An Quốc công đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu. Từ lão phu nhân chậm rãi lau nước mắt.

An Quốc công lại đột nhiên nghĩ thông suốt.

"Suýt nữa thì con bị mẫu thân xoay chuyển!" Hai hàng lông mày của ông ta cơ hồ nhíu chặt lại: "Từ gia và Ôn gia đã bại, chẳng lẽ lúc mẫu thân vào cửa, Từ gia là tình cảnh bây giờ ư? Nếu phu nhân thật sự chỉ là một nữ nhi nhà Thiên hộ, mẫu thân và phụ thân có thể cho nàng vào cửa không?"

Từ lão phu nhân chợt siết chặt khăn tay đang rơi lệ.

Vẫn là nói không thông!

"Chính vì tức phụ của con xuất thân phủ đệ quốc công, thân phận tôn quý, mới dám bất kính với ta nhiều năm như vậy!" Bà ta ném khăn tay lên mặt nhi tử, lại khóc lóc lau nước mắt: “Con đúng là đứa vô tâm, lần nào cũng chỉ biết bênh vực thê tử! Con quên mất hồi con còn nhỏ——”

—— tại sao lại nhắc tới những chuyện đó nữa!

An Quốc công ném khăn đi, giẫm trên mặt đất: "Lúc nhỏ con thế nào?"

"Con có tổ phụ tổ mẫu yêu thương bảo vệ, phụ thân cũng chưa từng bất công, nào có nhiều khó khăn như mẫu thân nói như vậy?" Ông ta cố ý nói một hơi áp đảo mẫu thân, miệng liên tiếp nói, "Mẫu thân nhắc tới cơ thiếp của phụ thân bao nhiêu năm, luôn nói cuộc sống gian nan, nhưng sao con không nhớ có ai vượt mặt người bao giờ chứ? Phụ thân vừa mất, người liền đuổi di nương cùng huynh đệ tỷ muội đi, người thì đuổi, người thì bán, chia nhà ở riêng, người thì xuất giá, từ nhị muội muội đến lục muội muội cũng đều là do thái thái lo liệu tìm trượng phu, mẫu thân chẳng can thiệp, còn toàn chê trách: không gần thì xa, không tốt thì xấu! Qua bao nhiêu năm rồi, nhắc lại là có ý gì chứ!”

Từ lão phu nhân nghe được thì không thở nổi.

"Ngươi làm sao dám ——" Trước mắt bà tối sầm lại, "Ngươi, ngươi vậy mà —— "

“Đây là lời mà lẽ ra con đã sớm phải nói thẳng với mẫu thân!” An Quốc công hất hai tay áo: "Con sẽ kêu người đưa Từ Uyển về! Nếu mẫu thân nói không có ai ở bên thì gọi Tứ nha đầu chuyển tới đây!" 

"Người đâu!" Ông ta cao giọng ra lệnh: "Đi thu dọn hành lý cho Từ Tam cô nương, để ta đưa nó về nhà!"

"Ai dám —— " Từ lão phu nhân ráng chống đỡ không ngất đi, run rẩy mở miệng: "Ai dám!"

Trước mắt bà ta đã không còn nhìn rõ, chỉ tìm theo thanh âm về phía nhi tử: "Con đuổi Uyển Nhi đi như vậy, truyền ra ngoài, còn bảo nó làm sao còn sống —— "

"Sống hay không sống, có chết hay không, cũng đều là do lòng tham của mẫu thân và nó tự chuốc lấy!"

An Quốc công không nghe theo, chỉ bảo hạ nhân nhanh đi Đông Sương dẫn người đi!

Từ Uyển đã tự mình bước vào. Từng câu từng chữ An Quốc công như mũi dao đâm vào nàng, nàng căn bản không dám nhìn ánh mắt của bà tử hay nha đầu trong phòng.

Nhưng... Đúng vậy, An Quốc công nói không sai, hôm nay chịu nhục là do nàng tham lam tự chuốc lấy. Trước khi đến bên cạnh lão thái thái, nàng cũng đã sớm nghĩ đến, có lẽ sẽ có ngày này.

"Bá phụ." Nàng quỳ xuống nhà chính, "Nhờ lão thái thái yêu thích, con có thể ở nhờ quý phủ, đi học, trên được trưởng bối yêu thương, dưới được tỷ muội huynh đệ quan tâm, coi con như tỷ muội ruột thịt, hai năm qua con cảm kích không thôi. Hôm nay con đã lâu chưa về nhà hầu hạ phụ mẫu, đã đến lúc xin cáo từ. Lão thái thái tuổi đã cao lại thường xuyên đau ốm, kính xin bá phụ cùng lão thái thái, chớ vì con mà tranh chấp."

Nàng dập đầu: "Con sẽ trở về thu dọn hành lý, hôm nay sẽ đi."

Nàng nói chuyện có lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc nói chuyện từ đầu đến cuối cố nén nước mắt, giọng nói bình ổn, không thấy bất cứ thái độ mềm yếu cầu xin nào, lại là cô nương tiểu bối thân thích, khiến An Quốc công không tiện nổi giận nữa.

Nhưng ông ta cũng không thể nói lời trấn an nào.

"Hôm nay đã gần chạng vạng tối, về quá vội vàng, ngày mai ta sẽ cho người đưa con về." An Quốc công nói: "Hãy đền từ biệt lão thái thái đi."

Ông ta vòng qua Từ Uyển, một đường ra khỏi An Khánh Đường.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của An Quốc công nữa, Từ Uyển mới mềm lưng, ngã trên mặt đất.

Mà trong phòng ngủ, Từ lão phu nhân đang ở trên giường cũng đồng thời ngã người xuống.

Từ Uyển không kịp đi qua, chỉ có thể lên tiếng kinh hô ——

"Lão thái thái!"

"Lão thái thái!!"

...

Phủ An Quốc công khẩn cấp mời thái y tới.

Có nha đầu đỡ kịp thời, Từ lão thái thái không thật sự ngã xuống. Nhưng bà ta giận dữ công tâm, khí huyết đảo nghịch, triệu chứng không nhẹ. Hai thái y cùng nhau thi châm mới miễn cưỡng kéo bà ta từ đường ranh sinh tử trở về.

An Quốc Công và Ôn phu nhân túc trực bên cạnh suốt đêm.

Cho đến hừng đông, Từ lão phu nhân vẫn chưa tỉnh. Phủ An Quốc công không dám thả người, hai thái y được mời đến phòng khách nghỉ ngơi trước.

Ôn phu nhân biết rõ vì sao lão thái thái tức giận ngất đi, lại không hỏi han bệnh tình, cũng không hỏi liệu hôm nay Từ Uyển có rời đi hay không. 

An Quốc công cũng không nói giữ cháu gái lại thêm một ngày.

Đầu tháng Ba, Từ Uyển liền đến chào từ giã. Nàng đã thay một bộ y phục bằng gấm và trâm cài ở phủ Quốc công. Bởi vì trong hai năm, vóc người nàng đã cao lên không ít, không thể mặc lại bộ y phục cũ lúc trước ở nhà, bởi vậy chỉ có thể mặc một chiếc áo bông làm từ lụa ở đây, phía dưới cũng là váy bông màu trắng, cũng chỉ lấy mấy cái bọc khi nàng đến.

Ôn phu nhân cũng có hai phần không đành lòng, lại sợ thật sự để nàng về Từ gia như vậy sẽ làm mất mặt phủ An quốc công, liền vội lệnh cho nha hoàn: "Tại sao không đi thu dọn hành lý cho Tam Biểu cô nương? Đợi lão thái thái tỉnh rồi, nếu biết các ngươi cứ đưa Tam Biểu cô nương đi như vậy, ta xem ai có thể giải thích được!" 

Bà lại vội nắm lấy tay Từ Uyển, cười nói: "Mặc dù đang vào tết âm lịch, trời vẫn còn lạnh, con mặc như vậy, đợi đến khi về nhà không phải sẽ bị lạnh cóng sao? Còn không mau đi thay một bộ áo lông lớn! Còn có đồ mà ngày xưa lão thái thái cho con, con cũng cứ mang theo, cho dù con tiết kiệm không dùng, tỷ muội trong nhà cũng sẽ cần. Chỗ này của ta còn có chút vải vóc, đang muốn đưa đến cho các tỷ muội của con may y phục mặc, con cứ mang hết đi, cũng đỡ phải lo." 

Từ Uyển hiểu rõ, đây là phu nhân An Quốc Công dùng tiền tài, mua việc nàng không nảy sinh tâm tư với biểu ca.

Trong lòng nàng không thoải mái.

Nàng biết, nếu nàng có cốt khí thì nên từ chối thẳng, cái gì cũng không cần, cứ như vậy sạch sẽ về nhà.

Nhưng nàng vẫn cúi đầu cảm tạ phu nhân An Quốc Công, cảm kích nói: "Đa tạ bá mẫu. Con cũng thay các tỷ muội trong nhà cảm tạ bá mẫu. Phủ quốc công bận rộn, đợi y phục làm xong, chỉ sợ không tiện tới quấy rầy bá mẫu."

Ôn phu nhân lại xem trọng nàng hơn một chút.

Nha đầu này tuy tâm tư bất chính, lại co được dãn được, tâm kế thủ đoạn và phẩm hạnh đều không tồi.

Nếu phần tâm tính này có thể đổi cho Minh Đạt, bà còn gì lo sống không được tốt chứ?

Ngày quý phủ được giải cấm, Minh Đạt trở về với vẻ hồng hào khí sắc. Nhưng đến ngày mùng hai, khi nó về nhà trượng phu, Minh Đạt lại phải trang điểm đậm để che đi vẻ sầu muộn.

Con bé và Tòng Dương chán ghét nhau, làm sao mà sống hạnh phúc được.

Ôn phu nhân càng cảm thấy phiền lòng hơn.

***

Buổi chiều, Từ Uyển được đưa về Từ gia.

Ôn phu nhân lệnh cưỡng chế Kỷ Minh Viễn không được đưa tiễn. Chỉ có Kỷ Minh Nghi tiễn Từ Tam biểu tỷ ra ngoài, hoàn thành lễ nghĩa của phủ An Quốc công.

Đến cơm tối, Từ lão phu nhân vẫn chưa mở mắt.

Từ Uyển đi rồi, cơn giận của An Quốc Công cũng vơi bớt phần nào, ông ta liền hỏi thê tử: “Không tính đến hôm qua, nửa tháng qua đi lại chúc Tết, không ai hỏi đến việc hôn sự của Minh Viễn sao?”

"Có vài nhà." Ôn phu nhân vẫy khăn tay: "Nhưng thiếp nghĩ chắc lão gia sẽ không hài lòng nên không nhắc tới."

"Phu nhân thử nói xem." An Quốc công buồn bực nói.

Ôn phu nhân nói ra tên tuổi của các nhà: "Tuyên Ninh Hầu phủ, lão gia cũng biết, nhà đó chỉ có một tiểu thư dòng chính đợi gả. Tư hữu thông chính, ta nghe nói, trong nhà đó có ba nữ nhi do di nương sinh, nghe nói cũng rất xinh đẹp. Còn có phủ Quận Vương Cao Bình, lão thái phi muốn gả hai nữ nhi của cơ thiếp ra ngoài —— nhưng chưa được phong huyện chúa, không biết sau khi thành hôn có thể cầu xin được phong hào hay không."

An Quốc công vỗ xuống bàn đất bên cạnh.

"Còn nữa không?" Ông ta hỏi: "Trương gia nói thế nào?"

Không phải bên đó có hai nha đầu có ý với Minh Viễn sao?

Ôn phu nhân liếc ông ta một cái, không trả lời câu này.

Trương gia ngay cả rượu mừng năm mới cũng không tới uống, còn có thể nói như thế nào?

An Quốc công bị mất mặt, cũng không tiện cãi nhau trước giường bệnh của mẫu thân, đành phải câm miệng.

Đến canh ba, Từ lão phu nhân tỉnh lại.

Các bà tử bón thuốc cho lão thái thái, An Quốc công vội đến bên giường mẫu thân quỳ xuống thỉnh tội: "Nhi tử nhất thời tức giận, nói lời quá đáng, mong mẫu thân đừng trách tội!"

Nhìn ông ta một lúc lâu, Từ lão phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại. Khóe mắt bà rỉ ra một giọt lệ, dùng giọng điệu khô khốc nói: "Đi đi, ngươi đi làm việc của mình đi."

Chỗ bà ta, không cần nhi tử hầu hạ nữa.

Không cần thiết nữa rồi.

-

Từ lão phu nhân không để ý nhi tử bất hiếu.

Mấy ngày sau, các nhà đều đã mời hết rượu năm mới, Tề Quốc hầu mời An Quốc Công đến phủ uống rượu.

Hai người gặp mặt, đều mang tâm tư riêng.

Tề Quốc hầu hỏi thân thể lão phu nhân trước.

An Quốc công cũng lo lắng đáp lại: "Gia mẫu qua tuổi sáu mươi, chợt bị bệnh nặng, thật sự là làm cho ta không yên lòng."

Tề Quốc hầu liền thở dài: "Tuổi tác lão phu nhân đã cao, lại thường vất vả vì con cháu, thực không dễ dàng gì. Thế huynh phụng dưỡng mẫu thân vất vả, hôm nay ta phải cùng thế huynh uống cho thống khoái!"

Hai người chạm cốc.

Qua vài câu nhàn thoại, uống mấy chén rượu, Tề Quốc hầu liền nói: "Trong nhà thế huynh còn có tôn trưởng có thể hiếu kính, gặp chuyện lớn chuyện nhỏ, đều có thể cầu trưởng bối dạy bảo, ta thì không có phúc phận này!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

An Quốc công liền vội hỏi: "Không biết thế đệ có khó khăn gì không?"

"Lời này vốn không nên nói với thế huynh." Tề Quốc hầu cắn răng cười nói: "Cấm đủ một năm này... Nhị muội muội trong nhà đã bị chậm trễ một năm. Muội ấy đã mười bảy, ta tìm khắp nơi cũng không thấy người tốt có thể yên tâm gả muội ấy đi, lại không có lý nào để muội ấy ở nhà làm lão cô nương mãi được."

Hai người nhìn nhau.

"Nói đến, thế thúc mất sớm, Nhị cô nương lại được lão phu nhân vừa làm cha vừa làm nương nuôi nấng, thật không dễ dàng ——" An Quốc công thăm dò nói, "Tẩu tử ở nhà thường nói Nhị cô nương rất tốt, đáng tiếc bối phận kém, bằng không, ta cũng phải bỏ hết mặt mũi để cầu xin quý phủ. Nếu có thể cầu Nhị cô nương làm con dâu, cũng coi như tiểu tử nhà ta có phúc!"

"Ha!" Tề Quốc hầu cười, ông ta uống một chén rượu: "Kỳ thực, bối phận có gì quan trọng? Chỉ cần bọn nhỏ tốt là được rồi. Tất cả thông gia trên đời, chẳng lẽ đều là huynh đệ cùng thế hệ ư? Cùng lắm thì bọn họ có cách của bọn họ, chúng ta có cách của chúng ta. Huống hồ đứa nhỏ Minh Viễn này, cho tới bây giờ ta luôn biết nó tốt, tất sẽ không để Nhị muội muội thiệt thòi."

"Việc này xin hiền đệ cứ yên tâm!" An Quốc công vội nâng chén tương kính: "Nếu nó dám vô liêm sỉ không tôn trọng, ta sẽ không để yên cho nó!"

Đợi Tề Quốc hầu uống chén rượu này xong, ông ta lại vội nói: "Hôm nay trở về, ta liền mời một bà mối tốt đến, ít ngày nữa sẽ tới cửa cầu hôn! Nhất định sẽ không làm mất mặt Nhị cô nương!"

"Vậy ta sẽ chờ tin tức của thế huynh!" Tề Quốc hầu lại uống một chén.

Đặt chén rượu xuống, An Quốc công cũng thở dài: "May mà có hiền đệ không chê, Minh Viễn mới có mối hôn sự tốt như thế. Tứ nha đầu nhà ta cũng đã đến tuổi làm mai, ta còn không biết nên gả nó cho nhà nào. May mắn nó mới mười ba, còn có thể xem xét thêm vài năm nữa."

Tề Quốc hầu dùng tay phủ kín chén rượu, ngả lưng ra ghế ngồi ngẫm nghĩ.

"Lục điện hạ cũng lớn rồi." Hồi lâu, ông ta chậm rãi mở miệng, "Bệ hạ một lòng yêu thương nhi tử của Lưu hậu, ai mà biết tương lai sẽ có kết quả gì. Ta có lòng muốn sớm thay nó tìm mối hôn sự tốt, cũng để tránh cho nó sau này bị người khác điều khiển, ngay cả việc hôn sự cũng không có tự do.”

"Chỉ là, Lục điện hạ chung quy vẫn nhỏ hơn Tứ cô nương mấy tuổi." Ông ta hỏi An Quốc công: "Sợ sẽ làm Tứ cô nương chịu thiệt thòi."

"Nếu nó thật sự có thể được nhập chủ "hoàng cung", có thể phục vụ bên cạnh Lục điện hạ thì cả phủ An Quốc công càng thêm rạng danh, còn nói gì đến thiệt thòi!" An Quốc công cũng chậm rãi đặt câu hỏi: "Nhưng hiền đệ... Có thể, thay Lục điện hạ làm chủ hôn sự không?"

"Chỉ cần thế huynh nguyện ý giúp ta." Tề Quốc hầu nghiêng người về phía trước.

"Mấy đời thế giao của hai nhà, lại còn là thông gia, chuyện của hiền đệ, đương nhiên cũng là chuyện quan trọng của ta!"

An Quốc công nắm chặt lấy bàn tay đang vươn tới của ông ta.

"Sài Sinh Diệp đang nằm trong tay ta, ta nắm được chút nhược điểm chí mạng của hắn." Ông ta cười khẽ với thông gia mới: "Nếu hiền đệ có chỗ cần dùng đến hắn, cứ việc nói ra."

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play