Kỷ Minh Đạt cưỡi ngựa đến phủ Thôi Trạch.
Nàng ta vừa xuống ngựa, đang muốn sai người vào thông báo liền thấy cửa tây phủ Thôi Trạch mở rộng cửa.
Có một gã sai vặt dắt một con ngựa trắng quen mắt nhanh chóng chạy tới. Kỷ Minh Dao mặc một bộ kỵ trang, bước nhanh ra cửa, nhanh chóng lên ngựa, đang định rời đi.
"Kỷ Minh Dao!" Kỷ Minh Đạt không kìm được mà gọi lớn, "Muội đi đâu vậy!"
"Kỷ Minh Đạt." Kỷ Minh Dao ghìm ngựa xoay người: "Ta có chuyện quan trọng. Tỷ có chuyện gì thì chờ ta trở lại rồi nói!"
Sao ai cũng đều tìm tới nàng vậy!
Nàng giục ngựa rời đi. Hai cỗ xe ngựa theo sát phía sau.
Kỷ Minh Đạt không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn đoàn xe ngựa đi xa.
Một lúc lâu sau, nàng ta cũng chỉ đành lên ngựa một lần nữa.
Không biết khi nào Kỷ Minh Dao trở về. Chờ ở đây, có lẽ sẽ gặp được Thôi Giác.
Được rồi.
Nàng ta không muốn nhìn thấy hắn.
Trước khi về nhà, Kỷ Minh Đạt lại nhớ tới dáng vẻ Kỷ Minh Dao lên ngựa rời đi.
Nàng ta có chút hoảng hốt.
Lúc này mới không đến hai năm ngắn ngủi, kỹ thuật cưỡi ngựa của Kỷ Minh Dao đã tốt như vậy.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Kỷ Minh Đạt nhìn về bầu trời phía tây.
Hai mắt nàng ta bị ánh mặt trời chiếu rọi đến nỗi đau nhói, nước mắt trào ra, phải cực lực thuyết phục mình mới có thể tiếp tục suy nghĩ.
Chẳng lẽ, trong mộng của nàng ta, Kỷ Minh Dao được phong cáo mệnh nhất phẩm, thật sự giống như Khương huyện quân —— Là bởi vì công lao của mình mà có được sao?
---
Mặt trời đã ngả về phía tây. Ánh mặt trời từ phía chân trời chiếu tới, thưa thớt rơi trên cửa sổ giấy.
Trong phòng ngủ tại An Khánh Đường, Từ lão phu nhân nằm nghiêng ở trong chiếc chăn Bồ Đào Tử Cung, lặng lẽ nhìn ánh sáng đổ bóng trên cửa sổ giấy.
Bà ta không động đậy, cũng không nói chuyện.
Các nha đầu trong phòng cũng chỉ yên lặng thêu thùa may vá, cách mỗi hai khắc, hỏi một câu lão thái thái có khát không, có đói bụng không, có muốn dùng điểm tâm không, có muốn đi đại tiện hay tiểu tiện không.
Từ lão phu nhân rất ít khi đáp lại.
Thái y đã chẩn đoán bệnh từ đầu tháng, mặc dù bệnh của bà ta rất nguy hiểm nhưng may mà chữa trị kịp thời triệt để nên không để lại di chứng. Cơ thể bà ta đã khôi phục được vài phần, thường ngày có thể chậm rãi đi lại trong phòng càng có lợi cho việc hồi phục, chỉ cần không mệt nhọc quá độ hoặc là kích động, giận dữ quá độ là được.
Nhưng Từ lão phu nhân cảm thấy mình không có bất kỳ khôi phục nào. Bà ta vẫn còn bệnh rất nặng.
Bà ta bệnh, bà ta là bệnh nhân, trong lòng bà ta còn hoang mang. Bà ta không cần nghĩ đến nhi tử của mình nữa, người con mà bà ta đã nhìn từ lúc sinh ra chỉ sáu cân ba lạng, năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, kế tục tước vị, làm quan, thậm chí đã có cháu ngoại.
Bà ta vẫn còn bệnh.
Từ lão phu nhân nhìn lâu đến mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Bà ta sáu mươi mốt rồi. Mắt hơi hoa, tai lại không điếc. An Khánh Đường này lại rất yên tĩnh. Cho nên bà ta liền nghe thấy trong sân có một tiếng bước chân.
Nha đầu vào thông báo: "Lão gia đến thỉnh an."
Từ lão phu nhân muốn gặp nhi tử, lại không muốn gặp hắn.
"Bảo nó trở về đi." Bà ta quay người vào trong.
An Quốc công cũng không tiến vào phòng ngủ.
"Hầu hạ lão thái thái cho tốt." Ông ta dặn dò: "Chờ lão thái thái có tinh thần thì thu xếp việc hôn sự của đại gia."
Bọn nha hoàn đáng vâng.
An Quốc công nhìn vào trong phòng, xoay người rời đi.
Mấy nha hoàn nhìn nhau, vẫn là đại nha đầu Lưu Ly chủ động gánh vác trách nhiệm: "Lời này, để ta vào báo lại."
Từ lão phu nhân đã nghe thấy lời của nhi tử. Bà ta không ngủ, Lưu Ly biết rõ. Đến bên giường, Lưu Ly khẽ gọi một tiếng: "Lão thái thái."
Từ lão phu nhân khẽ gật đầu.
Lưu Ly liền nói sơ qua: "Hôn sự của đại gia, lão gia chuẩn bị từ tháng giêng. Định là Nhị muội muội của Tề Quốc hầu, Nhị cô nương của phủ Tề Quốc công. Mười lăm ngày mai chính là ngày tháng đã định, chắc hẳn hôn kỳ cũng sắp rồi." ( truyện trên app tyt )
Sau đó nàng cúi người đưa tay, định đắp chăn kín lại chăn lão thái thái.
Nàng cho rằng lão thái thái đã nản lòng thoái chí, nghe qua thì thôi.
Nhưng Từ lão phu nhân đã động. Hai tay bà ta chống đỡ thân thể, ngồi nghiêng dậy.
"Định là ai cơ?" Bà ta quay đầu, run rẩy nhìn về phía Lưu Ly, hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói, là ai?"
"Vâng, là Nhị cô nương phủ Tề Quốc công, Nhị muội muội của Tề Quốc hầu!" Lưu Ly vội nói.
Nàng vội đỡ lão thái thái.
Từ lão phu nhân chậm chạp xoay người, lại hỏi: "Thái thái thì sao? Thái thái nói như thế nào? Nguyện ý sao?"
"Chúng ta... Không rõ lắm." Lưu Ly chỉ có thể trả lời, "Nhưng một tháng này, không nghe thấy thái thái cãi nhau ầm ĩ với lão gia, nghĩ đến, hôn sự của đại gia, thái thái cũng sẽ nghe theo lão gia."
Nàng thật sự không biết.
Tuy nàng là người của phu nhân nhưng nếu không gặp chuyện lớn, nàng cũng luôn tận tâm hầu hạ lão thái thái, nếu không, cũng không làm được người đứng đầu trong nhóm nha hoàn của An Khánh Đường. Tùy tiện hỏi ai cũng có thể biết, nếu nàng biết rõ, càng không cần phải gạt lão thái thái.
Từ lão phu nhân mất một hồi lâu không nói gì. Bà ta muốn nằm xuống, để mặc nhi tử muốn làm gì thì làm, bà ta không muốn quan tâm nữa. Nhưng càng lúc trong lòng càng hoang mang, cuối cùng khiến cho bà ta kêu lên chói tai: "Mau gọi lão gia các ngươi tới đây cho ta! Bảo nó quay lại!”
Lưu Ly đã thấy lão thái thái tức giận nhiều lần: Vì hôn sự của đại cô nương, vì thái thái không thuận theo mọi thứ và giờ là chuyện hôn nhân của đại gia.
Nhưng chưa từng có lần nào, lửa giận của lão thái thái tràn đầy sợ hãi, giống như nếu lão gia quay lại trễ, hôm nay sẽ lập tức sụp đổ, đè nát tất cả mọi người trong phủ An Quốc công.
Nàng cuống quít ra ngoài đi mời lão gia.
Mẫu thân có lệnh, An Quốc công đành phải gấp rút quay về. Ông ta vừa vào phòng ngủ, liền nghe thấy mẫu thân nghiêm giọng sai người: "Đều đi ra ngoài! Ra khỏi viện này! Ai cũng không được phép tiến vào! Bằng không ta để các ngươi chết hết!"
Nha hoàn và bọn người hầu hoảng hốt đi ra khỏi phòng, trong phòng ngủ chỉ còn hai người ông ta và mẫu thân.
"Sao mẫu thân lại tức giận như vậy?" An Quốc công vội vàng đến bên giường: "Là ai chọc mẫu thân không vui?"
"Con còn hỏi ta sao!" Hai mắt Từ lão phu nhân đỏ ngầu, hai mắt nhìn chằm chằm nhi tử, bà ta giận dữ hỏi: "Vì sao con lại định cho Minh Viễn lấy nữ tử của phủ Tề Quốc công!"
An Quốc công lập tức cảm thấy khó chịu: "Không định cho một cô nương nhà cao cửa rộng, chẳng lẽ định những nữ tử nhà nghèo hèn mọn không có gốc gác kia sao?"
"Phủ Tề Quốc công chỉ có một muội tử đang đợi gả này, làm sao cam lòng định người ra, còn chịu gả cho nhà mình!" Nước mắt Từ lão phu nhân tuôn như suối: "Có phải các ngươi có ý muốn rước lấy cảnh tịch thu gia sản, tru di cả nhà không!!”
Trong nháy mắt, mặt An Quốc công vặn vẹo, thái dương nổi gân xanh, nhìn qua giống như lệ quỷ mặt xanh dữ tợn. Nhưng trước mặt là mẫu thân của ông ta.
"Con thấy mẫu thân vẫn còn bệnh chưa khỏi, lú lẫn rồi!" Ông ta vờ như không hiểu: "Môn đệ Kỷ gia sao lại không bằng Đặng gia! Hai nhà kết thân chính là môn đăng hộ đối. Một chuyện vui thật tốt, lại khiến mẫu thân nói con như thể con dám phạm thiên cương!”
"Ngươi đừng giả ngu!!" Từ lão phu nhân hô lên: "Ngươi thật sự cho rằng ta già nua hoa mắt ù tai, không biết sao? Năm đó nhà ngoại tổ ngươi vì sao mà bị tịch thu gia sản, bị đoạt tước, ngươi tưởng ta đã quên rồi sao? Tiểu tử Đặng gia kia mong muốn nhà nó lại xuất hiện một Hoàng hậu nữa, không phải nó đã thương lượng với ngươi những thủ đoạn không thể để người khác biết, có thể cam lòng đưa muội tử cho Minh Viễn sao? Huống chi còn kém bối phận! Sao nó có thể nhẫn nhịn làm tiểu bối của ngươi!"
An Quốc công không thể nào phản bác lời mẫu thân.
Từ lão phu nhân liền mắng: "Ngươi điên rồi!"
"Con có điên hay không, không cần mẫu thân quản!"
"Mẫu thân hiểu cái gì!" An Quốc công cũng lớn tiếng nói: "Từ gia cũng không sai, chỉ vì qua lại với phủ Trấn Quốc Công và Trị Quốc công mà bị tước bỏ tước vị biếm thành thứ dân, ba bốn chục năm không thể gượng dậy nổi! Mẫu thân mấy chục năm vì Từ gia mà lao tâm khổ tứ, lại đánh chủ ý lên người Minh Viễn, chẳng lẽ vẫn không rõ, sống hay chết, vốn không phải do mình làm cái gì mà do người trên kia có muốn mình chết hay không!"
"Mẫu thân ngẫm lại kết cục của Ôn gia mà xem!" Ông ta cười lạnh nói: "Vì một nữ tử bình dân mà một phủ Quốc Công bị lụi bại, việc giết Ôn gia chính là để cảnh cáo Kỷ gia! Bệ hạ nói một tiếng "Cấm túc", cả năm nay con và mẫu thân không được bước ra khỏi cửa một bước —— mẫu thân, con cũng không muốn một ngày nào đó mờ mịt chết dưới đao, chỉ có thể làm quỷ chết oan uổng!"
"Lão gia! Lão thái thái!!"
Lưu Ly xông vào quỳ xuống, run rẩy chỉ ra phía ngoài cửa: "Cấm quân... rất nhiều cấm quân! Vây quanh phủ chúng ta! Đang lục soát người trong từng gian phòng!"
Từ lão phu nhân vừa định mở miệng trách mắng, trước mắt lập tức tối sầm.
...
"Thiếu mất trưởng tử của An quốc công, Kỷ Minh Viễn." Cấm quân bẩm báo lên trên: "Gã sai vặt nói hắn ta đi cửa hàng sách mua sách, giờ Thân một khắc đã ra cửa."
"Ra ngoài đi tìm, đưa về đây!"
"Vâng!"
"Không cho phép vũ nhục nữ quyến, cũng không cho phép tùy tiện đụng chạm nha đầu!" Cấm quân chỉ huy lại nghiêm lệnh, "Kẻ nào dám trái thánh chỉ, không cần bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, ta sẽ xử lý trước!”