Kỷ Minh Dao nhanh chóng xuất phủ vào cung.

Có nữ quan sắp xếp, Kỷ Minh Nghi, Trương di nương và Kỷ Minh Phong bị nhốt một mình trong ba gian sương phòng.

Trương di nương đã khóc nửa ngày. Nữ quan vừa đi, bà ôm lấy nữ nhi, lại khóc tiếp: "Người đáng giận là lão gia, đến cùng ông ấy đã phạm vào tội gì!" Bà còn nói: "Lần này là ai tố cáo phủ chúng ta? Những quan viên này suốt ngày không có chuyện gì khác, chỉ có việc đi tố cáo người thôi sao?"

Kỷ Minh Nghi vốn cũng muốn khóc. Nhưng khi nghe được lời di nương nói, nàng lại nghĩ tới Nhị tỷ tỷ đêm hôm khuya khoắt chạy tới, toàn thân nàng chợt như bị dội một chậu nước sạch, cảm thấy vô cùng tỉnh táo.

"Đừng nói nữa!" Nàng gắt gao che miệng Trương di nương: "Là lão gia có tội trước, sao lại oán trách người tố cáo? Lời này truyền ra chính là chứng cứ di nương bất kính với bệ hạ, bất kính với vương pháp, có lẽ vốn có thể sống cũng không sống được! Di nương muốn trách, muốn hận, chỉ nên ghét một mình lão gia thôi!"

Dưới tay nữ nhi, Trương di nương nức nở lên tiếng.

Phòng ốc lầu các Phủ An Quốc công vẫn đứng vững, chỉ là bóng cây rậm rạp, ánh lửa thưa thớt, tiếng khóc vang lên bốn phía, dưới ánh trăng đã hiện ra cảnh suy bại.

Mà giờ phút này Tử Vi điện của Thượng Dương cung vẫn đèn đuốc sáng rực.

Lục hoàng tử quỳ gối trước mặt Hoàng đế. Một giọt lệ trong mắt cậu ta sắp rơi xuống. Mặc dù cậu ta quỳ nhưng khuôn mặt non nớt vẫn ngẩng cao, không hề né tránh ánh mắt của phụ hoàng.

"Sài Sinh Diệp đã khai rồi." Hoàng đế nặng nề mở miệng: “Hắn đã chiếm đoạt quân công ở biên quan, bị An Quốc Công khống chế, muốn vào cung qua cổng Huyền Vũ vào lúc ba khắc ngày mùng một tháng mười, trước tiên giết trẫm rồi giết hoàng hậu, sau đó tiêu diệt tất cả hoàng tử, công chúa của trẫm và hoàng hậu!” 

Thân thể Lục hoàng tử hơi chao đảo.

"Thiện Tư!"

Từ lúc nhận được giấy tố cáo đến giờ đã qua nửa canh giờ, hoàng đế vẫn không dám tin: "Trẫm sớm biết mưu tính của các ngươi nhưng chưa từng nghĩ tới, kế sách của các ngươi lại ác độc như thế!"

Ông lớn tiếng hỏi: "Ngươi có biết rõ những mưu đồ này không!"

"Cữu cữu nói, nói sẽ lưu lại cho bọn họ một mạng!" Thích Thiện Tư lớn tiếng nói!

"‘Cữu cữu nói’."Hoàng đế cười “ ‘Cữu cữu’ của  ngươi, còn nói gì nữa?"

"Thắng làm vua, thua làm giặc!" Thích Thiện Tư không lùi: "Chúng ta thua, phụ hoàng giết con là được!"

"Cho nên, ngươi vốn cũng không tin lời cữu cữu ngươi nói, 'sẽ lưu cho bọn họ một mạng’. Ngươi đã nhận định, trẫm sẽ chết, bọn họ cũng sẽ chết." Hoàng đế hiểu.

Thích Thiện Tư ngậm miệng không nói.

Nhìn nhi tử tám tuổi của mình, hoàng đế cười hồi lâu.

Ông hỏi: "Vì sao?"

Tuy rằng lời này buồn cười nhưng ông quả thật muốn hỏi rõ ràng. Vì sao?

Thích Thiện Tư há miệng: "Vị trí trữ quân này vốn nên là của con!"

"Phụ hoàng bất công!" Cậu ta vẫn ngẩng mặt lên: "Con mới là đích tử của tiên hoàng Hậu! Phụ hoàng thương thứ tử, cướp đi của ta, ta đương nhiên phải giành lại!”

Hoàng đế lại cười.

Lần này, ông thật sự cảm thấy buồn cười.

"Nên là của ngươi à?" Ông lặp lại, "Thiện Tư, thuở nhỏ ngươi lớn lên trong cung, chẳng lẽ không hiểu, trong thiên hạ này, trong cung không có ai ‘đáng hay không đáng’ cả, chỉ có trẫm có nguyện ý cho hay không!”

Thích Thiện Tư không phục!

Cậu ta ngẩng đầu cao hơn, muốn tiếp tục phản bác lời phụ hoàng nhưng hoàng đế không muốn nghe cậu ta nói nữa.

"Ngươi muốn giết cha giết huynh, không phải là vì quyền của thiên tử sao?" Hoàng đế ra hiệu thái giám trói lục hoàng tử lại, bịt miệng cậu ta lại: "Huống chi, xét về thân phận, thái tử cũng là trưởng tử. Xét về đức hạnh, ngươi ngay cả "Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền" cũng không hiểu được, còn lâu mới bằng nó.”

Thích Thiện Tư không thể nói, cũng không thể cử động. Từ khi sinh ra cậu ta đã là hoàng tử quý giá, chưa bao giờ chịu qua khuất nhục như vậy. Sự đau đớn trên người và sự không cam lòng trong lòng đồng loạt phát tác, hai mắt cậu ta cuối cùng cũng chảy ra nước mắt, nước mũi cũng dính trên miếng vải bịt miệng.

“ Được, ‘Thắng làm vua, thua làm giặc’, Thiện Tư." Hoàng đế đi đến trước người y. Ông ngồi xổm xuống đất, ngồi bên cạnh đứa nhi tử đang tràn ngập tuyệt vọng và phẫn nộ.

Đám thái giám đều lui ra ngoài.

"Chưa từng có ai nói với ngươi sao?" Hoàng đế hỏi: "Trẫm chưa từng muốn mẫu hậu ngươi có ngươi."

"Là do 'Ngoại tổ phụ' đã qua đời của ngươi, trẫm đi thăm Đặng thị, ở trong cung của nàng uống nhiều một chén rượu thì đã có ngươi." Ông lấy từ trong tay áo ra khăn tay, lau nước mũi cho Thích Thiện Tư.

"Lúc ấy trẫm nhất thời mềm lòng liền giữ ngươi lại." Ông trào phúng cười một tiếng.

Dù sao cũng là con ruột của ông. Lúc ấy ông nghĩ, nếu là công chúa thì sẽ cho nàng một đời vinh hoa tôn quý. Nếu là hoàng tử, còn có thể rời xa phủ Tề Quốc công, không nghe Đặng thị mê hoặc, nếu thực có đức hạnh tài cán hơn người cũng có thể ký thác hy vọng.

Nước nhà dựa vào minh quân.

Là ông không nên mềm lòng.

"Vốn dĩ ngươi không nên được sinh ra trên thế gian này." Ông ném khăn tay xuống.

"Truyền ý chỉ của trẫm!"

Bọn thái giám nối đuôi nhau trở về điện, cung kính chờ đợi thánh mệnh.

"Lục hoàng tử Thích Thiện Tư, vô đức độc ác, xảo quyệt gian trá, âm thầm tính kế giết vua hại huynh, mưu phản gây loạn, tội đáng bị xử trảm!” Hoàng đế quát tháo: "Niệm nó còn nhỏ tuổi, tạm giữ mạng sống, tước bỏ thân phận hoàng tử, phế làm thứ dân, giam cầm bên ngoài cung, vĩnh viễn không được ra ngoài!"

-

Sắp tới canh ba.

Kỷ Minh Đạt không hề buồn ngủ, đang nôn nóng chờ đợi lệnh giới nghiêm kết thúc.

Nàng ta không nên để Kỷ Minh Dao đi!

Buổi chiều Kỷ Minh Dao vào cung, chỉ một canh giờ, phủ An Quốc Công đã bị phong tỏa, không biết phụ thân đã bị áp giải đến nơi nào ——

Nhất định là do nàng làm loạn, làm hại Kỷ gia đến mức này!

----

Kỷ Minh Dao đi ra khỏi địa lao hoàng cung.

Nàng không nói thêm lời vô nghĩa nào với Kỷ Minh Đức nữa, chỉ xác nhận cái chết của nàng ta.

“Nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.” Kỷ Minh Đức hận nàng thấu xương, hôm nay nếu có thể mưu toan hãm hại nàng vào tội "Mưu phản", thì nếu giữ lại cái mạng của nàng ta, tương lai có cơ hội, nàng ta sẽ còn có thể mang đến cho nàng vô số phiền toái.

Bọn họ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Chết là tốt nhất.

Vừa vặn, nàng cũng hận Kỷ Minh Đức không kém gì.

***

Đã qua canh bốn.

Trăng tròn chậm rãi hạ xuống, bóng đêm còn thâm trầm. Trong ngự uyển cành hoa khẽ lay động, đào, hạnh, hải đường, ngọc lan xen lẫn nhau, dưới ánh trăng cũng  cũng tạo nên cảnh xuân tươi đẹp.

Kỷ Minh Dao không dùng kiệu mềm Hoàng hậu ban thưởng.

Nàng từ địa lao cực bắc của cung Thượng Dương đi bộ, đi qua rất nhiều đường hầm, ngõ cung, xem hết tường cung Uyển trong hậu cung rồi trở lại về Trường Nhạc cung.

Mười tám năm từ khi sinh ra, đây là lần thứ hai nàng đối mặt với xác chết của người khác. Nhưng vẻ mặt trước khi chết của Kỷ Minh Đức có lẽ sẽ nhanh chóng bị nàng lãng quên.

Dù sao, lần này cũng thật sự đã kết thúc rồi.

Trường Nhạc cung rộng lớn, trước sau các điện đèn đuốc đều sáng trưng.

Lưu hoàng hậu chưa nghỉ ngơi, còn đang xem xét danh sách tám nhà bao gồm cả nữ quyến, ma ma, nha hoàn của phủ Tề quốc công, phủ An quốc công, Sài phủ.

Kỷ Minh Dao trở về, bà bảo nàng ngồi xuống bên cạnh.

Bà không hỏi "Sao lại đi lâu như vậy", cũng không hỏi Kỷ Minh Đức chọn cách chết nào, chỉ nói: "Bệ hạ sẽ không xử trảm toàn bộ mấy gia tộc. Chủ mưu chưa rõ, những người là nam tử trưởng thành chắc sẽ bị lưu đày, nữ tử, trẻ em bán bị làm nô lệ, người trong kinh đều có thể mua. Con muốn ai, ghi lại, đến ngày bán đi, ta sẽ sai người mang đến cho con."

"Đa tạ nương nương!" Kỷ Minh Dao lập tức cầm bút lên.

Kỳ Trăn truyền tin tức, có công vạch trần, Hoàng hậu đã nói sẽ ban thưởng, không cần người bên ngoài cứu giúp. Nàng chỉ viết tên Kỷ Minh Nghi, Kỷ Minh Phong, Trương di nương và ba người tôi tớ thân tín của bọn họ, lại viết mấy người Thường ma ma, Đào Yêu vào.

"Về phần phu nhân An Quốc công và lão phu nhân, tự có Kỷ Minh Đạt phụng dưỡng, thần sẽ không cưỡng đoạt hiếu tâm của nàng ấy." Kỷ Minh Dao ngừng bút.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chắc hẳn hai người này cũng sẽ không muốn bị nàng mua.

"Nương nương." Nàng lại cung kính hỏi hoàng hậu, "Nam tử trưởng thành bị lưu đày", có nghĩa là nam nhân đã trưởng thành, hay là nam nhân từ mười bốn tuổi trở lên?"

"Con hỏi Kỷ Minh Viễn à?" Hoàng hậu nhìn về phía nàng.

"Vâng." Kỷ Minh Dao cúi đầu: "Tuy đệ ấy đã mười lăm nhưng còn chưa qua sinh nhật." Cũng có thể coi là mười bốn tuổi.

"Điều này phải xem tâm ý của bệ hạ." Lưu hoàng hậu không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, "Dù sao nó cũng là trưởng tử của An quốc công, càng không thể gọi là "trẻ tuổi" được."

Kỷ Minh Dao hiểu rõ.

Phụ thân phạm phải tội lớn mưu phản, Kỷ Minh Viễn có thể giữ được tính mạng đã là rất không dễ dàng.

Nàng liền cầu một chuyện khác: "Không biết lúc tịch thu gia sản của phủ An quốc công, y phục, trang sức, thư tịch, tranh chữ trong "Dục Ninh viện", thần có thể lấy bạc hiện giá mua lại hay không?" 

"Dục Ninh Viện?" Lưu hoàng hậu nhìn thoáng qua bản vẽ phủ An Quốc Công, "Viện của Tứ muội muội muội của con sao?"

Bà cười hỏi: "Con muốn xây dựng một cái 'Dục Ninh Viện' khác cho Tứ muội muội của con sao?"

"Không phải!" Kỷ Minh Dao cười nói, "Thần chỉ nghĩ, dù sao muội ấy cũng là đại cô nương mười ba tuổi, đồ vật mặc trên người sử dụng không tiện lưu lạc đến nơi khác, không bằng thần mua hết, quốc khố nhận được vài nghìn lượng bạc, cũng hơn là nhận về vài món vụn vặt."

"Nghe con nói kìa! Cứ như con còn muốn giúp triều đình nữa ấy."  Lưu hoàng hậu chạm nhẹ lên mặt nàng.

"Được rồi, chút chuyện nhỏ này, tùy con. Đến lúc đó sẽ gửi cùng với những món đồ khác." Bà đáp ứng, "Chỉ là đừng quên trả bạc!"

"Đương nhiên không thể quên!" Kỷ Minh Dao vội nói.

"Nương nương." Nữ quan tiến lên xin chỉ thị, "Canh năm rồi."

Lưu hoàng hậu liếc mắt nhìn sơ qua.

"Đã qua giờ này rồi." Bà liền ra lệnh cho Kỷ Minh Dao: "Con không quen thức đêm, đã bận rộn một ngày này, mau trở về ngủ đi."

Kỷ Minh Dao đứng dậy.

Nàng do dự không đến một hơi thở, "Nương nương, thần còn có một chuyện muốn cầu xin."

Nàng cúi người bái một cái, dùng xưng hô chính thức: "Phụ thân của thần mưu nghịch làm loạn, phạm thượng làm loạn, chết không có gì đáng tiếc. Thần thân là nữ nhi của Kỷ gia, mặc dù nhờ long ân của nương nương và bệ hạ, không bị giáng tội nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cầu nương nương khai ân, thần không lấy 'Kỷ' làm họ, chỉ lấy 'Minh' làm họ, cho phép thần dời phần mộ của mẫu thân ra khỏi Kỷ gia, từ nay về sau không còn quan hệ với Kỷ gia nữa."

Hoàng hậu nhìn nàng giây lát.

Hoàng hậu nói: "Chuẩn."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play