Ôn Tòng Dương biết, sau biến cố, Kỷ Minh Đạt đã có chút khác biệt so với trước đây. Nhưng khi chính tai nghe nàng nói ra hai chữ "hòa ly" vẫn khiến hắn khiếp sợ không dám tin.
Từ khi nhạc phụ mưu nghịch bị tội, bị lăng trì bỏ mình, hắn liền cho rằng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng sống chung cùng Kỷ Minh Đạt cả đời.
"Chàng sớm đã chán ghét thiếp, thiếp cũng chán ghét chàng. Chàng nói đúng." Kỷ Minh Đạt nhịn nước mắt: "Chúng ta sớm đã không làm phu thê được, thiếp hà tất phải ép mình ở lại. Huống hồ, dù thiếp có thể đi phủ Quảng Xuyên Hầu, lại không tiện mang theo tổ mẫu và mẫu thân. Chàng muốn chăm sóc cữu cữu, thiếp cũng muốn phụng dưỡng trưởng bối, không bằng triệt để tách ra. Chàng và phu nhân, cũng không cần hao tâm tổn trí vì thiếp."
"Chỉ có một điều." Nàng cầu xin nhìn Ôn Tòng Dương: "Mặc dù đứa nhỏ không phải điều chàng muốn, mặc dù, chính thiếp cũng có thể nuôi được nhưng xin chàng đừng quên, chàng còn có đứa nhỏ này, có được không?"
Đối mặt với lời cầu xin hạ mình, thấp giọng khẩn cầu của nàng, Ôn Tòng Dương cũng không cảm nhận được bất kỳ thỏa mãn nào.
"Ta không biết có nên vui không." Hắn thở dài: "Cuối cùng nàng cũng coi ta như một con người rồi."
Kỷ Minh Đạt xấu hổ cúi đầu.
"Là con của ta, ta sẽ không quên." Ôn Tòng Dương đồng ý với nàng.
"Đa tạ chàng." Kỷ Minh Đạt cúi đầu thật sâu.
Nàng cong người, nắm chặt làn váy, cuối cùng nói ra: "Thật ra, thiếp còn đang nghĩ, chàng và thiếp, có lẽ còn có thể chứng minh năm đó thiếp cũng không phải là bởi vì tư tình mới từ hôn gả cho chàng. Thiếp không phải, không phải có gì đó mờ ám với chàng mà cưỡng đoạt muội phu..."
Có thể không? Có thể sao!
Mọi người còn tin sao!
Kỷ Minh Đạt nghẹn ngào khóc rống.
Ôn Tòng Dương im lặng rất lâu.
Đúng vậy. Hắn nghĩ. Quá khứ quá lâu, hơn nữa nửa năm này, hắn đã rất ít nhớ tới, năm đó, mùa xuân ba năm trước, là Kỷ Minh Đạt không cần Thôi Giác, nhường cho Minh phu nhân, đổi lại chính nàng gả cho hắn.
Vì sao?
Trong lòng hắn rốt cuộc vẫn có một tia không cam lòng. Hắn rất muốn hỏi —— Vì sao!
"Thiếp, thiếp không thể nói." Kỷ Minh Đạt biết hắn muốn hỏi.
Nàng đã cố gắng hết sức để ngừng khóc thút thít nhưng giọng nói vẫn mơ hồ không rõ: "Xin lỗi... Xin lỗi! Từ nay về sau chàng vẫn hận thiếp, thiếp cũng nhận hết! Nhưng, thiếp thật sự không thể nói."
Lấy điềm báo trong mộng, chuyện yêu dị như thế, nàng ta thật sự không dám nói! Việc này đến nay cũng chỉ có tổ mẫu và mẫu thân biết mà thôi. Nếu không, hẳn đã sớm bị truyền đi khắp nơi.
Nàng không ngừng xin lỗi.
Nhớ tới Minh phu nhân, nhớ tới nàng và Thôi ngự sử nhiều năm ân ái, nhớ tới nàng hiện giờ phong quang tự tại vô hạn, một tia không cam lòng trong lòng Ôn Tòng Dương kia cũng nhanh chóng tan biến.
"Không cần nói nữa." Hắn nắm chặt quyền nói: "Chỉ nói về hòa ly thôi."
Không quan trọng.
Không còn... quan trọng nữa.
-
Hai người chính thức hòa ly vào mùa xuân năm sau.
Lý Như Huệ đã bình an sinh nở. Nàng sinh ra một nữ nhi, trắng nõn đáng yêu, Kỷ Minh Đạt đến thăm hai lần.
Ôn Tòng Dương nhìn đứa bé này như đang nhìn trân bảo hiếm có. Vẻ mặt như vậy, hắn chưa từng có đối với đứa nhỏ của nàng ta. Hắn thậm chí, chưa từng chủ động ôm con của nàng ta.
Lòng Kỷ Minh Đạt như đao cắt, không vì mình, chỉ vì nhi tử của mình.
Nàng lại nghĩ tới phụ thân của mình.
Sống đến hai mươi mốt tuổi, phụ thân đã qua đời một năm, nàng rốt cuộc đã có thể xác nhận: Phụ thân đối với nàng, cũng không phải là người phụ thân yêu thương nàng nhất trên thế gian.
Phụ thân coi trọng nàng, khen nàng, chỉ khi nàng ta còn chưa xuất các, vẫn xem nàng là "Đầu cơ kiếm lợi". Nhưng nàng lại cho rằng đó là do phụ thân yêu thương.
Minh phu nhân nói rất đúng.
Minh phu nhân, lại nhìn rõ ràng hơn nàng.
Nàng thật là không bằng.
... không thể nào bằng được.
***
Ngày mười tám tháng hai, Kỷ Minh Đạt dọn ra khỏi Ôn gia.
Ôn Tòng Dương đưa nàng lên xe.
"Chàng sẽ cho nàng ấy danh phận sao?" Trước khi lên xe, Kỷ Minh Đạt hỏi lần cuối.
"Sẽ." Ôn Tòng Dương không chút do dự, "Ta sẽ cưới hỏi nàng ấy đàng hoàng, nghênh đón nàng ấy về nhà."
"Hai người cũng coi như đã thành đôi." Kỷ Minh Đạt cười nói, "Việc vui này, không cần mời ta... ta sợ chàng khó xử nên nói trước một tiếng."
Nàng lên xe rời đi.
Ngoài cửa sổ xe, tấm biển "Ôn trạch" càng ngày càng xa, mãi đến khi chỉ còn một chấm đen, mãi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Kỷ Minh Đạt nhớ tới, nàng đã suốt một năm không mơ về "Tương lai" nữa. Nhưng khi nhìn lại những năm qua, tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi nàng bắt đầu có những giấc mơ đó, dường như cũng chỉ là một giấc mộng.
Hiện tại, giấc mộng cũng đã tỉnh.
...
Tiễn thê tử cũ đi, Ôn Tòng Dương nhanh chóng trở lại hậu trạch xem Như Huệ và hài tử.
Mẫu thân thích Như Huệ nhưng không thích Như Huệ làm chính thê. Nhưng hắn nói, nếu không cưới Như Huệ, cả đời hắn sẽ không cưới ai nữa, mẫu thân cũng đành đồng ý.
Hắn đã không phải là hắn của bốn năm trước, mẫu thân cũng không phải là mẫu thân của bốn năm trước. Ôn gia, càng không còn là phủ Quốc Công nữa.
Như Huệ là người duy nhất hắn có thể giữ lấy trong bốn năm qua. Hắn không thể phụ nàng nữa.
“Khi đó, đứa con đầu tiên không còn, mọi người đều muốn thả nàng đi, khuyên nàng đi, là ta ép nàng ở lại.” Ôn Tòng Dương cúi đầu nói với Như Huệ, "Là ta có lỗi với nàng."
Lý Như Huệ mỉm cười, lắc đầu. Nhưng khi nàng vừa muốn mở miệng, liền bị Ôn Tòng Dương lấy tay nhẹ chặn lại.
Ôn Tòng Dương lặp lại: "Là ta sai rồi."
Là hắn sai rồi.
Trước đây, có một số chuyện không thể trách người khác. Là do hắn còn trẻ người non dạ, tự mình gây nghiệt.
Ví dụ như, đứa con đầu tiên của hắn và Như Huệ.
"Ta đã cất hết những đồ trước đây đã tặng cho Minh phu nhân rồi." Ôn Tòng Dương áy náy nói: "Sau này nàng sẽ không còn nhìn thấy nữa."
Những bình hoa, đồ bài trí, đèn lưu ly kia, sẽ không xuất hiện ở trong tủ các thư phòng nữa, khiến hắn nhớ tới Minh phu nhân, làm tổn thương Như Huệ.
Lý Như Huệ ngẩn người hồi lâu.
Nàng kinh hỉ, kinh ngạc mà không dám tin nhìn Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương cũng nhìn nàng, ánh mắt vừa áy náy vừa kiên định.
Lý Như Huệ lau nước mắt đi.
"Đại gia, ba tháng sau chàng mới đi, khi đó thiếp cũng đã hết ở cữ, có thể đi được.” Nàng cười, "Hài tử ở lại, đại gia dẫn thiếp đi cùng nhé."
"Biên quan lạnh lẽo khổ cực." Nàng nói, "Thiếp không muốn chàng lẻ loi một mình."
Nàng nói: "Thiếp không muốn... chia cách với chàng nữa.”
-
Bốn mùa thay đổi, rất nhanh đã đến mùa hè.
Cho dù rời khỏi nhà kính, chuyển đến trong phòng xá chỉ có nữ nhi, Ôn Tuệ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Đại phu đều nói, đây là tâm bệnh.
Từ lão thái thái lo liệu chuyện trong nhà, Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Viễn thay phiên nhau đẩy Ôn Tuệ vào trong viện tản bộ ngắm cảnh.
"Nương, con nghĩ kỹ rồi." Kỷ Minh Đạt nhẹ giọng nói với mẫu thân: "Chờ qua mười năm, hai mươi năm, chờ khi tin đồn lắng xuống, đợi đến khi không còn ai nhắc đến việc phụ thân mưu phản nữa, đứa nhỏ cũng lớn rồi, con sẽ đi làm nữ thục sư. Con muốn thử xem."
Đều là nữ nhi của tội thần, việc Từ gia mưu phản cũng đã qua mấy chục năm, không liên quan gì đến Từ Tam muội muội, Tứ muội muội lại có Minh phu nhân đảm bảo, cả hai người đều có thể vào học viện nữ y một cách bình thường, nàng ta lại không thể.
Dù sao, nàng ta chẳng những là con của kẻ phản nghịch, còn là người vì muốn bênh vực tội thần mà ẩu đả với mệnh phụ quốc triều, còn là một người vô đức, cưỡng đoạt trượng phu của muội muội.
"Nương mau khỏe lại, chờ con, dõi theo con, có được không?" Kỷ Minh Đạt cười hỏi mẫu thân.
Đây là lần đầu tiên nàng ta muốn dựa vào chính mình làm gì đó.
Nàng ta dạy Ôn Tòng Dương rất thất bại, nàng ta đã rất thất bại.
Có lẽ cả đời này, nàng ta có thể dựa vào chính mình mà đạt được một lần thành công... chăng?
Kỷ Minh Đạt không chắc chắn. Không chắc chắn liệu đến hai mươi năm sau, có còn ai nguyện ý mời nàng làm tiên sinh hay không. Không chắc chắn... thanh danh xấu xa của nàng có thể theo nàng cả đời hay không.
Nhưng đây là hy vọng của nàng.
Nếu không, nàng làm sao sống sót.
"Hai mươi năm..." Ôn Tuệ thì thào lên tiếng.
Một lúc lâu sau, bà cười khổ.
Hai mươi năm nữa, bà đã gần sáu mươi tuổi. Làm nô bộc vài chục năm, đến lúc đó cũng sắp chết rồi, còn trông mong được gì?
Cũng không giống lão thái thái, tuy là cùng nhau trở thành nô tịch, nhưng bà ấy đã làm phu nhân Quốc Công cả đời, chỉ còn mấy năm cuối cùng, có khó khăn gì mà không vượt qua được?
Nhưng cuối cùng Ôn Tuệ cũng có chút tinh thần.
“Minh Viễn đã mười bảy.” Bà nói, "Đáng tiếc, nó bị phụ thân con liên lụy, đời này không biết còn có thể thoát tội hay không, ta cũng chẳng không mong chờ nữa. Ngược lại quan trọng hơn là bảo nó mau mau lấy thê tử.”
Bà lại hỏi: "Lão thái thái, người còn đề cập qua chuyện của Từ tam muội muội với nó không?"
Kỷ Minh Đạt liền đi hỏi tổ mẫu.
"A!" Từ lão thái thái lại cười lạnh: "Lúc này lại nghĩ tới Uyển Nhi rồi à?"
Bà ta ra lệnh cho cháu gái: "Mẫu thân con bị bệnh, sợ làm nó tức giận nên ta không đi mắng nó! Con đi nói cho nó biết: Uyển Nhi là học trò tốt nhất trong học đường Nữ Y, tương lai sẽ làm nữ quan, làm người có quyền! Nếu phải chọn con rể, có thể nào để mẫu thân con tìm một người, tìm một người—”—— "
Tìm một người làm nô lệ sao?
Chỉ là lời này cũng chẳng khác nào đang mắng mình. Từ lão thái thái liền ngừng lại không nói.
Kỷ Minh Đạt đành phải chỉnh sửa lời tổ mẫu nói nhiều lần, nói cho mẫu thân: Không được.
Ôn Tuệ chỉ có thể thở dài, không còn cách nào khác.
Thời tiết nóng lên, bà lại bị bệnh nằm liệt trên giường, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn.
-
Nhưng Từ Uyển lại cầu xin bạn học Kỷ Minh Nghi trước.
Kỷ Minh Nghi cũng nguyện ý gánh chút nguy hiểm thay huynh trưởng nên vào tiết Đoan Ngọ đã đi hỏi thăm Nhị tỷ tỷ.
Minh Dao vừa nghe, lời này có thể hỏi, liền ở sau tết Đoan Ngọ vào cung, cầu được đáp án của hoàng hậu.
Nàng xuất cung, tới học đường Nữ Y, tìm Minh Nghi và Từ Uyển: "Đúng vậy, nếu Minh Viễn nguyện ý ở rể, sau này cả đời đệ ấy đều xem như thân phận của thê tử, nô tịch có thể xóa bỏ."
Suy nghĩ một chút, nàng lại nhắc nhở Từ Uyển: "Muội vốn xuất thân không tốt, có thể nhập học đã khó khăn. Đừng vì nam nhân mà làm chậm trễ tiền đồ của mình. Ít nhất chờ thêm vài năm nữa xem."
Từ Uyển cúi người, chân thành nói cảm ơn: "Lời vàng ý ngọc của phu nhân, Từ Uyển xin ghi nhớ."
Nàng ấy... quả thật không thể.
Minh Dao cười.
Nàng cũng chỉ có thể nói đến đó.
Nàng không quan tâm đến chuyện của đôi tình lữ Từ Uyển và Minh Viễn này nữa.
Giữa hè thoáng qua, gió thu chợt nổi lên, hoàng hậu lại có việc mới cho nàng.
Lưu Hoàng hậu muốn xây dựng lại hệ thống nữ quan trong cung, từ việc chọn lựa nữ quan trong cung sang việc tuyển chọn rộng rãi bên ngoài, còn phải sắp xếp lại thơ văn của các hiền nữ, tài nữ qua các triều đại, sửa soạn sách và in ấn.
Ba mươi mốt vị nữ trung anh tài cùng với Chung phu nhân, Giang phu nhân, Ninh Cung nhân, Miêu Nghi Nhân được triệu vào trong cung để sửa sách, do công chúa Khai Dương - nhị công chúa Thích Thiện Hoa – làm tổng biên tập.
Ba năm trước đây trong buổi dạ yến săn thu, tất cả nữ quyến đã từng được Hoàng đế ban thưởng vì thơ phú, ngoại trừ hai người theo trượng phu ra ngoài làm việc, một người có phụ thân mưu phản, đức hạnh kém cỏi, thì đều ở đây.
Minh Dao, thơ văn không đáng kể.
Nàng chỉ cùng sáu nữ tử khác như Thái Tử Phi, công chúa Quảng Nghi, Quận Chúa Bảo Khánh hỗ trợ Hoàng Hậu sắp xếp, sửa đổi hệ thống nữ quan.
Mỗi ngày các nữ quyến vào cung cũng thật không tiện, càng không thường ngủ lại ở trong cung, nha môn mới cho nữ quan cáo mệnh làm việc, "Tập Anh Giám" cũng đang gấp rút xây dựng.
Trước khi mùa đông đến, "Tập Anh Giám" đã được hoàn thành.
Mạnh An Nhiên cùng các muội muội đi tham quan nha môn mới cả một ngày, về nhà liền nói với trượng phu: "Thiếp cũng nên đi học cùng Lệnh Hoan, Lệnh Gia." ( truyện trên app tyt )
"Mặc dù thiên tư của thiếp không cao nhưng cần cù bù thông minh," Nàng nói, "Có lẽ hai mươi năm sau, thiếp cũng có thể có một chỗ ngồi ở Tập Anh Giám chăng?"
Thôi Du vội vàng tìm sách cho nàng.
"Nàng muốn bắt đầu học từ đâu? Thi từ ca phú hay là kinh sử tử tập?" Hắn hứng thú bừng bừng tự tiến cử, "Nàng xem, ta có đủ khả năng dạy nàng không?"
-
Lại đến một mùa xuân nữa.
Cảnh Đức năm thứ mười ba, tháng hai, Thôi Giác nhậm chức Đô Sát viện Tả Thiêm Đô Ngự Sử đã tròn hai năm.
Hắn do Trung Thư Tỉnh, Lại bộ tiến cử, đích thân Hoàng đế tự tay chỉ định, thăng làm chính tam phẩm Hữu phó đô ngự sử, tới Tây Cương làm tuần phủ Thiểm Cam.
Hắn định sẽ rời kinh vào đầu tháng ba.
Trong khí đó, Minh Dao vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ trong cung.
"Chỉ có thể để chàng đi trước vậy!" Minh Dao hôn lên mặt hắn, lại hôn thêm một lần nữa, "Hai tháng sau —— ba tháng sau thiếp sẽ đến tìm chàng!"
Thôi Giác đương nhiên không thỉnh cầu nàng cùng lên đường. Hắn cất giấu tất cả nỗi quyến luyến và không nỡ, chỉ nói: Vậy xin phu nhân trên đường đi cẩn thận.”
Hắn nói: "Ta chờ nàng."
-
Tây Cương tháng sáu cũng có hoa sen nở rộ.
Trong bốn góc sân sau nha môn Thiểm Cam tuần phủ bày đầy vại sứ, trồng khắp nơi.
Công sự xong xuôi, Thôi Giác liền nhanh chóng trở về hậu viện, nhìn kỹ mỗi một gốc hoa sen có khác nhau hay không.
Bên ngoài nha môn, trên con đường nắng gắt, mấy quan viên chậm rãi rời đi.
Bọn họ cùng nhau mua bánh thịt bên đường, vừa nói chuyện phiếm.
"Hình như Kỷ phu nhân sắp tới rồi." Một người cười nói: "Nghe nói Thôi đại nhân yêu thê tử như mạng, qua mấy ngày nữa, chúng ta cũng có thể mở mang tầm mắt rồi?"
"Cái gì mà 'Kỷ phu nhân'?" Vội vàng có người nhắc nhở hắn, "Ngươi quên à, là 'Minh phu nhân'!"
"À, đúng rồi! Ta lại quên mất!" Người đầu tiên vội nói: "Nữ nhân trong nhà luôn nói, ‘Kỷ Thục nhân là Bồ Tát sống’, ta nghe nhiều rồi cũng như khắc sâu trong lòng. Phải thay đổi, phải sửa!"
Mấy người chờ bánh, lại bắt đầu nói về việc khi Minh phu nhân đến, sẽ đi gọi nữ quyến trong nhà đi bái vọng. Lập tức có người thứ ba nghĩ đến: "Minh phu nhân này phận bất đồng, không phải nữ quyến bình thường trong nhà —— "
Hắn hỏi: "Chúng ta có nên tự mình đi bái vọng, bái phỏng chứ?"
Mọi người đang do dự, chợt nghe một tiếng vó ngựa vang lên.
Dưới bầu trời rộng lớn của Tây Bắc, ở cuối con đường thẳng tắp, một nữ tử trẻ tuổi đôi mươi, cưỡi một con ngựa trắng phi vọt tới.
Nàng tuy đội nón che mặt tránh nắng nhưng vẫn vén lụa mỏng trước mặt, lộ ra hơn phân nửa dung nhan xinh đẹp. Toàn thân nàng ngập vui vẻ, ngay cả người qua đường nhìn thấy cũng nở nụ cười chào hỏi.
Nụ cười này khiến mấy quan viên ngây người.
"Thôi Giác —— Thôi Minh Cẩn!"
Còn chưa đến nha môn, nàng đã lớn tiếng kêu gọi: "Thiếp đến rồi! Thiếp đến rồi!"
Mấy người vội vàng chuyển hướng về phía nha môn.
Khâm sai triều đình, tuần phủ Thiểm Cam, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, Thôi đại nhân ôm một bó hoa sen sải bước bước tới.
Minh phu nhân nhảy xuống ngựa, đứng rất vững nhưng Thôi đại nhân rõ ràng hơi bất ngờ, lập tức chạy về phía nàng nhanh hơn.
Sau một trăm lẻ sáu ngày, rốt cục hắn cũng gặp được phu nhân.
Thôi Giác muốn gọi, "Phu nhân".
Nhưng khi ôm phu nhân và hoa sen vào lòng, hắn gọi: "Minh Dao!"
Hắn cười: "Minh Dao, Minh Dao, Minh Dao."
Nàng là Minh Dao.
Độc chiếm trong lòng hắn, Minh Dao độc nhất vô nhị.
"Không ngờ thiếp đã cưỡi tới đây thật, chỉ mất hai mươi sáu ngày đấy!" Minh Dao kích động: "Đợi nghỉ ngơi đủ rồi thiếp nhất định sẽ cho chàng thấy bây giờ thiếp lợi hại cỡ nào —— chúng ta ra ngoài đi săn nhé!"
"Được, thành Bắc, thành Tây, mỗi nơi đều có một khu rừng, nàng muốn đi chỗ nào trước?"
Đối với mấy tên thuộc hạ gật đầu ra hiệu, Thôi Giác bảo vệ Minh Dao hồi nha: "Cảnh sắc Thành Bắc tốt hơn, suối lượn vờn quanh, cây cối thành Tây dày đặc hơn..."
Bọn họ sẽ ở cùng nhau cả đời, chỉ cần Minh Dao nguyện ý, hắn sẽ cùng nàng đi khắp thịnh cảnh thế gian.
Cho dù sau này vẫn sẽ có những khoảng thời gian chia ly ngắn ngủi nhưng cuối cùng, cho đến cuối đời, bọn họ vẫn sẽ dắt tay cùng sống tựa vào nhau.
Ánh mặt trời đuổi theo bọn họ.
------
Hoàn chính văn
------
Nghiên: Phần chính truyện đã hết, không biết mọi người có hài lòng với kết cục hay không nhưng riêng với mình, đây là một trong những truyện có kết thúc viên mãn nhất, đương nhiên vẫn sẽ có người khóc kẻ cười, chỉ là số phận của mỗi người dường như đã đi đúng với đường ray vốn có của nó, người còn sống vẫn sẽ tiếp tục kiên cường hướng về phía trước!!!
P/s: Ai hóng chờ ngoại truyện thì còm men tiếp động lực cho team nhé (~ ̄▽ ̄)~