Mưa dầm đã kéo dài suốt mười ngày.

Khương Nhụ Nhân gấp đến độ khóe miệng nổi mụn nước.

Lại thêm mấy ngày "Mưa bãi mìn" này, lúa mì đọng nước, đổ sập, mốc meo, công tình đợi nửa năm thu hoạch sẽ mất sạch!

Bà mỗi ngày cầu thần bái Phật, dâng hương cầu nguyện, cầu ông trời giáng ân, để mưa này mau ngừng.

Kỷ Minh Dao nghe được, do dự một ngày, cũng bắt đầu bái nguyện theo bà.

Thôi Giác đã tám ngày không về nhà.

Mưa không giảm, mặt sông dâng lên, vốn hai nơi đầm lầy, đập nước Quảng Dương và Trung Tắc cần tu sửa nay lại càng thêm nguy hiểm.

Trời mưa đến ngày thứ ba, Thôi Giác dẫn thuộc lại đi qua hai nơi ở trên công trình, cùng dân phu cùng ăn cùng ở, cùng đẩy nhanh tốc độ.

Kỷ Minh Dao phái Thiên Đông đi xem.

Thiên Đông trở về nói: "Cô nương cứ ở nhà chờ đi, ngàn vạn lần đừng đi gặp cô gia! Những dân phu ở trên đập nước kia cũng không mặc y phục, mặc dù không có gì không thể nhìn nhưng mà xấu quá! Cô nương đi, cũng sợ bọn họ phân tâm chậm trễ công vụ. Đây là thư của cô gia, cô nương xem thử."

Thôi Giác viết đầy bốn trang giấy.

Kỷ Minh Dao đọc mấy lần.

Cả phong thư nhìn như viết rất nhiều lời nhưng thật ra đều là một ý: Hắn rất ổn, không cần đến.

Kỷ Minh Dao liền hồi âm: Nàng ở nhà cũng rất ổn, hắn không cần dành thời gian trở về thăm nàng.

Nàng cũng thật sự không đi thăm hỏi công trình, chỉ sai người mỗi ngày ba lần đưa năm mươi món ăn cho Thôi Giác, để Thôi Giác tặng người khác, cũng có thể được ăn ngon.

Nàng để Hoàng Hồ và Quan Ngôn theo dõi hắn ăn cơm, một ngày ba bữa, mỗi bữa cũng không thể thiếu. Trừ cái đó ra, nàng cũng không có gì có thể làm nữa.

Nàng không thông thạo thủy lợi, mặc dù biết giám sát công trình nhưng đối với việc chỉnh hợp tài nguyên mấy châu mấy huyện như thế nào, làm sao để liên hệ với quan viên cấp trên cấp dưới, lôi kéo trách nhiệm thì nàng không hiểu mấy. Bảo nàng nghĩ kế cho Thôi Giác và Chiêm Thiêm thì lại càng là người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề.

Không thể gây thêm phiền phức được.

Bái Phật niệm kinh, ít nhất có thể khiến nàng yên lòng.

Mỗi lần niệm kinh xong nàng lại đi luyện chữ, đọc sách, cảm giác hiệu suất cao hơn hẳn!

...

Hai ngày sau, trời quang mây tạnh.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Giác vội vã trở về nhà. Hắn vốn đầy áy náy muốn nói ra. Hắn muốn nhận lỗi: mang phu nhân rời kinh còn chưa tới một tháng mà đã mười mấy ngày không về, để phu nhân ở nhà một mình.

Nhưng khi nhìn thấy phu nhân, hắn lại cảm thấy buồn ngủ.

"Trước tiên chàng tắm rửa ngủ một giấc đã nhé?" Kỷ Minh Dao cười hỏi, "Ngủ dậy rồi ăn cơm đi!"

Vì vậy, Thôi Giác cũng không nói gì thêm, hắn chỉ cười: "Được."

Hắn ngủ một giấc suốt năm canh giờ, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối.

Trời chiều dần lặn, sau cơn mưa bầu trời sạch sẽ trống trải, không có nắng chiều. Phu nhân ngồi ở đầu giường ngủ gật, một tay còn nắm chặt ống tay áo của hắn. Có một quyển sách rơi ở dưới giường.

Thôi Giác nhẹ đứng dậy, cầm quyển sách lên trước.

Là một quyển huyện chí bản địa Trung Trạch.

Hắn cười, hôn lên gò má phu nhân.

"Dậy ăn cơm đi." Hắn dịu dàng gọi, "Ăn cơm xong, ta ngủ chung với phu nhân, được không?"

Ở bên cạnh phu nhân, hắn có thể hoàn toàn thả lỏng, ngủ trọn một ngày.

Hắn nguyện ý sau khi ngủ say còn cùng phu nhân không làm bất luận chính sự gì, phung phí qua một đêm.

Đây là sự an tâm mà phu nhân dành cho hắn.

-

Mấy ngày sau, đêm xuống, sấm sét lại nổi lên.

Mưa to như trút nước rơi xuống.

Thôi Giác khoác áo đứng dậy, bước nhanh ra cửa, dặn dò thị nữ: "Bảo vệ phu nhân cho tốt, đừng để nàng ấy sợ!"

Hắn đội mưa lên ngựa, chạy tới đê đập.

Kỷ Minh Dao cũng đã tỉnh lại, ngồi yên một hồi, nàng muốn xem nhẹ tiếng sấm tiếng mưa gió, lúc tiếp tục đi vào giấc ngủ, Tang Diếp lại đi đến: "Tức phụ Trương gia hẻm tây khó sinh, nghe nói nô tỳ học qua kềm trợ sản, biết đỡ đẻ, liền đến cầu cứu nha môn. Nhưng nô tỳ mới học hơn một tháng, còn chưa chính thức ra tay nên không dám đồng ý."

"Đi giúp nàng mời những bà đỡ khác đi. Ta nhớ bà đỡ Triệu ở thành Bắc, hôm trước mới dùng kẹp để đón một đứa bé ra." Kỷ Minh Dao nói, "Ngươi đi xem đi."

Tang Diếp lĩnh mệnh định đi nhưng Kỷ Minh Dao gọi nàng ấy lại: "Đợi đã!"

Nàng xốc chăn xuống giường: "Ta cũng đi."

Không ngủ được.

Đi xem một chút... sinh nở thật sự là như thế nào.

Nàng "phát minh" ra kềm trợ sản, nhưng đừng nói là tự tay sử dụng, ngay cả tận mắt nhìn thấy người khác sử dụng cũng chưa từng thấy một lần.

Vậy chọn hôm nay đi.

-

Lại một tiếng sấm nổ vang.

Kỷ Minh Đạt bừng tỉnh trong giấc mộng, lập tức cảm giác được phần bụng co rút đau nhức.

"Ma ma, ma ma!" Nàng ta kinh hoảng, "Ta đau bụng! Có phải ta sắp sinh hay không!"

Nàng ta quên sạch sẽ giấc mộng: "Hôm trước Thái y còn nói kỳ sinh nở phải cuối tháng sau ——"

Vương ma ma ngủ ở bên cạnh nàng, sớm đã xoay người, nhìn hạ thân của nàng ta: "Thật sự là sắp sinh rồi!"

Nãi nãi mới được chín tháng!

"Nô tỳ sẽ sai người đi mời thái thái, mời thái y, nãi nãi nằm xuống trước, nằm xuống!" Vương ma ma nhịn nỗi sợ hãi, nhẹ giọng dỗ dành nàng ta, "Cũng có nhiều đứa nhỏ ra sớm, như lúc thái thái sinh đại gia thì sớm hơn nửa tháng, còn không phải mẫu tử đều bình an sao?"

Mẫu tử bình an!

Ông trời ơi, nhất định phải phù hộ nãi nãi mẫu tử bình an!

-

Bị tiếng sấm đánh thức, Kỷ Minh Đức trằn trọc khó ngủ, dứt khoát đứng dậy gọi người: "châm trà cho ta."

Thường ma ma không cần nha đầu, vội vàng xuống giường rót chén trà ấm, đưa cho nãi nãi.

Từ khi Đào Yêu bị đánh, không còn hài tử, bà ta hầu hạ nãi nãi ân cần gấp mười lần ngày xưa, mặc kệ thể diện làm nhũ mẫu, ngay cả đêm trước cũng tự mình canh giữ, nhất định phải để nãi nãi nhìn thấy, nhớ kỹ lòng trung thành của bà ta.

Nhũ mẫu biết tiến biết lùi như vậy, Kỷ Minh Đức vô cùng hưởng thụ.

Uống trà làm dịu giọng, nàng đưa chén trà cho nhũ mẫu: "Ta đi xuống một chút."

Tam gia đang ở trong phòng của Kỳ Trăn vui vẻ, hẳn là còn chưa ngủ.

Nha đầu này, lòng không tình nguyện, giờ hầu hạ Tam gia còn không phải ngày ngày đều hầu hạ đến mức không dậy nổi sao, cũng không thấy nàng ta oán giận điều gì.

Nàng ta đỡ lấy bụng dưới, một mình đến thư phòng lấy quyển sách.

Thường ma ma thu dọn chén trà, lúc rót tàn trà, lơ đãng vẩy ra một ít. Bà ta lại vội vàng đi đỡ nãi nãi trở về phòng ngủ.

Kỷ Minh Đức mở trang sách ra, để nhũ mẫu dẫn đường.

Ánh nến tối tăm, nàng ta không nhìn thấy nước đọng trên mặt đất.

Dưới chân nàng ta trượt một cái.

Nhũ mẫu kêu lên sợ hãi còn vang hơn tiếng sấm.

Trước mắt nàng ta trời đất quay cuồng.

Kỷ Minh Đức nặng nề ngã mạnh xuống đất.

Thường ma ma đỡ chậm một bước.

Một tia sét nữa lại đánh xuống, sấm rền vang lên, dường như ngọn nến trong phòng cũng bị rung lắc theo trời đất. Kỷ Minh Đức bị đập đầu, dập khuỷu tay, đầu gối. Nàng ta té đến choáng váng, trán đau nhức, trong tai chỉ có thể nghe thấy nhũ mẫu kêu gọi càng lúc càng cao.

"Nãi nãi, Tam nãi nãi!" Nhũ mẫu thậm chí gấp đến độ gọi nàng ta là—— "Cô nương!"

Sao lại ngã được chứ?

Kỷ Minh Đức đau đến mức co người lại, hai tay sờ về phía bụng dưới.

Rõ ràng là nhà ở quen thuộc, đường này nhắm mắt lại nàng ta cũng có thể đi, làm sao lại ngã!

Còn có ma ma đỡ nàng ta dẫn đường mà không phải sao!

"Mau đi tìm Tam gia, đi mời thái y!" Nước mắt trong mắt Thường ma ma rơi trên mặt Kỷ Minh Đức: "Nãi nãi đừng hoảng, có chút va chạm cũng là chuyện thường xảy ra, lát nữa thái y đến khám, tất sẽ không có việc gì!"

"Nãi nãi còn có thể đi chứ?" Bà ta lại vội hỏi, "Nô tỳ đỡ nãi nãi đi nằm trước nhé? Hay là gọi người đến khiêng?"

"Gọi người ——" Kỷ Minh Đức nhíu mày nói, "Gọi người đến khiêng!"

Nhũ mẫu quan tâm như vậy lại khiến lòng nghi ngờ của nàng ta tan đi hơn phân nửa.

Nàng ta được bốn năm bà tử khiêng về trên giường. Bởi vì toàn thân đều đau, đặc biệt bụng là đau nhất, nàng ta nhắm chặt hai mắt, lại không phát hiện Thường ma ma mượn mấy lần ngồi xổm xuống, đứng dậy, để lau sạch vết nước trên mặt đất bằng vạt áo. Lại bởi vì cả người đau đớn toát ra mồ hôi lạnh, nàng ta cũng không phát hiện trên người mình có thêm độ ẩm ướt không nên có.

Rất nhanh Sài Mẫn bước xuống từ trên giường của hắn, chạy tới phòng thê tử xem. Sau đó Kỳ Trăn cũng mặc y phục xong, vén tóc, nhịn cảm giác khó chịu, tới hầu hạ nãi nãi.

Sài Mẫn đã an ủi thê tử trước giường, lại hỏi mọi người: "Đang đi đường bình thường, sao lại ngã? Là nô tài nào hầu hạ!"

"Là lão nô không đỡ được nãi nãi!" Thường ma ma lập tức tiến lên quỳ xuống, khóc nói, "Lúc nãi nãi ngã đang lúc sét đánh, lòng ta giật mình, tay, tay liền chậm một chút... Tam gia và nãi nãi muốn đánh, muốn phạt, đều là lão nô nên chịu!"

Đây là nhũ mẫu của thê tử. Sài Mẫn liền nhìn Kỷ Minh Đức.

Bụng dưới Kỷ Minh Đức đau đến mức làm cho nàng ta kinh sợ, lòng nàng ta chỉ chờ thái y mau tới, nói cho nàng ta rằng con mình không có việc gì. Lời Thường ma ma đều là thành khẩn nhận sai, không có một chút chột dạ, càng không trốn tránh trách nhiệm, trong lòng nàng ta vốn còn có một chút hoài nghi nhưng cũng chỉ còn lại có một, hai phần.

Chính vì một, hai phần nghi ngờ này làm cho nàng ta nhịn đau nhìn về phía nhũ mẫu, không lập tức ra quyết định.

Lúc đó đúng thật có sét đánh.

Nhưng vì sao chân nàng ta đột nhiên trượt một cái?

Nhưng quả thật không có ai đẩy nàng ta, là tự nàng ta ngã sấp xuống.

Kỷ Minh Đức đang nhìn Thường ma ma, người trong phòng đều đang nhìn Thường ma ma. Kỳ Trăn cũng đang nhìn, nàng là người nhìn chăm chú nhất.

Nàng ta nhìn thấy một vết ướt trên vạt áo của Thường ma ma.

Thường ma ma, Thường ma ma, Đào Yêu —— Nãi nãi đang nghi ngờ ma ma.

Ngực Kỳ Trăn đập thình thịch, nàng ta chậm rãi tiến lên một bước.

"Nãi nãi!" Nàng ta đưa tay chỉ Thường ma ma nói, "Nô tỳ thấy nhất định là Thường ma ma vì nãi nãi phạt Đào Yêu mà ghi hận trong lòng, cố ý hãm hại nãi nãi! Nãi nãi đừng nghe bà ta ngụy biện ở đây, cứ đưa người đến phủ Thuận Thiên, để nha môn xử án mới biết bà ta có trong sạch hay không!" 

Phủ Thuận Thiên.

Mi tâm Kỷ Minh Đức nhảy dựng.

Di nương của nàng ta là do Phủ Thuận Thiên quyết định xử tử!!

Trong lòng nàng ta càng nảy sinh một ngọn lửa ác độc, đang định phát tác, Thường ma ma đã mắng chửi Kỳ Trăn: "Con tiện tỳ giỏi lắm! Ngươi vừa bay lên đầu cành, được Tam gia yêu thích liền dám nói nhăng nói cuội, lôi cả ta vào! Đi thì đi! Mau trói ta đến nha môn phủ Thuận Thiên: Là ta hại nãi nãi, hãy lấy đầu ta ngay tại chỗ! Nếu không phải ta hại nãi nãi, ngươi tính chết như thế nào!" 

Chết, chết, chết!

Chặt đầu, chặt đầu, chặt đầu!

Ngực Kỷ Minh Đức khí huyết cuồn cuộn, bụng dưới đau đớn quặn thắt. Hung hăng vỗ mấy cái gối, nàng ta quát: "Không được cãi nhau nữa, cút hết đi cho ta! Cút!"

Kỳ Trăn vội vàng cúi đầu.

Nhớ tới dáng vẻ nãi nãi và Đào Yêu đối với Tam gia, nàng ta lại hơi ngẩng mặt lên, ấm ức nhìn về phía Tam gia.

"Được rồi được rồi, tất cả đi đi! Đi ra ngoài!" Sài Mẫn không kiên nhẫn nói: "Đừng làm phiền nãi nãi các ngươi!" ( truyện trên app tyt )

Kỳ Trăn cắn môi lui ra ngoài.

Thường ma ma cũng đỡ đầu gối đứng lên, mấy lần quay đầu lại nhìn nãi nãi rồi mới đi ra cửa phòng.

Ra tới hành lang, bà ta và Kỳ Trăn cách nhau mấy trượng, nhìn nhau một hồi.

Ngoài mái hiên mưa to như trút nước. Sấm rền nối tiếp, chớp lóe xé tan bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt hai người, lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Thành công rồi!

Thường ma ma che miệng cười.

Thành công, thành công rồi! Nãi nãi làm hại Đào Yêu đời này không thể có con nữa, bà ta chỉ làm nãi nãi bị mất một đứa con có tính là gì!

Bây giờ nghĩ lại, bà ta vẫn còn hơi thô thiển. Bà ta nên chờ thêm một chút, chờ thêm mấy tháng nữa, chờ cái thai lớn hơn, cú ngã này sẽ không chỉ làm bị thương đứa nhỏ, có lẽ còn có thể lấy mạng của nãi nãi!

Chẳng phải Thẩm di nương là do bị Diêu di nương đẩy mà không còn mạng sao?

Thường ma ma vừa cười vừa hối hận, lại có chút sợ hãi.

Kỳ Trăn không cười. Nàng ta cũng không sợ.

Cho dù nãi nãi không có hài tử, cũng là nãi nãi chủ tử, bảo một nha đầu nô tài như nàng ta làm cái gì thì nàng ta phải làm cái đó.

Tam gia muốn nàng ta hầu hạ, nàng ta cũng chỉ đành nghe lời chịu đựng.

Ngày hôm nay, liền chịu đựng đi.

Sự không thoải mái dưới thân như lan ra toàn thân.

Nhìn về phía đình viện, Kỳ Trăn hơi run.

Giống như cơn mưa này mãi không thấy điểm dừng, đời này của nàng ta cũng chẳng còn ánh sáng nào khác để hy vọng.

-

Trong phòng ngủ.

Cuối cùng Kỷ Minh Đức cũng cảm nhận được dòng máu ấm tuôn xuống.

Nhìn qua song cửa sổ, hai mắt nàng ta trống rỗng.

Con của nàng ta, con của nàng ta, đứa con đầu tiên—— Không còn nữa.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play