Hai ngày sau, ngày mười một tháng giêng, năm Cảnh Đức thứ mười một lần đầu tiên lên triều.
Hữu tướng đề xin lập Tần Vương làm Thái tử. Sắc mặt thánh thượng rất vui vẻ. Văn võ cả triều không ai phản đối.
Ngày kế tiếp, Lễ bộ chọn ra ngày sắc phong, do Thánh thượng đích thân lựa chọn, định vào ngày 19 tháng 3.
Kinh thành lại nhộn nhịp như khi lập hậu hai năm trước.
Sài Sinh Diệp và Sài Mẫn đang ở trong cấm quân, cũng phải tăng cường bảo vệ kinh thành và trong cung, đề phòng có người làm loạn.
Thời gian ở nhà Sài Mẫn càng ngày càng ít nhưng mỗi lần hắn về nhà, thần thái và vẻ mặt đều khác so với trước.
Đầu tiên là hắn sợ hãi, uống rượu cả đêm, giày vò Kỷ Minh Đức đến mức không chịu nổi rồi lại đi tìm Kỳ Trăn.
Chỉ mấy ngày sau hắn lại trở nên phấn khích. Mỗi đêm, ánh mắt hắn sáng lên, sâu kín như sói độc hành.
Kỷ Minh Đức cho rằng hắn đã có ngoại thất. Nhưng lộ trình của Sài Mẫn rõ ràng, mỗi ngày gần như chỉ lui tới ba nơi, cấm quân, nhà và phủ An quốc công, căn bản không có thời gian đi gặp ngoại thất.
Nàng ta lại cho rằng Sài Mẫn thấy quyền thế của phủ An Quốc công không bằng trước, muốn hưu thê cưới người khác.
Tự suy nghĩ vài ngày, rốt cuộc nàng ta cũng đã tìm được cơ hội chuốc say Sài Mẫn.
Hầu hạ đến tận nửa đêm, đợi Sài Mẫn kiệt sức ngủ thiếp đi, nàng ta mới rơi lệ dịu dàng hỏi: "Gần đây Tam gia luôn đi gặp phụ thân, chẳng lẽ là do thiếp có quá nhiều chỗ không tốt khiến Tam gia đi nói liên tiếp mấy ngày mà vẫn nói không hết sao?"
Uống rượu với kiều thê nhu thuận đến nửa say, tinh thần Sài Mẫn vốn đã thư giãn, huống chi lại giằng co hồi lâu, hắn càng cảm thấy lòng mơ hồ.
Kiều thê hỏi như thế, hắn liền bất giác cười nói: "Nãi nãi có chỗ nào không tốt chứ?"
"Đừng suy nghĩ lung tung..." Hắn nửa mê nửa tỉnh, "Đợi nhạc phụ đại nhân thành công, ta và nàng đều là hoàng thân quốc thích, đây là phúc phận của ta khi cưới nãi nãi mới có..."
Sài Mẫn nói xong liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Kỷ Minh Đức lại cứng đơ trong ngực hắn một hồi lâu, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Nàng ta đã mệt mỏi suốt nửa đêm nhưng tất cả mệt mỏi, buồn ngủ, lúc này giờ đây đều biến mất không thấy gì nữa.
Đến khi có thể cử động được, nàng ta cẩn thận từng chút một, chậm rãi dịch chuyển ra khỏi bên cạnh Sài Mẫn.
Nàng ta không thể không suy nghĩ lại lời Sài Mẫn nói.
—— "Chờ nhạc phụ đại nhân thành công, nàng và ta đều là hoàng thân quốc thích."
Phụ thân phải đạt được "thành công" gì mới có thể khiến cho nàng ta, Sài Mẫn, Kỷ gia và Sài gia đều trở thành "Hoàng thân quốc thích"?
Toàn thân Kỷ Minh Đức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mồ hôi dính cả da thịt trần trụi thấm ra cả đệm chăn. Nhưng đừng nói là gọi nha đầu vào hầu hạ tắm rửa, ngay cả cử động nàng ta cũng không dám cử động.
Lời này của Sài Mẫn là sau khi say, mệt mỏi vô cùng mới lơ đãng nói ra. Hắn và phụ thân với cha chồng, chỉ sợ cũng không muốn tiết lộ chuyện mưu tính lớn này cho nữ quyến trong nhà.
Nếu để cho Sài Mẫn và phụ thân biết được nàng ta đã phát hiện, bọn họ sẽ như thế nào?
Phụ thân sẽ tin tưởng nàng ta có thể giữ vững cơ mật sao?
Phụ thân có tình phụ tử sâu sắc với nàng ta, nhưng liệu có đủ dung túng khi nàng ta biết được việc này hay không?
Hai tay Kỷ Minh Đức lạnh ngắt, chân cũng lạnh buốt.
Nàng ta lại không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc phụ thân có mấy phần chắc thắng? Mưu nghịch... Chuyện mưu phản, nếu như thành công là có thể có quyền thế, phú quý vô hạn. Nhưng nếu như thất bại, đó là tội lớn xét nhà, róc thịt, thậm chí liên lụy tam tộc, cửu tộc!
Nữ nhi bình thường xuất giá có lẽ có thể tránh bị liên lụy, nhưng phụ thân lại mưu tính với Sài gia! Nếu thật sự bại, nàng ta tuyệt đối không thể tránh khỏi liên lụy!!
Kỷ Minh Đức tỉnh táo cho đến tận khi Sài Mẫn thức dậy.
Thoáng nhìn Sài Mẫn xoay người, nàng ta vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như mình đang ngủ say.
Mỗi lần ngủ chung phòng với Sài Mẫn, nàng ta luôn ngủ thêm vài khắc, cũng không thức dậy cùng hắn. Sài Mẫn cũng không nhớ đêm qua trước khi ngủ mình thuận miệng nói ra, chỉ thay y phục đi đến chỗ cấm quân làm nhiệm vụ theo thường lệ.
Đợi đến khi trong phòng, trong nội viện không còn nghe thấy âm thanh có liên quan đến Sài Mẫn nữa, Kỷ Minh Đức mới nặng nề thở ra một hơi.
"Người đâu... người đâu?" Nàng ta không có chút sức lực nào, "Tắm rửa cho ta."
Nàng ta không thể giả bệnh. Ít nhất là hôm nay không thể, có lẽ sẽ khiến Sài Mẫn nghi ngờ, nhớ tới trước khi ngủ nàng ta đã hỏi gì đó.
Nàng ta muốn đi vấn an mẹ chồng như thường ngày.
Đây là chuyện sinh tử.
Nàng ta không thể... Nàng ta không thể hoảng!
Sau khi cố chống đỡ tắm rửa, Kỷ Minh Đức lấy lại tinh thần. Trang phục trên người nàng ta che lấp vẻ tiều tụy nhưng sắc mặt có thể dùng son phấn che đậy, thần thái trong mắt lại không thể. Chu phu nhân vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của nàng dâu thứ ba.
Tính toán thời gian, cách ngày sảy thai của nàng ta cũng đã qua hơn nửa năm. Nếu như hai người con dâu khác như thế, bà đã sớm khuyên người về nghỉ ngơi mấy ngày: Thân thể không khỏe, không cần nói đến hư lễ thỉnh an, chờ dưỡng bệnh tốt rồi nói sau. Nếu rảnh rỗi, có lẽ bà ta còn sẽ nói vài lời tri kỷ với các nàng rằng các nàng còn trẻ, mới thành hôn một hai năm, không có con cũng không vội gì. Không thể quá liều lĩnh với nam nhân. Bọn họ dùng không hết sức lực, nữ tử nội trạch làm sao so sánh được, nếu ứng phó không được, cũng không cần miễn cưỡng mình thừa nhận.
Nhưng thê tử A Mẫn, bà không quản nổi, càng không muốn quản.
Kỷ thị tuy có chút thủ đoạn, quản lý viện tử của nàng ta và A Mẫn rất chặt chẽ nhưng ở trong phủ, nào có chuyện không lọt gió?
Bốn nha đầu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hầu hạ nàng ta nhiều năm, nàng ta ép nha đầu không muốn làm thiếp A Mẫn phải nghe lệnh, nhưng dẫu thế ở lại làm di nương cũng không kém, cái này cũng thôi đi. Nhưng nha đầu muốn làm thiếp có thai, tuy là không được sự cho phép của nàng ta mà đã cấu kết với A Mẫn nhưng dù gì đó cũng là nữ nhi của ma ma bên nàng ta từ nhỏ! Thế mà nàng ta lại dùng gậy đánh cho sảy thai!
Sài gia tuy không phải "Thế hoạn thư lễ", nhà giàu sang có quy củ, nhưng bà gả cho lão gia ba mươi năm qua, cũng chưa từng chà đạp hạ nhân như nàng ta!
Người lòng dạ độc ác, vô tình vô nghĩa như vậy, cho dù không có người mẹ như thế thì bà cũng không dám thân cận, huống chi so với nương mình, nàng ta còn ác độc hơn!
Chu phu nhân không hỏi Kỷ Minh Đức câu nào, bởi vì bà sợ bức người quá mức, nàng ta sẽ xuống tay với bà, huyên náo đến nhà cửa không yên, bà lại ra hiệu hai con dâu khác cũng không cho phép trào phúng nàng ta nữa.
Kỷ Minh Đức chỉ coi mình là người khác thường. Nàng ta nhìn kỹ mẹ chồng và tẩu tử cũng không khác gì ngày thường, hẳn là không biết mưu tính của phụ thân và công công.
Hai ngày liên tiếp Sài Mẫn không ở nhà.
Đợi khi hắn trở lại, Kỷ Minh Đức liền giả bệnh, đau đầu, để Kỳ Trăn hầu hạ.
Sài Mẫn bận rộn hai ngày, đâu còn quản nhiều nữa, ôm lấy Kỳ Trăn rồi đi về phòng bên.
Kỷ Minh Đức lại một đêm không ngủ. Nàng ta không dám hỏi Sài Mẫn, lại càng không dám hỏi phụ thân.
Hỏi hay không hỏi, nàng ta đều chỉ có thể chờ kết quả, cái gì cũng không làm được.
Nàng ta cũng không thể đi tố giác phụ thân và trượng phu với bệ hạ! Nếu bọn họ thật sự muốn mưu phản, nàng ta có công vạch trần nhưng cũng làm trái hiếu nghĩa.
"Nhi tử nhi nữ trạng cáo phụ mẫu, thê tử cáo trạng trượng phu", không biết sẽ có kết quả gì. Nhưng nếu chỉ là Sài Mẫn hồ ngôn loạn ngữ sau khi uống rượu, sau này nàng ta càng không cách nào đặt chân trên đời!
Miễn cưỡng thỉnh an mẹ chồng về, Kỷ Minh Đức vẫn ngồi một mình trước cửa sổ, không nói một lời, không quan tâm điều gì. Nàng ta trông như bị bệnh không nhẹ, lại như không có bệnh nặng, tất cả tức phụ nha đầu trong viện đều không dám hỏi, lại không dám khuyên.
Tất cả việc nhà lớn nhỏ đều do Thường ma ma cùng mấy nha đầu thương lượng, chờ chính nàng ta khoẻ rồi hồi báo sau.
Nhưng đến buổi chiều lại có một việc không thể không báo.
Thường ma ma bảo bọn nha đầu đừng quản, bà ta cẩn thận đến cách giường nửa trượng, nhẹ giọng mỉm cười hỏi: "Nãi nãi?"
Lúc này, Kỷ Minh Đức mới quay đầu lại, giọng nàng ta như du hồn: "Sao vậy?"
"Nãi nãi, nghe nói nhị cô nãi nãi đã về đến kinh thành." Thường ma ma chỉ nói một câu này.
Nhị cô nãi nãi đã đến kinh thành.
Nhị cô nãi nãi ——
Nhị tỷ tỷ!!
Hai mắt Kỷ Minh Đức chợt sáng rực xanh như sói hoang trong đêm, hù Thường ma ma lùi ra sau một bước mới đứng vững.
Kỷ Minh Đức vui vẻ cười lớn.
Nàng ta không làm được gì cả! Nhưng nhị tỷ tỷ là người được hoàng hậu tin tưởng, thân phận cao hơn nàng ta, cũng nên chịu đựng nhiều hơn một chút chứ!
Nếu Nhị tỷ tỷ thật sự tố giác phụ thân với Hoàng hậu, không thể thiếu công lao nàng ta truyền tin tức. Nhưng nếu Nhị tỷ tỷ cũng không dám nói, ngày phụ thân thất bại, nàng ta cũng có tội biết âm mưu mà không báo, kết cục cũng sẽ giống như nàng ta!
Dù phụ thân có thành công, Nhị tỷ tỷ đã sớm đoạn tuyệt với phụ thân, còn mong gì ngày lành tháng tốt nữa? Huống hồ Nhị tỷ tỷ luôn tốt với Tứ muội muội nhất, có thể cam lòng để cả nhà Kỷ gia bị chém đầu sao?
"Mau mang bút giấy đến đây!" Mặt mày Kỷ Minh Đức hồng hào: "Ta muốn hạ bái thiếp cho Nhị tỷ tỷ!"
Thường ma ma run rẩy làm theo.
"Tỷ muội ruột một nhà, một hai năm không gặp, nhị tỷ tỷ lại đi đường xa trở về, sao ta có thể không tới thăm hỏi chứ?"
Kỷ Minh Đức đã tính trước, cười đến đắc chí lại toan tính.