Trung Trạch cách Giang Ninh tổng cộng hơn một ngàn ba trăm dặm. Mỗi một hai tháng, Kỷ Minh Dao và Trâu thái y sẽ gửi thư một lần.
Lần thứ ba nàng nhận được thư của Trâu thái y là vào đêm Thất Tịch.
Chuyện của Thẩm gia lại bị viết thành kịch, quả thật nằm ngoài dự liệu của nàng. Tình cảnh hiện tại của Thẩm gia cũng tệ hơn so với nàng dự tính. Nhưng đây chỉ là quả báo mà Thẩm gia nên chịu.
Bị người ta nói vài lời sẽ không mất mạng, chỉ là đồ vốn không thuộc về bọn họ phải rời đi mà thôi. Bọn họ còn có nhà, có đất đai, thậm chí còn có hạ nhân phục thị, có áo lụa mặc, có thịt cá vào miệng, không phải còn tốt hơn nhiều so với chết sao?
Viết xong thư hồi âm, Kỷ Minh Dao co quắp ở trên giường phe phẩy cây quạt: "Muốn ăn dưa hấu quá."
Thiên tai mới qua hơn hai tháng, ở Trung Trạch việc dùng băng cứng để làm lạnh rất hiếm có, nếu từ Khai Phong vận chuyển khối băng đến, mặc dù Thôi gia tiêu được số tiền này nhưng lại quá phô trương xa xỉ. Nàng dứt khoát giảm bớt việc dùng băng, những ngày không quá nóng thì đều chỉ dùng quạt cùng với nước giếng để làm mát.
Thôi Giác cầm quạt, quạt nhẹ cho nàng: "Nàng mới ăn dưa gang, nếu lại ăn dưa hấu thì sẽ không tốt với dạ dày. Đợi hai canh giờ nữa, ban đêm lại ăn có được không?"
"Cũng được." Kỷ Minh Dao miễn cưỡng đồng ý.
Thôi Giác cười khẽ, cúi người ghé vào tai nàng: "Tẩu tử không cho phép Lệnh Gia ăn quá nhiều bánh, Lệnh Gia cũng có dáng vẻ như phu nhân lúc này vậy."
Kỷ Minh Dao trừng mắt nhìn.
"Nhưng tẩu tử dạy dỗ Lệnh Gia rất giỏi, biết cách làm cho đứa trẻ nghe lời." Nàng nghiêng người, đối diện với dung nhan của Thôi Giác, cũng cười: "Chàng định dỗ thiếp thế nào đây?"
Quạt xếp lắc chậm một chút.
Thôi Giác càng đến gần hơn.
"Minh Dao."
Thanh âm khàn khàn của hắn như từng sợi tơ quấn quanh khiến cho người Kỷ Minh Dao đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Môi hắn phủ lên môi nàng, trong lúc môi lưỡi quấn quít, hắn khẽ thốt ra một chữ,
"Ngoan."
——
Kỷ Minh Dao "Ngoan" nửa canh giờ, lại "không ngoan" một canh giờ nữa.
Tắm rửa xong, thay đổi một thân y phục mới, trời đã tối.
Gió đêm hơi lạnh, vào đêm Thất Tịch, sao trên trời sáng rực rỡ, Thôi Giác mời phu nhân đến trong đình cùng ngắm bầu trời đêm.
Hắn ngồi xổm, buộc lại túi thơm vào váy nàng để tránh muỗi cắn.
Kỷ Minh Dao cũng cầm lấy túi thơm của hắn. Thôi Giác đứng dậy, nàng định buộc cho hắn nhưng Thôi Giác lập tức ngăn cản động tác ngồi xổm của nàng, tự mình cúi đầu đeo ở bên hông.
Kỷ Minh Dao nhớ tới mùa hè năm ngoái, cũng vào tháng bảy, vài ngày trước đêm thất tịch. Hôm sinh nhật Lệnh Hoan, bọn họ tổ chức gia yến ở chính viện. Nàng uống thêm vài chén rượu, hơi say, kéo theo Thôi Giác đi rất chậm. Thôi Giác đã đưa túi thơm của mình cho nàng, nàng cũng muốn đưa túi thơm của nàng cho Thôi Giác.
Nàng hỏi Thôi Giác có muốn nàng đeo giúp hắn không? Thôi Giác nói không cần.
"Năm ngoái chàng không cần thiếp đeo túi thơm cho chàng, có lẽ là vì thiếp say, chàng sợ thiếp đứng không vững." Kỷ Minh Dao tò mò hỏi hắn: "Vì sao hôm nay cũng không cần?"
Nàng đã cúi xuống gần một nửa rồi!
Yết hầu Thôi Giác khẽ nhúc nhích.
"Phu nhân không nên cúi người... ngồi xuống trước mặt ta." Bên tai hắn đỏ như máu, thanh âm cực nhẹ, "Hơn nữa, còn có người ở đây."
Kỷ Minh Dao ngẩn ra.
Nàng đã hiểu.
Mặt Kỷ Minh Dao đỏ lên như hắn!
Nàng, nàng còn chưa từng làm điều đó với Thôi Giác nhưng Thôi Giác lại thường xuyên làm như vậy với nàng.
Chỉ mới vài khắc trước, nàng còn bị đối xử như vậy đến... rơi lệ.
"Thiếp, thiếp ——" Kỷ Minh Dao rũ ánh mắt xuống bên thắt lưng hắn, lại lập tức dời đi, "Thiếp —— "
"Phu nhân không cần, không cần làm như vậy." Thôi Giác nắm lấy tay nàng.
Hắn khẽ cúi xuống, che giấu sắc mặt thay đổi, nhẹ giọng hỏi: "Đi ra ngoài... không?"
"Đi, đi thôi!" Kỷ Minh Dao đưa mu bàn tay chạm vào mặt mình.
Quá nóng.
Đi ra ngoài... hóng mát một chút.
-
Cuối tháng tám, lúa nước bội thu.
Hai nơi đập nước Trung Trạch, Quảng Dương cũng đã hoàn thành.
Cuối tháng chín, Công bộ hữu thị lang phụng mệnh tới Trung Trạch, nghiệm thu công trình.
Đã cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, cưỡi ngựa lại càng lạnh, Kỷ Minh Dao liền không đi theo Thôi Giác qua lại hai nơi nữa. Nàng đã có thể chạy ở trên ngựa hai canh giờ không nghỉ ngơi!
Nửa tháng sau, Công bộ hữu thị lang hồi kinh phục mệnh.
Đầu tháng mười hai, ý chỉ trong kinh đến Trung Trạch: Ra lệnh cho Thôi Giác đầu năm sau trở về kinh thành.
"Một năm trôi qua thật nhanh." Kỷ Minh Dao cảm thán với Thôi Giác.
"Đây là lần đầu tiên thiếp ăn tết ở ngoài kinh thành!" Nàng cười, khẽ hôn hắn: "Chỉ hai chúng ta ăn tết, không cần vào cung chúc mừng, cũng không xã giao quá nhiều —— "
Yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Thật tốt!
Phu nhân vui vẻ, trong lòng Thôi Giác cũng vui mừng.
Đây sẽ là năm mới thứ hai hắn và phu nhân ở bên nhau.
-
Kinh thành, Thượng Dương cung.
Lưu hoàng hậu vội vàng chạy đến Điện Tử Thần. Ngoài điện là tuyết dày như lông ngỗng, gió bắc lạnh lẽo, bên trong điện vẫn ấm áp như xuân. Nhưng thần sắc Hoàng đế lại cứng rắn như hàn băng.
"Thiện Tư... Lại đi cầu tình cho Tề Quốc hầu." Ông nhìn về phía hoàng hậu: "Nói là, năm mới sắp tới, Tề Quốc hầu bị cấm túc cũng đã gần một một năm, chắc chắn đã biết sai. Cầu xin trẫm phá lệ cấm túc vào năm mới để hắn ta có thể đón năm mới."
Lòng Lưu Hoàng hậu bỗng thắt lại.
"Lục hoàng tử và Tề Quốc hầu là cữu cữu và cháu ruột, lại luôn thân thiết ——" Bà cẩn thận mở miệng, "Lục hoàng tử lại nhỏ tuổi, một năm không gặp cữu cữu đương nhiên nhớ nhung. Hôm nay thằng bé có thể đến mới mở miệng với bệ hạ đã là không dễ dàng."
"Nhỏ ruôi." Hoàng đế lặp lại hai chữ này.
"Nửa tháng nữa nó cũng đã tám tuổi." Ông hỏi: "Đứa nhỏ tám tuổi ở dân gian đã có thể phụ phụ mẫu gánh nước nấu cơm, chia sẻ gia sự, huống chi là ở hoàng tộc. Nó đã vào thượng thư phòng hai năm, sao còn có thể lấy lý do còn nhỏ để biện hộ!"
Cố gắng đè nén cơn tức giận, ông cười nói: "Ta mới vừa hỏi nó: Tề Quốc hầu bị cấm túc, phạt bổng lộc, là bởi vì không quản lý tốt, để đám nô tài hung ác ức hiếp dân chúng, chiếm đoạt ruộng đất, thậm chí gây án mạng! Trẫm đã xử nhẹ. Nếu còn sớm giải cấm, làm sao có thể giải thích với thiên hạ?"
"Nó nói, nó nói——" Hoàng đế gằn từng chữ một thì thầm: "Phụ hoàng chính là chủ của thiên hạ, vạn dân thiên hạ đều là con dân của phụ hoàng, nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng. Phụ hoàng vì dân chúng nghiêm trị quốc cữu đã là hành động của minh quân. Chỉ là giải cấm trước thời gian một tháng, nghĩ đến cũng không quan trọng."
Ông cười vỗ mạnh về phía long sàng dưới thân.
Lưu hoàng hậu hiểu được tâm tình của bệ hạ.
Nếu như con của bà nói ra những lời buồn cười ngu xuẩn này trong độ tuổi tương đương, khinh thường thần dân xã tắc, không cần bệ hạ tức giận, bà đã sớm giáo huấn cho bọn chúng một bài học! Nhưng Lục hoàng tử không phải con của bà, nó là nhi tử của tiên hoàng hậu.
Cho nên, Lưu hoàng hậu tiếp tục khuyên nhủ: "Có lẽ đây không phải ý của Lục hoàng tử, là có người xúi giục chăng?"
"Ai sẽ xúi giục nó!" Hoàng đế cười lạnh: "Trẫm đã sàng lọc người bên cạnh nó mấy lần, sớm đã không còn mật thám do Tề Quốc hầu xếp vào nữa rồi! Những lời này chỉ có thể là suy nghĩ thực sự của nó mà thôi!"
Lưu hoàng hậu không lên tiếng khuyên giải an ủi nữa, chỉ yên tĩnh làm bạn.
"Trẫm đã chấp thuận lời thỉnh cầu của nó!" Hoàng đế lạnh giọng nói: "Cứ cho bọn họ một cái tết tốt đẹp đi!"
Nắm chặt tay Hoàng hậu, ông kiên định quả quyết: "Sau Tết, đại triều năm sau, trẫm sẽ lập Tần Vương làm Thái tử!"
"Bệ hạ!" Lưu hoàng hậu dịu dàng đứng dậy. Bà khom người quỳ gối, không khiêm tốn chối từ thay trưởng tử, chỉ ngẩng đầu nói: "Chỉ mong nó sẽ không phụ lòng bệ hạ!"
"Nàng đứng lên đi." Hoàng đế đứng dậy đỡ nàng: "Mau đứng lên."
Sự tức giận cùng thất vọng trong ngực ông dần dần rút đi, thay vào đó là niềm vui và sự thoải mái thật sự từ đáy lòng.
"Cuối cùng cũng tới ngày này." Ông nói: "Trẫm, cuối cùng cũng không phụ lòng giang sơn xã tắc này."
Hoàng đế và hoàng hậu cùng nhau thân mật một lát.
"Có lẽ là thần thiếp lo lắng không đâu." Lưu hoàng hậu nhắc nhở: "Hậu quân cấm quân chỉ huy Sài Sinh Diệp sớm đã kết làm quan hệ thông gia với An Quốc công, còn có Mã Tuấn chỉ huy doanh trại kinh thành mới được điều về tháng chín, chính là cựu thần cũ năm đó được Tề Quốc công tin tưởng nhất, có tình cảm tlhân thiết với Tề Quốc hầu..."
"Trẫm đều biết." Hoàng đế thoải mái cười nói.
Lưu hoàng hậu không nhiều lời nữa. Trong lòng bà cũng buông lỏng phần nào.
Xem ra, bệ hạ là muốn nhân cơ hội thử trung, gian một lần.
Hay lắm.
Như vậy, không cần bà phí sức nữa.
-
Ngày thứ hai sau khi phủ Tề Quốc công, phủ An Quốc công và năm nhà khác giải trừ cấm túc, Ôn Tòng Dương trở lại kinh thành.
Phụ thân nhất định muốn hắn hồi kinh cùng mẫu thân và Kỷ Minh Đạt ăn tết, không cho phép hắn ở lâu. Hắn chỉ đành quay về, để hạ nhân lại cho phụ thân sai sử, ước định sang năm lại đi thăm.
Quân sĩ ở vùng đất phụ thân lưu đày dường như không có ý tốt. Ôn Tòng Dương lo lắng mấy ngàn dặm, về đến nhà, gặp mẫu thân và ái thiếp liền ngủ đủ một ngày trước.
Đợi hắn tỉnh lại liền biết được Kỷ Minh Đạt từ phủ An quốc công trở về, muốn gặp hắn.
Cũng nên gặp một lần.
Hắn mặc y phục, dàn xếp ổn thỏa cho Như Huệ, một mình đi vào hậu viện.
Kỷ Minh Đạt vẫn không thay đổi. Da dẻ mịn màng, trang điểm tỉ mỉ, đoan trang mỉm cười, tuy chỉ là thê tử của quan ngũ phẩm nhưng vẫn giống như đại nãi nãi của phủ quốc công.
Đứa nhỏ trong lòng nàng ta đã lớn lên không ít.
Hắn không nhìn Kỷ Minh Đạt, chỉ nhìn kỹ đứa nhỏ: Dáng vẻ giống phụ thân và cô mẫu, đặc biệt rất giống cô mẫu, hẳn là được nuôi dưỡng không tệ, đôi mắt đen láy, không sợ người lạ.
Đây chắc chắn là con của hắn.
Lại là đứa con mà mỗi tháng hắn phải uống thuốc, chịu đựng khuất nhục cùng sinh hoạt phu thê với Kỷ Minh Đạt mới có.
Hắn và Kỷ Minh Đạt có đứa con này, sự thật này lại khiến Ôn Tòng Dương cảm thấy ghê tởm.
"Phủ An Quốc đã được giải cấm túc, có thể ra vào bình thường rồi." Kỷ Minh Đạt nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào gương mặt sạm đen gầy gò của hắn: "Còn nửa tháng nữa là sang năm mới, thiếp muốn hỏi chàng, tiệc rượu năm mới trong nhà, chàng sẽ đi cùng ta chứ."
Gương mặt đen sạm này của hắn, màu da của hắn hiện tại, quá mức tương tự với cảnh tượng ngày ấy hiện ra trước mắt nàng ta. ( truyện trên app T Y T )
Vì sao Kỷ Minh Dao lại né tránh sự thân cận của hắn?
Còn nàng ta, vì sao ở ngày đại hôn lại chỉ đứng đối diện với Thôi Giác ở dưới hành lang!
Trong mơ, nàng ta không thể thấy rõ.
Nàng ta chỉ có thể nghi hoặc đến tận bây giờ.
Đương nhiên Ôn Tòng Dương biết nàng ta đang nhìn chăm chú. Hắn phiền chán ánh mắt dò xét tận xương như vậy, liền nhanh chóng nói: "Dĩ nhiên là phải đi vấn an cô mẫu."
"Nếu nàng không còn lời nào khác, ta đi đây." Hắn không nhìn đứa trẻ nữa: "Bên ngoài còn có việc."
"Chàng!" Kỷ Minh Đạt hít sâu: "Đại gia đi thong thả."
Ôn Tòng Dương không hề lưu luyến xoay người.
Rèm cửa khép lại.
Lưng Kỷ Minh Đạt cứng đờ, nhìn về phía cánh cửa một lúc lâu, bỗng cúi người xuống.
Nàng ta dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ.
Vương ma ma đứng ở một bên, không biết còn có thể khuyên như thế nào. Bà đành phải cho người khác đi trước, xem nãi nãi ôm con rơi lệ.
"Ma ma..." Một lúc lâu sau, môi Kỷ Minh Đạt khẽ nhúc nhích: "Ta nghĩ, ta muốn..."
Nàng muốn về nhà.
Nàng muốn ở cùng với nương.
Nàng nhớ nương ôm nàng ta như hôm qua, dỗ đứa nhỏ, cười cười nói nói.
Nàng chịu đủ cái viện nhỏ an tĩnh sân và cảnh một thân một mình, ngày ngày đêm đêm không có đích đến này rồi.
Nàng nghĩ, nàng nghĩ ——
Nước mắt mặn chát nhỏ bên môi đứa nhỏ. Đứa nhỏ vươn đầu lưỡi liếm liếm, mặn đắng đến lớn tiếng khóc lên.
Kỷ Minh Đạt và đứa trẻ cùng khóc lớn.
Thì ra, thì ra, nàng ta lại chờ mong có người làm bạn đến thế!
Thì ra, Thất Tịch... năm ngoái, nàng ta cũng không phải là không muốn nhìn những người có tình kia, nàng là, nàng ta là hâm mộ!
Nàng ta thật hâm mộ!
Nhưng nàng ta cần gì phải như thế!
Nàng ta vốn không có tình yêu, chuyên tâm dạy dỗ Ôn Tòng Dương thành tài, nhìn hắn lập công phong tướng, có thể phu quý thê vinh, mới không phụ xuất thân tôn quý, thiên tư xuất chúng một kiếp này —— Nàng ta không cần hâm mộ!
===
===
Tên truyện: KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG GẶP GỠ
Tác giả: Hương Thảo Dụ Viên
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hoan hỉ oan gia , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp, Hài hước, Sảng văn, Ngọt sủng
Trước khi nghĩa phụ tắt thở, lôi kéo tay Ứng Tiểu Mãn, “Ôm, ôm, ôm ——”
Ứng Tiểu Mãn rưng rưng ôm ôm nghĩa phụ.
Nghĩa phụ trừng mắt nín thở, ôm hận rặn ra hai chữ cuối cùng: “—— báo thù!”
Ứng Tiểu Mãn thu dọn tay nải đi vào kinh thành, hoàn thành di nguyện của nghĩa phụ, báo thù cho… nhà chủ nhân của ông ấy.
Nàng muốn giết cẩu quan trong kinh thành, Yến Dung Thời.
Kinh thành rất lớn, người đẹp rất nhiều. Trong ngày mưa tầm thường nào đó, nàng cứu được một nam nhân đang hấp hối, vô cùng đẹp mắt.
Mỹ nam suy yếu mở mắt ra, chăm chú nhìn nàng thật lâu. Hắn hoảng hốt mà nói: “Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên……”
Ứng Tiểu Mãn: “Nghe không hiểu, nói tiếng người đi.”
Nam nhân: “…”
Nam nhân sửa miệng nói tiếng người, “Ân cứu mạng, dũng tuyền tương báo. Vô luận cô nương muốn cái gì, ta đều có thể làm cho cô nương.”
Ứng Tiểu Mãn: “Ta muốn giết cẩu quan trong kinh thành, Yến Dung Thời.”
Nam nhân: “...”
Có được lời hứa của nam nhân, Ứng Tiểu Mãn rất vừa lòng. “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi tên gọi ngươi là gì?”
Nam nhân nói: “Yến Thất.”
Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc, “Ngươi cũng họ Yến à? Cẩu quan Yến Dung Thời kia có quan hệ gì với ngươi?”
Yến Thất mặt không đổi sắc, “Cẩu quan Yến Dung Thời ở cùng dưới mái hiên với ta. Tuy chúng ta là họ hàng xa đồng tông nhưng lại có huyết hải thâm thù. Cô nương gi·ết rất hay!”
Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc cảm thán, “Đại gia tộc trong kinh thành phức tạp thật đấy.”
……
Thật lâu sau, Ứng Tiểu Mãn mới vô tình biết được.
Gia chủ chưởng gia trẻ tuổi của Yến thị, thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Dung Thời…… đứng hàng thứ bảy.
Lưu ý:
1. Bối cảnh giả tưởng phỏng theo thời Tống
2. Hoan hỉ oan gia, nam chính yêu thầm
3. Quý công tử phúc hắc X Đại mỹ nhân thẳng thắn.
Tag: Cung đình hầu tước/ hoan hỉ oan gia/ duyên trời tác hợp/ ngọt văn/ sảng văn/ nhẹ nhàng
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Ứng Tiểu Mãn ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: Không phải oan gia không gặp gỡ
Lập ý: Rạng rỡ sinh quang