Tùy ý đi hai vòng trong phòng, Ôn Tuệ lại nằm trở lại trên giường.
Phùng ma ma ngồi bên giường cùng bà, trông chừng bà. Bên cạnh là Kính Nguyệt và bốn nha hoàn đồng loạt ngồi ở trên giường gần cửa sổ.
Các nàng dựa sát vào nhau, không ai nói thêm một câu nào.
Bên ngoài phòng ngủ, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng khóc bị đè nén.
Giờ thân, cấm quân mở cửa, đưa thức ăn và nước uống buổi chiều vào.
Mỗi ngày hai bữa cơm, buổi sáng giờ Tỵ, buổi chiều giờ Thân, không sớm một khắc, cũng không muộn một khắc. Hai bữa cơm đều là cháo thô, bánh ngô, dưa muối, đều như mới làm, không có mùi thối rữa, số lượng cũng đủ no bụng.
Ôn Tuệ không đói bụng nhưng Phùng ma ma tự tay bưng chén đút cho bà, bà vẫn ăn dưa muối đắng chát thô ráp, nuốt nửa bát cháo.
Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người đều đặt chung chén vào trong thùng, có cấm quân lấy đi. Còn bô là sáng sớm mỗi ngày thay phiên hai người ra ngoài rửa.
Ôn Tuệ còn chưa đến lượt rửa bô.
Cửa sổ không mở, mùi trong phòng không dễ ngửi. Thân phận tội đồ, bị giam cầm, có thể ăn no đã là long ân của thiên tử, không dám hy vọng xa vời có thêm nước rửa mặt chải đầu.
Từ ngày mười bốn tháng hai đến nay đã là ngày thứ tư, Ôn Tuệ chỉ rửa mặt một lần chứ đừng nói đến tắm rửa, gội đầu.
Bà muốn mau chóng kết thúc cuộc sống như vậy.
Không đến chính Dậu, sắc trời liền tối xuống.
Đương nhiên cấm quân sẽ không cho bọn họ đèn đuốc. Đèn đuốc vốn có trong phòng cũng không dám lấy ra dùng. Sắc trời tối sầm lại, tất cả mọi người liền trải chăn gối, chuẩn bị đi ngủ.
Khóc ba bốn ngày, tất cả mọi người đều khóc đủ rồi, tối nay phá lệ an tĩnh.
Ôn Tuệ mở mắt đến canh ba.
Bà lại xuống giường, đi tới bên tủ.
Trong đêm tối yên tĩnh như vậy, tất cả mọi âm thanh đều được phóng đại vô hạn. Ôn Tuệ dừng lại bảy, tám lần, cuối cùng mới mở tủ vàng bạc vụn ra.
Tay bà run rẩy, lấy ra thỏi vàng lớn nhất.
"Phu nhân?" Phùng ma ma hoảng sợ hỏi.
"Phu nhân, người đang muốn làm gì!" Bà bỗng vén chăn vội vàng xuống giường, "Đây là —— "
Ôn Tuệ run rẩy ngồi xổm xuống, nước mắt bà lập tức tuôn ra: "Ma ma, đừng quản ta, để ta đi đi thôi!"
Dưới ánh trăng, Phùng ma ma nhìn thấy một chút ánh sáng vàng trong tay bà. Chân bà ấy lảo đảo, vẫn chạy nhanh đến bên cạnh bà, giật lấy miếng vàng rồi ném đi!
"Phu nhân đừng nghĩ quẩn!" Bà cất tiếng khóc nói, "Người hay nghĩ đến đại cô nương, nghĩ đến đại gia! Bọn họ còn đều chờ gặp mẫu thân!"
Ôn Tuệ đờ đẫn nhìn khối vàng ròng lăn xa.
Nước mắt ma ma nhỏ xuống trên người bà.
Bốn nha đầu cũng vây quanh, ngươi nói một lời, ta khuyên một câu.
Bên ngoài phòng ngủ, tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Những nha đầu và bà tử kia lại đang suy nghĩ gì?
Sống đến ba mươi tám tuổi, đây là lần đầu tiên Ôn Tuệ muốn làm rõ trái tim những hạ nhân này như thế.
Bỗng có một tiếng cười vang lên.
"Suỵt!" Ai đó vội bịt miệng chủ nhân phát ra tiếng cười, "Cẩn thận —— "
"Sợ cái gì!" Chủ nhân phát ra tiếng cười khinh thường nói: "Bà ta cũng không phải là phu nhân thái thái nữa, cũng giống như chúng ta thôi! Đại cô nương kia cho dù có mua người hầu hạ, cũng sẽ không mua chúng ta. Từ nay ai nấy đều có vận mệnh của riêng mình, bà ta chẳng quản được ai nữa, bà ta có thể làm gì chứ?”
Có cấm quân canh giữ ở bên ngoài, bà và Phùng ma ma còn dám tới động thủ đánh người sao?
Bà muốn sai khiến người nhưng còn ai nghe lời bà chứ!
...
Hai ngày hai đêm kế tiếp, Phùng ma ma không rời Ôn Tuệ nửa bước.
Kéo dài đến ngày 20 tháng 2, buổi sáng, tất cả các nàng đều bị dây thừng trói lại, xếp hàng đi bộ đi về phía cửa chợ đông để bán.
Trước mắt Ôn Tuệ mờ mịt.
Đi đến cửa chợ phía đông, bà đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Bà chỉ có thể nhìn dưới chân, nhìn chăm chăm xuống dưới chân mình và giày của nhũ mẫu, không dám nhìn bốn phía thêm một cái. Tiếng người ồn ào, câu nói ầm ĩ, tựa như có người đang phán xét, đánh giá bà có đáng giá bạc được gắn trên người hay không.
Dù mới là tháng hai, mặt trời lại phơi nắng khiến cả người bà đổ mồ hôi, ướt đẫm vạt áo.
Bà cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
"Nương, nương!" Kỷ Minh Đạt ôm lấy bà trước rồi liền vội vàng gọi nha hoàn đến đỡ, "Mau đỡ phu nhân lên xe! Mau, mau mau, đưa về xem đại phu thế nào!"
Nàng ta lại tìm được Từ lão thái thái, tìm được tổ mẫu và mẫu thân cùng với nha hoàn, ma ma tín nhiệm.
Nhưng tìm khắp gia quyến của tội thần, nàng ta lại không nhìn thấy Kỷ Minh Viễn, Kỷ Minh Nghi và Kỷ Minh Phong.
Nàng ta vội vàng lấy bạc ra, muốn đi dò hỏi tin tức từ cấm quân.
Ôn Tòng Dương đã tìm hiểu: "Tứ muội muội và Minh Phong đã được đưa đi từ sáng sớm. Hẳn là Kỷ Thục nhân đã đón đi. Minh Viễn không nằm trong danh sách bị bán."
Kỷ Minh Đạt đứng tại chỗ một lúc lâu.
"Trước, về nhà đi." Nàng ta không quyết định được: "Thiếp sẽ đi cầu cữu cữu..."
"Chỉ sợ cầu ai cũng khó." Ôn Tòng Dương quyết định: "Nàng về trước đi, ta đi... Nghe ngóng Kỷ Thục nhân có thể hỏi được Minh Viễn có thể giữ được mạng lại hay không, cũng hỏi Tứ muội muội và Minh Phong có ở đó hay không."
Kỷ Minh Đạt nước mắt mơ hồ: "Đa tạ chàng!"
Ôn Tòng Dương lắc đầu: "Bọn họ cũng là huynh đệ và muội muội của ta."
...
Nhưng Minh Dao không có ở nhà.
Nàng tự mình sắp xếp cho Tứ muội muội trong căn nhà mới mua gần đây.
Trong hồi môn của nàng cũng có phòng ốc nhưng diện tích quá lớn, ba phòng trước sau còn có một vườn hoa nhỏ. Sau này Minh Nghi và Trương di nương - Trương nương tử ở cùng với Minh Phong, ba người bọn họ đều là nữ tử và trẻ em, người sai sử cũng không nhiều, nhà ở quá lớn, không gian quá lớn, không thích hợp, cũng khiến người ta thèm muốn. Nàng dứt khoát mua phòng xá này ở con phố bên Thôi Trạch, diện tích vừa đủ, nhỏ nhỏ tinh xảo, hơn ba mươi gian phòng phía trước và phía sau, đủ cho họ sinh hoạt.
Khế ước mua bán nhà đứng dưới tên Kỷ Minh Nghi.
"Muội và Trương di nương, nô tịch của Minh Phong đã được xóa nợ, muội cũng đã được lập hộ riêng." Minh Dao đều đưa khế ước nhà và khế đất cho Kỷ Minh Nghi, "Sau này muội tự làm chủ, phụng dưỡng mẫu thân như thế nào, giáo dưỡng đệ đệ như thế nào, ta không nhúng tay. Lương thực hai trăm mẫu trang địa sản này, cũng đủ cho mọi người sinh sống, mỗi năm còn ít nhất hai ba trăm lượng tiền lãi, từ hôm nay trở đi đều là của muội. Nhưng —— "
Nàng quét mắt nhìn đến Trương di nương và Minh Phong, nghiêm túc nói: "Nếu muội định nhường toàn bộ gia sản, phòng ốc, đất đai cho Minh Phong, cũng là tự do của muội. Nhưng nếu thật sự như thế, muội không cần gọi ta là "tỷ tỷ", ta cũng sẽ không gặp lại muội."
Nàng nói với bọn họ: "Ta đã không còn họ 'Kỷ', chỉ họ 'Minh'. Cho dù nhìn mọi người chết đói, bị người ta đánh chết, ta cũng không trái với bất kỳ đạo nghĩa nào."
Trương di nương lập tức không dám nghĩ đến chuyện sau này để nhi tử làm chủ nữa.
"Mấy ngày nay mọi người cũng không dễ dàng gì, nghỉ ngơi đi." Minh Dao đứng dậy: "Minh Nghi, ta để lại hai người giúp muội trước, chờ muội sắp xếp lại gia nghiệp rồi, bọn họ sẽ quay lại bên ta."
Nàng để lại Bạch Lộ và Bách Hợp, không cho ba người đưa tiễn.
Lúc nàng về đến nhà, Thôi Giác đã gặp Ôn Tòng Dương.
"Ta nói cho tỷ phu biết, vì âm mưu phản nghịch chưa thành, không gây họa trong kinh thành, cũng không làm tổn hại tính mạng ai, bệ hạ nhân từ nên chỉ để phạm nhân chính chịu hình phạt bị róc xương lóc thịt, còn gia quyến thì bị bán đi. Kỷ Minh Viễn đã tròn mười bốn, là sống hay chết, là lưu đày hay là quất roi, trượng, phải chờ phụ thân hắn bị róc thịt rồi xem lại."
"Ta còn nhắc nhở hắn, sau này nên xưng hô nàng là 'Minh thục nhân'." Hắn nói: "Ôn Tòng Dương không dây dưa nhiều, cảm ơn rồi đi."
"Ta không giúp được Minh Viễn." Minh Dao đã sớm nhìn ra: "Minh Đạt tốt nhất là cầu nguyện phụ thân tỷ ấy chết càng thảm càng tốt. Càng khiến bệ hạ nguôi giận, khiến cho triều thần, dân chúng sợ hãi, Minh Viễn mới có thể càng ít chịu khổ."
...
Kỷ Minh Đạt chưa từ bỏ ý định, cuối cùng cầu xin phủ Trương thượng thư.
Nàng ta bị Kiều phu nhân đích thân đưa lên xe, đưa về Ôn gia.
Từ lão thái thái và Ôn Tuệ đều bệnh nặng. Kỷ Minh Đạt vốn chưa khỏe hẳn, lại mấy ngày bôn ba vất vả liên tục, lại phải chăm sóc tổ mẫu và mẫu thân, không đến mấy ngày cũng bị bệnh nằm trên giường, không thể đứng dậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Rốt cuộc vẫn là thân thích, Hà phu nhân đành phải mỗi ngày đến Tây viện, chăm sóc tiểu cô và mẹ chồng của bà ấy rồi để Lý Như Huệ quản lý mọi việc trong nhà.
Tám ngày sau, tám người phạm nhân chính mưu phản bị róc thịt trước mặt mọi người.
Ôn gia, Kỷ gia, Thôi gia không có ai đến xem, chỉ có Ôn Tòng Dương cuối cùng thay nhạc phụ nhặt lại hài cốt.
Tiên An Quốc Công Kỷ Đình bị cắt ba ngàn bốn trăm đao mà chết.
Tiếng kêu thảm thiết của bọn họ vang vọng trong kinh ba ngày mới tan.
Lại qua năm ngày, Kỷ Minh Viễn chịu phạt một trăm roi, nhập nô tịch, bị bán ra ngoài chợ.
Ôn Tòng Dương lập tức mua hắn về.
-
Mẫu tử Kỷ thị, bốn người, Từ lão thái thái sáu mươi mốt tuổi, bà ta là người đầu tiên dần dần khôi phục sức khỏe.
Đã là tháng năm, Ôn Tòng Dương chạy đến biên quan thăm hỏi phụ thân, nhà ở chỉ còn lại toàn nữ nhân.
Lý Như Huệ có thai. Hà phu nhân liền không cho phép nàng ấy quan tâm lao lực nữa, chỉ bảo nàng ấy an tâm dưỡng thai.
Cuộc sống hàng ngày của nàng sớm đã không khác gì chính thất, chỉ thiếu một chút danh phận.
Đương nhiên Từ lão thái thái không vừa mắt! Nhưng dù có tức giận đến mấy thì giờ đây bà ta đang phải ăn nhờ ở đậu, cả con dâu và cháu trai cũng phải dựa vào người ta mà sống, bà ta đành nhịn.
Bà ta còn nói với Hà phu nhân một câu, nhận sự vụ Tây viện nhận vào trong tay, không làm phiền người khác nữa.
Vết thương của Kỷ Minh Viễn từ từ khôi phục. Hắn chịu một trăm trượng không nặng, không thương gân động cốt, chỉ cần dưỡng tốt da thịt thì sẽ hồi phục như cũ.
Hắn biết, đây là Nhị tỷ tỷ thay hắn cứu vãn. Mặc dù Nhị tỷ tỷ đã không còn là tỷ tỷ của hắn nữa. Nhị tỷ tỷ chỉ là "Minh Dao", không phải "Kỷ Minh Dao". Cho nên, hắn càng nên nhớ kỹ phần ân tình này.
Có nhi tử ruột mới tròn một tuổi để gửi gắm, tổ mẫu, mẫu thân, huynh đệ đều ở bên cạnh, Kỷ Minh Đạt cũng cố gắng giãy dụa cầu sống.
Chỉ có Ôn Tuệ vẫn bệnh nặng như cũ, không thấy chuyển biến tốt đẹp chút nào.