Mùa hạ vừa qua, vào tháng tám, Kỷ Minh Đạt cùng Kỷ Minh Viễn đều đã khôi phục. Hai người ngày đêm thay phiên chăm sóc mẫu thân.

Từ lão thái thái liền nói với Kỷ Minh Đạt: "Mẫu thân con tính tình nóng nảy, tính tình kiêu ngạo, tự mình hại mình! Nó không chịu chấp nhận việc có nô tịch, cả đời đều là 'Nô tài', nên trong lòng cứ mãi không yên! Nếu ta nói, cái này có gì mà phải lo chứ? Chẳng lẽ con thật sự có thể coi chúng ta như nô tài mà sai khiến sao? Hiện tại nó cũng là một phu nhân có bảy tám người hầu hạ, cho dù ra ngoài gặp người ngoài, cũng không ai có thể dám chỉ tay vào nó để mắng nô tài!"

Kỷ Minh Đạt không phụ họa theo tổ mẫu. Nàng nghĩ, nếu là nàng, là nàng bị trói lên bán, cả đời không thể xóa được "Nô tịch", nàng có thể nghĩ thoáng được hay không?

Nàng ta hỏi: "Tổ mẫu không để ý sao?"

Từ lão thái thái không trả lời ngay, dừng lại một hồi, bà ta mới thở dài: "Có cái gì phải để ý?"

"Nếu ta nhìn không thoáng, bốn mươi năm trước ta đã chết rồi, còn sống đến lúc này sao?" Bà ta nói: "Nhà mẹ đẻ cũng mất, nhà trượng phu cũng tiêu tan rồi." Bà ta nói xong lại cười: "Con xem, ba mạng mẫu tử nhà chúng ta, mệnh thật giống nhau như đúc.”

Kỷ Minh Đạt cũng cười ra một tiếng, coi như là niềm vui trong nỗi khổ đi, nàng ta nghĩ.

Nhưng hôm sau, Từ Uyển đến thăm, nói với Từ lão thái thái về những tin đồn trong kinh: "Nửa tháng này, trong nhà đã nghe thấy rất nhiều lần người bên ngoài nghị luận, nói năm đó... hôn sự của đại tỷ tỷ và Kỷ —— Minh phu nhân, không phải là Minh phu nhân có gì với tỷ phu trước mà là đại tỷ tỷ không cần gả cho Thôi Ngự sử, muốn gả cho Ôn gia, cho nên mới giành hôn sự của muội muội, đổi muội muội cho Thôi Ngự sử."

"Lời này không biết là thật hay giả, có người hỏi nhà, nhà đều nói không biết." Nàng ấy thở dài: "Con không tiện nói cho đại tỷ tỷ, xin lão thái thái làm chủ."

Từ lão thái thái sửng sốt.

"Đây đã là chuyện của ba, bốn năm trước, sao bây giờ lại lật ra?" Bà ta hoảng hốt.

Có phải Kỷ Minh Dao hay không, à không, bây giờ là "Minh Dao", đang trả thù không!

"Hình như là nha hoàn và bà tử cũ của Kỷ gia đến nhà khác, truyền lời ra." Từ Uyển cũng không quá chắc chắn.

Từ lão thái thái chỉ có thể đấm giường.

...

“Ta đã đi lan truyền, cả kinh thành khắp nơi đều biết về chân tướng năm đó!" Bảo Khánh kích động tranh công với Minh Dao: "Vừa mới về kinh đã nghe thấy những lời này, ta đã biết, đã đến lúc ta ra tay rồi!"

"Thật vất vả cho tỷ tỷ!" Minh Dao cười hỏi, "Thấy tỷ có tinh thần như vậy, mấy ngày nay nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ?"

Nàng đưa quy định cho học đường nữ y mà mình vừa viết sơ thảo cho Bảo Khánh: "Ta đã viết xong dự thảo quy định, tỷ xem giúp ta nhé?" 

***

Chuyện lục hoàng tử mưu phản đã qua nửa năm, trong kinh đã sớm yên tĩnh trở lại.

Trong cung thiếu đi một vị hoàng tử, trong kinh thiếu mấy nhà quan lớn huân quý, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của dân chúng. Chỉ cần có thể ăn cơm no, mặc áo ấm, không quá bị cao môn phú hào ức hiếp, đối với người dân bình thường mà nói, đó sẽ là năm thái bình tha thiết ước mơ.

Trong gió thu ôn hòa hơn so với năm trước, ngày mùng một tháng chín, trường học nữ y đầu tiên của Đại Chu chính thức bắt đầu tuyển sinh.

Lưu hoàng hậu thân đảm nhiệm Tế tửu, nữ quan thuộc Tư Dược của Thượng Thực cục ti Tuyên Thao nhậm chức ti nghiệp, Thời Vân nhậm chức Giám thừa. Các chức vị khác nhau như học chính, trợ giáo cũng có mấy người, chỉ đợi chiêu sinh đầy đủ liền bắt đầu giảng dạy. ( truyện trên app tyt )

Nữ tử Đại Chu, bất kể thân phận, không phân biệt trưởng ấu, chỉ cần xuất thân trong sạch, đọc sách biết chữ, thân thể khỏe mạnh, thông qua khảo thí liền có thể nhập học.

Minh Dao nhìn thấy tên Minh Nghi, Kỳ Trăn và Từ Uyển trong danh sách thi. Nhưng nàng không thông y thuật nên ở trong học đường Nữ Y không có bất kỳ chấp sự nào, đương nhiên không tham dự chiêu sinh. Học đường xây xong, điều lệ định quy, công tác của nàng liền kết thúc.

Được nghỉ rồi!

"Có lẽ đến mùa xuân năm sau cũng chẳng có việc gì nữa! Thiếp muốn ngủ nướng! Thiếp! Muốn! Nghỉ! Ngơi!"

Nàng lăn qua lăn lại trên giường, kéo tay áo Thôi Giác chơi: "Làm phu nhân thật không dễ dàng!"

Mặc dù có chút mệt mỏi nhưng cảm giác đứng cao hơn Thôi Giác ba bậc sáu cấp thật không tệ!

Phong thưởng "Phu nhân cáo mệnh nhất phẩm" là phần thưởng hoàng hậu và hoàng đế ban cho nàng vì "tố cáo" vụ mưu phản. Nàng chỉ "tố cáo" Sài gia có ý đồ mưu phản, Kỷ Minh Đức mưu toan thuyết phục nàng cũng "phản quân",  chứ không phải trực tiếp tố cáo phụ thân mưu phản.

Nhưng chuyện "từ bỏ" cha đẻ, đổi họ, cũng khó tránh khỏi có người nghị luận. Nhưng chỉ cần thánh chỉ ban tước cáo phong, có thêm hai chữ "Trung quân", liền lập tức không có ai nói nàng "bất hiếu" nữa.

Thôi Giác để mặc phu nhân kéo mình nghiêng ngả.

Hắn cũng mỉm cười.

Ánh nắng mùa thu tràn ngập khung cửa, trong lòng hắn cũng đầy vui sướng và tự hào.

Minh Dao, phu nhân của hắn, là người làm bạn cả đời với hắn, nàng có thể sống tự do theo ý mình, làm bất cứ chuyện gì nàng muốn làm.

-

Rốt cuộc, cuối cùng Từ lão phu nhân cũng kể cho Kỷ Minh Đạt nghe những lời đồn đại trong kinh thành. 

Đêm đó Kỷ Minh Đạt sốt cao.

Tuy rằng nàng ta rất ít khi ra ngoài, gần như không gặp người ngoài, càng không có người nào nói những lời đồn nhảm này ngay trước mặt nàng ta, hỏi có thật hay không, có phải nàng ta cướp đi muội phu hay không, hỏi nàng ta... Có phải đã sớm lén lút cùng Ôn Tòng Dương rồi mới thành hôn hay không, nhưng mỗi ngày nàng ta đều nằm mơ thấy những chuyện này!

Nàng ta nhớ ánh mắt những nữ quyến kia nhìn Minh Dao ba năm trước đây.

Hiện tại, tất cả khinh bỉ, khinh miệt, khinh thường, ánh mắt mờ ám cùng với tiếng thở dài mơ hồ cao thấp chập trùng mà không rõ hàm nghĩa, toàn bộ bao phủ lấy nàng ta.

Năm đó, lúc ấy, Minh Dao, Minh phu nhân, làm sao nàng có thể thản nhiên vượt qua được?

Sống đến hai mươi năm, lần đầu tiên Kỷ Minh Đạt thật sự phục Minh Dao.

Nàng ta... Thực sự không bằng.

Nàng ta lại bệnh suốt mấy tháng trời, mãi cho đến khi năm mới gần tới, Ôn Tòng Dương trở lại kinh.

"Bắt đầu từ năm sau, ta muốn ở bên cạnh phụ thân, không có việc gì sẽ không về kinh." Hắn nói, "Nếu không, có lẽ phụ thân sẽ mất mạng."

"Ta định để mẫu thân mang Như Huệ về phủ Quảng Xuyên, mẫu thân và Tòng Thục cũng có thể ngày ngày đoàn viên." Hắn không bàn bạc, chỉ thông báo, "Nàng cùng đi phủ Quảng Xuyên cũng được, ở lại đây cũng được, ở phòng mình cũng được, tùy nàng."

"Để thiếp, để thiếp suy nghĩ một chút." Kỷ Minh Đạt chỉ có thể nói, "Để thiếp suy nghĩ."

"Không vội, phải tháng ba năm sau ta mới đi." Ôn Tòng Dương nói.

Nói xong chính sự, hắn đứng dậy rời đi, không quan tâm đến sức khỏe của Kỷ Minh Đạt.

Từ lão phu nhân giận mà không dám nói gì.

Kỷ Minh Đạt lại không vì sự lạnh nhạt của Ôn Tòng Dương mà bất mãn.

Dỗ dành tổ mẫu xong, nàng ta im lặng một mình rất lâu.

Nàng ta lại nhớ về những giấc mơ bắt đầu từ tháng ba khi nàng ta mười bảy tuổi đã làm phiền nàng ta suốt ba năm trời.

Nàng ta từng cho rằng, những mộng cảnh này là phúc trời ban, sẽ chỉ dẫn nàng ta đi con đường chính xác.

Bây giờ nghĩ lại, cũng thật đúng là "Phúc ".

Chỉ có điều, mãi đến mộng cảnh cuối cùng, nàng ta cũng chưa thể thật sự lĩnh hội thâm ý trong mộng.

—— Minh Dao được phong cáo mệnh nhất phẩm, nàng sống tốt, không phải vì nàng gả cho đúng người. Chỉ là vì, nàng chính là người đúng đắn đó. 

Dù nàng gả cho ai thì cũng đều có thể sống tốt.

Cuộc sống của nàng, là... Chính nàng tự tay giành lấy.

Kỷ Minh Đạt lặng lẽ rơi lệ.

Thật ra, nàng ta sớm nên hiểu rõ.

Chỉ là trước đây nàng ta không muốn nghĩ như vậy, càng không thể tin được. Dù sao, từ khi còn nhỏ đến khi thành hôn, nàng ta mới là cô nương ưu tú nhất trong số bạn cùng tuổi, cả văn lẫn võ đều thuộc hàng xuất chúng. Còn Minh Dao, gần như không có điểm nào nổi trội.

"Vì sao tổ mẫu chưa từng dạy con, nữ tử cũng có thể dựa vào chính mình để giành lấy công danh." Nàng ta hỏi tổ mẫu, "Tứ muội muội và Từ Tam muội muội đều thi vào học đường Nữ y, tương lai có lẽ có thể giống như mấy vị nữ thái y, được phong quan, vinh quang gia môn, cũng có thể được người khác xưng hô một tiếng "Từ thái y", "Kỷ đại nhân."

Nàng ta lại hỏi mình:

Vì sao thuở nhỏ nàng đọc nhiều sách vở, rõ ràng từng đọc rất nhiều sự tích nữ tử làm quan, làm tướng thậm chí là xưng đế, mà lại chưa từng nghĩ tới, mình cùng các nàng cũng là "nữ tử".

Chưa từng nghĩ tới, mình có thể lấy các nàng làm gương.

Chưa từng nghĩ tới, mình có thể làm theo các nàng.

Chỉ xem "Tam tòng tứ đức" "Tề gia dạy con", "phu quý thê vinh" là khuôn mẫu, mà không thấy rõ tài năng của Minh Dao. Cho nên, mơ thấy Minh Dao sống tốt, nàng liền cho rằng... Nàng đều dựa vào nam nhân.

Nhìn sắc mặt cháu gái bàng hoàng, tái nhợt, Từ lão thái thái cúi thấp đầu.

"Ta cho rằng con sẽ không cần đến điều đó.” Da mặt bà ta phát lạnh: “Dù sao, con cũng là đích nữ nhà Quốc công.”

Minh Đạt là cháu gái mà bà đã đích thân nuôi dưỡng từ khi còn bé, từ lúc mới hai tuổi. Phụ thân nàng là quốc công, cha truyền con nối, mẫu thân cũng là tiểu thư xuất thân Phủ Quốc Công, trưởng tử của Hầu gia, từ khi sinh ra đã là người cao quý, chỉ dưới hoàng gia. Nàng từ nhỏ lại thông minh, chăm chỉ, hiếu thuận, cho học cái gì cũng tận lực khổ học, trong nhà ngoài phủ, không ai không khen ngợi. Cả đời này, nàng ta chỉ nên gả cho một nam tử gia thế tương đương, xứng đôi với nàng ta, hưởng một đời phú quý, nào cần tự mình vất vả cầu thân phận? Lại càng không cần hạ thấp mình cầu sự yêu mến từ nam nhân! 

"Ta làm sao mà ngờ được, phụ thân con, nó lại —— " Từ lão thái thái không nói được nữa.

Kỷ Đình, nhi tử của bà ta, phụ thân của Minh Đạt, bị xử trảm hơn ba nghìn đao, đến nay đã mười tháng.

Aiz!

Tự làm bậy, tự chịu mà thôi!!!

Nước mắt Từ lão thái thái rơi lã chã.

Ôm tổ mẫu, Kỷ Minh Đạt cũng không nhịn được mà bật khóc.

"Là chính con, học mười mấy năm sách vở lại không học được bao nhiêu đạo lý." Cuối cùng, nàng ta khóc nói, "Không trách tổ mẫu."

Nàng ta nói: "Con nên hòa ly với Ôn Tòng Dương."

Từ lão phu nhân mấp máy môi.

Lúc này hòa ly, không phải ngay cả cáo mệnh phu nhân cũng không giữ lại được, ngay cả bao nhiêu gia nghiệp còn lại của Ôn gia cũng để cho Lý thị cùng thứ tử kia được hời sao! 

Nhưng bà ta vừa nhìn thấy cháu gái liền biết tâm ý đứa nhỏ này đã quyết.

Cuối cùng bà ta cũng không ngăn cản.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play