Cảnh Đức năm thứ mười một, ngày mười bốn tháng hai.
Thôi Du điều nhiệm Hộ bộ thị lang, kiêm Thuận Thiên Phủ Doãn.
Thôi Giác được điều nhiệm thành Tả Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát viện, vị trí vẫn là chính tứ phẩm.
Kỷ Minh Đạt ôm nhi tử trong lòng, nghe xong những lời này, nàng ta dỗ dành nhi tử, nói chuyện: "Gọi ‘Mẫu thân’ được không? ‘Mẫu thân’”
Đứa nhỏ ở trong lòng nàng ta vung vẩy tay chân, cười "Khanh khách" không ngừng.
“Đứa nhỏ mới có hơn chín tháng, không vội." Vương ma ma cười nói, "Tiểu hài tử thay đổi từng ngày, không biết chừng sẽ bỗng nhiên biết nói."
Kỷ Minh Đạt cười, lại dạy nhi tử: "Gọi 'Ma ma'?"
"Nô tài không dám nhận!" Vương ma ma vội cười nói.
Nhìn thần sắc của nãi nãi, bà nhỏ giọng hỏi: "Không bằng dạy gọi "Phụ thân"?"
Ý cười trên mặt Kỷ Minh Đạt thoáng nhạt đi.
"Cũng nên dạy." Nàng ta nói, "Ăn cơm trước đi."
Vương ma ma đành phải đi sắp xếp bày cơm.
Kỷ Minh Đạt vẫn không dùng nhiều. Sau khi ăn xong, nàng ta cũng không vội ngủ trưa, trước tiên đọc sách cho nhi tử nghe.
Vương ma ma lại nói một tin tức mới: "Đây thật là kỳ lạ! Tri huyện Trung Trạch được thăng lên làm quan châu, còn phu nhân của ông ấy lại được phong huyện quân, trên thánh chỉ còn đặc biệt viết, muốn bà ấy tiếp tục phụ tá trượng phu làm quan, tạo phúc cho bách tính một phương! —— không phải bà ấy cũng được thăng quan rồi sao?"
Quyển sách trong tay Kỷ Minh Đạt rơi xuống đất.
Đứa nhỏ sợ tới mức sửng sốt, ngơ ngác nhìn mẫu thân mình.
Kỷ Minh Đạt phát hiện tay mình đang run rẩy. Sợ trong tay lại không ổn, nàng vội gọi người ôm đứa nhỏ đi.
—— lại là một cáo mệnh phẩm cấp còn cao hơn trượng phu.
Nếu thánh chỉ đúng như lời ma ma nói thì tức là trao quyền cai quản một vùng. Dù chức Huyện Quân chỉ là ngũ phẩm nhưng so với phong hàm tam phẩm của Nhị muội là Thục Nhân còn khó có được hơn!
"Đi nghe ngóng xem." Nàng ta nhẹ giọng nói, "Hỏi cho rõ ràng, xem bà ấy đến cùng có công lao gì."
Vương ma ma vội vàng đi ra ngoài.
Kỷ Minh Đạt bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Trời vừa sang tháng hai, thời tiết dần ấm lên. Vương ma ma vài nhành hoa hạnh vào phòng, lúc ra ngoài, màn cửa mang theo gió thổi nhẹ nhàng đảo quanh.
"Quét sạch hoa này đi, hoa rơi trong sân cũng phải quét sạch." Kỷ Minh Đạt ra lệnh cho nha đầu: "Ta đi ngủ một lát."
Giữa trưa ngày xuân, nàng ta mơ thấy đêm lạnh nơi biên quan.
Là cảnh tượng nàng ta đã gặp qua nhưng chưa từng dừng lại để cho nàng ta nhìn kỹ.
Bên ngoài quân trướng, gió tuyết không ngừng tràn ngập. Tiếng gió lùa vào trướng, gào thét bên tai.
Kỷ Minh Dao mặc áo khoác màu xanh đen, ngồi bên lò sưởi. Nàng mỉm cười dịu dàng, thanh âm cũng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm: "Còn hai canh giờ, biểu ca nên xuất phát rồi. Ngủ một lát đi, ta gọi huynh."
"Ta không nỡ ngủ." Ôn Tòng Dương lại nói, "Ta... Không nỡ rời xa muội."
Hắn đã hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, sắc mặt ngăm đen, mặt mày kiên nghị, bả vai rộng lớn, nhìn qua thật giống như một tướng quân có thể bình định dị tộc Đông Khương làm loạn. Nhưng khi hắn nhìn về phía Kỷ Minh Dao, trong mắt lộ ra vẻ mềm yếu bất an.
Hắn ôm lấy Kỷ Minh Dao từ phía sau lưng.
Kỷ Minh Dao vỗ nhẹ cánh tay hắn, giống như đang dỗ trẻ con.
Hắn lại muốn hôn Kỷ Minh Dao.
Động tác của hắn rất chậm, giống như đang quan sát Kỷ Minh Dao có cho phép hay không.
Kỷ Minh Dao dùng một ngón tay chặn hắn lại.
"Ngủ đi." Nàng cười, "Biểu ca không cần sợ, cũng không cần luyến tiếc. Chỉ cần huynh có thể dụ địch đến Tam Lâm Câu, cùng Hoắc tổng binh phản sát trở về, hai đường giáp công, trận này chắc chắn sẽ thắng."
"Biểu ca sẽ bình an trở về." Nàng dịu dàng nói, "Ta đi xem các doanh trại chuẩn bị."
Nàng đứng lên.
Ôn Tòng Dương lại không chịu buông nàng ra.
"Dao muội muội." Hắn ngẩng đầu khẩn cầu: "Lần này đi hung hiểm."
"Ta cũng biết hung hiểm." Kỷ Minh Dao cụp mắt vuốt ve mặt hắn: "Nhưng ta tin biểu ca. Biểu ca luôn có thể mang đến kinh hỉ cho ta."
"Dao muội muội!" Ôn Tòng Dương thoáng cao giọng: "Thành hôn sáu năm, sắp sửa bảy năm...Muội còn chưa từng gọi ta là "phu quân"."
"Ta đã quen gọi huynh là 'Biểu ca' rồi." Kỷ Minh Dao chỉ cười: Từ nhỏ đã gọi đến hơn hai mươi tuổi, sao mà thay đổi được? Chẳng phải Biểu ca cũng quen gọi ta là 'muội muội' hay sao?"
Ôn Tòng Dương hiển nhiên không đồng ý với lời nàng nói. Nhưng Kỷ Minh Dao dắt hắn đi về phía giường, hắn liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Kỷ Minh Dao đắp chăn bông cho hắn, hắn nhắm mắt lại.
Kỷ Minh Dao đi ra khỏi lều lớn.
Ôn Tòng Dương lại mở hai mắt ra.
"Nhưng ta không muốn làm "Biểu ca" nữa." Hắn ta cười cười, trong giọng nói đầy vẻ trào phúng.
Phần châm chọc này, không biết là đối với ai.
Kỷ Minh Đạt chưa kịp nghĩ kỹ cuộc đối thoại của bọn họ. Cảnh trước mắt thay đổi, nàng ta lại thấy được nàng ta và Thôi Giác.
Nàng ta và Thôi Giác mặc hôn phục.
Nàng ta và Thôi Giác mười bảy, mười tám tuổi.
Nàng ta đã tháo mũ phượng xuống, chỉ còn mặc hỉ phục, ở dưới hành lang chờ Thôi Giác đi tới.
Mặc dù đang trong ngày đại hôn, thần sắc Thôi Giác vẫn lãnh đạm như vậy, trong mắt không hề có ý mừng rỡ.
Nàng ta lại cười hành lễ, nói với hắn: "Nhị gia đã trở về."
Nàng ta nói: "Thiếp đợi nhị gia cùng dùng bữa. Nhị gia đã uống bao nhiêu rượu rồi? Thiếp có chuẩn bị canh giải rượu rồi."
Cách nàng ta chừng một trượng, Thôi Giác liền dừng bước lại. Hắn đáp lễ, gọi nàng ta: "Nhị nãi nãi."
Hắn nói: "Làm phiền nhị nãi nãi chờ lâu."
"Đây vốn là bổn phận của phu thê." Nàng ta vẫn đang cười: "Nhị gia xin mời."
Thôi Giác và nàng ta lần lượt bước vào trong, ngồi chung bàn với nàng ta. Hắn không động đũa, chỉ chờ nàng ta dùng cơm. Hắn cũng không dùng canh giải rượu.
Đợi nàng ta cơm nước xong, hắn mở miệng: "Nhị nãi nãi xem, phòng ốc có chỗ nào không ổn không?"
"Đúng là có chút không quen." Nàng ta nói, "Ví dụ như dưới hiên này, chỉ trồng hoa hồng, hoa nhài, không có loài hoa nào khác, mùa sau không có hoa để ngắm, liền lộ vẻ thưa thớt. Lại ví dụ như đồ dùng trong sương phòng đông tây quá mức đơn sơ. Nếu có khách đến, từ nơi này đi sương phòng nghỉ ngơi, còn tưởng rằng mình đến nhà khác để làm khách đấy."
"Thành hôn vội vàng, chuẩn bị chưa chu toàn, ngày mai sẽ đổi." Thôi Giác nói.
"Đa tạ Nhị gia đã quan tâm." Nàng ta vội cười nói.
Thôi Giác nói: "Là Thôi gia sơ suất, nhị nãi nãi không cần phải cảm ơn.”
"Còn có một việc, thiếp muốn nói với Nhị gia." Nàng ta lại cười nói, "Nhị gia đi tiếp khách ở tiền viện, có tức phụ Vương Bình ở đây hầu hạ, nghe nói là hầu phòng của đại nãi nãi. Nàng tuy ân cần nhưng cũng quá không có quy củ, thiếp chưa dặn dò nàng ấy liền chen vào nói, thật sự là không ra thể thống gì! Còn có nha đầu và bà tử khác, thiếp thấy cũng không đúng mực."
"Nhưng Nhị gia yên tâm." Nàng ta nói, "Sau này thiếp trông coi viện tử của chúng ta, nhất định sẽ không để họ tiếp tục không có quy củ như vậy nữa.”
Thôi Giác im lặng trong chốc lát.
"Thời gian không còn sớm." Hắn đứng lên, "Nơi này không tiện, mời Nhị nãi nãi tắm rửa trước, ta tạm thời về thư phòng."
Nàng ta sửng sốt.
Vương ma ma vội đi lên cười nói: "Nhị gia, người cũng quá khách sáo rồi! Đã thành hôn rồi, làm phu thê rồi, còn có cái gì không tiện? Nhị gia xin hãy ở lại —— "
Thôi Giác nhìn ma ma một cái.
"Không thích hợp." Hắn ta nói.
Hắn đi ra cửa phòng. Nàng ta và ma ma không hiểu.
"Có phải... có phải, nô tài không nên chen vào hay không?" Vương ma ma thấp thỏm: "Nãi nãi vừa mới nói, nô tài của đại nãi nãi không có quy củ —— "
"Bà là ma ma của ta, chàng ấy cũng nên tôn trọng như ta, tức phụ Vương Bình chỉ là người hầu, sao có thể giống nhau được!" Nàng ta lập tức phủ định: "Ta thấy, chỉ là tính tình chàng ấy cổ quái thôi."
"Trước tiên tắm rửa đi." Nàng ta phân phó, "Hôm nay, đêm tân hôn, chẳng lẽ chàng ấy còn dám không trở lại!"
Thôi Giác đã trở về trước khi đêm xuống. Hắn thay hỷ phục thành một bộ áo bào vải bông màu xanh nhạt. Nàng ta cũng thay hôn phục, vẫn mặc mặc áo bông thêu Bách Điệp cùng với váy uyên ương màu đỏ bạc.
Nàng ta bất mãn với Thôi Giác: “Nhị gia sao lại mặc như vậy?”
"Thế này cũng quá mất thể diện!" Nàng ta thở dài: "Ngày mai thiếp sai người làm thêm vài bộ y phục mới cho Nhị gia. Ngay cả ở nhà cũng không được —— "
"Nhị nãi nãi." Thôi Giác cắt ngang lời của nàng ta. Trong ánh mắt luôn luôn đạm mạc của hắn có thêm vài tia cảm xúc, giống như đang nhẫn nại.
"Hôm nay thân thể ta không khỏe, xin trở về thư phòng ngủ." Hắn nói.
Nói xong, hắn không đợi nàng ta đáp lại, trực tiếp xoay người rời đi.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm lại.
----
Ngoài cửa sổ là ánh nắng mùa xuân ban trưa chói mắt.
Một tay che trán, chắn ở trước mắt, Kỷ Minh Đạt chậm rãi ngồi thẳng người. Nàng ta không muốn nhớ lại ngày thành hôn của nàng ta với Thôi Giác trong giấc mơ.
Nàng ta phải quên đi. Quên sự lạnh lùng, vô tình, vô lễ của Thôi Giác, càng nên quên sự chờ mong và hân hoan của nàng ta!
Nàng ta nên quên phần khuất nhục này.
Nếu không, nàng ta sẽ chẳng thể nào chợp mắt được, cả đời cũng chẳng thể yên ổn!
Nàng ta nên nghĩ, nên nghĩ đến Kỷ Minh Dao và Ôn Tòng Dương. Nên nghĩ, công lao của Ôn Tòng Dương đến tột cùng là từ đâu mà đến. Càng phải nghĩ đến... cáo mệnh nhất phẩm của Kỷ Minh Dao.
Ánh nắng quá chói mắt.
Kỷ Minh Đạt cúi đầu, nhìn về phía váy lụa cung đình màu phỉ thúy của mình. Trên váy này thêu bách điểu triều phượng, là hình thêu nàng ta thích nhất từ khi hiểu chuyện.
Trượng phu của nàng ta, nếu chỉ mặc áo vải thô, giày rơm, sao có thể cùng nàng ta đứng ngang hàng được!
"Chuẩn bị ngựa cho ta!" Nàng ta nghiến răng lau nước mắt trên mặt.
Nàng ta muốn đi hỏi Kỷ Minh Dao một chút!