Kỷ Minh Dao đã về đến nhà!
Ngày 26 tháng 2 năm ngoái nàng và Thôi Giác rời kinh, 11 tháng 2 năm nay đến kinh thành, vừa vặn tròn một năm.
Cảnh xuân vẫn như trước, đại ca, tẩu tử và ba đứa nhỏ đều ở cửa lớn chờ bọn họ về nhà.
Kỷ Minh Dao xuống ngựa, chạy đến trước mặt tẩu tử trước!
Nàng sợ trên người dính bụi, không dám đụng vào tẩu tử. Mạnh An Nhiên lại túm lấy nàng, câu nói đầu tiên đã cười nói: "Muội có thể cưỡi ngựa về đến nhà rồi, có thể thấy được một năm qua đã tiến bộ không ít!"
"Đúng vậy!" Kỷ Minh Dao lập tức khoe khoang: "Bây giờ cho dù bảo ta cưỡi ngựa đi biên quan ta cũng có thể đi được một mạch ấy chứ!"
Nhưng mà mệt lắm.
Tốt nhất là đừng đi thì hơn.
Nàng và Thôi Giác đã gửi tấu chương thỉnh cầu diện kiến Hoàng thượng từ sớm.
Thôi Du đang nhìn ngắm đệ đệ gầy đi rất nhiều thì chợt có thánh chỉ tới. Thái giám Tuyên Thôi Giác lập tức vào điện Tử Vi gặp bệ hạ. Nữ quan cũng truyền lệnh từ hoàng hậu, Kỷ Minh Dao cứ ở nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại vào cung.
Thôi Du đành phải nhìn đệ đệ lên ngựa rời đi nhưng trong lòng lại rất vui sướng. Lần này A Giác lập được công lớn, mới về kinh chưa tới một canh giờ đã được bệ hạ tuyên vào cung, cũng có thể thấy được hắn rất được coi trọng.
Đang lúc kỳ thi mùa xuân, cũng là lúc điều động thăng, giáng quan viên, các nơi thiếu chức. Bây giờ chỉ xem bệ hạ sẽ sắp xếp hắn như thế nào.
Sứ giả vừa đi, Thôi Du lại vội vàng gọi đệ muội mau trở về nghỉ ngơi: "Buổi tối không cần tới ăn cơm, muội nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa chúng ta sẽ ăn mừng!"
Kỷ Minh Dao không khách khí chút nào, thoải mái cáo từ trở về phòng.
Đi công tác bên ngoài đúng là mới mẻ nhưng nằm ở trong nhà mình mới là thoải mái nhất!
Nàng tắm rửa gội đầu, thay váy áo thoải mái. Nghe nói hoàng đế giữ Thôi Giác cùng dùng bữa tối, nàng liền tự ăn cơm tối, nằm ở trên giường xem thiếp mời.
Một năm không ở trong kinh, cuối cùng cũng trở về, bọn họ với thân hữu, bạn cũ trong kinh cũng nên chọn thời gian đi bái vọng, gặp nhau. Bái thiếp của bọn họ cũng đã đưa đi rồi.
Kỷ Minh Dao phân loại.
Người khẩn cấp lại gần gũi đặt ở một chồng.
Người không vội lại có quan hệ xa đặt ở một chồng khác.
Thẩm Tương Thanh —— Kỷ Minh Dao mở ra xem.
Thẩm Tương Thanh không nói muốn đến thăm, chỉ nói một chuyện:
Năm ngoái đại ca hắn gửi thư mấy lần, nói Thẩm gia đã dọn về nông thôn, không dám ở trong thành, cuộc sống gian nan, hỏi thăm "Kỷ Thục nhân" cùng "Thôi phủ" rốt cuộc định xử lý Thẩm gia như thế nào, có thể gặp bọn họ hay không, buông tha cho bọn họ, ông ta có thể tới cầu tình cầu xin tha thứ hay không, còn gửi tới rất nhiều di vật của mẫu thân bọn họ, trong đó có mấy thứ mà mẫu thân bọn họ từng làm cho "đại muội muội".
Thẩm Tương Thanh chưa từng hồi âm lại những lá thư đại ca gửi đến. Lần này, hắn cũng không có đưa di vật hay bái thiếp tới. Hắn nói, phong bái thiếp này chỉ là để cho Thục Nhân biết rõ tình hình, cũng không có ý gì khác.
Kỷ Minh Dao xem qua, đặt ở một bên.
Nàng tiếp tục mở phong thư tiếp theo —— Kỷ Minh Đức?
"Mau cầm đốt đi."
Kỷ Minh Dao cầm thiệp mời liền vội vàng gọi Bạch Lộ!
Bái thiếp này viết như thể các nàng đã thân mật tương thân tương ái suốt mười tám năm qua vậy!
Ghê tởm!
Bạch Lộ vừa định nhận, nàng lại rút tay về: "Không thể đốt."
Kỷ Minh Đức ác độc nông cạn, hiếp đáp kẻ yếu, nhát gan như chuột. Biết rõ kết quả của phủ Quốc công mà nàng ta lại không trốn tránh, ngược lại còn cố gắng tìm đến, nhất định là đã xảy ra chuyện mà nàng ta cho rằng còn nguy hiểm hơn cả đối mặt với nàng.
Cũng có lẽ là nàng ta cho rằng, đây là chuyện có thể khiến Kỷ Minh Dao gặp nguy hiểm.
Có trời mới biết nàng ta có mưu tính gì.
Cứ giữ lại trước đã, xem tình hình thế nào.
Kỷ Minh Dao gọi Bạch Lộ cầm bái thiếp ra xa một chút, đừng đặt ở trước mặt nàng.
Đương nhiên nàng không hồi đáp.
"Lặng lẽ đi nghe ngóng hướng đi của Sài gia gần đây." Nàng ra lệnh.
...
Ngày thứ hai.
Yết kiến hoàng hậu xong, Kỷ Minh Dao về nhà, quả nhiên trên cửa lại có một phong bái thiếp của Kỷ Minh Đức, vẫn là những lời lẽ như vậy.
Nàng cũng bảo giữ lại cùng với phong bái thiếp hôm trước.
Ngày thứ ba.
Sau khi gặp Tùng thái công về nhà, trước cửa không còn là bái thiếp của Kỷ Minh Đức mà là nha hoàn hồi môn của nàng ta.
Kỷ Minh Dao nhận ra nha đầu này. Nàng ấy gọi là Kỳ Trăn, là nha đầu trung thành nhất bên cạnh Kỷ Minh Đức, tính tình tốt, lá gan nhỏ, chịu mệt chịu oán, làm việc đáng tin cậy.
Nàng ấy vậy mà lại chải búi tóc phụ nhân, cách ăn mặc giống hệt của di nương cơ thiếp.
Kỷ Minh Đức có làm ra chuyện gì với ai cũng không có gì kỳ quái. Kỷ Minh Dao không hỏi nhiều.
Dẫn người đến tiền sảnh, nàng hỏi thẳng: "Nàng ta nhất định muốn gặp ta, còn phái ngươi tới, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Nhị, nhị cô nãi nãi!" Kỳ Trăn quỳ xuống, nàng run như cầy sấy: "Nãi nãi chúng nô tỳ lệnh cho nô tỳ hỏi nãi nãi, nãi nãi có muốn biết năm đó Diêu di nương đã mua chuộc những ai, làm sao mới có thể lừa gạt được Thẩm di nương không?”
Nàng ấy không dám nhìn nhị cô nãi nãi. Mặc dù cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy nền gạch xanh dưới thân, không nhìn thấy thần sắc của nhị cô nãi nãi nhưng nói xong lời này, nàng ấy có thể cảm giác được ánh mắt nhị cô nãi nãi như dao xẹt qua xẹt lại trên lưng nàng ấy, như là muốn lột da, lóc thịt nàng ấy!
Nhị cô nãi nãi... Muốn giết nàng!
Kỷ Minh Dao quả thực muốn giết người. Nhưng nàng không phải muốn giết Kỳ Trăn .
Nàng nghĩ, nàng cũng muốn giống như Diêu Ngọc Tĩnh giết nương năm nào, tự tay xé xác Kỷ Minh Đức chia năm xẻ bảy, tiễn nàng ta về Tây Thiên.
Diêu Ngọc Tĩnh chết rồi, đã đền mạng cho mẫu thân.
Phủ Lý quốc công bị đoạt tước, Ôn Tức đã bị lưu đày, đây là sự trừng phạt mà bọn họ phải chịu vì ép mua nữ tử nhà lành. ( truyện trên app T Y T )
Trưởng tử Thẩm gia thanh danh bại hoại, cả nhà đều bị người ta khinh thường, phỉ nhổ, đây là cái giá mà họ phải trả vì đã sống dựa vào máu của mẫu thân để sống trong lụa là gấm vóc suốt hai mươi năm qua!
Kỷ Minh Đức và An Quốc Công - đứa con của Diêu Ngọc Tĩnh và trượng phu của Diêu Ngọc Tĩnh, người muốn mẫu thân nàng phải chết, cớ gì bọn họ vẫn được sống sung túc an nhàn?
Đứa nhỏ trong bụng mẫu thân, vẫn chưa có ai đền mạng cho nó!
Nắm chặt tay vịn của ghế gỗ, giọng Kỷ Minh Dao bình tĩnh nói: "Đây không phải lời Kỷ Minh Đức thực sự muốn ngươi chuyển lời."
Kỷ Minh Đức không dám.
Nàng ta muốn "thân cận" với nàng, muốn gặp nàng, sao có thể để nha đầu truyền lời như vậy để kích thích nàng.
Kỷ Minh Dao đi về phía nàng ấy, ngồi xổm xuống bóp cằm nàng ấy, bảo nàng ngẩng đầu: "Nói thật đi."
Kỳ Trăn chỉ nghe thấy tiếng răng mình không ngừng va vào nhau. Tay của nhị cô nãi nãi không quá dùng sức, nhưng nàng không dám giãy dụa chút nào, ngay cả động cũng không dám động. Nàng chỉ có thể nói ra lời thật: "Người nói, nói, các tỷ muội đều đã trưởng thành, nhớ tới chuyện năm đó, người... thấy áy náy trong lòng, muốn gặp nhị cô nãi nãi để nhận sai. Bảo, bảo nô tài, nếu nhị cô nãi nãi hỏi kỹ, thì nói, nói người biết năm đó Diêu di nương đã mua chuộc ai —— "
"Cho nên, ngươi vừa mới nói dối." Kỷ Minh Dao chắc chắn: "Ngươi muốn phản bội chủ tử của ngươi, khiến cho nàng ta gặp rắc rối."
Kỳ Trăn run rẩy dưới tay nàng.
Nàng nhẹ bật cười.
"Cô nương tốt." Nàng nắm cổ tay của Kỳ Trăn, đỡ nàng ấy dậy, "Ngươi đến đây."
Chân của Kỳ Trăn như nhũn ra, cả người vô lực. Kỷ Minh Dao nửa ôm nàng đi vào nội thất, sai người: "Mau mang trà nóng và điểm tâm! Lấy trà thường dùng của ta tới!"
Lúc này, trong ngực nhị cô nãi nãi lại đặc biệt ấm áp.
Nàng ngồi trên giường cạnh cửa sổ, tay cầm trà nóng thơm. Nhị cô nãi nãi thậm chí còn tự tay nhặt một miếng bánh đưa đến bên miệng nàng.
Nàng kinh ngạc ăn hai miếng đậu đỏ xốp giòn.
Nãi nãi... chưa từng đối xử với nàng như vậy.
Nhưng nàng biết, nhị cô nãi nãi thường ngồi uống trà cùng các nha đầu, không phân biệt chủ nô. Nghĩ đến, chắc cũng thường cho nha đầu của mình ăn đồ ăn đi.
Vì sao nàng lại không có phúc phận kia, được phân đến bên người nhị cô nãi nãi chứ?
"Ta hỏi, ngươi cứ trả lời thật lòng." Kỷ Minh Dao dịu dàng đáp.
Nàng gạt lệ gật đầu.
"Kỷ Minh Đức đột nhiên vội vã gặp ta, chắc hẳn ngươi cũng cảm thấy kỳ quái." Kỷ Minh Dao liền nói, "Ngươi thử nghĩ xem, dạo gần đây, một hai tháng trở lại đây, hoặc là ba tháng, nửa năm, nàng ta và Sài gia đều có chỗ nào khác thường không?"
"Ngươi không cần gấp, cũng không cần sợ, cứ từ từ suy nghĩ." Nàng lại nói: " "Dù có về trễ, ta cũng sẽ bịa ra một lời nói cho nàng ta, để ngươi không phải chịu thiệt."
Kỳ Lân uống trà trong tay trước. Có lẽ tâm nàng đã định, liền nói Kỷ Minh Đức trước: “Từ đầu tháng này, nãi nãi, từ —— buổi sáng mùng bốn, đột nhiên trở nên tiều tụy..."
...
Kỳ Trăn vội vàng chạy về Sài phủ.
Nàng cố ý để lại nước mắt trên mặt, nhìn thấy Kỷ Minh Đức liền khóc: "Nhị cô nãi nãi suýt nữa giết nô tài! Nói bảo sau bữa trưa ngày mai, giờ Thân hoặc giờ Ngọ nãi nãi hãy qua đó."
Nàng lại quỳ xuống cầu xin: "Nãi nãi, nô tỳ thấy nhị cô nãi nãi không dễ chọc, người lại có quyền thế, ngay cả phủ Lý quốc công còn hạ bệ được, cầu xin nãi nãi đừng đi!"
"Chiều ngày mai à?" Kỷ Minh Đức gật đầu cười nói: "Quả nhiên chỉ có như vậy mới có thể gặp được tỷ ấy."
Mấy nha đầu này của nàng ta cũng chỉ có Kỳ Trăn chưa từng bị Nhị tỷ tỷ làm khó, phái nàng ấy đi, quả nhiên cũng không sai.
"Đừng khóc, đi nghỉ ngơi đi, sợ cái gì!" Nàng ta nói với Kỳ Trăn : "Cho dù nàng ta thật sự muốn giết ngươi thì cũng không dám tự ra tay, không phải nàng ta sợ bị giam vào ngục sao!"
Kỳ Trăn run rẩy cáo lui.
Sau khi vui mừng, Kỷ Minh Đức lại thấy trong lòng không yên. Nàng ta sửa lại lời nói đã chuẩn bị từ trước một lúc lâu, đến khi không thể không đi ngủ mới đành tạm gác lại.
Ngày mai, nàng ta nhất định phải kéo Nhị tỷ tỷ xuống vũng nước đục này!