Sao trời đã lặn, nắng sớm sắp lên.

Truy Thanh chở Minh Dao nhanh chóng quay trở về nhà.

Kỷ Minh Đạt cũng mang theo lửa giận đầy người phi ngựa đuổi đến. Phía sau nàng ta là Ôn Tòng Dương không ngăn cản được, chỉ có thể đi theo.

Minh Dao vừa xuống ngựa liền thấy hai người này phi ngựa như bay đến.

Nàng vung roi ngựa.

Hay lắm! Hôm qua một mình đến, hôm nay là hai người!

"Kỷ Minh Dao!"

Không kịp đợi ngựa dừng lại, Kỷ Minh Đạt đã nhảy xuống ngựa. Nàng ta lao tới trước mặt Minh Dao, giơ tay định đánh: "Ngươi..."

Nhưng trong nháy mắt đã có hai thanh đao đặt ngang trên cổ nàng ta.

Thiên Đông và Sơn Khương một trái một phải, che chắn cô nương ở phía sau. Tang Diệp và Bách Hợp cũng rút đao ra khỏi vỏ, chỉ đợi cô nương ra lệnh một tiếng!

Cũng lập tức có nha hoàn đi vào báo tin.

"Kỷ Minh Đạt, ngươi thật uy phong."

Vỗ vỗ Sơn Khương và Thiên Đông, Minh Dao ra hiệu cho các nàng thu đao: "Có gì thì nói nhanh đi, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi!"

Mối nguy cận kề cái chết rời đi, Kỷ Minh Đạt thở hổn hển mấy lần, lại giơ tay lên, lại bị Minh Dao một tay chăn lại.

“Đã bảo là có gì nói nhanh đi.” Minh Dao giữ chặt cánh tay của nàng ta.

Kỷ Minh Đạt kinh hãi phát hiện, sức của mình lại không mạnh bằng nàng!

Chỉ mới hai năm, nàng mới thành hôn không quá hai năm!

"Ngươi hận Ôn gia, hận mẫu thân, hận bọn họ mua mẫu thân ngươi thì cũng thôi đi. Nhưng đó dù sao cũng là phụ thân ngươi, phụ thân ruột!" Kỷ Minh Đạt chỉ có thể cắn răng hỏi: "Sao ngươi lại có thể xuống tay được!"

"Phụ thân?" Minh Dao cười một hồi, "Phụ thân ruột thịt dung túng sủng thiếp hại chết nương ta sao? "Phụ thân Thân sinh" muốn bao che hung thủ khiến cho mẫu thân ta chết oan uổng sao? Nhiều năm qua đi, bởi vì sủng thiếp của ông ta phải trả giá bằng mạng người mà ông ta hết sức khắc nghiệt với ta, thậm chí lợi dụng ta, nhục nhã ta, một lòng muốn ta quyến rũ trượng phu cho ông ta sử dụng, chưa từng để ý đến sống chết của ta, đó là "phụ thân" sao?"

"Tỷ đồng ý hiếu thuận với một 'Phụ thân' như vậy thì tùy tỷ!" Nàng hất tay Kỷ Minh Đạt ra, "Đừng nổi điên trước mặt ta!"

Kỷ Minh Đạt bị đẩy lùi lại hai bước.

Cánh tay còn đau nhức, trong lòng ngổn ngang, nàng ta nhất thời nói không ra lời.

Kỷ Minh Dao lại nhìn phụ thân như vậy sao?

Không, không... Là... Phụ thân, đã đối với nàng ấy như thế sao?

Thật sao?

"Nhưng làm con—— "

"Kỷ Minh Đạt, ngươi còn không biết An Quốc công phạm phải tội gì sao?"

Minh Dao lại đến gần nàng ta, siết chặt tay nàng ta, thấp giọng nói: "Cũng đúng, tin tức còn chưa truyền ra."

Ngay cả Tứ muội muội trong phủ An Quốc công cũng không biết rõ.

Nàng cười cười: "Làm con cái của người, nên "hiếu kính" trưởng bối. Nhưng ngươi đọc sách thánh hiền mười mấy năm, chắc hẳn là chưa quên, trên chữ “Hiếu” còn có "Thiên, địa, quân, thân sư"."

"Hôm nay ngươi xúc động tìm tới ta, chỉ trích ta." Minh Dao khẳng định, "Ngươi nhất định sẽ hối hận."

Kỷ Minh Đạt cảm thấy đỉnh đầu lạnh buốt.

"Ngươi, nói cho rõ ràng —— "

"Phu nhân, đến giờ về nhà rồi." Giọng Thôi Giác truyền tới từ phía sau.

Minh Dao mỉm cười, vẫn không buông tay Kỷ Minh Đạt ra, mãi đến khi Thôi Giác dùng vỏ đao tách hai người ra.

"Kỷ Nghi nhân." Giọng Thôi Giác mang theo hàm ý cảnh cáo, "Trước hết là nàng ấy Thục nhân Tam phẩm của quốc triều, là phu nhân của Thôi Giác ta, sau đó mới là tỷ muội cùng lớn lên với ngươi. Xin tự trọng."

Hắn đỡ lấy đầu vai phu nhân, ôm lấy nàng xoay người: "Lần sau lại có người đến quấy rầy, kêu hộ vệ đánh ra ngoài là được, nàng hà tất gì cần hao tâm tổn sức.”

Minh Dao cười: "Chỉ nói mấy câu mà thôi, không tốn sức gì."

"Về nhà thôi!" Nàng khẽ ngáp một cái: "Thiếp còn có một chuyện vui lớn muốn nói cho chàng..."

Mấy người hộ vệ, người hầu cũng đều rời đi theo.

Tấm áo vải màu xanh của Thôi Giác biến mất sau cánh cửa.

Hai phần móng tay dài của Kỷ Minh Đạt cắm sâu vào lòng bàn tay mình.

Vốn dĩ... nếu chưa từng đổi hôn sự thì đó là trượng phu của nàng ta!

Nàng ta xoay người, quả nhiên thấy Ôn Tòng Dương còn đang đứng ở xa xa. Hai tay hắn khoanh tay ở trước ngực, thấy nàng ta nhìn qua, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Nàng ta bước đến.

"Ôn Tòng Dương!" Tâm trạng nàng ta mơ hồ sụp đổ, nước mắt cũng sắp vỡ đê: "Chàng cứ nhìn thê tử mình bị người bên ngoài chèn ép như vậy, cũng thờ ơ sao!"

"Ít nhất, giờ phút này!" Nàng ta lớn tiếng hỏi: "Thiếp vẫn là thê tử của chàng mà!"

"Thê tử?" Ôn Tòng Dương mỉm cười.

"Kỷ Minh Đạt, nói lại lần nữa, hưu thư ta có thể viết bất kỳ lúc nào." Hắn tiến lên nửa bước, "Nàng không hài lòng, cứ việc hòa ly rời đi, ta thời khắc cung kính chờ đợi."

Kỷ Minh Đạt đột nhiên cúi đầu, ngăn trở nước mắt mãnh liệt chảy xuống của mình.

"Còn nữa," Ôn Tòng Dương quyết định nói rõ hết lời: "Lúc trước nàng không gả cho Thôi Giác mà cứ nhất quyết gả cho ta, chẳng lẽ không biết ta là người thế nào sao?"

"Bây giờ thấy Thôi Giác và... Kỷ Thục nhân ân ái, nàng lại muốn ta và nàng 'ân ái'?" Hắn nói xong cau chặt lông mày, "Nàng nằm mơ thì nhanh hơn!"

Hắn vẫn không nhịn được, cười lạnh lên tiếng: "Nàng rốt cuộc là muốn cùng ta làm 'phu thê ân ái', hay là muốn cùng người bên ngoài làm, tốt hơn hết hãy tự hỏi lòng mình đi!”

Trước mắt Kỷ Minh Đạt bỗng tối sầm rồi lại sáng chói.

Nàng ta đã không biết mình đang ở nơi nào.

Nàng ta chỉ đang nghĩ —— nàng ta chỉ có thể nghĩ: Thì ra Ôn Tòng Dương đã biết.

Hắn biết, là nàng ta muốn từ hôn với Thôi Giác.

Hắn biết, là nàng ta muốn gả cho Ôn gia, gả cho hắn.

Làm sao hắn biết được?

Hắn biết từ lúc nào!

Hắn đã biết rồi, vậy người bên ngoài thì sao?

Người trong thiên hạ sẽ nhìn nàng ta như thế nào?

Có phải ai cũng đều cho rằng nàng ta đã lén lút tư thông với Ôn Tòng Dương trước mới bỏ Thôi Giác, tự hạ thấp bản thân đến với hắn không?

...

Ôn Tòng Dương nhịn buồn nôn ôm Kỷ Minh Đạt lên ngựa, đưa nàng ta trở lại Ôn gia.

Hai ngày sau nàng ta mới tỉnh lại.

Vương ma ma khóc đến hai mắt sưng thành một đường kẻ nhỏ, nói cho nàng ta biết: "Lão gia cùng với Đặng gia, Sài gia và tám nhà khác mưu phản, bệ hạ đã phán quyết lão gia bị lăng trì, còn chưa định ngày hành hình. Phủ An Quốc Công đã bị tịch thu, toàn bộ gia quyến và gia nhân đều bị bán đi, ngày bán người là ba ngày sau, mùng hai tháng hai, ở cửa chợ Đông! Lão thái thái, phu nhân và các gia nhân đều bị xếp vào danh sách bán, nếu nãi nãi còn chưa tỉnh, ta sẽ phải cầm bạc đi mua người!"

"Mua... phải mua!" Kỷ Minh Đạt không quan tâm gì khác, lập tức định xuống giường: "Mau đi tìm hết tiền mặt của chúng ta ra, ta nhớ có ba, bốn vạn —— nếu không đủ, tạm thời tìm phu nhân và đại gia mượn tạm một chút, nhất định phải đón hết người về!"

Hai ngày nay nàng ta chưa ăn cơm, chân vừa chạm xuống đất đã suýt ngã.

"Nãi nãi đừng gấp!" Vương ma ma vội vàng đỡ nàng ta: "Hôm qua phu nhân và đại gia đã đưa tới hai vạn lượng, nói là toàn bộ đều cho nãi nãi toàn quyền sử dụng, tiền đã đủ rồi! Cũng không có ai tranh mua người với chúng ta. Chỉ có một điều: Nếu chuộc lại lão thái thái, thái thái và các gia các cô nương đều đón về thì sợ phòng ở nơi này không đủ. Nô tài cũng đã gọi người gấp rút đi thu dọn phòng ở của hồi môn của nãi nãi rồi!"

May mắn là tội không liên qua tới nữ nhi đã xuất giá, của hồi môn của nãi nãi phong phú, vàng bạc, nhà cửa, đất đai, cái gì cũng có, cho dù mua hết người cũng đủ nuôi sống cả nhà!

"Được, được!" Kỷ Minh Đạt khàn giọng: "Tốt xấu, tốt xấu gì cũng còn sống."

Nàng ta khóc rống thành tiếng.

Ít nhất, nương và tổ mẫu vẫn còn có thể sống.

Minh Viễn, Minh Nghi, Minh Phong, cũng đều có thể tiếp tục bình an lớn lên.

Nhưng người nhà bị bán đi, gia quyến của tội thần, khế ước chỉ sợ khó mà xóa bỏ.

Nàng ta nên đi cầu ai, có thể đi cầu ai mới có thể giải quyết chuyện này?

Kỷ Minh Đạt nghẹn họng, hối hận không thốt nên lời.

Đúng, Kỷ Minh Dao đã nói đúng.

Xúc động tìm tới nàng ấy, chỉ trích nàng ấy... hiện tại nàng ta đã bắt đầu hối hận.

...

Chính viện, tấm biển "Phủ An Quốc Công " trước cửa đã bị gỡ xuống.

Trong năm gian phòng giam giữ mấy chục người, Ôn Tuệ một mình nằm trên giường trong phòng ngủ.

Sắc mặt bà nhợt nhạt, tâm như tro tàn. Còn ba ngày, bà sẽ giống như những nô lệ, bò, heo, chó, bị kéo ra chợ Đông để bán. Bà sẽ bị hơn mấy ngàn vạn người vây xem, thấy bà bị buộc dây thừng như thế nào, bị người lựa chọn thế nào.

Minh Đạt cũng sẽ nhìn thấy.

Nếu Kỷ Minh Dao đi, cũng sẽ trông thấy!

Thân hữu cùng hạ nhân ngày xưa của bọn họ đều sẽ trông thấy!

So với việc chịu nhục như vậy —— Ôn Tuệ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tủ chứa trang sức vàng bạc.

Cấm quân kiểm kê tài sản cẩn thận, còn chưa tịch thu chỗ này.

Chỉ cần một khối vàng vụn, bà có thể ra đi dứt khoát, không làm dơ bẩn cả cuộc đời trong sạch này.

Nhìn chằm chằm vào ngăn kéo thứ hai của tủ, Ôn Tuệ nghiêng người, ngồi dậy.

Động tác xuống giường của Ôn Tuệ rất nhẹ, rất chậm, đã cố gắng không để người khác chú ý. Nhưng trong năm gian phòng dù sao cũng giam bốn mươi, năm mươi người. Hôm nay bất kể xuất thân hay quá khứ, tất cả mọi người đều là tội nhân chờ bị bán, đương nhiên không còn phân biệt chủ tử nô tài, phu nhân, nha đầu, cao thấp sang hèn, còn chẳng cần giữ quy củ của "phủ đệ Quốc công".

Bốn gian phòng khác còn lại không di chuyển, trong phòng ngủ ngoại trừ bà thì còn có Kính Nguyệt và bốn nha đầu cùng với Phùng ma ma tùy thân hầu hạ bà.

Bà khẽ động, Phùng ma ma nhìn sang trước.

Bà vịn mép giường đi về phía tủ, Phùng ma ma và bốn nha đầu đều vây quanh.

"Phu nhân muốn tìm cái gì?" Phùng ma ma vội vàng hỏi, "Phu nhân không thoải mái sao, có muốn gì, phân phó chúng ta là được." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ôn Tuệ muốn mở ngăn kéo thì tay liền dừng ở giữa không trung.

"Không, không có gì." Bà che giấu: "Chỉ là ta muốn nhìn lại căn phòng này."

“Có lẽ ngày mai nơi này cũng sẽ bị tịch thu." Bà nói: “Dù sao ta cũng đã sống ở đây nhiều năm.”

Lý do này của bà khiến Phùng ma ma nghi hoặc, lại nghĩ không ra đến cùng là không đúng chỗ nào.

"Thật ra, tục ngữ nói rất hay, 'Tiền tài là vật ngoài thân'." Bà liền cười khuyên nhủ, "Mặc dù sau này không có vinh hoa phú quý nhưng có đại cô nương hiếu thuận, ngày tháng của phu nhân nhất định sẽ không tệ! Thái thái muốn xem, nô tỳ cùng thái thái đi dạo một vòng nhé?"

Ôn Tuệ liền nhìn về phía nhũ mẫu.

Ma ma đã hơn sáu mươi, tóc mai đã điểm bạc. Nếu không phải gặp đại nạn, bà vốn định năm nay để ma ma an tâm dưỡng lão. Nhưng ba ngày sau, ma ma cũng bị bán, hiện tại, vẫn còn đang quan tâm, lo lắng cho bà.

"Vậy, xem một chút đi." Bà liền nói, "Đứng ngay tại gian phòng này nhìn xem, đừng đi ra ngoài."

Đi ra ngoài sẽ trông thấy mấy chục bà tử, nha đầu kia có vẻ mặt khác xưa.

Tuy rằng bọn họ không nói ra khỏi miệng nhưng bà biết bọn họ đang nghĩ gì, là thái thái thì thế nào? Là đại tiểu thư xuất thân phủ Quốc Công thì thế nào? Hiện tại, còn không phải cũng giống như bọn họ, biến thành nô lệ bị bán đi, ai cao quý hơn ai chứ!

Bà không muốn nhìn.

Bà... Không dám nhìn.

===

Tên truyện: SAU KHI GẢ CHO VAI ÁC NGHÈO TÚNG 

Tác giả: Nhĩ Lễ

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Chữa khỏi

- Giới thiệu -

Quyền thần Tạ Hàm Chi, tàn nhẫn độc ác, gi·ết người như ma.

Hắn lấy thanh quân làm cớ, huyết tẩy triều đình, mạng người trong tay không dưới hàng vạn.

Dân oán thán, hoàng đế bất đắc dĩ hạ chỉ đày Tạ Hàm Chi đến Tế Nam.

Kẻ thù ngày xưa nghe tin chạy đến, tranh nhau muốn mua mạng của Tạ Hàm Chi.

Tạ Hàm Chi đã sớm biết, khi triều dã được quét sạch cũng chính là ngày ch·ết của hắn.

Ngày xe áp giải phạm nhân rời khỏi kinh thành, ngục tốt đánh bóng đao định chém đầu hắn đổi tiền thưởng.

Người hắn đầy v·ết th·ương, ngồi giữa gió tuyết, nhắm mắt lại thản nhiên chờ ch·ết.

Có người lảo đảo chạy đến, che trước mặt hắn.

Khi Tống Căng cửa nát nhà tan, là Tạ Hàm Chi tiếng ác đồn xa kia đã cứu nàng một mạng.

Khi Tạ Hàm Chi suy tàn, ai nấy đều tranh nhau giẫm đạp. Tống Căng tự thỉnh gả thấp, mang theo gương lược cùng tôi tớ hộ tống hắn đến Tế Nam, bảo vệ mạng của Tạ Hàm Chi.

Như vậy, nàng cũng đã trưởng thành.

Sau này Tạ Hàm Chi lại lần nữa bước lên đỉnh quyền lực, người người kính ngưỡng nịnh bợ, nói hô mưa gọi gió cũng không đủ khen.

Tống Căng là nữ nhi tội thần, tự thỉnh hòa li.

Đáng tiếc nàng không thành công, thanh niên ẩn nhẫn lại đáng thương, trang trọng nội liễm khi xưa không quan tâm điều gì, nhốt nàng lại.

Bên tai là âm thanh uy h·iếp hèn mọn.

“Nếu nàng dám đi, từ Tế Nam đến Biện Kinh, ta sẽ dùng máu tươi lót đường cho nàng.”

——

Cả đời Tạ Hàm Chi đều bị người ruồng bỏ, hiểu lầm. Một câu vì nhân dân lập mệnh, vì thái bình muôn đời, hắn liền dẫm lên bóng đêm cùng máu tươi, đi thẳng đến tử lộ không lùi.

Cho đến một ngày, có một người dẫu ch·ết cũng muốn kéo hắn về lại nhân gian.

Mỹ nhân ốm yếu vs Quyền thần mỹ - cường - thảm.

he/sc/1v1/ ngọt văn / song hướng cứu rỗi 

Tác giả nhắc nhở:

1, Giới thiệu truyện đã đánh dấu HE thì nhất định sẽ HE, đừng lo lắng!

2, Chuyện nam chính buộc tội cha nữ chính có ẩn tình.

3, Năng lực xây dựng cốt truyện của tác giả vô cùng bình thường, là một truyện thuần tình cảm. 

4, Nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì nhanh chóng rời đi. 

Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Chữa khỏi, Mỹ cường thảm, Cứu rỗi

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Căng ┃ vai phụ: ┃

Một câu tóm tắt: Hy vọng sống duy nhất của kẻ bất cần. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play