Ôn gia.
Nắng sớm vừa sáng, quản gia phủ An quốc công đã vội vàng chạy đến, cười rạng rỡ báo tin vui!
Đại nãi nãi đã sinh hạ cháu đích tôn cho Ôn gia rồi!
Nhưng, Hà phu nhân dù có cháu trai ruột, cùng với Ôn Tòng Dương có con trai ruột, trên mặt lại không thấy bao nhiêu vui mừng.
"Sinh rồi." Hà phu nhân mệt mỏi nói: "Đã là mẫu tử bình an, ngươi trở về nói cho phu nhân các ngươi biết: Lão thái thái không còn được bao lâu. Đại phu nói sẽ đi trong vài ngày tới, bảo phu nhân các ngươi tự nghĩ cách ra ngoài để tiễn đưa đi."
Dù gì cũng là mẫu tử mấy chục năm.
Tuy lão thái thái suốt ngày mắng trời mắng đất, mắng Kỷ Thục nhân, mắng Thôi gia, mắng Thẩm gia rồi lại mắng Trương gia, mắng xong lại ăn cơm, không chỗ nào không mắng, xáo động trong nhà đến gà chó cũng không yên, nhưng người cũng sắp chết, đừng so đo quá nhiều, để cho bà gặp nữ nhi ruột một lần cũng tốt.
Quản gia vội vã trở về truyền lời như gặp ma.
Đột nhiên nghe tin dữ, buồn vui lẫn lộn, Ôn phu nhân suýt nữa ngất xỉu.
Chờ hoàn hồn, bà lập tức giấu diếm tin tức với nữ nhi, liền tới cửa lớn cầu xin cấm quân.
Cấm quân không chịu cho đi, bà liền trở về phòng viết tấu chương trần tình, cầu bệ hạ với hoàng hậu nương nương khai ân, cho phép bà ra ngoài, gặp mẫu thân lần cuối. Bằng không, dù bà chết cũng khó có thể an tâm!
Tấu chương đưa tới trước án Lưu hoàng hậu, xem xong, bà thở dài, lại cười một tiếng.
"Thiên tính của mẫu tử, sinh ly tử biệt, không nên ngăn cản." Bà lệnh cho nữ quan: "Bốn người đi tiễn phu nhân An Quốc Công đến Ôn gia, giám sát cẩn thận, đợi Trương thị qua đời lại đưa bà về phủ An quốc. Nhưng để cho bà nhớ kỹ: Trên hiếu nghĩa còn có trung quân. Hôm nay cho bà đưa biệt sinh mẫu là nhờ ân điển rộng lớn của bệ hạ đối với dân, cho dù có không cho, lòng bà dám có oán trách thì cũng là bất trung với bệ hạ!"
Người bất trung, chết chưa hết tội!
Nữ quan nghe lệnh mà đi.
Sắc mặt Ôn phu nhân trắng bệch lên xe.
Nữ quan truyền chỉ cũng không giấu giếm, rất nhanh An Quốc công đã biết được lời của Lưu hoàng hậu.
"Trong lòng có oán, chính là bất trung với bệ hạ."
Người bất trung, nên bị tội gì?
Cười lạnh vài tiếng, An Quốc công rót đầy chén rượu, kính trời mà uống.
Trên "Trung quân", còn có lệnh của trời đất!!
-
Trời đất cuối cùng cũng giáng ân.
Ba ngày mưa to đã ngừng, trời Trung Trạch trong xanh sau cơn mưa. Trong huyện nha vẫn như cũ, ai nấy đều bận rộn:
Đê đập chưa sụp nhưng nước đọng trong thành và các thôn trấn đều không ít, tài sản của dân chúng bị hao tổn, cũng có người bị thương trong mưa, thậm chí là qua đời, cũng cần phải phòng ngừa ôn dịch sau thiên tai.
Nha môn thiếu thốn nhân lực, Kỷ Minh Dao bảo thanh niên trai tráng trong nhà đều đi nghe điều động, lại mở nhà kho nhà mình, sai người rầm rộ quyên góp dược liệu cho Khương Nhụ Nhân, dẫn dắt các thân sĩ và gia đình giàu có trong huyện cùng quyên tặng tất cả vật phẩm thiết yếu.
Thôi Giác còn chưa về.
Trung Trạch cách Quảng Dương tổng cộng một trăm mười dặm. Trung Trạch đã hửng nắng được một canh giờ. Mây đen chuyển hướng về phía đông, mà Quảng Dương nằm ở phía tây Trung Trạch, chắc chắn mưa cũng đã tạnh.
Một trăm mười dặm, ngựa chạy nhanh thì hai canh giờ là có thể tới nơi. Nhưng sau cơn mưa đường đi khó đi, thời gian đi đường ít nhất sẽ tăng gấp bội.
Cũng có lẽ Quảng Dương vẫn còn công sự chưa xong, Thôi Giác không thể lập tức chạy về.
Kỷ Minh Dao ở nhà ngồi không yên, dứt khoát cũng đến huyện nha giúp Khương Nhụ Nhân tính toán sổ sách.
Nàng tính toán hai ngày.
Mãi đến khi Thôi Giác xuống ngựa trước huyện nha, nha dịch chạy nhanh như bay vào báo tin, Kỷ Minh Dao mới bỏ bút xuống, lao ra ngoài đại sảnh.
Thôi Giác gầy đi rất nhiều.
Kỳ thật từ lần mưa dầm trước, hắn đã gầy gò, chỉ là kém xa lần này, ngay cả xương lông mày cũng nhô ra, cả người chỉ thấy vẻ sắc bén, không còn nét ôn hòa trầm tĩnh nữa.
Hắn bình an.
Nhào vào trong ngực hắn, Kỷ Minh Dao hờn dỗi nói: "Đã bình an rồi, chẳng lẽ không thể phái người trở về báo tin trước hay sao!"
Nhất định phải bắt nàng chờ đợi!
Nhưng thiên tai vô tình, có lẽ Quảng Dương cũng thiếu người.
Được rồi, không so đo với hắn nữa.
Kỷ Minh Dao quay đầu nhìn Khương Nhụ Nhân.
Khương Nhụ Nhân đã sớm mỉm cười, vội nói: "Thục nhân vất vả mấy ngày, xin mời về nhà nghỉ ngơi!"
Kỷ Minh Dao không nói lời từ biệt, kéo tay Thôi Giác rời đi.
Thôi Giác đi từng bước một theo nàng.
Hắn ôm nàng lên ngựa, một đường về nhà.
Trước hết Kỷ Minh Dao để hắn ăn cơm. Sau khi ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, nàng nhất định phải đích thân tắm rửa cho hắn.
Có tổn thương gì cũng đừng hòng giấu diếm được nàng!
Thôi Giác không từ chối, để nàng cẩn thận kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới.
Hắn cũng không định che giấu phản ứng của mình.
Kỷ Minh Dao kiểm tra đến mức mặt càng lúc càng nóng, dứt khoát xoay người định rời đi: "Chàng tự tắm rồi mặc đồ vào đi."
Thôi Giác lại ôm lấy nàng từ phía sau lưng.
Cánh tay hắn mang theo nước, làm ướt áo ngực mỏng manh của Kỷ Minh Dao. Từ trong thùng tắm đứng dậy, hắn bước vài bước ôm phu nhân về bên giường, cúi người hôn môi.
Ngoài cửa sổ, sắc trời sáng rõ.
Váy quấn ngực Kỷ Minh Dao lần lượt bị gỡ xuống, ở trong màn giường khép hờ một lần nữa chìm vào cơn mưa gió cuồng nhiệt.
Nàng thở dốc giữa cơn mưa mà Thôi Giác mang đến.
——
Mưa tan, đã sắp vào đêm.
Cảm giác kịch liệt còn run rẩy trên đầu ngón tay. Kỷ Minh Dao không có sức lực xoay người, thậm chí sắp sửa không thể suy nghĩ.
Nhưng tia sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu vào song cửa sổ, nàng vẫn cố gắng yếu ớt hỏi: "Vào ban ngày, chàng lại gần gũi với ta như vậy."
Gần gũi ròng rã... ròng rã ba canh giờ.
Vì sao?
"Hay là... chàng bị thương sao?" Nàng cúi đầu hỏi.
"Thân thể ta như thế nào, vừa rồi không phải phu nhân đã biết rõ rồi sao?"
Thôi Giác cười, lại nhẹ hôn mặt nàng.
"Vậy vì sao chàng——" Kỷ Minh Dao dùng hết toàn lực nghiêng người, đối mặt với hắn: "Đột nhiên nghĩ thông rồi?"
Thôi Giác hoàn toàn ôm chặt nàng, cho nàng sức mạnh để tựa vào.
"Trên đường đến Quảng Dương, núi đổ đá đổ, những tảng đá lớn rơi cách ngựa ta không đến một thước.” Hắn tiếp tục hôn nàng: "Lúc đó ta chợt nhận ra mình rất buồn cười."
"Lễ nghi phiền phức, khuôn phép thế tục, thật ra không quan trọng." Hắn nói nhẹ nhàng chậm rãi mà kiên quyết: "Thứ ta muốn có ở kiếp này, một là trị thế báo quốc, hai là, cùng dắt tay nàng sống hết quãng đời còn lại."
Hắn nói: "Chỉ có nàng quan trọng."
Hắn nói: "Chỉ cần, nàng có thể ở cùng ta."
Hắn chưa bao giờ chủ động tỏ tình như vậy.
Kỷ Minh Dao không thốt nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía hắn.
"Lần này, là ta đã làm cho phu nhân lo lắng rồi." Thôi Giác nói, "Sau này, có lẽ còn có rất nhiều chuyện ta sẽ làm cho phu nhân lo lắng sợ hãi, nhưng có một việc hiện tại ta muốn hứa hẹn."
"Là gì?"
"Phu nhân... Minh Dao," Hắn chống người lên, rũ mắt nhìn nàng, “Cả đời này chúng ta sẽ không sinh con nhé.”
Hắn vẫn luôn hiểu sự sợ hãi của phu nhân, là trước giờ hắn chưa thấy rõ lòng mình.
Hiện tại hối cải cũng không muộn.
Kỷ Minh Dao kinh ngạc rơi lệ.
"Chỉ có thiếp và chàng sao?"
"Thật sự không muốn có con sao?"
"Cả đời... cũng không muốn sao?"
"Ừm, chỉ cần phu nhân. Chỉ cần nàng. Chỉ cần Minh Dao."
"Cả đời có nàng là đủ."
"Được."
Minh Dao nói.
"Được."
----
Ngày đầu tiên của tháng năm.
Sáng sớm, Trương lão thái thái đã trút xuống hơi thở cuối cùng.
Ôn phu nhân đã ở bên cạnh mẫu thân suốt năm ngày. Nhìn mẫu thân mình ngày nào cũng mê man, chỉ có vài khắc giờ là tỉnh táo, cũng không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc, chỉ mắng từng tiếng từng tiếng hết lần này đến lần khác, bà vốn tưởng rằng nước mắt của mình đã cạn nhưng đến khi mẫu thân thật sự ra đi, bà vẫn mất một lúc mới hoàn hồn. Sờ lên trên mặt mình, lại thấy nước mắt giàn giụa.
Nương đã đi rồi.
Trên đời này, người thương bà nhất, dung túng nhất bảo vệ bà từ nhỏ cũng đã ra đi.
Bà không còn nương nữa.
Bà... Không có nương nữa.
"Lão thái thái sống đến thất tuần, cũng coi như ra đi thanh thản, lại có cô thái thái chạy đến ở cùng mấy ngày, trước khi lâm chung cũng không có quá nhiều tiếc nuối. Xin Cô thái thái giữ gìn sức khỏe." Hà phu nhân chỉ có thể khuyên hai câu an ủi.
Bà liền hỏi: "Tang sự làm sao bây giờ, cô phu nhân có chủ ý gì không?"
Bà ta nói: "Bởi vì lão gia bị hoạch tội, trên người lão thái thái và ta không có cáo mệnh, chỉ là phụ nhân bình thường. Nếu Ôn gia làm tang lễ, cũng chỉ có thể làm theo nghi lễ thông thường, không thể đi quá giới hạn."
Thật ra thì vậy cũng đơn giản, đỡ phiền phức.
Nếu cô phu nhân không hài lòng, cũng chỉ có thể oán trách chính mình. Tội này cũng không phải do bà xui khiến lão gia phạm tội.
Đương nhiên Ôn phu nhân không cam lòng.
Mẫu thân làm Hầu phu nhân cả đời, sau khi chết cũng không thể có sự vinh hạnh, tang lễ chỉ có thể qua loa cho xong chuyện. ( truyện trên app T Y T )
"Xin tẩu tử cứ lo liệu trước đã." Bà đè tay lên ngực, "Đợi ta dâng tấu chương, cầu xin bệ hạ và Hoàng hậu nương nương."
"Việc này cũng chỉ có thể do cô phu nhân xử lý." Hà phu nhân nhân thuận miệng: "Ta chỉ là một phụ nhân bình dân, nào còn có thể dâng tấu chương, dâng tấu đến hoàng hậu nương nương?"
Bà ta lại nói: "Để nhà mẹ đẻ ta giúp đỡ, vậy cũng không hợp lệ."
Ôn phu nhân chậm rãi nhìn về phía tẩu tử.
Thì ra, tẩu tử đang oán trách bà, hận bà ư?
Hà phu nhân để mặc bà nhìn.
Trước tiên Ôn phu nhân cúi đầu.
"Ta sẽ đi viết ngay."
Bà vòng qua Hà phu nhân, đi tới bên cạnh.
Tẩu tử đang hận bà.
Cầm bút chấm mực, Ôn phu nhân chậm chạp không thể đặt bút.
Nương đi rồi, ca ca còn đang ở trong ngục, chậm nhất là mùa thu sẽ phải lưu đày đến Tây Cương. Đợi ca ca đi, Ôn gia này chỉ còn lại tẩu tử cùng với Tòng Dương, sớm đã không còn là nhà mẹ đẻ trước đây của bà.
Tẩu tử oán hận bà, Tòng Dương thì thế nào?
Nếu Tòng Dương cũng oán trách bà, vậy nó sẽ nhìn Minh Đạt như thế nào?
Mẹ chồng không thích, trượng phu vô tình. Hai trưởng bối nguyện ý bảo vệ nó đều không có ở đây, Minh Đạt thật sự có thể chịu được sao?