Trung Trạch mưa còn dữ dội hơn trong kinh mấy lần. Mưa to đánh vào mặt người, vai, thậm chí gây ra cảm giác đau đớn không thể bỏ qua.
Mặt sông dâng cao.
Thôi Giác tất bật chạy trong mưa. Tiếng gió, tiếng mưa rơi rót vào tai. Hắn phải kiệt lực gào thét hết sức mới có thể khiến đối phương nghe rõ lời hắn nói, nghe lệnh làm việc.
Tất cả mọi người đều bận rộn ở trên bờ.
Công trình tiến triển thuận lợi, dù chưa hoàn thành triệt để nhưng lẽ ra sẽ đủ để ứng đối nước mưa mùa hạ năm nay. Nhưng nếu cứ mưa to kèo dài liên tục như trận mưa rả rích mười ngày trước đó, không cần đến mười ngày, chỉ cần ba ngày —— chắc chắn đê đập sẽ bị phá hủy, người dân trong làng cách đó ba dặm sẽ là những người đầu tiên phải chịu thiệt hại!
"Đại nhân —— đại nhân! Thôi đại nhân!" Trung Trạch tri huyện lớn tiếng quát: "Thôn dân đã bắt đầu rút lui, nơi này nước dâng quá nguy hiểm, đại nhân cũng mau trở về trong thành thôi!"
"Tình hình nguy hiểm chưa trừ, làm sao mà rời đi!" Thôi Giác phất tay ra hiệu dân phu, quay đầu lại nhìn tri huyện một cái: "Ngươi cũng mau bận rộn công việc của mình đi, không cần để ý đến ta!"
Hắn lại vội vàng chạy tới một chỗ khác.
Lộ tri huyện đứng tại chỗ ngây người một hồi. Mãi đến khi giọt mưa đánh cho ông run lên, ông mới giậm chân một cái, mang theo nha dịch cấp dưới chạy tới thôn tiếp theo.
Thôi đại nhân không trở về thành, ông cũng khó trở về! Công việc này cũng không có cách nào gọi phu nhân làm thay ông được!
Ai bảo ông làm quan phụ mẫu một vùng chứ!
Làm thôi!
...
Trong Trung Trạch thành.
Trương gia ở hẻm tây.
Sản phụ kêu lên đau đớn hòa lẫn với tiếng sấm ngoài cửa sổ, không phân biệt được tiếng nào khiến người ta kinh hãi hơn.
Cuối cùng Kỷ Minh Dao đã tận mắt chứng kiến cảnh sinh nở của một nữ tử.
Sự ra đời của một sinh mệnh mới là điều thần kỳ, cũng đầy máu me.
Là nguy hiểm tới tính mạng.
Đối với "người" được dạy dỗ để hiểu lễ nghi, hiểu sĩ, nhục mà nói, việc sinh nở lại kèm theo khó khăn và xấu hổ.
Thống khổ này người thường không thể chịu đựng, nhưng lại không thể không chịu đựng.
Bà đỡ Triệu mở dụng cụ kềm trợ sản.
Kim loại lạnh lẽo tiến vào cơ thể con người nhưng dường như sản phụ không còn cảm nhận được nhiều đau đớn nữa.
Kỷ Minh Dao đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Sản phụ sống sót.
Tuy rằng hạ thân bị xé rách, mặc dù tiếng kêu đau đớn không ngừng nhưng quả thực nàng ấy còn sống.
Đứa nhỏ đã chết.
Đứa nhỏ chết là một nam thai.
Người Trương gia khóc lóc thảm thiết. Ngay cả sản phụ cũng oán hận tự trách mình vô dụng: "Không bằng bảo ta chết đi, đổi lại nó sống!"
Nàng đã sắp ba mươi tuổi nhưng Trương gia đến bây giờ còn chưa có nhi tử.
Kỷ Minh Dao cắt xuống một miếng sâm, đặt vào trong miệng sản phụ.
“Cố gắng dưỡng sức, đừng trách bản thân.” Nàng nhẹ giọng nói: "Không phải ngươi 'vô dụng', là đứa bé này không có duyên phận với nhà ngươi. Ngươi đã liều mạng sinh con, người không cố gắng chính là đứa bé này, là giọt máu của Trương gia! Ta xem ai dám nói là ngươi sai?"
Nàng nói: "Chăm sóc thân thể cho tốt, ngươi còn có thể sinh thêm một đứa. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ được như ý nguyện."
Nàng nói: "Ta lưu lại vài thứ, bảo người nhà ngươi làm cho ngươi ăn."
Nàng nghiêng mặt nhìn mẹ chồng Trương gia.
Trương bà mẫu ớn lạnh khắp người. Bà ta không dám khóc nữa, cũng không dám oán giận nữa, chỉ vội vàng dập đầu tạ ơn: "Đa tạ Thục Nhân ban thưởng! Tiểu nhân nhất định làm hết cho nó ăn, không dám ăn vụng! Đa tạ Thục Nhân tấm lòng Bồ Tát, cứu con dâu một mạng!"
"Lời của ta ngươi phải nhớ kỹ, càng phải để trượng phu và nhi tử của ngươi nhớ kỹ!" Kỷ Minh Dao không bảo bà ta đứng dậy, "Những thứ ta tặng cho nàng ấy, không ai được ăn dù chỉ một miếng! Ai dám để nàng ấy thiếu một miếng, ta sẽ kêu người đó trả lại gấp mười!"
Trương bà mẫu chỉ có thể đồng ý liên hồi.
Được cô nương ra hiệu, Tang Diếp đỡ bà ta đứng dậy.
“Mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, cô nương mau về thôi.” Thiên Đông khuyên nhủ: "Cũng sợ đại nhân có lời muốn nói."
Kỷ Minh Dao bình tĩnh rời khỏi Trương gia.
Trong thành đã tích tụ một lớp nước sâu đến cả tấc.
Nàng không trở về nhà mình mà đến huyện nha.
Khương Nhụ Nhân mặc áo xanh, ngồi ở công đường, chỉ huy các nha dịch chuẩn bị phòng lũ lụt.
"Người bận rộn, không cần chào hỏi, không cần phải để ý đến ta." Kỷ Minh Dao đi vào liền nói: "Ta ngồi một chút rồi sẽ đi."
"Thục nhân mau uống chén trà nóng." Khương Nhụ Nhân vẫn đứng dậy.
Bà tự tay rót chén trà gừng đưa lên: “Mưa gió rét buốt, Thục Nhân cẩn thận cảm lạnh."
"Đa tạ người." Kỷ Minh Dao cười: "Trong lòng ta vốn không tĩnh được, nhìn thấy người liền dễ chịu hơn nhiều."
"Đó thật sự là phúc của ta." Khương Nhụ Nhân cũng cười, "Khi ta gặp Thục nhân, biết Trung Trạch còn có Thục nhân và Thôi đại nhân, trong lòng cũng an tĩnh hơn không ít."
Kỷ Minh Dao uống hết trà gừng.
"May mà mấy ngày trước thừa dịp trời quang đã thu hoạch được lúa mì, bằng không thật sự là không thu hoạch được hạt nào." Nàng vẫn cầm chén trà: "Hiện tại không còn bách tính trách người nữa —— "
"Nhưng ta tình nguyện không có trận mưa này." Khương Nhụ Nhân thở dài.
Kỷ Minh Dao mím môi, gật đầu đồng ý.
"Ta trở về, người cứ bận rộn đi." Nàng đặt chén trà xuống: "Có việc cứ cho người đến tìm ta."
"Tất nhiên ta sẽ không khách khí với Thục Nhân!" Khương Nhụ Nhân vội nói.
Kỷ Minh Dao không cần bà tiễn, tự đi ra đại sảnh.
Tiếng mưa rơi không ngừng xen lẫn tiếng người. Đèn đuốc sáng trưng, sấm chớp dữ dội.
Đây là cảnh tượng chỉ những người còn sống mới có thể thấy.
Về đến nhà, Quan Ngôn đã ở trước cửa đợi nàng một hồi.
"Nhị gia bảo ta nói với nãi nãi, ngài ấy phải đi đến Quảng Dương, có thể mấy ngày nữa mới về, xin nãi nãi đừng lo lắng, cứ an tâm ở nhà!" Hắn vội vàng.
"Ta biết rồi." Kỷ Minh Dao chỉ hỏi, "Có những ai đi theo?"
"Trừ ta ra, tất cả đều đi cùng Nhị gia!" Quan Ngôn vội nói: "Nhị gia để ta lại cho nãi nãi sai sử!"
"Vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ăn cơm ngủ một giấc." Kỷ Minh Dao nói: "Đợi phân phó rồi lại đến."
Bây giờ mà bảo Quan Ngôn đuổi theo Thôi Giác thì quá nguy hiểm.
Không nên.
"Vâng!" Quan Ngôn cúi đầu lĩnh mệnh.
...
Kỷ Minh Dao lại chìm vào giấc ngủ, ngủ không được yên ổn. Nhiều lần giật mình tỉnh dậy nàng đều cảm thấy tim đập nhanh.
Nàng dứt khoát đứng dậy.
Ngoài cửa sổ vẫn lờ mờ không có ánh sáng, chỉ có nước mưa vang khắp trời đất.
Ở trong thời tiết như vậy chạy tới Quảng Dương cách đó một trăm mười dặm, có gặp nguy hiểm hay không.
Kỷ Minh Dao xuống giường, ngồi bên cửa sổ.
Giữa tiếng sấm sét với mưa gió rền vang, nàng cầm lấy huyện chí Trung Trạch, tiếp tục lật xem.
-
Cơn mưa ở kinh thành đã dần dịu xuống.
Mặc dù Kỷ Minh Đạt chuyển dạ sớm gần một tháng nhưng may mà vị trí thai vẫn nằm đúng. Kỷ Minh Đạt vốn có thân thể khỏe mạnh, lại được chăm sóc tốt trong thời gian mang thai, thể lực sung túc, sinh nở suốt một ngày một đêm, vào ngày 25 tháng 4 giờ Hợi, bình an sinh hạ một bé trai.
Đứa nhỏ nặng năm cân tám lạng, tay chân đầy đủ, tiếng khóc vang dội.
Dùng tới nhân sâm, không cần dùng tới kềm trợ sản.
Nhóm bà đỡ người hầu lui tới lau chùi thân thể cho Kỷ Minh Đạt, thay đổi đệm chăn. Ôn phu nhân không để ý tới cháu ngoại, chỉ mừng rỡ vuốt mặt nữ nhi, nói liên hồi: "Thật tốt quá, quá tốt rồi."
Minh Đạt không có việc gì, thật sự là quá tốt!
Kỷ Minh Đạt nhìn đứa nhỏ cười.
Đây là hài tử nàng ta hoài thai chín tháng sinh ra, là cốt nhục của nàng ta.
Nàng ta có hài tử.
Nàng ta sẽ nuôi dưỡng đứa bé này lớn lên thật tốt, thành tài. Ôn gia suy tàn cũng không sao. Phủ An quốc công vẫn còn. Chỉ cần đứa bé này có chí hướng, có tiền đồ, nàng ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, giúp nó đạt được ý nguyện, trọng chấn gia tộc, công thành danh toại.
Nàng ta có thể làm được.
Đây là con của nàng ta. Cho dù có một nửa dòng máu của Ôn Tòng Dương nhưng cũng sẽ kế thừa tất cả của nàng ta, sẽ không phụ lòng nàng ta!
Từ nay về sau, mẫu tử nhà bọn họ chính là chỗ dựa của nhau. ( truyện trên app tyt )
Ôn phu nhân canh giữ mãi cho đến khi nữ nhi ngủ.
Trời đã vào canh tư, An Quốc công biết được "Mẫu tử bình an” thì đã trở về phòng ngủ. Từ lão phu nhân đến thăm cháu gái và chắt trai xong cũng đã về An Khánh Đường nghỉ tạm.
Chỉ có Kỷ Minh Viễn còn chờ ở dưới hành lang.
Từ Uyển không có ở đây.
Ôn phu nhân nghe thấy Từ Uyển muốn ở lại làm bạn, bị Minh Viễn khuyên nhủ hai câu.
Mặc kệ Từ Uyển dây dưa như thế nào, Minh Viễn vẫn có thể giữ vững lập trường là tốt rồi.
Đi về phía nhi tử, bà vui mừng nói: "Con cũng mau đi ngủ đi. Mặc dù không thể ra cửa, ngày mai cũng đừng dậy quá muộn, lười biếng làm bài tập.”
"Vâng." Kỷ Minh Viễn cung kính đáp, lại hỏi: "Đại tỷ tỷ ổn chứ ạ?"
"Tất cả đều tốt!" Ôn phu nhân cười nói: "Đi thôi, ta đưa con về, hôm nay ta sẽ yêu thương con nhiều hơn một chút."
"Phu nhân trông chừng một ngày một đêm, nhanh nghỉ ngơi đi, con tự về là được." Kỷ Minh Viễn vội nói.
Ôn phu nhân đưa mắt nhìn nhi tử rời khỏi Khải Vinh viện.
Bà phân phó hạ nhân: "Qua giờ cấm đi lại vào ban đêm liền phái người đến nhà Ôn gia đưa tin vui! Nói với bà thông gia và nãi nãi, đại nãi nãi mới sinh, đứa trẻ còn nhỏ, thực sự không tiện di chuyển, nghi lễ Tẩy Tam đành phải làm ở phủ An quốc. Đợi đại nãi nãi hết tháng liền đưa nó về, lễ đầy tháng vẫn phải do Ôn gia làm mới hợp lý."
Đứa nhỏ đã sinh hạ bình an, còn là nam nhi, tẩu tử và Tòng Dương hẳn là sẽ không nhắc lại chuyện hòa ly. Mặc dù trong nhà không có tước vị nhưng cũng không tính là thất bại thảm hại. Chỉ cần Tòng Dương nguyện ý cùng Minh Đạt chăm lo, cuộc sống sẽ không quá kém.
Chỉ là, từ nãi nãi phủ Quốc Công trở thành nữ quyến quyên chức quan gia ngũ phẩm, chênh lệch như thế, Minh Đạt thật có thể chịu đựng được sao? Dù sao thì hiện tại vì bảo vệ con của nó, bốn năm tháng này nó đã ở nhà mẹ đẻ, vẫn là khoảng thời gian đại cô nãi nãi Phủ Quốc Công kim tôn ngọc quý.
Tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng Ôn phu nhân quả thực rất mệt, không thể suy nghĩ nhiều, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, bà lại nghĩ đến:
Mẫu thân đã triền miên giường bệnh mấy tháng, chờ nghe thấy tin tức Minh Đạt sinh hạ chắt trai, có phải sẽ có thể khá hơn một chút hay không?
••••••••
Tác giả nói:
Số liệu chưa xác thực: Họ hàng gần sinh con có xác suất dị dạng khoảng từ một đến năm phần trăm, cao hơn nhiều lần so với bình thường nhưng không phải trăm phần trăm. (Không đồng ý hoặc cổ vũ họ hàng gần kết hôn sinh con! Chỉ là mình muốn nói rõ nhi tử của Kỷ Minh Đạt bình thường)