Từ sông Vệ lên bờ phải đi đường bộ qua sông Hoàng Hà để đến Khai Phong.
Đoạn đường bộ dài hơn bốn trăm dặm phải đi mất sáu ngày, đến ngày mười bốn tháng ba thì họ đến Khai Phong.
Đưa mắt nhìn Tôn Lại Mục đến nhậm chức, Kỷ Minh Dao và Thôi Giác đang ở Khai Phong nghỉ ngơi một chút.
Thôi Giác lần lượt bái vọng án sát sứ Hà Nam và hai vị bố chính sứ của Hà Nam, đưa lễ vật lên, lại đưa bái thiếp tới mấy nhà quan viên, không tự đến bái phỏng.
Mà trong số các nữ quyến, bởi vì có quận chúa Bảo Khánh đồng hành, hẳn là các cáo mệnh ở Khai Phong sẽ đến đây bái kiến nàng ấy và Kỷ Minh Dao.
Sau khi hỏi ý kiến muội muội, muội phu, Bảo Khánh nhận bái thiếp rồi liền sai người nói không cần tới gặp, nàng ấy muốn yên tĩnh một ngày.
Kỷ Minh Dao cũng không đích thân đi các nhà, chỉ trao đổi bái thiếp với các cáo mệnh.
Nàng không muốn ỷ vào thân phận —— nghĩa nữ của trưởng công chúa Quảng Nghi —— và thư tín của hoàng hậu mà phô trương ương ngạnh, không coi ai ra gì, đắc tội tất cả mọi người. Nhưng trong một tỉnh, hai vị bố chính là tòng nhị phẩm, Đô Chỉ Huy Sứ cũng là tòng nhị phẩm, Án sát sứ cũng là chính tam phẩm. Nàng là Thục Nhân, chỉ nhìn cáo mệnh, địa vị gia quyến không khác gì với quan viên có chức vị cao nhất trong tỉnh. Lại có Bảo Khánh tỷ tỷ đồng hành, nếu nàng chủ động đi các nhà bái vọng, đó là mang tư thái hạ thấp địa vị quá mức, có lẽ sẽ khiến người ta xem nhẹ. Không kiêu ngạo không khiêm nhường mới là tốt nhất.
Thôi Giác cũng không cần nàng phải tham gia "ngoại giao giữa các phu nhân " mới có thể triển khai công việc.
Trước tiên Bảo Khánh phải đi dạo Khai Phong mấy ngày, chơi đủ rồi mới đi Trung Trạch nên ngày kế tiếp, chỉ có Kỷ Minh Dao và Thôi Giác lên đường.
Chạng vạng tối, hai người đến huyện Trung Trạch cách đó bảy mươi dặm. Một vài thuộc hạ trực thuộc của Thôi Giác và tri huyện Trung Trạch đích thân ra ngoài thành đón.
Xe dừng, Kỷ Minh Dao vẫn mơ màng buồn ngủ trong xe, không nghe rõ Thôi Giác nói chuyện với những người này như thế nào. Nhưng một lát sau, khi nàng tỉnh táo lại thì nghi trượng hoan nghênh ngoài thành đã đều tản đi.
Đội xe của tân án phó sứ vào thành một cách yên tĩnh, không quấy loạn cuộc sống hàng ngày của bách tính trong thành.
Nàng đẩy cửa sổ xe ra, nhìn ngắm thị trấn mà nàng sẽ sống trong ít nhất một năm tới.
Ngàn dặm không giống gió, trăm dặm không giống tục. Kinh thành cách Trung trạch chừng hơn một ngàn năm trăm dặm, phong thái và con người nơi đây dĩ nhiên khác biệt, không thể sánh với sự phồn hoa trong kinh. Nhưng phòng xá trong thành chỉnh tề, đường phố sạch sẽ, người đi đường lui tới áo có thể che thân, mặt không có rau cải, hiếm khi thấy ăn mày, thỉnh thoảng sẽ có một, hai nam nữ mang theo cá, thịt, gà vịt đi lại, hiển nhiên cuộc sống của dân chúng cũng không gặp vấn đề gì.
Đến nha môn, dâng Tam sinh tế môn.
Kỷ Minh Dao không tham dự những lễ tiết rườm rà này, Thôi Giác sẽ xã giao với người ta, còn nàng xuống xe trước ở cửa sau, kiểm tra hậu trạch.
Nha môn không lớn lắm, hậu trạch chỉ chiếm không đến một phần tư diện tích, tổng cộng trước sau có hai dãy, đông, tây mỗi nơi một sân. Một khu vườn nhỏ ở phía tây đã vượt qua phạm vi "hậu trạch".
Kỷ Minh Dao ở chính viện trung lộ. Trong phòng có năm gian, làm bằng gạch xanh ngói xám. Trong phòng cũng lát gạch xanh. Cửa sổ sạch sẽ, đồ dùng trong nhà đều chắc chắn có thể dùng được. Quản gia nói, hơn phân nửa là đồ dùng trong nha môn, chỉ thêm mấy thứ, đổi thành giường.
Nàng đẩy tất cả các tủ đựng bàn từ đông sang tây, không hề có món nào lung lay.
Như vậy là được rồi.
Trước khi phái quản gia tới đây, Thôi Giác còn lệnh cho hắn đặt mua đồ dùng trong nhà theo quy củ nhưng bị nàng lập tức ngăn cản.
Mặc dù trong nhà có tiền nhưng nàng cũng không phải là "Thiên kim tiểu thư" thật sự, không nhất thiết phải là gỗ hoa lê, gỗ lim, đồ dùng bằng gỗ đàn mộc. Kiếp trước ở ký túc xá bốn người nàng cũng ở rất thoải mái. Đi công tác bên ngoài, phòng xá thoải mái là được, không cần phải theo đuổi xa hoa, cũng không tốt với danh tiếng làm quan của hắn.
Hắn vốn là người sống giản dị, không cầu kỳ.
Sau khi tắm rửa xong, bọn nha hoàn mở rương trải đệm chăn, bày dụng cụ thường ngày ra, Kỷ Minh Dao liền nhìn vào trong viện.
Trước đình có vài cọng hoa cỏ, chỉ có hải đường đang nở rộ, còn lại đều không phải mùa hoa nở. Đông, tây sương phòng trống không, chỉ là đã quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị cho việc sử dụng sau này. Sau nhà giam có mấy gian làm nhà kho, còn lại là chỗ ở của các nha hoàn.
Lần này đi công vụ, bọn họ mang theo tổng cộng tám mươi sáu người đi theo. Trong số các nha hoàn tùy thân, nàng lưu lại Bạch Lộ ở nhà, còn có hai nữ hộ vệ khác thì lưu lại cho tẩu tử, còn lại sáu người Thanh Sương, Xuân Giản, Hoa Ảnh cùng Thiên Đông, toàn bộ đều đi theo đến đây.
Ngay cả hai người Kim ma ma và trượng phu của bà ấy* nàng cũng mang ra ngoài. Khi ngủ, có giường là được. Có giường lớn, chăn đệm mềm mại nhẵn nhụi, trải thêm chăn màn cũng không mấy phiền phức. Ăn cơm, chỉ cần có thức ăn, có chén là được. Nhưng nếu như liên tục một năm, thậm chí mấy năm đều phải ăn những đồ ăn không hợp khẩu vị thì cũng quá giày vò! Có thể tiết kiệm tránh được phô trương thì tiết kiệm, chỗ không cần tiết kiệm, nàng cũng sẽ không để mình chịu thiệt.
*Hai người này là đầu bếp trong nhà.
Gió đêm thổi rụng những cánh hoa, Kỷ Minh Dao đưa tay đón lấy mấy đóa hải đường.
Nàng không có cảm xúc đặc biệt với Hải Đường, chỉ là mỗi loại hoa đều có vẻ xinh đẹp độc đáo riêng.
Nàng thích nhìn thấy vạn vật sinh sôi, phồn vinh, gió thổi không ngớt, càng thích nhìn thấy Thôi Giác hơn!
Hắn đã về rồi!
"Chàng ăn cơm chưa?"
"Phu nhân đã dùng cơm chưa?"
Hai người đồng thời hỏi.
"Thiếp còn chưa ăn!" Kỷ Minh Dao chạy đến cửa viện đón hắn: "Chàng không uống rượu với bọn họ sao?"
"Đêm nay bọn họ đã nói không quấy rầy nữa, mai sẽ đón gió tẩy trần." Nắm tay nàng về phòng, Thôi Giác vẫn còn nghi vấn: "Nhà ở có được không?"
"Được! Không lọt gió, không lọt mưa, rộng rãi sáng ngời, có hoa có cây, phòng xá thật tốt!" Kỷ Minh Dao hỏi hắn, "Hay là chàng muốn thiếp đến ở cùng Bảo Khánh tỷ tỷ?"
"Thực sự không thể nói "muốn." Thôi Giác thành thật trả lời.
“Vậy còn nói gì nữa!” Kỷ Minh Dao đưa hắn vào phòng tắm, “Tắm xong rồi cùng ăn cơm đi!”
Cơm tối vẫn rất quen thuộc, mùi vị quen thuộc trong nhà.
Kỷ Minh Dao thưởng cho Kim ma ma và trượng phu của bà hai tháng lương, an ủi bọn họ sau hai mươi ngày vất vả vẫn giữ được tay nghề nấu nướng không giảm. Nàng cũng thưởng cho tất cả mọi người một tháng lương, bảo họ không cần đến tạ ơn, hãy tranh thủ nghỉ ngơi.
"Ngày mai sẽ có người tới gặp thiếp sao?" Nàng ngáp hỏi.
Nếu có khách đến, nàng phải dậy sớm.
"Bọn họ khen phu nhân ta 'Cương liệt', 'Nhân đức', đều nói sẽ để gia quyến đến gặp. Ngày mai trước tiên họ sẽ đưa bái thiếp. Phu nhân muốn gặp thì gặp, không cần miễn cưỡng." Thôi Giác cười, "Hình như nhờ vào thanh danh của phu nhân, ta đề xuất ngày mai trước khi mở tiệc tiếp đón gió thì đi xem công trình đập nước cũng không ai can ngăn hay đùn đẩy. Hoặc có lẽ trong lòng bọn họ quả thật không cảm thấy thẹn."
"Hoặc là bọn họ biết chàng được bệ hạ tín nhiệm, tấu chương có thể truyền thẳng tới thính đường, bệ hạ đặc biệt lệnh chàng đến, cũng đang rõ ràng thể hiện coi trọng, cho nên không dám có ý đồ xấu chăng?" Kỷ Minh Dao cũng tán dương lại, "Dù sao cũng là anh hùng giết hổ, tuổi còn trẻ đã nắm một mảng thủy lợi trong tay, sao có thể khinh thường."
Hai người đối mặt một lát.
"Ta sai rồi." Thôi Giác giải thích, "Nhưng ta cũng không có ý khéo léo tâng bốc. Bọn họ quả thực tán dương phu nhân rất nhiều, ta cũng thật sự có phỏng đoán này."
"Thiếp cũng đâu có nói dối." Kỷ Minh Dao hôn lên mặt hắn: "Nhưng đúng là thiếp bị chàng khen đến ngượng ngùng cho nên mới cố ý nói như vậy, muốn chàng cũng thấy xấu hổ."
Nàng đúng lý hợp tình nói.
Thôi Giác bất đắc dĩ.
Cửa sổ mở ra, gió xuân đêm mát lạnh nhẹ nhàng lùa vào, nỗi lo vì lần đầu tiên một mình ra ngoài nhận chức vụ, thân có trọng trách về thủy lợi của hắn cũng đã tan hết.
Buông phu nhân xuống giường, trước khi đóng chặt cửa sổ, hắn nhìn những bông hoa Hải Đường phồn thịnh trong viện vài lần.
Lần đầu hắn và phu nhân gặp nhau, trên tóc phu nhân trang trí mấy bông Hải Đường rũ xuống. Mặc dù Hoa Hải Đường diễm lệ, nhưng đóa hoa nhỏ bé, cánh hoa mỏng manh, dù tụ lại thành chùm vẫn không tương xứng với khí chất của phu nhân.
Hẳn là phu nhân vì tránh người bên ngoài nói nàng kiêu ngạo, cố ý khiêm tốn giấu đi tài năng. Cũng có lẽ là bởi vì Ôn Tòng Dương yêu thích hoa Hải Đường, phu nhân cố ý nhường nhịn.
Nhưng bây giờ, những thứ này đều không quan trọng nữa. Phu nhân đã có thể sống một cách tùy tâm thoải mái. Hắn cũng sẽ không trở thành một cái lồng giam giữ phu nhân.
—— hắn sẽ luôn cảnh tỉnh mình.
Nằm lại bên cạnh phu nhân, Thôi Giác có một đêm yên giấc.
-
Ngày thứ hai đến nhậm chức, Thôi Giác vẫn dậy vào canh năm.
Trước tiên hắn tới tiền nha cùng lão lại dùng điểm tâm sáng, hỏi thăm cặn kẽ về phong tục tập quán địa phương rồi lại cùng quản gia đối chiếu, được biết trong huyện Trung Trạch tổng cộng có mấy nhà thân hào nông thôn, hương hiền có tiếng đức cùng mối quan hệ thân hữu giữa các nhà.
Dùng xong bữa sáng, đến giờ Mão, hắn sẽ cùng cấp dưới và tri huyện Trung Trạch tới mười lăm dặm ngoài thành để xem xét công trình.
Lúc Thôi Giác rời khỏi nha môn, Kỷ Minh Dao mới mở mắt rời giường.
Giường tuy nhỏ hơn giường trong nhà một chút nhưng đệm chăn là đồ cũ dùng đã quen, nàng cũng không thấy khó chịu.
Nàng ngủ rất ngon!
Trên cửa đã có mấy phong bái thiếp. Nàng ra lệnh mang toàn bộ tới.
Có tổng cộng bốn phong bái thiếp, lần lượt đến từ thê tử của Án Sát sứ ti Chiêm Thiêm, Trang Nghi Nhân, thê tử của tri huyện Trung Trạch, Khương Nhụ Nhân, cùng với thê tử của huyện nội, huyện thừa.
Vừa trang điểm, vừa xem bái thiếp, Kỷ Minh Dao vừa hỏi thê tử của đại quản gia Hoàng Hồ: "Các ngươi ở đây nửa tháng, có biết được bản tính hành sự của những phu nhân, thái thái này không?"
"Dạ có biết một chút!" Tức phụ Hoàng Hồ vội trả lời: "Trang Nghi Nhân và Chiêm đại nhân là phu thê kết tóc, biểu huynh biểu muội, thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, thành hôn đã hai mươi năm, bên người Chiêm đại nhân không có cơ thiếp. Trong nhà có sáu hài tử, ba nữ nhi. Hai cô nương đầu đã xuất giá, đại cô nương gả cho biểu chất nhà mẹ đẻ Trang phu nhân, hiện đang là trưởng tử phủ Thuận Thiên hướng Thông Phán gia. Nhị cô nương năm ngoái mới xuất giá, gả cho nhi tử thứ ba của Tả tham nghị Hà Nam, nghe nói đã có thai năm tháng, đang chờ bế hài tử!"
Kỷ Minh Dao nhìn thấy trên bài thiếp viết, Trang Nghi Nhân cảm ơn kềm trợ sản đã cứu mạng trưởng nữ và cháu gái ngoại của bà. Nàng nhớ lại người đỡ đẻ cho Chiêm đại cô nương, chính là Hứa thái y.
Thì ra còn có đoạn duyên phận này.
Tức phụ Hoàng Hồ còn đang nói: "Tam cô nương còn nhỏ, mới sáu, bảy tuổi, ngược lại chưa nghe nói tính tình thế nào. Còn có Chiêm gia đại gia đã lấy vợ ba năm, Chiêm đại nãi nãi là nữ nhi đồng tri ở Giang Tây Thụy Châu. Chiêm nhị gia năm nay mười sáu tuổi, Tam gia mười hai tuổi, cũng chưa đính hôn. Nghe được tính tính Trang Nghi Nhân thẳng thắn, hòa hợp rất tốt với phu nhân Tri huyện, Huyện thừa và chủ bộ nơi này."
Lại cầm lấy bái thiếp của Khương Nhụ Nhân, Kỷ Minh Dao ra hiệu cho tức phụ Hoàng Hồ tiếp tục nói.
"Vị Tri huyện phu nhân này thì nô tỳ có nghe nói vài câu thú vị." Tức phụ Hoàng Hồ cười nói, "Mọi người đều nói thật ra tất cả chính sách của Đinh tri huyện đều là lời nói của phu nhân. Ngay cả tất cả quan tòa lớn nhỏ, cày bừa thu hoạch vụ xuân, công sai lao dịch, thậm chí là bẩm báo lên trên cũng đều là Khương Nhụ nhân tham mưu, viết giấy báo cáo, Đinh tri huyện toàn nghe chỉ thị của phu nhân mà làm việc, cho nên chiến tích không tệ."
"Hóa ra là như vậy à?" Kỷ Minh Dao kinh ngạc.
Nhưng nàng lập tức nghĩ đến, đời này chỉ có nam tử có thể làm quan tướng, xưng vương xưng đế, công tích nữ tử thiên hạ bị chèn ép, bị che giấu, đâu chỉ có một người không thể thể hiện ra trước mặt người khác.
Cũng không đáng ngạc nhiên.
Ngay cả quân quyền của công chúa Bình Dương Chiêu đều bị cha ruột chia cho huynh đệ. Nàng ấy chưa bao giờ được Lý Uyên ủng hộ mà vẫn có thể làm được "Xa gần hàm phụ, uy chấn Quan Trung", công thủ đều không thua trận. Nhưng sau trận chiến Trường An, trên sử sách lại không thấy mảy may chút công tích của nàng.
Cái gọi là "sau khi chết lấy quân lễ hạ táng" chẳng qua chỉ là một chút vinh dự mà thôi.
Kỷ Minh Dao mỉm cười.
"Chúng ta vừa mới đến đã biết rồi, chắc hẳn không phải là nói ngoa. Nếu không phải thật sự có chuyện này, ai dám truyền ra khắp nơi rằng quan phụ mẫu đều phải dựa vào thê tử?" Nàng nói: "Đi hồi âm các nhà đi, nói giữa trưa hôm nay, ta mời bốn vị đến dùng cơm."
Hôm nay nàng vốn định nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu giao thiệp. Nhưng trong các khách có Khương Nhụ Nhân, một "nữ tri huyện" ẩn mình trong nội trạch, đương nhiên phải mời hôm nay!
Tức phụ Hoàng Hồ vội đi làm việc. Xuân Giản, Hoa Ảnh cũng vội vàng chọn trang sức khác cho cô nương, làm trang phục gặp khách.