Trong vòng hai ngày, An quốc công phủ và Thôi gia âm thầm trao đổi hôn thiếp.

Dưới sự kiên trì của Ôn phu nhân, An Quốc công phủ cũng trả lại sính lễ vốn được Thôi gia đưa tới để cưới Kỷ Minh Đạt. Thôi gia lại đặt mua một phần sính lễ khác đưa tới, cuối cùng mới tính là kết thúc chuyện An Quốc công phủ đổi nữ nhi thành hôn, không có chỗ nào phát sinh biến cố.

Từ trên xuống dưới An Quốc công phủ lúc này mới có người biết được, từ lần trước tiểu Thôi đại nhân và Ôn đại thiếu gia đến đây, chỉ trong năm sáu ngày này, Đại cô nương không gả cho tiểu Thôi đại nhân nữa mà đổi thành Nhị cô nương gả!

Lão thái thái còn chưa khỏi bệnh, mỗi ngày ngoại trừ lão gia và Đại cô nương ra thì không gặp người khác, hôm nay cũng không ra khỏi cửa. Đại cô nương không ra khỏi An Khánh Đường, lão gia và thái thái hình như cũng không có ý ăn mừng một lần nữa. Nhị cô nương gả được cho một vị rể hiền như vậy, trong viện vẫn giống như bình thường, chỉ là nụ cười trên mặt mọi người quả thực không giấu được... Trong phủ bình tĩnh đến mức có chút bất bình thường.

Kỷ Minh Đức bỏ ra mấy chục lượng bạc để có được kết quả như vậy, người của Thôi gia vừa đi, nàng ta liền từ chính viện quay về phòng, trước tiên trùm chăn khóc một trận.

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy —— thái thái có cái gì tốt, người đầu tiên nghĩ tới chính là đại tỷ tỷ, sau đó chính là nhị tỷ tỷ! Cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến nàng ta!

Nàng ta cũng là cô nương phủ An Quốc công, nàng ta không xứng sao?!

Nàng ta khóc một lúc lâu, trong phòng không ai dám khuyên, ngay cả vú nuôi cũng không dám lên tiếng.

Khóc đến mệt mỏi, nàng ta ngồi dậy, một lúc sau mới phân phó: "Rửa mặt, thay quần áo cho ta, ta muốn đi chúc mừng Nhị tỷ tỷ."

Dùng phấn phủ lên vết sưng đỏ trước mắt, Kỷ Minh Đức tập trung tinh thần, trước tiên không đi tới viện Hi Hòa mà là vòng qua phía sau viện Dục Trữ tìm Kỷ Minh Nghi.

Hôm nay được nghỉ, Kỷ Minh Nghi không cần phải đi học, đi từ trong phòng thái thái ra, nàng liền dẫn theo ấu đệ Kỷ Minh Phong vào trong phòng, giám sát hắn đọc thơ.

Kỷ Minh Đức vừa đi vào sân nhỏ liền thấy hai tỷ đệ bọn họ ngồi ở dưới hành lang, Kỷ Minh Phong ngập ngừng đọc: "Hoàng, Hoàng Hà xa mây trắng, mây trắng giữa..."

Nàng ta cũng không cần cho người thông truyền, cất giọng cười nói: "Tứ muội muội!"

Kỷ Minh Nghi và Kỷ Minh Phong đứng lên, ân cần thăm hỏi một tiếng: "Tam tỷ tỷ đến rồi."

Hôm nay là việc mừng của Nhị tỷ tỷ, nàng ấy vốn nên lén lút chúc mừng một chút, chỉ sợ Tam tỷ tỷ lại ở chỗ Nhị tỷ hỏi lung tung này kia, truy vấn ngọn nguồn, chẳng những Nhị tỷ tỷ phản cảm, nàng ấy cũng không thích nghe cho nên không đi. Nhưng Tam tỷ tỷ vẫn đến tìm nàng.

Nàng ấy nhỏ giọng nói thầm một câu với nhũ mẫu: "Ta biết là tránh không thoát được mà."

Kỷ Minh Đức đi tới mở miệng, nói muốn cùng đi tới chúc mừng Kỷ Minh Dao. Kỷ Minh Nghi biết khó thoát, dứt khoát không nói nhảm nhiều, đành đồng ý trước.

Nàng ấy cười nói: "Muội đã đoán trúng rồi, cho dù muội không đi, Tam tỷ tỷ cũng sẽ tới tìm muội."

Đã mời được người đi cùng, Kỷ Minh Đức cũng không so đo một câu đâm chọc này của nàng ấy, cười nói: "Chúng ta đi nhanh đi, chậm thêm chút nữa ta chỉ sợ Nhị tỷ tỷ sắp ngủ."

Mặc dù còn chưa ăn cơm trưa nhưng Nhị tỷ tỷ muốn đi ngủ đã bao giờ quan tâm là giờ nào, buổi sáng hay buổi chiều đâu?

Kỷ Minh Nghi dặn dò nhũ mẫu đưa đệ đệ về phòng di nương. Nàng ấy đi ra ngoài với Kỷ Minh Đức, vừa cười vừa hỏi: "Sao Tam tỷ tỷ không đi mời Đại tỷ tỷ?"

Kỷ Minh Đức trừng to mắt nhìn nàng ấy: "Cái này nói ta phải mời thế nào đây!"

Kỷ Minh Nghi liền rầu rĩ nói: "Đúng vậy, tuy nói là vui mừng cho Nhị tỷ tỷ có được rể quý, nhưng lại là người từng định thân cùng Đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ chỉ ở trong viện của lão thái thái, vừa rồi cũng không lộ diện, cũng không biết bây giờ trong lòng thế nào, chúng ta qua đó chúc mừng Nhị tỷ tỷ, có phải là —— "

Nàng ấy vừa nói, bước chân cũng chậm lại.

Kỷ Minh Đức cũng ngơ ngác.

Kỷ Minh Nghi chậm rãi bước, chỉ chờ Kỷ Minh Đức ra quyết định. Vừa đúng lúc đi qua viện Tĩnh Thư của Kỷ Minh Đức. Nàng ta dừng chân, làm bộ như vừa mới nhớ tới, cười nói: "Nói là đi chúc mừng chuyện vui của Nhị tỷ tỷ, vậy mà ta lại quên mang lễ vật."

Kỷ Minh Nghi vội vàng nói: "Tam tỷ tỷ vừa nhắc muội mới nhớ, muội cũng không mang."

Kỷ Minh Đức vội cười nói: "Chúng ta vẫn nên chuẩn bị quà mừng trước, đổi sang thời gian khác rồi đi sau?"

Kỷ Minh Nghi gật đầu nói: "Cũng chỉ đành như thế."

Hai người liền cáo biệt ngay trước Tĩnh Thư Viện.

Trên đường trở về phòng, Kỷ Minh Nghi bảo một nha đầu lặng lẽ đến viện Hi Hòa nói với Nhị tỷ tỷ: "Tam tỷ tỷ đã được ta khuyên trở về rồi, Nhị tỷ tỷ xin cứ an tâm nghỉ ngơi đi."

Nha đầu vội vàng đi vòng một đoạn đường xa, thuật lại những lời vừa phân phó.

Kỷ Minh Dao cười nói: "Tứ muội muội vẫn thông minh như vậy!"

Nàng chẳng muốn nói thêm lời dư thừa gì cùng Kỷ Minh Đức, lại sợ Tứ muội muội lo lắng, trước hết bảo nha đầu kia tiện thể nhắn lại: "Là Đại tỷ tỷ không hợp để gả đi, lão gia và thái thái sắp xếp ta gả thay, không có duyên cớ gì khác."

Trong phòng vừa đúng lúc có điểm tâm trái cây do Thôi gia đưa tới, nàng bảo mang tất cả các loại lên, tổng cộng đựng vào sáu đĩa, chia làm hai hộp, để Xuân Giản dẫn người đưa đến viện Dục Trữ: "Đầu bếp nhà hắn không giống với nhà chúng ta cho lắm, muội muội ăn chơi đi."

Mỗi loại điểm tâm đều nhạt hơn của Kỷ gia, nàng ăn thử thì có vẻ ít đường hơn, trong nhân cũng giảm bơ, vị mặn trong nhân bánh cũng ít hơn so với Kỷ gia nhưng mùi vị cũng không kém.

Xem ra tay nghề của đầu bếp nhà hắn cũng không tệ lắm.

—— lần trước Thôi gia đưa điểm tâm tới cho Kỷ Minh Đạt, một miếng nàng cũng chưa được ăn. Lúc này xem như ăn sảng khoái.

Tuy nói việc thiên vị giữa hai muội muội cũng không phải là "cách làm việc của người có tiếng", cũng không phải Kỷ Minh Dao tiếc miếng ăn này, nhưng nếu Kỷ Minh Đức có được chút điểm tâm này, nhất định sẽ chạy tới truy hỏi tới cùng, còn có thể lại tự hối hận gì đó, đáng ghét thật sự. 

Suy nghĩ cho tâm tình của mình, Kỷ Minh Dao vui vẻ quyết định không thèm đưa cho nàng ta.

Nhận được hộp điểm tâm, Kỷ Minh Nghi vội vàng nhờ Xuân Giản gửi lời cảm ơn Nhị tỷ tỷ.

Nàng gọi nha đầu tới tiễn Xuân Giản, mở hai chiếc hộp ra nhìn, thấy các món điểm tâm bên trong kiểu dáng đều giống nhau liền không khỏi bật cười, gọi người đưa một hộp đến chỗ di nương.

...

Buổi chiều sau lễ định thân vẫn nhàn nhã như bình thường. Khi đến viện của đích mẫu dùng cơm tối, Kỷ Minh Dao gặp được Kỷ Minh Đạt rất ít xuất hiện ở chính viện.

Nàng ta mặc một bộ váy hồng sơn trà thêu đầy hoa văn, phía dưới phỉ thúy trăm màu, búi tóc kiểu “song hoàn vọng tiên” kế, cài trâm vàng ròng, nhìn qua có vẻ gầy đi so với mấy ngày trước nhưng dáng vẻ đoan trang nhã nhặn vẫn như xưa, cử chỉ trang trọng, hai tay giao nhau đặt trước người ngồi bên cạnh thái thái, mỉm cười nhìn qua, tư thái thần sắc không chút kẽ hở, vẫn là vị trưởng nữ phủ An Quốc Công danh chấn kinh thành kia.

Đương nhiên, đêm nay thỉnh an, Kỷ Minh Dao lại là người đến muộn nhất. Người cả phòng đều âm thầm quan sát hai người bọn họ. Đặc biệt là An Quốc công và Kỷ Minh Đức gần như không hề che giấu ánh nhìn. ( truyện trên app tyt )

Kỷ Minh Dao cũng mỉm cười nhìn sang.

Nàng hạ thấp người hành lễ, giọng nói vẫn như trước, tôn trọng mà bình tĩnh: "Lão gia, thái thái, Đại tỷ tỷ."

Kỷ Minh Đạt đứng lên, đi đến trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay ấm áp của nàng, cười nói: "Còn chưa chúc mừng chuyện vui của Nhị muội muội."

Kỷ Minh Dao cũng nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của nàng ta, cười nói: "Đại tỷ tỷ hầu hạ lão thái thái đương nhiên quan trọng hơn."

Bầu không khí nghiêm trọng mà khẩn trương trong phòng tựa hồ tan đi một chút.

Ôn phu nhân gọi cả hai người các nàng đến bên cạnh, mỗi tay nắm lấy tay một người, cười nói: "Đủ người rồi, cũng nói với các con một tiếng: mệnh cách Minh Đạt và Thôi Giác tương khắc, không thể thành hôn, cho nên mới sửa lại thành Minh Dao. Từ hôm nay trở đi, Minh Đạt liền chuyển đến sương phòng phía Đông của ta, cùng Minh Dao quản gia trong mấy tháng, các con muốn đi tìm Đại tỷ tỷ cũng đừng tìm nhầm chỗ."

Tất cả thiếu gia tiểu thư đều đứng dậy, đồng thanh nói: "Vâng."

An Quốc công mới nói: "Lão thái thái vẫn còn bệnh, trong nhà cũng không còn việc gì để làm nữa, mặc dù không cần các con hầu bệnh, nhưng các con lén lút vui chơi cũng đừng quá mức."

Lời này là nói với Kỷ Minh Dao.

Nàng cười đáp: "Vâng, nữ nhi tự biết nặng nhẹ."

Vừa vặn nàng không thích xã giao nhất! Có câu nói này của An Quốc Công, nàng có thể không tiếp bất kì ai, trực tiếp không thèm vui chơi, thật sự là quá tiện cho nàng, ha ha.

Sau bữa cơm tối, tất cả những thiếu gia tiểu thư đều trở về phòng của mình, chỉ còn lại một mình Kỷ Minh Đạt.

Rõ ràng là ở trong phòng của thân mẫu, Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy có chút lạ lẫm... Nàng ta vẫn không quen.

Từ khi có ký ức, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh tổ mẫu.

Nói thêm mấy câu với An Quốc công, Ôn phu nhân kéo Kỷ Minh Đạt về sương phòng phía đông. Càng đến gần phòng mới của mình, Kỷ Minh Đạt càng bối rối —— lần gần nhất nàng ta nói chuyện riêng với nương đã là bốn ngày trước, là lần nàng tranh chấp với nương trong chính viện An Khánh Đường... Nàng ta còn chưa nhận lỗi với nương. Ba ngày trước, tổ mẫu cãi nhau một trận lớn với phụ thân, nương hỏi ý nàng ta, để Nhị muội muội gả thay có được hay không... giúp nàng ta thu dọn cục diện rối rắm này, sau đó nàng ta nghe nói, nương quỳ xuống ở trong phòng tổ mẫu... nói muốn cắt cổ chết cho sạch sẽ ——

Vậy, chẳng lẽ, là nàng ta ép nương phải như vậy sao?

Nhưng nàng ta chỉ là không muốn gả cho người không thuộc về mình, muốn một người trượng phu có thể khiến mặt mũi nàng ta không bị bôi nhọ ——

Dẫn nữ nhi vào phòng, Ôn phu nhân cũng không biết nên nói chuyện mấy ngày trước đây như thế nào.

Không biết từ khi nào nữ nhi đã được lão thái thái nuôi dưỡng nên tính tình ương bướng như vậy, bà nhất định phải để con bé chuyển về ở bên cạnh mình, chính là muốn tranh thủ mấy tháng trước khi con bé xuất giá sửa đổi lại tính tình của con bé. Xem thái độ ngày hôm nay có vẻ con bé không có khúc mắc với Minh Dao, vậy thì coi như vẫn còn hiểu đạo lý, chỉ là sợ rằng nói một câu không đúng mực, con bé lại đi vào ngõ cụt. Chung quy lại là người mẫu thân là bà đã không chăm sóc tốt cho hài tử...

Nương nói không sai, tuổi trẻ có mấy ai không phạm phải sai lầm?

Bà cũng từng phạm sai lầm.

Mang nữ nhi xem qua những đồ vật bày biện trong phòng, Ôn phu nhân quyết định trước tiên không đề cập tới chuyện lúc trước. Bà bảo mọi người lui ra, chỉ nói đến chuyện sau này nữ nhi phải đối mặt: "Con cũng đã biết trong lòng Tòng Dương có Minh Dao. Buổi tối hôm đó ta về nhà ngoại tổ mẫu của con, Tòng Dương bị cữu cữu của con đánh gãy ba cái xương sườn, còn có nha đầu của nó, Lý Như Huệ, chịu thay nó một gậy, gãy mất cánh tay phải."

Có phần ân nghĩa trung thành cứu chủ này, Lý Như Huệ lại ở bên Tòng Dương bầu bạn ngày đêm suốt mười năm nay, chỉ cần Tòng Dương có một tia tình ý nam nữ với nàng ta ——

Nhưng Kỷ Minh Đạt cũng không thèm để ý đến một nha đầu.

Nàng ta không mơ thấy nha đầu bên cạnh Ôn Tòng Dương có kết cục thế nào sau khi thành hôn nhưng cho dù không đuổi ra ngoài thì đã sao? Một nô tỳ mà thôi.

Chẳng lẽ nàng ta còn trông cậy vào việc có thể cùng Ôn Tòng Dương phu thê tình thâm, ngọt ngào ân ái sao?

Kỷ Minh Đạt chỉ để ý: "Nhà cữu cữu... Nói như thế nào ạ?"

Ôn phu nhân không nhìn ra nữ nhi có hiểu ý của bà hay không, liền nói đúng sự thật: "Tòng Dương còn muốn gặp lại Nhị muội muội của con một lần."

"Vậy thì để bọn họ nhanh gặp nhau đi." Kỷ Minh Đạt cúi đầu: "Nhị muội muội đã đính hôn rồi."

...

Màn đêm buông xuống, Kỷ Minh Đạt lại mơ thấy "tương lai".

Tất cả còn lại đều mơ hồ không rõ, nàng ta chỉ “thấy” rõ ràng Ôn Tòng Dương chạy vòng quanh bên cạnh Nhị muội muội cười lấy lòng, giống như cầu xin tha thứ nói: "Ta đã nghĩ qua rồi, vẫn là muội muội nói đúng, để Như Huệ ra ngoài làm chính thê của người ta... tốt hơn làm thiếp cho ta."

Trong mắt Nhị muội muội tựa hồ không thấy ý cười nhưng khóe miệng nàng nhếch lên.

Nàng dịu dàng hỏi: "Thật sao?"

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà nhàn nhạt: "Biểu ca đã nghĩ kỹ chưa?"

===

TN Team: Mọi người nhớ còm men nhiều nhiều ủng hộ tụi mình nhó (´▽`ʃ♡ƪ)

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play