Ngày thứ ba, Tề Quốc hầu vào cung thăm Lục hoàng tử.
Từ trong điện Lục hoàng tử chạy nhanh như chớp đến cửa cung, nhào vào trong ngực cữu cữu.
Tề Quốc hầu cũng giống như trước, một tay nâng nhóc lên!
"Cữu cữu gầy đi rồi!" Mắt Lục hoàng tử đỏ hoe: "Cữu cữu, người chịu khổ rồi!"
"Có con lo lắng cho cữu cữu, cữu cữu không khổ!" Tề Quốc hầu dùng râu cọ mặt cháu trai.
Lục hoàng tử vừa khóc vừa cười.
Tề Quốc hầu ôm cháu trai trở về trong điện.
Nhìn lướt qua, ông ta thấy rõ rất nhiều người cũ hầu hạ điện hạ trước đây đều không còn nữa. Bệ hạ lại đề phòng Lục hoàng tử, khắt khe đến thế!
Rốt cuộc đến lúc hai người cữu cữu và cháu trai ở một mình, Tề Quốc hầu mới nói bên tai Lục hoàng tử.
"Thiện Tư." Ông ta gọi ra tên Lục hoàng tử, yêu thương, dịu dàng hỏi, "Muốn giúp cữu cữu không chịu thiệt thòi nữa không?"
***
Cảnh Đức năm thứ mười một, tết âm lịch.
Mùng bốn tháng giêng, phủ An Quốc công tổ chức rượu mừng năm mới.
Mặc dù bị cấm túc đã gần tròn năm, không thể qua lại với nhà khác nhưng trong kinh thành dường như vẫn như vậy. Thiệp mời vừa phát, bạn bè thân hữu ngày xưa vẫn thân thiết tới cửa dự tiệc, khách khứa trong phủ nhiều như mây.
An Quốc công dẫn trưởng tử ra tiền viện uống rượu cùng với quan khách nói cười, Ôn phu nhân còn ở hậu viện hầu hạ mẹ chồng, tiếp đãi các phu nhân.
Từ lão phu nhân để Từ Uyển và Kỷ Minh Nghi cùng ngồi bên cạnh. Kỷ Minh Nghi vốn là Tứ cô nương của phủ An quốc công, các vị phu nhân đều đã biết nhiều năm. Ngay cả Từ Uyển mới đến phủ An quốc ở năm trước. Mùa hè năm trước, nàng đã theo Từ lão phu nhân gặp rất nhiều nữ quyến, hôm nay phần lớn khách tới cũng đều có chút hiểu biết đối với nàng.
Một năm không gặp, tiểu cô nương Kỷ Minh Nghi từ mười một, mười hai tuổi bỗng nhiên trưởng thành đại cô nương mười ba tuổi, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt xinh đẹp, đã có dáng dấp của người trưởng thành.
Mà năm nay Từ Uyển đã mười lăm, chỉ còn vài tháng nữa sẽ đến tuổi cập kê. Dung mạo của nàng so với Kỷ Minh Nghi lại càng nổi bật thêm vài phần, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân, ngôn ngữ hành động lại hết sức khéo léo, rất có phong thái của một gia đình danh giá, không thua Kỷ Minh Nghi bên cạnh bao nhiêu khiến cho mấy vị phu nhân không khỏi âm thầm suy xét.
Phủ An Quốc công chỉ còn lại một nữ hài tử chờ gả là Tứ cô nương, không biết sẽ gả cao tới nơi nào, chỉ sợ bọn họ không với tới. Thân phận của Từ Tam cô nương thấp hơn một chút. Nhưng chỉ cần là cô nương không tệ, cưới về làm thê tử cho tiểu bối chi phụ cũng là một mối nhân duyên tốt.
Cho dù lão phu nhân có ý giữ cô nương này lại cho cháu trai ruột, chẳng lẽ An Quốc công và phu nhân có thể đồng ý sao? Nếu bảo cháu gái lão phu nhân làm thiếp cho cháu trai ruột, vậy càng không hợp lễ nghĩa.
Tiệc được nửa chừng, phu nhân đô đốc thiêm sự Lý thị cười nói: "Lão thái quân quả biết nuôi dưỡng cháu gái, hai vị cô nương đều tri thư đạt lễ, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ hận nhà ta không có nữ nhi. Cũng không biết, tương lai hai vị cô nương sẽ thuộc về nhà ai đây!"
Ôn phu nhân cười với Lý phu nhân trước, sau đó nhìn về phía mẹ chồng. Trước mặt rất nhiều khách tới, bà không thể cướp lời mẹ chồng, nhưng đây cũng là cơ hội của mẹ chồng.
Nếu trong lòng đã biết rõ lão gia muốn Minh Viễn cưới cao, không thể để Từ Uyển làm con dâu Kỷ gia, vì sao lão thái thái không để Từ Uyển gả đi nhà khác? Như thế, cho dù không thể làm phu nhân quốc công hay thị thiếp của quốc công, phú quý cũng tốt hơn là chỉ được nhà Từ gia chọn hôn sự. Nếu có thể đứng vững ở nhà trượng phu, còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Đông đảo tầm mắt nhìn tới, Từ lão phu nhân cũng cười với Lý phu nhân trước. Bà ta thân thiết ôm lấy Từ Uyển, cười nói: "Các vị đều nghe thấy, đây cũng không phải là ta khoe khoang! Nha đầu này người người nói nó tốt, chẳng lẽ ta không biết chỗ tốt của nó sao? Ta là đang không nỡ để nó rời xa mình, muốn giữ nó mãi bên cạnh, làm bạn với ta!”
Từ Uyển ngoan ngoãn cúi đầu.
Nụ cười của Ôn phu nhân không hề thay đổi, chỉ nhẹ thở ra một hơi.
Các vị phu nhân cười một tiếng, cũng có người liếc mắt nhìn nhau chờ xem kịch vui.
Lý phu nhân vội khen Từ Tam cô nương hai câu. Bà bỏ đi ý niệm vừa rồi, trong lòng lại có chút tiếc cho Từ Tam cô nương, lại cảm thấy xấu hổ.
Bà vừa hỏi câu kia, lão phu nhân An Quốc công trả lời như vậy đã cắt đứt mọi đường ra của Từ Uyển. Ít nhất, tất cả mọi người trong bữa tiệc hôm nay đều sẽ không còn ý muốn cưới nàng ấy nữa.
"Sao uống mấy chén rượu vào đầu óc lại mờ mịt, quên mất phải hỏi riêng chứ." Bà nhỏ giọng oán giận con dâu.
“Phu nhân đâu có nghĩ tới lão phu nhân nhà An Quốc Công lại thẳng thắn như vậy.” Con dâu bà ta vội nói: "Con thấy, phu nhân cứ yên tâm: Nếu phu nhân không hỏi, nàng ấy thật có thể gả đi nhà khác sao?"
Buổi chiều tan tiệc.
Lý phu nhân xấu hổ quay về nhà.
Ôn phu nhân tiễn khách theo lễ, lập tức tìm An Quốc công, kể tường tận với ông ta về lời của mẹ chồng ở yến tiệc.
"Trước mặt mọi người, thiếp không tiện hỏi lão thái thái. Thiếp cũng không biết đây có phải là lão gia đã sớm thương lượng với lão thái thái hay không." Bà cúi đầu lau nước mắt: "Tóm lại việc hôn sự của Minh Viễn cũng phải do lão gia làm chủ, cũng không nên giấu thiếp!"
"Chẳng lẽ Phu nhân hồ đồ rồi sao!" An Quốc công tức giận: "Ta sao lại để cho Minh Viễn cưới nó chứ!"
"Vậy cũng phải nhờ lão gia đi hỏi lão thái thái!" Ôn phu nhân khóc ròng: "Lời của lão thái thái, hôm nay tất cả các phu nhân đều nghe thấy! Từ gia... Không biết xấu hổ, không để ý đến thanh danh của nữ nhi, chẳng lẽ Minh Viễn lại không cần danh dự ư? Lời này vừa truyền ra, nhà nào còn dám gả cho nữ nhi cho nó nữa!"
Chiêu này của lão thái thái thật sự khiến Minh Viễn rơi vào vũng bùn, rửa cũng không sạch! Nếu Minh Viễn không thường ở nhà thì còn có thể giải thích rằng đây là ý muốn riêng của lão thái thái, không liên quan đến bọn nhỏ. Nhưng một năm này không được ra ngoài, mỗi ngày Minh Viễn cùng đi học với Từ Uyển, thường xuyên gặp nhau, khó có thể giấu được, chẳng lẽ lại không có người suy đoán là biểu huynh biểu muội bọn họ sớm nảy sinh tình cảm, thậm chí có người lớn miệng đoán —— có khi chúng nó đã sớm ở chung một chỗ—— truyền ra ngoài?
Thanh danh trong sạch của nữ tử quan trọng, nam tử cũng quan trọng vậy! Giống như lão gia, trước khi đính hôn đã gióng trống khua chiêng nạp lương thiếp, hôn sự liền không thuận, mãi đến khi bà vì tránh làm thiếp của Thái tử mới không thể không gả cho lão gia.
Nếu thật sự dây dưa không rõ với Từ Uyển, chỉ sợ hôn sự của Minh Viễn còn khó hơn vài lần so với lão gia năm đó!
An Quốc công cũng nghĩ đến những tai hoạ ngầm này. Ông ta nhấc áo choàng lên, lập tức đi tìm mẫu thân.
Từ lão phu nhân cũng uống chút rượu, đãi khách mệt mỏi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bà ta biết nhi tử sẽ không vui nhưng thấy nhi tử không đợi nha đầu bà tử thông báo đã đi thẳng đến nội thất, dáng vẻ tức giận như muốn hưng sư vấn tội, bà ta nhíu mày, trách hỏi trước: "Mới đầu năm, lúc này mới được mấy ngày vui vẻ, con đã tỏ thái độ không vui với ta rồi! Có phải con cố ý không muốn để ta có một cái Tết vui vẻ không?”
"Mẫu thân đừng nói đông nói tây, lại lấy đạo hiếu ép người!" An Quốc công vỗ vào cột giường: "Con chỉ nói một câu: Hôm nay tiễn Từ Uyển đi, sớm gả đi, từ nay không cho phép nó bước vào phủ An Quốc Công nữa!”
Tất cả mọi người hầu hạ trong phòng nhanh chóng tránh ra ngoài.
Từ lão phu nhân giận dữ!
"Hay cho một đứa con bất hiếu!" Bà ta chống gậy đứng dậy, "Ta ở nhà con bốn mươi bốn năm, chịu đựng bao cay đắng cả một đời, rốt cuộc mới được hai năm thanh tịnh. Minh Đạt gả ra ngoài, bên cạnh ta cô đơn, không ai nói chuyện, khó khăn lắm mới chọn được, tìm được đứa bé ngoan này ở cùng, vậy mà con lại không ưa nó, muốn đuổi nó đi! Rốt cuộc là con muốn đuổi nó hay là muốn đuổi ta đi, không bằng cứ nói thẳng ra!"
"Con đã nói mẫu thân đừng dùng những lời ngụy biện này để cưỡng từ đoạt lý nữa!"
An Quốc công sải bước tiến lên: "Vì sao mẫu thân lại đón Từ Uyển, trong lòng ai cũng đều biết rõ. Con cũng sẽ nói thẳng: cho dù cả đời Minh Viễn không cưới thê tử, con cũng quyết không cho phép nó cưới nữ tử Từ gia!"
"Ngươi —— "
Cả người Từ lão phu nhân loạn chiến.
Bà ta tức giận đến mức dùng gậy nện xuống đất: "Ta không hiểu, dù Từ gia có suy tàn như thế nào đi nữa thì cũng là nhà ngoại tổ của ngươi, cữu cữu ruột của ngươi! Ôn thị dám chê Từ gia là nó không có đức, còn ngươi là cháu ngoại, cháu trai ruột, sao ngươi cũng dám mở miệng xem thường Từ gia hả?"
Bà ta vừa khóc vừa nói: “Con đừng quên, trong người con vẫn đang chảy dòng máu Từ gia! Con chê Từ gia cũng là chê ta, là chê chính bản thân con!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
An Quốc Công chỉ còn biết dậm chân.
Từ lão phu nhân hất mạnh gậy, ngồi xuống khóc lớn.
An Quốc công đành phải dịu giọng, phân tích lợi hại với mẫu thân: "Đúng vậy, Từ gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, cũng là nhà ngoại tổ của con, là cữu cữu ruột. Mấy năm nay mẫu thân vẫn luôn giúp đỡ Từ gia, con có từng ngăn cản chưa? Nhưng mẫu thân cũng biết, tuy hai nhà là thân thích, nhưng thân phận đã sớm bất đồng. Nếu không có phần thân thích này, mẫu thân suy nghĩ một chút xem, người có bằng lòng để một cô nương như Từ Uyển tiến vào cửa Kỷ gia hay không?"
"Có gì mà không muốn!"
Từ lão phu nhân hất tay lên, cười lạnh nhìn nhi tử: "Gia gia con cưới cô nương Hầu Môn, không quá mấy năm, Nhạc gia liền suy tàn. Con cũng lấy tiểu thư nhà Quốc Công, hiện tại Ôn gia đã ra sao? Chẳng qua là chỉ khá hơn một chút so với Từ gia, còn có một chức hư danh lừa gạt người mà thôi! Ôn Tòng Dương kia, ta thấy nó chẳng ra gì, đời này cũng đừng nghĩ thật sự đạt tới Ngũ phẩm! Chỉ tiếc cho Minh Đạt, phụ mẫu các con cũng quá nhẫn tâm, nhất định muốn nó ở lại Ôn gia. Minh Viễn cưới Uyển Nhi thì có gì là khổ, cớ sao lại không thể?”
An Quốc công lại bị mẫu thân làm cho nghẹn lời, không biết phản bác ra sao.
Từ lão phu nhân liền tiếp tục nói: "Chỉ cần Kỷ gia chúng ta vẫn là phủ đệ Quốc Công, cưới dâu có môn đăng hộ đối hay không thì có gì quan trọng? Chẳng lẽ cưới được dâu nhà danh giá thì chức Quốc Công trên người Minh Viễn sẽ biến thành vương gia, hay nhà ta sẽ lại có thêm một Quốc Công?”