Kỷ Minh Viễn quanh quẩn ở gần Từ gia.

Hắn đi tiệm sách mua sách. Trước thuận tay cầm vài quyển thoại bản Nhị tỷ tỷ thích, lại mua chút sách mình sẽ dùng đến, cuối cùng, vẫn mang theo một rương sách mà hắn từng xem, thích, muốn cho Từ Tam muội muội.

Hai ngày trước khi Từ Tam muội muội bị "đưa" về nhà, hắn đã hứa sẽ đưa chút sách cho nàng xem. Ngày mai hắn sẽ đính hôn. Sau khi đính hôn, hắn phải chuyên tâm đối đãi với Đặng nhị cô nương, không thể quan tâm Từ tam muội muội nhiều hơn. Nếu hôm nay không tặng thì sẽ không bao giờ tặng được nữa.

Do dự hồi lâu, Kỷ Minh Viễn chỉ để gã sai vặt gõ cửa Từ gia:“Chỉ nói là lão thái thái gửi cho Tam cô nương, không cần nhắc đến ta.”

Hai gã sai vặt vội vàng đồng ý, khiêng hòm sách đến trước cửa Từ gia.

Kỷ Minh Viễn đứng nép phía sau bức tường đầu hẻm mà từ cửa lớn Từ gia không thấy được. Rất nhanh đã có người đi ra, nói mấy câu với bọn sai vặt rồi thêm người vào, cùng nhau nhận lấy rương sách.

Hai gã sai vặt trở lại báo cáo.

"Đại gia, chúng ta về nhà không?"

Nếu không quay về, chỉ sợ lão gia và thái thái sẽ hỏi.

Chỉ là đại gia bỏ ra mấy chục lượng bạc mua được một rương sách như vậy nhưng lại không hề gặp mặt Từ Tam cô nương.

"...Trở về đi."

Kỷ Minh Viễn nhìn thoáng qua khói bếp lượn lờ bay lên trên nóc nhà Từ gia.

Hắn thu ánh mắt lại, quay người trở về nhà.

...

Từ Uyển đang cùng các huynh đệ tỷ muội làm cơm chiều ở trên bếp.

Từ nhỏ nàng thường nghe các trưởng bối nói, trước kia Từ gia từng là Củng Xương hầu phủ, uy quyền lừng lẫy, địa vị không thua gì mấy phủ quốc công, ăn sung mặc sướng, nô tỳ đầy nhà càng không cần phải nói.

Nhưng khi nàng sinh ra, Từ gia đã bị đoạt tước, tịch thu gia sản hơn hai mươi năm. Năm đó ngoại trừ mấy bộ y phục, trong nhà không để lại bất kỳ tài sản gì, ngay cả đồ hồi môn của nữ nhân trong nhà cũng bị tịch thu. May mà cô tổ mẫu gả vào phủ An Quốc Công lâu nay giúp đỡ, đưa phòng xá cho nhà, đưa ruộng vườn, mỗi năm có khoảng một hai trăm lạng bạc, đủ để mấy chục miệng ăn lấp đầy bụng.

Từ gia phạm phải tội lớn mưu phản, cả nhà còn có thể sống đã là cực kỳ may mắn.

Nàng lên tám tuổi, tổ phụ qua đời.

Từ đó về sau, trong nhà ít ai nhắc đến chuyện mấy chục năm trước nữa.

Trưởng bối, các huynh đệ trong nhà cũng tự lo liệu kiếm sống. Tam thúc làm sai dịch ở Ngũ Thành Binh Mã Ti, Ngũ thúc làm tiểu nhị ở bên ngoài cách hai con phố, nữ nhân trong nhà làm kim khâu kiếm tiền, thu nhập còn nhiều hơn so với nam nhân làm việc bên ngoài, cho nên cuộc sống cũng không có trở ngại gì.

Hàng năm Cô tổ mẫu lại đưa thêm một trăm lượng, đóng được học phí cho tiểu bối đi học, mua sách sử dụng. Tất cả giấy và bút mực dùng trong nhà, tất cả đều là mỗi tháng cô tổ mẫu đúng hạn phái người đưa tới, phân đến mỗi phòng, cũng đủ cho nữ hài tử trong nhà cũng có thể luyện chữ. Nàng cũng là nhờ giấy bút của cô tổ mẫu đưa tới mà học viết chữ. 

Lại bởi vì được cô tổ mẫu chọn trúng, nàng đã trải qua hơn một năm sống như một tiểu thư phủ Quốc Công. Một năm đó đọc được nhiều sách, viết được nhiều chữ, nhiều hơn cả mười ba năm qua cộng lại. 

May mắn nàng vẫn không quên cách nấu cơm như thế nào.

Trong nhà nữ tử phải làm nữ công đổi tiền, đôi tay quý giá hơn so với tay nam tử, cho nên tất cả các việc như chẻ củi, nhóm lửa, nấu nước, thậm chí rửa rau, thái rau, xào rau, tất cả đều là nam tử làm. Nữ tử chỉ làm những việc nhẹ nhàng như vo gạo, nhào bột, không làm tổn thương tay.

Bỏ thêm hai cái bánh bao chay vào lồng hấp, Từ Uyển và các muội muội liền rửa tay trở về phòng.

Các trưởng bối lại tranh chấp tơ lụa vàng bạc mà nàng mang về.

"Ôn phu nhân tặng vải áo, là cho tất cả nữ nhân Từ gia, chẳng phải Uyển nhi đã lấy ra chia rồi sao?" Nương đập tay “lốp bốp” một tiếng rõ mạnh xuống bàn, "Những cái còn lại là lão cô thái thái đưa riêng cho Uyển Nhi!"

Một tay khác của nương còn chỉ vào đại bá, Tam thúc cùng đại nương, Tam thẩm: "Các người đừng quá tham lam! Ai kêu lão cô thái thái chọn trúng Uyển Nhi chứ? Không phải Uyển Nhi, nếu không có nó thì các người chẳng được lấy một tấc vải nào! Nếu các người không phục, chúng ta đi gặp lão cô thái thái, hỏi những vật kia rốt cuộc là tặng cho ai!"

"Nhị tẩu, không thể nói vậy được!" Từ tam thái thái cảm thấy chột dạ, cau mày nói: "Cô lão phu nhân chọn nữ hài tử nhà họ Từ, chỉ là Uyển Nhi xuất sắc hơn một chút nên nó mới được đưa vào phủ. Nhưng chúng ta ngẫm lại, lần nào cô phu nhân tặng đồ không phải đều chia đều cho cả nhà các phòng —— "

"Ngươi im miệng đi!" Từ nhị thái thái cười lạnh, xuống giường kéo cánh tay đệ muội, "Đi! Cùng ta đi gặp lão cô thái thái!"

"Nhị tẩu nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì!" Từ tam thái thái không đi!

"Nhị tẩu!" Từ Lão Tam cũng há to miệng.

"Lúc lấy đồ đệ không mở miệng thối như vậy, để cho thê tử của đệ nói bậy, bây giờ thấy nàng ta sắp bị thua thiệt, đệ lại đột nhiên mọc lưỡi ra có phải hay không!" Từ nhị thái thái mắng, "Vốn là nữ nhân chúng ta nói chuyện, nếu nam nhân các đệ cũng muốn nói thì cứ thoải mái đi, cùng nhau nói đi! Đừng giả bộ yếu đuối!"

"Tam đệ!" Từ lão đại hắng giọng.

Từ Lão Tam đành phải nhịn một trận mắng này.

Từ Uyển và các muội muội đứng ở cạnh cửa, tiến cũng không phải, lui cũng không xong.

"Ai u, Uyển Nhi!" Từ tam thái thái nhìn thấy cháu gái!

Bà ta vội vàng bỏ nhị tẩu lại, kéo cháu gái lại, cười nói: "Đồ là con mang về, con nói, có phải là nên chia cho các tỷ muội trọng nhà không? Chẳng lẽ chỉ có mỗi con đeo vàng mặc bạc, để các tỷ muội con ăn mặc tồi tàn, không ra thể thống gì sao?" 

"Đừng lôi kéo đứa nhỏ!" Từ nhị thái thái vội vàng chạy tới ôm nữ nhi về, "Đừng nói Uyển nhi sau khi về nhà sẽ không mặc lại những xiêm y trang sức kia lần nào nữa, cho dù nó có dùng, cũng là do nó có bản lĩnh, có phúc nên hưởng! Sao ngươi không trách nha đầu nhà ngươi không cố gắng, không có khả năng vào phủ Quốc Công?"

Từ Diệu cùng tuổi với Từ Uyển đột nhiên "Oa" một tiếng liền khóc lên.

Từ Lão Tứ, Từ Lão Ngũ còn chưa về nhà.

Ba nam nhân trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không muốn làm người đầu tiên vì tiền tài mà trở mặt với huynh đệ.

Lúc này, mấy tiểu bối khiêng một cái rương không nhỏ tới: "Cô tổ mẫu đưa cho Tam muội muội một rương sách!"

Từ Diệu khóc nấc lên.

Những trưởng bối trong phòng tạm dừng tranh cãi, nhìn tiểu bối khiêng rương vào.

Từ nhị thái thái đắc ý buông nữ nhi ra, ra hiệu nàng đi mở rương, lại nhìn tẩu tử em dâu: "Lão thái thái quả nhiên thương con, lại tặng riêng đồ cho con!"

Bà nhấn mạnh chữ "riêng".

Nhưng trong lòng Từ Uyển khẽ động.

Lão thái thái, tặng sách cho nàng sao?

"Nhị ca." Nàng hỏi: "Người đưa sách tới là ai?"

"Không phải những người thường tới kia." Từ nhị ca vội nói: "Là hai gã sai vặt lạ mặt. Nhưng nhìn cách ăn mặc, là người của phủ Quốc công không sai."

Từ Uyển mím môi.

"Mẫu thân, phụ thân, con ra ngoài xem một chút!"

Nói xong, không đợi các trưởng bối đáp ứng nàng đã chạy ra ngoài.

Nàng còn học cưỡi ngựa bắn cung ở phủ An quốc công, cho nên, hiện tại nàng đã chạy nhanh hơn hai năm trước.

Nàng chạy ra đầu hẻm.

Nàng thấy c biểu ca!

Biểu ca sắp lên ngựa rồi!

"Biểu —— "

Âm thanh kêu gọi của Từ Uyển bị nghẹn lại trong cổ họng.

Có mấy người —— mấy chục binh sĩ mặc giáp trụ, vây quanh biểu ca.

Biểu ca bị trói hai tay, áp lên xe tù.

Biểu ca nhìn thấy nàng.

Vẻ mặt biểu ca hoảng loạn nhưng lại lắc đầu với nàng.

"Đi mau!"

Biểu ca mở miệng nhưng không phát ra tiếng.

"Đừng tới, đi mau!"

Cũng có vài cấm quân nhìn thấy cô nương trẻ tuổi ăn mặc giản dị, khó che giấu được vẻ xinh đẹp.

Bọn họ không đuổi tới thẩm vấn.

...

Từ Uyển dừng bước, quay trở về nhà.

Từ nhị ca đuổi theo nàng cũng nhìn thấy những cấm quân kia.

Hai huynh muội đỡ nhau đi.

Lúc nhìn thấy trưởng bối, mặt mũi Từ nhị ca đã tràn đầy nước mắt.

Từ Uyển lại không khóc.

"Hình như phủ An Quốc công đã gặp họa." Nàng nói: "Mấy chục cấm quân đã áp giải biểu ca đi rồi."

"Đồ cô tổ mẫu tặng, con muốn giữ lại, có lẽ sau này sẽ trả lại." Nàng nhìn về phía tất cả người nhân trong phòng, "Quốc Công phu nhân tặng vải vóc, cũng mời đại nương, tam thẩm cùng các muội muội trả lại trước đi. Cũng không thể nhận được chỗ tốt, thấy người ta gặp chuyện mà lại chỉ đứng nhìn." 

Từ lão nhị gõ gõ vào chén trà.

“Đúng, nên trả lại.” Ông hỏi đại ca và tam đệ, "Trả lại chứ?"

Từ Lão Tam không lên tiếng.

Từ lão đại suy nghĩ một hồi mới gật đầu: “Trả lại!”

-

Đã gần đến canh hai.

Dưới bóng đêm mờ mịt, Kỷ Minh Dao nhẹ xuống ngựa, đi vào phủ An Quốc Công quen thuộc.

Nàng đến để gặp Tứ muội muội.

Nếu nói trong phủ An quốc này còn có ai mà nàng không yên lòng, cũng chỉ có một mình Tứ muội muội.

Minh Phong coi như có một nửa.

Cấm quân phong tỏa phủ An Quốc công vào giờ Thân ba khắc. Kỷ gia chuẩn bị hôn sự của Kỷ Minh Viễn, nhiều ngày Kỷ Minh Nghi không đi học, đều ở chính viện giúp Ôn phu nhân xử lý gia sự, bởi vậy, cũng bị giam ở chính viện.

Trong năm gian phòng giam giữ quá nhiều người. Vì giảm bớt phiền toái, hai nữ quan đi vào trước, dẫn Kỷ Minh Nghi ra ngoài.

Đêm xuân vẫn lạnh, Kỷ Minh Dao cầm áo choàng trùm lên người Tứ muội muội.

Còn tốt, còn tốt. Nàng nhìn kỹ Tứ muội muội. Y phục vẫn nguyên vẹn, tóc tai không rối, trên mặt và tay không có vết thương, chỉ là mắt sưng lên vì khóc.

Thời gian gấp gáp.

Dẫn Tứ muội muội rời khỏi chính phòng, Kỷ Minh Dao liền thấp giọng nói: "An Quốc công phạm phải trọng tội. Di nương của muội là thị thiếp của ông ta, Minh Phong lại là nhi tử, chỉ có muội là chưa lấy trượng phu cũng chưa đính hôn, nữ nhi, phân lượng nhẹ nhất, ta chỉ có thể mang một mình muội đi."

Đây là ân điển nàng cầu xin từ hoàng hậu, có thể để Tứ muội muội tạm thời miễn khỏi khổ sở bị giam giữ.

“Muội có muốn đi cùng ta không?" Nàng hỏi.

Kỷ Minh Nghi chỉ ngẩn người trong chốc lát

"Ta ——" Nàng quyết định: "Nhị tỷ tỷ, tỷ đưa ta đi gặp di nương và Minh Phong đi."

"Muội quyết định xong chưa?" Kỷ Minh Dao xác nhận lại với nàng.

"Ừm!" Kỷ Minh Nghi cố gắng mỉm cười với nàng: "Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với di nương và Minh Phong, ta không sợ nữa!"

"Được." Kỷ Minh Dao đồng ý, "Ta mời nữ quan đưa muội đi."

Tạm thời nàng vẫn không thể hứa hẹn nhiều hơn.

Hai vị nữ quan hộ tống Kỷ Minh Nghi rời đi.

===

TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play