Kỷ Minh Đạt chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của Nhị muội muội.

Tính tình Nhị muội muội không tốt, lại bướng bỉnh, không chịu mềm mỏng lấy lòng đối với tổ mẫu, không thích Tam muội muội cũng trực tiếp viết ba chữ thiếu kiên nhẫn ở trên mặt, không thích nghe nàng ta dạy bảo thì liền thất thần thờ ơ trước mặt nàng ta. Nhưng nàng vui vẻ thì chính là vui vẻ, không vui là không vui, cười ra cười mà khóc ra khóc, cảm thấy bị ấm ức liền nói với nương, nhũ mẫu trộm tiền trang sức hàng tháng của nàng đi đánh bạc, còn gây khó dễ không chịu trả cho nàng, nàng có thể trực tiếp mời nương đuổi người ta ra ngoài... Là một người rất đơn giản.

Nhị muội muội trong giấc mơ kia lại khiến cho nàng ta nhìn không thấu.

Vì sao Ôn Tòng Dương đã thả nha hoàn kia đi như ý nàng muốn, mỗi ngày đều hạ mình lấy lòng nàng mà nàng lại không vui?

Nếu thật sự không vui, vậy thì tại sao nàng lại không nói thẳng với Ôn Tòng Dương.

Chẳng lẽ, sau khi thành hôn cùng Ôn Tòng Dương, cuộc sống của Nhị muội muội cũng không được như ý sao?

Cách đầu giờ Mão còn hơn một canh giờ, Kỷ Minh Đạt một lần nữa nằm xuống, muốn mơ được thêm nhiều hơn. Nhưng bất luận nàng ta có cố gắng ngủ như thế nào, mộng cảnh cũng không còn xuất hiện như nàng ta chờ mong nữa.

Mộng cảnh này giống như ý chỉ của thần linh, chỉ biết chơi đùa tâm ý, cũng không nghe theo chờ mong của nàng ta.

Nàng ta không thích bất cứ việc gì vươt qua sự khống chế của mình. Nhưng đối với thần tiên... Nàng ta không có biện pháp, chỉ có thể tiếp nhận.

Đã đến giờ rời giường.

Kỷ Minh Đạt đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Ngồi trước gương đồng, nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái. Từ lúc mười tuổi đến giờ, ban đêm nàng ta chỉ ngủ ba canh giờ, cho dù có lúc ngủ không đủ, ban ngày nàng ta cũng sẽ không ngủ bù. Nàng ta học được cách "thanh sắc bất động" từ tổ mẫu và nương, cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng phải bình tĩnh, không thể mất phong thái trước mặt mọi người, không thể mất thể diện trước mặt người khác, huống chi chỉ là chưa ngủ đủ canh giờ.

Huống chi chỉ là lại mơ thấy “tương lai” sẽ không trở thành sự thật. Mấy ngày trước, là nàng ta đã quá thất thố. Nàng ta còn chưa nhận lỗi với nương.

Nhị muội muội đã đính hôn, nàng ta sẽ không gả cho Thôi Giác nữa, tương lai đã khác. Nàng ta đương nhiên cũng sẽ không chung sống với Ôn Tòng Dương giống như Nhị muội muội. Ít nhất, nàng ta sẽ không đặt nặng một nha hoàn. Nàng ta sẽ sống tốt hơn Nhị muội muội.

Cài xong cây trâm phượng khảm hồng ngọc cuối cùng, Kỷ Minh Đạt đi ra khỏi phòng, đến chính phòng thỉnh an mẫu thân.

Đã mười bảy tuổi, sắp đến tuổi xuất giá mà còn ở trong viện của phụ mẫu khiến Kỷ Minh Đạt cảm thấy thẹn trong lòng.

Nhìn thấy mẫu thân, nàng ta liền nói: "Con suốt ngày ở chỗ này khó tránh khỏi quấy rầy sự thanh tịnh của mẫu thân. Phụ thân, phụ thân thường xuyên đến, chỉ sợ cũng không tiện..."

Nàng ta cũng không tiện nói nhiều về chuyện của phụ mẫu, vội nói: "Tổ mẫu muốn tĩnh dưỡng, mặc dù con không tiện trở về nhưng cũng xin nương cho con một viện tử khác, để con giống như các muội muội, ra ngoài ở."

Như vậy nàng ta đi thăm tổ mẫu... Cũng tiện hơn một chút.

Đêm qua Ôn phu nhân qua còn đang rầu rĩ, sinh ra ở An quốc công phủ, nữ nhi dường như không hiểu một chút gì về đạo lý cân bằng giữa phu thê, thê thiếp chốn nội trạch, bây giờ trong nhà chỉ có một Trương di nương cùng mấy nha đầu thông phòng, đám người này đều cúi đầu nghe theo bà, cũng không tiện dạy dỗ nữ nhi của bọn họ. Từ tổ phụ, phụ thân, huynh trưởng Ôn gia đều không nạp thiếp, mười tám năm đến Kỷ gia, để có thể có ngày thư thái bình thản như hôm nay, không biết bà đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ từ trượng phu cùng ái thiếp của ông, chẳng lẽ nữ nhi về Ôn gia cũng chịu phần khổ này?

Nhưng hôm nay nghe xong, nữ nhi lại không phải hoàn toàn không hiểu, vả lại trong lời nói còn có phần quan tâm để ý đến bà, Ôn phu nhân lập tức giảm bớt u sầu, cười nói: "Con còn một năm rưỡi nữa là xuất giá rồi, hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng con. Không cần quan tâm phụ thân con, sau này hãy nói."

Trong lòng Kỷ Minh Đạt gấp gáp, lại lo lắng hỏi: "Nếu như phụ thân thật sự không tới thì chẳng phải là để người khác đắc ý sao?"

Tổ mẫu chỉ coi cơ thiếp như đồ chơi, đã là đồ chơi thì không cần phí nhiều tâm tư, nhưng càng không thể để cho các nàng đắc ý mà vênh váo, quên mất bổn phận của thị thiếp nô tỳ.

Tổ mẫu luôn nói, mẫu thân quá mức khoan dung với thị thiếp và thứ tử thứ nữ.

Nữ nhi còn lại vẫn chưa tới, Ôn phu nhân liền ôm nàng ta vào trong ngực, thấp giọng dạy dỗ: "Ta đã đến tuổi này rồi, làm sao còn có thể tranh giành một hai ngày nổi bật cùng các cơ thiếp? Minh Viễn đã lớn, Minh Phong cũng là một tay ta dạy dỗ ra, các muội muội của con cũng đều kính trọng ta, Trương di nương cùng mấy nha đầu kia đều là người của ta, cho dù có người thai nghén sinh con cũng không quá quan trọng, mặc dù trong lòng không còn trung thành cũng không còn cơ hội để tranh đấu với ta."

"Minh Đạt, con chọn Tòng Dương, tất nhiên không phải là vì muốn cùng hắn phu thê đồng tâm." Nhìn sắc mặt nữ nhi, bà chậm rãi nói: "Nếu như thế, con không cần quá để ý đến thê thiếp của hắn, không cần để ý đến việc hắn đối xử với thê thiếp như thế nào, đối với con như thế nào. Hài tử, hài tử mới là quan trọng nhất."

Lời mẫu thân như mưa phùn thấm vào tim gan Kỷ Minh Đạt. Nàng ta đột nhiên càng thêm hối hận vì đã khắc khẩu với mẫu thân mấy ngày trước. Bất luận là như thế nào, nương cũng luôn trông mong nàng ta có thể sống tốt. Những ngày qua nàng ta đã chảy hết nước mắt của cả đời gộp lại, nhưng bây giờ, nàng ta lại muốn khóc.

Các huynh đệ muội muội còn phải tới thỉnh an, Kỷ Minh Đạt nhẫn nhịn kìm lại giọt nước mắt trong hốc mắt. Nàng ta ôm mẫu thân, cúi đầu, nói ra lời xin lỗi đã muộn nhiều ngày nay: "Con, con không nên nói chuyện với nương như vậy —— "

"Minh Đạt!" Ôn phu nhân đột nhiên rơi lệ: "Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Nương biết con chỉ là hơi hiếu thắng một chút, là nương đã không quan tâm đến con!"

Đã biết rõ bản tính của lão thái thái, vì sao bà lại cho rằng chỉ cần có tiên sinh dạy bảo, bà lại đến thăm mỗi ngày thì liền yên tâm để Minh Đạt ở An Khánh Đường hơn mười năm? Sớm biết có ngày hôm nay, cho dù liều mạng trở mặt với lão thái thái, liều mạng náo loạn một trận bà cũng muốn cướp đứa nhỏ về!!

Cuối cùng hai mẹ con ôm nhau mà khóc.

Sau cùng cũng phải ra ngoài gặp người, hai người lại cùng nhau rửa mặt, lấy phấn che đậy khuôn mặt đã khóc đến đỏ ửng. Ôn phu nhân nhìn nữ nhi, Kỷ Minh Đạt nhìn nương, không khỏi nở nụ cười.

Mới làm lành cùng mẫu thân, sau khi ăn sáng Kỷ Minh Đạt liền không nói đi thăm tổ mẫu cùng các đệ đệ muội muội.

Hài tử còn đi học đã đi học, mấy đứa nhỏ cũng cùng di nương trở về phòng. Ôn phu nhân giữ lại Kỷ Minh Dao, muốn dạy nàng cùng Kỷ Minh Đạt quản lý phủ lí như thế nào, nhưng lại để Kỷ Minh Đức tự quay về.

Kỷ Minh Đức chỉ có thể vâng dạ đồng ý.

Bóng lưng nàng ta đi ra ngoài mang vẻ cô đơn, trong lòng Kỷ Minh Đạt loáng thoáng nhớ về hình ảnh có trong giấc mộng.

Lúc Nhị muội muội xuân phong đắc ý, nàng ta ở trong mắt người khác chỉ sợ còn không bằng Tam muội muội.

Nhiều năm qua, nàng ta không ở cùng một chỗ với các muội muội, sự hiểu biết về mâu thuẫn giữa các nàng không sâu, hơn nữa bất luận ở nhà có như thế nào, ở bên ngoài Nhị muội muội và Tam muội muội vẫn luôn không làm mất mặt người nhà, không khiến người khác nói tỷ muội Kỷ gia bất hòa, nàng ta cũng không quản nhiều.

Nhưng bây giờ nhìn lại, mối quan hệ giữa Nhị muội muội và Tứ muội muội tốt đẹp, lại được nương sủng ái, chỉ có Tam muội muội một mình cũng thật khó cho nàng.

Di nương của Tam muội muội không tốt nhưng cũng đã lấy mạng đền mạng. Mặc dù Tam muội muội là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là nữ nhi Kỷ gia, hà tất phải như thế.

Tam muội muội lại chịu khó vươn lên từ nhỏ, thường tìm nàng ta thỉnh giáo bài tập, thật lòng kính trọng tổ mẫu, chẳng lẽ không xứng được người khác thương yêu hơn Nhị muội muội ư?

Kỷ Minh Đạt liền cười nói: "Nương, mặc dù Tam muội muội còn chưa đính hôn, nhưng dù sao cũng chỉ nhỏ hơn Nhị muội muội ba tháng, vả lại muội ấy cũng không đi học, trở về cũng chỉ nhàn rỗi nghịch ngợm, không bằng ở lại, chỉ ở bên cạnh nhìn cũng tốt." ( truyện trên app T Y T )

Ôn phu nhân đã có dự định cho mấy nữ nhi từ sớm.

Tuy rằng bà không ngờ được Minh Đạt và Minh Dao lại đổi hôn sự cho nhau, rốt cuộc chuyện đã tính xong, chậm rãi dạy bảo các nàng rồi lại thương nghị với bên thông gia, sắp xếp ngày xuất giá là được.

Nhưng đối với Tam nha đầu, trước tiên bà vẫn muốn mạnh mẽ đè nén lại chút tâm tư nhỏ bé của của nó thêm hai năm, đến năm mười bảy mười tám tuổi mới làm mai mối, trưởng thành chững chạc một chút, mang chút khôn vặt này đến nhà người ta ngược lại sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nếu khiến nhà chồng ầm ỹ không chịu nổi lại càng tổn hại thanh danh, làm mất mặt Kỷ gia.

Nhưng Minh Đạt đã nói như thế, nếu bà không đáp ứng, thứ nhất, mới làm hòa với Minh Đạt đã bác bỏ lời đề nghị của con bé, thứ hai nếu Minh Đức nói cho lão gia biết, lão gia lại tìm đến bà gây thêm phiền toái, ngược lại càng không tốt.

Thấy Minh Dao không có ý mở miệng, giống như đang thất thần, Ôn phu nhân cũng không tiện ám chỉ với thứ nữ trước mặt nữ nhi, đành phải tự cười hỏi: "Minh Đức, con muốn ở lại sao?"

Đương nhiên Kỷ Minh Đức phải ở lại!

Nàng ta cảm kích nhìn đại tỷ tỷ một cái trước, vội vàng cúi người hành lễ với thái thái: "Con trở về cũng không có việc gì làm, xin thái thái cứ để cho con ở bên nghe một chút!"

Ôn phu nhân hơi nhíu mày, cười nói: "Vốn chờ con đính hôn ta cũng sẽ dạy con, bây giờ học, con không chê mệt là được rồi. Chỉ là chuyện nhỏ, mau đứng lên đi."

Hành đại lễ như vậy, sao lại giống như bà đang ức hiếp một thứ nữ.

Kỷ Minh Đức vội vàng đứng dậy.

Ôn phu nhân liền bảo tỷ muội các nàng ngồi vây quanh chiếc bàn vuông ở nhà chính, chia sổ sách cũ đã chuẩn bị xong thành ba phần, lại chia cho mỗi người một chiếc bàn tính và giấy bút các loại: "Các con từ nhỏ đều đã học qua cách dùng bàn tính, xem sổ sách, cũng đã qua rất nhiều năm, tính một lần cho ta xem."

Rõ ràng nương đã đồng ý với đề nghị của nàng ta, cũng vẫn cười, không hiểu sao Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy nương như đang không quá vui vẻ.

Nhưng Tam muội muội đã mở sổ sách ra, Nhị muội muội chậm rãi mài mực, vẫn là bộ dáng lười nhác kia, hai muội muội đều không có biểu hiện gì lạ, nàng ta cũng không nghĩ nhiều nữa.

Thỉnh thoảng có người tới đây hồi bẩm vài tiếng, nương an bài từng thứ từng thứ một. Trong nhà chính vang vọng tiếng bàn tính, thế nhưng tại sao chỉ có hai thanh âm?

Tính xong một quyển, Kỷ Minh Đạt uống trà, ngẩng đầu nhìn sổ sách của nhị muội muội đã lật đến trang cuối cùng, người lại nhìn về phía nương giống như đang ngẩn ngơ.

Nàng ta không khỏi nhíu mày.

Tam muội muội suýt nữa không được học, Nhị muội muội được thiên vị lại lười biếng như thế!

Kỷ Minh Đạt hắng giọng một cái, hỏi: "Nhị muội muội sao còn chưa bắt đầu?"

Kỷ Minh Dao có chút ngơ ngác: "Cái gì?"

Kỷ Minh Đạt càng thêm bất mãn, liền nói thẳng: "Muội vẫn còn chưa bắt đầu, là ỷ vào việc nương thương muội, cho dù muội làm không hết cũng sẽ không đánh tay muội giống như tiên sinh sao?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play