Ôn phu nhân tâm phiền ý loạn, chỉ có thể đặt bút suy tư.
Một lát sau, bà ra lệnh cho Kính Nguyệt lại gần, nhẹ giọng hỏi bên tai: "Mấy ngày nay, từ sáng sớm đến tối cữu thái thái hầu hạ bên cạnh lão thái thái, lại không có người đến báo cáo, ta cũng không để ý. Ngươi có nhìn thấy, nơi này hiện giờ ai đang quản lý gia sự ở đây không? Có phải là Tòng Thục không?"
Kính Nguyệt không dám nói nhiều nhưng thái thái đã hỏi, nàng không thể không nói thật: "Không phải là Ôn cô nương."
Nàng cúi đầu thật sâu: "Là, là Lý di nương."
Ôn phu nhân lập tức trấn an bản thân.
Tuy đã có dự liệu nhưng đây thật là... tình huống xấu nhất.
"Nàng ta quản sự ở đâu?" Bà tiếp tục hỏi rõ ràng.
"Ở sương phòng phía đông chính viện của cữu thái thái." Kính Nguyệt vội nói: "Không phải ở trong viện của nàng."
Nhưng tâm trạng Ôn phu nhân không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào.
Tang lễ của mẫu thân vẫn quan trọng hơn. Bà đành phải viết tấu chương trước, nói huynh trưởng tuy có tội nhưng mẫu thân vô tội, lại là con cháu công thần, thê tử của công thần, cầu trong cung ban vinh hạnh cho mẫu thân bà sau khi mất.
Nhưng tấu chương đưa vào trong cung, hoàng hậu chỉ có hai câu nói đưa tới:
"Gia quyến của tội thần, có thể bình an qua đời đã là long ân của bệ hạ, còn nói gì đến chuyện ban ơn thêm nữa? Bệ hạ đã niệm tình tổ tiên Ôn thị, bỏ qua cho Ôn Tức một mạng, nếu Ôn Tức có lòng hiếu thảo, nguyện lấy tính mạng bản thân đổi lấy sự vinh nhục cho mẫu thân, ta nguyện khuyên bệ hạ chấp thuận."
Ôn phu nhân chỉ có thể hướng về phía cung Thượng Dương, quỳ gối thỉnh tội, lại đi cầu nữ quan hồi bẩm: Tấu chương chỉ là ý của một mình bà, không liên quan gì đến Ôn thị!
Lưu hoàng hậu biết được, liền lệnh cho nữ quan lập tức mang phu nhân An Quốc Công hồi phủ, không được ra ngoài nữa.
Ôn phu nhân ngồi một mình trong phòng, khóc một đêm. Vì mình, vì mẫu thân, cũng vì nữ nhi.
Ôn gia đã bại, mẫu thân đã mất, tẩu tử cũng không che giấu oán hận nữa, bà đã không thể sửa đổi, không thể hối hận.
Dù bà có tiếp tục hận Kỷ Minh Dao, oán trách nàng thì cũng không còn ý nghĩa nữa.
"Nỗi đau mất mẫu thân." Bà nhẹ niệm thành tiếng, "Nỗi đau mất mẫu thân."
"Mẫu thân" của Kỷ Minh Dao chỉ nuôi nàng bốn năm, nàng đã có thể giận dữ cáo trạng Ôn gia! Mẫu thân bà và bà có tình mẫu tử bốn mươi năm, vậy mà bà lại chỉ có thể nhịn xuống tất cả ấm ức này!
Cuối cùng Ôn phu nhân chỉ đành buộc mình buông bỏ trước, không cần suy nghĩ.
Nhưng Minh Đạt vẫn còn phải về Ôn gia.
Ngủ mê mệt được hai canh giờ, bà lệnh nha hoàn trang điểm đậm che đi tiều tụy của bà, nghe ngóng được lão thái thái không ở Khải Vinh viện, bà liền tận lực mỉm cười đến xem nữ nhi.
Kỷ Minh Đạt đang nắm bàn tay nhỏ bé của nhi tử cười. Đứa nhỏ này giống nàng ta, càng nhìn càng giống. Mặt mày, mũi, môi, khuôn mặt, đều giống. Đặc biệt là đôi mắt cũng giống mẫu thân nhất.
Cũng giống... ngoại tổ mẫu.
Nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Nương không ở nhà năm ngày, sau khi về nhà lại không đến thăm nàng ta, tuy rằng tất cả mọi người đều không chịu nói thật với nàng ta nhưng làm sao nàng ta không đoán được, nhất định là ngoại tổ mẫu đã mất rồi!? Nàng ta lại không thể đích thân tiễn đưa.
Kỷ Minh Đạt nhìn mẫu thân đi vào, mắt ngấn lệ.
Trông thấy ánh mắt của nữ nhi, Ôn phu nhân liền không nhịn được lại khóc một trận.
"Ngoại tổ mẫu của con, ra đi thanh thản, không có chịu đau đớn gì." Bà trước tiên ngừng khóc, nói với nữ nhi, "Trước khi người đi, còn nhớ con cùng đứa nhỏ. Con mới sinh mấy ngày chứ? Không thể khóc nữa! Khóc hại thân thể, chẳng phải khiến người đi rồi cũng không thể an tâm sao!"
Kỷ Minh Đạt sờ về phía bụng đã trống rỗng, chưa khôi phục hoàn toàn.
Mà lời này không chỉ nhắc nhở nữ nhi, cũng làm cho bản thân Ôn phu nhân bừng tỉnh.
Đúng vậy, thân thể Minh Đạt quan trọng hơn. Bà có bao nhiều lời muốn nói hơn nữa thì cũng nên chờ Minh Đạt hết tháng cữ, dưỡng thân thể cho tốt rồi nói sau, giờ gấp gáp cái gì chứ! Nếu làm Minh Đạt phiền lòng, chẳng phải là khiến Lý di nương càng thêm đắc ý hay sao?
Nghĩ thông suốt, Ôn phu nhân lại cưỡng chế tất cả bất bình và tức giận, chỉ nói đôi chút về việc nuôi con với nữ nhi.
Kỷ Minh Đạt ghi tạc trong lòng.
Nàng ta không muốn có thêm đứa con thứ hai với Ôn Tòng Dương nữa.
Ôn Tòng Dương phiền chán sinh hoạt phu thê với nàng ta, làm sao nàng ta không chán ghét việc cùng chung chăn gối, tiếp xúc thân mật với hắn! Mỗi lần nhìn thấy thân thể hắn, nàng ta đều buồn nôn!
May mắn đứa con đầu tiên là nam nhi, Ôn gia có trưởng tử chính thất, cho dù kiếp này nàng ta không có con cái khác cũng không sao.
Kỷ Minh Đạt mỉm cười mãn nguyện.
Trấn an được tâm tình nữ nhi chuyển biến tốt, nhìn nàng ta ngủ, Ôn phu nhân lại vội vàng trở về chính viện, bắt đầu xử lý chuyện nhà tích tụ suốt năm, sáu ngày nay.
Thật ra cũng không có gì cần lo liệu nhiều. Toàn phủ bị cấm túc, ngoài việc mua sắm hằng ngày và các sự việc khẩn cấp như sinh nở, bệnh tật hay tang sự, ngay cả hạ nhân cũng không được phép ra vào, càng không được phép đi giao lưu với nhà khác. Một số việc nhỏ trong nhà Minh Nghi ở nhà đã xử lý thỏa đáng, bà chỉ hỏi lại một lần nữa xem có chỗ nào sai sót không thôi.
Ngày hôm nay, còn tám tháng nữa mới kết thúc cấm túc. Nương qua đời, bà còn có thể đưa tiễn. Chờ ngày ca ca lưu đày ra khỏi kinh, chỉ sợ bà không thể xuất phủ nữa.
Minh Viễn và Minh Phong vẫn còn đang ở học đường. Minh Đạt đang dưỡng thân thể. Minh Nghi cáo lui ra ngoài, phòng này liền trống rỗng, chỉ còn lại một mình bà.
Sắp đến Đoan Ngọ.
Ngồi một mình trước cửa sổ, trong tay nắm chặt túi thơm mà Minh Nghi hiếu kính, nhìn căn phòng quen thuộc, Ôn Tuệ bỗng nhớ tới Đoan Ngọ năm trước.
Khi đó, mặc dù đã xa cách với Kỷ Minh Dao nhưng đứa nhỏ này... Nhưng đứa nhỏ này, còn nguyện ý trở về thăm bà, đón Minh Viễn đi sau ngày lễ; Còn nguyện ý cùng bà và Minh Đạt ngồi một bàn, dùng bữa gia yến. Trong lòng đứa trẻ ấy còn ghi nhớ tình cảm tỷ muội với Minh Viễn, Minh Nghi và Minh Phong.
Bà cho rằng, chỉ cần bà dỗ dành, đứa nhỏ này sẽ hồi tâm chuyển ý.
Khi đó, phủ Lý quốc công vẫn đứng sừng sững trong kinh, nương vẫn là Hầu phu nhân, mặc dù tuổi gần bảy mươi nhưng thân thể còn khỏe mạnh, thái y cũng nói chí ít còn có thể sống thêm năm năm nữa.
Tuy thân thể bà yếu ớt, không thể chống đỡ được việc lớn nhưng Minh Đạt đã trở về dốc lòng giúp đỡ. Mẫu tử các nàng cùng nhau trải qua Đoan Ngọ, hình như Minh Đạt còn chưa lớn, chưa lấy trượng phu, càng giống như Minh Đạt chưa bao giờ rời xa bà, chưa từng được lão thái thái nuôi dưỡng mà vẫn thân thiết như xưa.
Trước khi Từ Uyển được đón tới đây ở lại lâu dài, Minh Đạt luôn thân thiết với lão thái thái hơn. Bà vốn tưởng rằng người thân cận nhất, săn sóc nhất, có thể hiểu được chỗ khó xử của bà nhất... Là Minh Dao.
Thậm chí bà còn từng cho rằng, ngoại trừ Minh Dao, tất cả mọi người trong nhà, làm gì có ai thông cảm cho sự vất vả của bà. Bà cũng bởi vì Minh Dao hiểu chuyện, săn sóc mà đặc biệt thiên vị với nàng.
Buông túi thơm ra, Ôn phu nhân khẽ cười khổ một tiếng.
Không phải con mình sinh, chung quy vẫn sẽ nhớ "Mẫu thân ruột".
Giống như Minh Nghi, mặc dù nó hiếu thuận với bà nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện lớn, nhất định sẽ chú ý đến Trương di nương hơn.
Ôn phu nhân đặt túi thơm lên trên bàn.
-
Cuối tháng năm, Kỷ Minh Đạt đã hết tháng ở cữ.
Bởi vì nàng ta sinh non, Từ lão phu nhân liền cố ý bảo nàng ta ở cữ thêm một tháng nữa, dưỡng tốt thân thể rồi mới lại trở về Ôn gia.
Ôn phu nhân nóng lòng, nói trước: "Dù sao thì Minh Đạt vẫn là tức phụ của Ôn gia. Đã bởi vì dưỡng thai mà ở nhà năm tháng, nếu không trở về, chỉ sợ chẳng những thông gia mất mặt, ngay cả thanh danh cũng không dễ nghe."
"Ôn gia còn dám "mất mặt" sao?" Từ lão phu nhân liền mất hứng, "Minh Đạt không hòa ly, còn nguyện ý làm tức phụ nhà nó đã là phúc khí nhà nó rồi, còn dám đòi hỏi thêm với nhà chúng ta nữa sao?”
Bà ta liền trách cứ tức phụ: "Ôn thị, ta biết con một lòng nhớ nhà mẹ đẻ con, nhưng con cũng nên suy nghĩ nhiều một chút: chỉ có nhà mẹ đẻ là thân thiết thôi sao, Minh Đạt không phải là khuê nữ ruột thịt của con sao? Khuê nữ của con tuổi còn trẻ, sinh non gần một tháng để nối dõi cho nhà mẹ đẻ con, con không đau lòng chút nào sao?"
Ôn Tuệ cau mày.
Lại là những lời này, lại là chiêu này.
"Ai mà không nhớ nhà mẹ đẻ?" Bà nhịn không được mà châm chọc một câu: "Minh Đạt là do con sinh ra, là do lão thái thái nuôi lớn, trong lòng nó cũng giống lão thái thái và con, đều nhớ về nhà mẹ đẻ.”
Nếu không nhớ nhà mẹ đẻ, sao suốt ngày không làm chuyện tốt mà chỉ muốn mang cháu gái nhà mẹ đẻ không thân phận nhà mình, gả cho cháu trai tương lai sẽ làm quốc công!
Chỉ có nhà mẹ đẻ là thân thích, cháu ruột thì không phải thân thích sao?
Từ lão phu nhân trừng mắt.
Ôn thị giỏi thật! Nhà mẹ đẻ giờ chẳng hơn Từ gia bao nhiêu mà còn dám chống đối với bà ta như vậy!
Nhưng trước khi bà ta tức giận, Ôn phu nhân đã mềm giọng nói: "Huống hồ, lão thái thái hiểu lầm con rồi."
Bà đến bên cạnh nữ nhi, thở dài: "Cả nhà bị cấm túc, Minh Đạt đi lần này, bảy tám tháng không thể gặp lại, sao con lại không muốn giữ nó ở nhà lâu hơn? Chỉ là tháng trước con về Ôn gia xem, bởi vì mấy tháng trước trong nhà bận rộn, không ngờ Lý di nương đã thay mẹ chồng quản lý chuyện nhà. Minh Đạt không trở về nữa, chỉ sợ Lý di nương sẽ được thế mà lấn lướt, dám bất kính với Minh Đạt. Cho nên vẫn nên mau đưa nó về thì tốt hơn."
Nói xong, bà cúi đầu, quả nhiên thấy nữ nhi ngẩn người, thần sắc dao động.
Lại nhìn lão thái thái ——
"Một di nương mà thôi, cũng đáng để con sợ thành như vậy à?" Từ lão phu nhân cả giận nói, "Nó dù đắc ý thì cũng chỉ là cơ thiếp! Ôn gia dám để nó bất kính với chủ tử, một tờ đơn kiện đến nha môn, khiến thế nhân đều biết nhà nó sủng thiếp diệt thê, thậm chí ngay cả tức phụ đã không rời không bỏ khi bọn họ gặp nạn cũng không được tôn trọng! Huống chi Minh Đạt đã có nhi tử, nhà bọn họ còn có thể hưu thê hay sao!"
Ôn phu nhân biết mình không thể nào thuyết phục được lão thái thái!
Sau khi Từ gia suy tàn, lão thái thái đã dựa vào việc sinh được lão gia trước mới sống qua mấy năm nay, lên làm lão phu nhân trong phủ. Một khi đã đạt được vị thế này, làm sao bà ta còn chịu nghe người ta nói sự lợi hại của thị thiếp và di nương nữa?
Nhưng Kỷ Minh Đạt đã nghĩ thông suốt, vội nói: "Xin lão thái thái bớt giận."
Nàng ta đứng dậy, cầm tay lão thái thái, cười nói: "Mặc dù con cũng không nỡ xa lão thái thái và thái thái, cũng không sợ Lý di nương làm gì, chỉ là nếu đã định sẵn con vẫn là người nhà họ thì không nên trì hoãn thêm một tháng nữa.”
"Hơn nữa ——" Nàng ta đỏ vành mắt: "Ngay cả ngoại tổ mẫu qua đời con cũng không thể đưa tiễn một chút. Về sớm một chút, thắp cho ngoại tổ mẫu thêm một nén nhang."
Từ lão phu nhân không tiện cản nữa. Bà gọi thái y tới, để thái y xác định cháu gái có thể đi, lại thêm vài thứ rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Kỷ Minh Đạt ôm nhi tử trầm tư.