt.

Kỷ Minh Dao nhìn Xuân Giản: "Búi tóc cho ta trước, ăn cơm đi."

Thật đói.

"Dù sao bà ta cũng là bồi phòng của thái thái ở đây, là nương tử của nhị quản gia, là ma ma mà thái thái tín nhiệm nhất." Xuân Giản vừa tháo mũ phượng cho cô nương, vừa nhỏ giọng nói: "Phu nhân ở đây vốn tính tình bộc trực, hôm nay cho dù cô nương có lý mà bà ta không có thì bà ta có thể nói thêm vài câu với phu nhân lúc kín đáo, chỉ sợ sẽ khiến cô nương chịu thiệt. Nếu lại để phu nhân và lão thái thái ở đây nói lại cho phu nhân bên nhà mình, cô nương về nhà mẹ đẻ cũng sẽ bị mắng."

"Ta biết." Kỷ Minh Dao nói rõ chi tiết với các nàng: "Nhưng ta càng không thể để ngày đầu tiên đã để cho bọn họ cho rằng ta gả vào, ở chỗ này làm con dâu cháu dâu liền phải nhường nhịn bọn họ, thái thái hay lão phu nhân của bọn họ. Ta mềm lòng một lần, sau này khó mà cứng rắn được nữa."

"Hôm nay cắt năm phần, ngày mai cắt mười phần, sau đó mới có thể có một đêm yên giấc đúng không?” Nàng cười hỏi. ( truyện trên app tyt )

Hoa Ảnh nhẹ đọc thuộc lòng: "Khởi thị tứ cảnh mà Tần binh lại đến rồi."

"Đừng sợ." Kỷ Minh Dao nắm chặt tay nàng và Xuân Giản: "Hai nhà là thân thích, tuy rằng ngại phu nhân, ta tất phải làm tức phụ tốt, nhưng nơi này cũng sẽ cố kỵ, sẽ không quá phận với ta, cuộc sống luôn có thể tiếp tục. Ta sẽ che chở cho các ngươi."

Từ lúc bắt đầu nghị thân đến bây giờ đã tròn hai năm, đối với tất cả mọi chuyện sau khi thành hôn, nàng đều có chuẩn bị.

Hy vọng sự chuẩn bị của nàng sẽ không phải dùng hết toàn bộ.

Mũ phượng được tháo xuống, cả người Kỷ Minh Dao nhẹ bẫng.

"Cơm nước xong xuôi, cứ chờ đi, hôm nay hẳn là không có việc gì." Nàng nhanh chóng đứng lên, đi về phía nhà chính.

Lý Như Huệ vốn là bốn đại nha đầu hầu hạ Ôn Tòng Dương vốn cung kính đứng hầu ở đó. Còn có bốn tiểu nha đầu mười hai, mười ba, mười bốn, chỉ ở dưới hành lang nghe phân phó, không thể đi vào trong.

Thanh Sương và Bạch Lộ trở về, cùng hầu hạ cô nương dùng cơm.

Kỷ Minh Dao không dùng nha đầu của Ôn Tòng Dương.

Bốn người này trải qua chuyện vừa rồi cũng không dám tỏ vẻ trước mặt nãi nãi. Nãi nãi không gọi các nàng, các nàng liền thành thật đứng đấy không nói lời nào.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play