Sau khi từ biệt nhà thân hữu, hành lý của Kỷ Minh Dao và Thôi Giác cũng được chuẩn bị hơn phân nửa. Chọn ngày hai mươi sáu tháng hai khởi hành, đi đường ước chừng mất hai mươi ngày. Quản gia đi tu sửa nha xá đã sớm ra ngoài, chờ bọn họ đến, lúc đó sẽ có thể vào ở ngay.
Huynh trưởng mấy lần muốn hỏi cũng không hỏi, Thôi Giác cũng không còn cớ nào kéo dài nữa.
Chất đầy một rương sách, hắn đứng dậy: "Phu nhân ngồi chút nhé, ta đi tìm đại ca."
Nhìn tai hắn hơi đỏ lên, Kỷ Minh Dao nói: "Đi đi!"
Đi sớm thì sẽ bớt lo lắng!
Thôi Giác liền về phòng ngủ trước, chọn ra hai quyển họa sách hắn đã học, lại đựng thêm vài bộ ruột dê. Trước tiên hắn dùng hộp gỗ đựng sách, nhưng cầm trong tay một lát, hắn lại mở hộp gỗ ra, lấy sách ra, tìm vải bố bọc lại, đặt vào trong ngực.
Ngày xuân y phục không mỏng, đặt ở trong ngực, không ai có thể nhìn ra hắn mang đồ theo.
Rất tốt.
Thôi Giác đi đến thư phòng Thôi Du.
Thôi Du vội vàng chạy tới, vừa thấy mặt đã cười hỏi: "Có rồi à?"
Thôi Giác cũng không đáp lời.
Hắn mời huynh trưởng tới nội thất, lấy từng vật phẩm trong ngực ra.
"Đại ca xem qua là biết." Hắn nói xong liền muốn đi.
"Này —— chờ một chút!" Thôi Du tay mắt lanh lẹ ngăn cản hắn.
"Đại ca nên nghiêm túc nghiên cứu học tập." Thôi Giác không muốn ở lại.
"Chỉ một câu... Hai câu thôi!"
Thôi Du nhanh chóng nói: "Ta không giục đệ và đệ muội có con, tẩu tử của đệ lại càng không thúc giục! Đệ cũng cập quan rồi, vị trí tứ phẩm, cáo mệnh của đệ muội còn cao hơn đệ, ta cũng không muốn làm người lớn khuyên nhủ cái gì. Chỉ cần… đệ không hối hận... là tốt rồi."
Thôi Giác nhìn về phía huynh trưởng.
Thôi Du lại quay mặt đi.
"A Giác." Hắn thấp giọng nói, "Mười hai năm rồi, nghĩ thoáng chút đi."
"Nghĩ thoáng." Thôi Giác lặp lại.
"Đại ca khuyên ta nghĩ thoáng, bản thân huynh có nghĩ thoáng không?" Hắn nhẹ giọng hỏi: "Đã nghĩ thoáng, vì sao huynh còn hỏi ta phương pháp tránh thai?"
Thôi Du nhắm chặt hai mắt lại.
"Nhưng mà..." Hắn nói: "Mẫu thân không hối hận khi sinh ra ta và đệ. Cũng không hối hận… có đứa bé kia."
"Có hối hận hay không, phải tự hỏi chính nương."
Thôi Giác lách qua huynh trưởng, đi ra ngoài cửa.
***
Ngày xuân đã đến.
Bạch ngọc lan trắng nở ở ngoài tường, ngọc lan hồng nở ở trong viện, cùng nhau chiếu rọi rực rỡ.
Loài hoa mẫu thân thích nhất là hoa Ngọc Lan. Mẫu thân thích tất cả hoa tươi cỏ cây. Mặc dù bệnh nặng không thể đứng dậy, mẫu thân cũng cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh tượng nhân gian.
Lúc nương rời đi còn chưa đến tuổi ba mươi. Cho dù sống đến hôm nay, bà cũng còn chưa đến năm mươi.
Đây là cảnh xuân mà mẫu thân không thể nhìn thấy nữa. Nhưng phu nhân, nàng còn có thể thưởng thức nhiều năm nữa. Hắn nên nghĩ đến, không phải vì nương rời đi mà là những thứ khác.
Ví dụ như, "Cả đời không con".
...
Thư phòng Tây viện.
Ngồi ở bên giường trong phòng ngủ, Kỷ Minh Dao tùy ý sửa sang lại sách vở.
Nàng đã hiểu được sở thích đọc sách của Thôi Giác. Tuy nàng không đọc cùng loại giống hắn nhưng chọn mấy quyển trước không khó.
Đây còn có một cái rương chưa thu dọn, có phải lần trước hắn rời kinh mang theo hay không?
Kỷ Minh Dao tiện tay lấy ra mấy quyển sách, chuẩn bị cất kỹ trước, chờ hắn trở về lại tự mình chọn kỹ hơn.
Trong sách rơi ra một món đồ.
Nàng vội đưa tay ra nhận.
Là một phong thư.
Còn tốt, không bị bóp nhăn!
Mới định kẹp phong thư về, Kỷ Minh Dao liền thấy rõ chữ phía trên.
Đó là chữ viết của Thôi Giác.
Trên đó viết —— "Thân gửi Kỷ nhị cô nương".
"Kỷ nhị cô nương", hẳn là chỉ "Kỷ Minh Dao".
Nhìn phong thư, lại nhìn mình một chút, Kỷ Minh Dao xác định điểm này.
Đúng, không sai, nàng chính là "Kỷ nhị cô nương" của hai năm trước.
Đây là thư viết cho nàng.
Cho nên, theo lý thuyết, phong thư này, nàng là người nhận thư, có thể mở ra xem.
Kỷ Minh Dao di chuyển tay lên trên, đặt ở mép phong thư.
Nhưng vấn đề là... Thôi Giác chưa gửi nó đi.
Ài.
Kỷ Minh Dao đặt thư ở trên bàn.
Chờ hắn trở về cùng xem đi! Hỏi hắn trước một chút!
Nàng tiếp tục cầm sách ra ngoài.
Nhưng Thôi Giác thật sự đã viết thư này!
Ôm mấy quyển sách vào trong ngực, Kỷ Minh Dao tự cười một lúc, lại cười thêm một lúc.
Thôi Giác trở về rất yên tĩnh. Thư phòng cũng rất yên tĩnh cho nên Kỷ Minh Dao vẫn nghe được tiếng bước chân của hắn.
Nàng cầm lấy bức thư, muốn cười với hắn nhưng lại phát hiện trong mắt hắn có chút bi thương chưa tan hết.
Làm sao vậy? Không phải đi đưa sách... cho huynh trưởng sao?
Có tranh chấp với đại ca sao?
Đặt thư xuống đứng dậy, Kỷ Minh Dao vừa muốn nghênh đón, Thôi Giác đã bước nhanh tới, cầm lấy tay của nàng.
Nỗi buồn trong mắt hắn tan hết, mỉm cười nhìn nàng, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Nhưng hắn thoáng nhìn phong thư trên giường.
Thế là, cái gì hắn cũng không thể nói ra được.
"Cái này, thiếp có thể xem không?" Kỷ Minh Dao nhỏ giọng hỏi.
"Thiếp không cố ý lục lọi đâu." Nàng giải thích, " Chàng kẹp nó ở trong sách, rương lại mở, thiếp cầm sách, nó liền rơi ra."
"Không trách phu nhân." Thôi Giác khẽ mím môi, "Phu nhân muốn xem thì xem. Nhưng..."
Hai tai hắn nóng hổi.
"Nhưng?" Kỷ Minh Dao nhéo lỗ tai hắn.
"Nhưng, bên trong không có viết gì cả." Thôi Giác thở dài.
Hắn hẳn nên thấy may mắn vì không viết gì, nhưng hắn lại tiếc nuối.
Phu nhân có thể thất vọng hay không?
Kỷ Minh Dao mở phong thư ra, rút lá thư ra.
Trên trang giấy hơn phân nửa là chỗ trống, đúng ra là chỉ có một hàng chữ: "Gần tháng sáu, mặc dù ở Định Lương nhưng cây xanh cũng đã phủ bóng râm mát."
"Sau đó thì sao?" Kỷ Minh Dao cười hỏi, "Khi đó chàng còn muốn viết cái gì nữa?"
"Còn muốn viết, ta đang ở trạm quan dịch, ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là gió hè êm dịu, núi xanh mơ hồ, ánh nắng trong vắt."
Ôm lấy phu nhân, Thôi Giác ngồi lại bên giường, "Muốn viết, trước ngày hôm đó có dân tị nạn cầm trứng gà tích góp được và các mặt hàng khô mời ta và Chung ngự sử. Chung ngự sử nhận lấy trứng gà, giữ riêng hai xâu tiền. Sau đó, ta lại bảo ta đi mua chút hàng khô."
"Ăn ngon không?"
"Cũng tạm được." Thôi Giác cười: "Nhưng đồ ăn ở đó hơi mặn, chắc không hợp khẩu vị của nàng."
"Còn muốn viết, ta đã gặp ao sen kia." Hắn nói: "Ta vốn định lấy bức tranh kia làm lễ sinh nhật cho nàng."
“Nhưng chàng không tặng." Kỷ Minh Dao cố ý nói: "Chờ hồi kinh mới tặng."
"Vì sao thế?" Nàng hỏi.
"Sợ lễ quá nhẹ." Thôi Giác nhớ tới hắn của hai năm trước: "Lại sợ, quá mức thân thiết."
"Ồ ——" Kỷ Minh Dao gối lên đầu gối hắn, "Bây giờ thì sao? Còn ngại "thân thiết" không?"
Thôi Giác đỡ nàng ngồi dậy.
Hắn hôn lên đôi môi không ngừng truy vấn này.
Hắn đã kịp thời dừng lại.
"Xem ra không còn ngại 'thân thiết' nữa rồi!" Kỷ Minh Dao cười cắn vành tai hắn, lại kéo chặt đai lưng của hắn.
Còn đang ban ngày, một chút đau nhói khiến lòng Thôi Giác nhanh chóng tỉnh táo
Hắn đứng dậy trước, lại ôm lấy phu nhân, sửa sang lại vạt áo, búi tóc mai cho nàng.
"Còn gì nữa không?" Bắt lấy tay hắn, Kỷ Minh Dao tiếp tục truy vấn, "Lúc ấy, chàng còn gì khác muốn viết cho thiếp xem hay không?"
"Có... Còn."
Thôi Giác lại cảm thấy thân thể nóng bừng.
Hắn còn muốn viết, hắn khẽ nắm đầu ngón tay phu nhân, "Hẳn là muốn viết, ta đang nhớ nàng.”
"Hẳn là?"
"Khi đó, ta không hiểu đây là nhớ." Thôi Giác thấp giọng phân tích.
Hắn cho rằng tình yêu chẳng có gì thú vị.
Hắn không rõ thế nào là yêu.
Cho nên, hắn chỉ cho là bởi vì đã đính hôn, đó là sự quan tâm nên có đối với "Kỷ nhị cô nương".
Cho nên, hắn cho rằng ở lại bên ngoài Tu Vân Các là nghĩa vụ nên làm của vị hôn phu.
Cho nên, hắn cho là mình có thể đồng ý đổi người thành thân, là bởi vì năm đó có mối ân tình xưa của phu nhân An Quốc công, và "Kỷ nhị cô nương" hiểu chuyện biết lễ.
Cho nên, hắn cho rằng lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, hắn không hâm mộ, càng không đố kỵ với Ôn Tòng Dương.
"Bây giờ chàng đã hiểu chưa?" Kỷ Minh Dao vẫn đang truy vấn.
"Hiểu rõ rồi." Thôi Giác cười.
"Hiểu cái gì rồi?" Kỷ Minh Dao không chịu buông tha.
“Hiểu rằng ta đã ái mộ nàng.” Thôi Giác lại hôn lên môi nàng.
"Ban ngày đó, vẫn đang ở thư phòng ——" Kỷ Minh Dao lại đẩy hắn: "Chàng làm được không?"
Không thể làm... thì đừng thân thiết như vậy!
Thôi Giác chống người đứng dậy, hắn cười: "Thật ra vẫn còn, phu nhân muốn nghe không?"
"Nói mau đi!" Kỷ Minh Dao trêu ghẹo.
"Hóa ra, ta là nhất kiến chung tình với phu nhân."
Thôi Giác lại cúi người, nhẹ hôn trán nàng.
Thì ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, hắn đã động tâm.
Chỉ là lúc đó hắn không hề phát giác, cũng không tự nhận ra mà thôi.
-
Ngày 26 tháng 2, Kỷ Minh Dao và Thôi Giác từ biệt huynh trưởng tẩu tử, lên thuyền khởi hành.
Bảo Khánh tạm dẫn theo Tôn Lại mục cùng ngồi một thuyền, không đi cùng với hai người bọn họ.
Bốn người trừ Thôi Giác ra, đều là lần đầu tiên ngồi thuyền đi xa. Không đến hai ngày, toàn bộ đều vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Nằm trên giường thấp, Kỷ Minh Dao cổ vũ mình: "Chờ khi hồi kinh, ta sẽ không say sóng nữa!"
Thôi Giác cũng cổ vũ nàng: "Sẽ đỡ hơn thôi."
Hắn vững vàng bưng chén thuốc đặt trước người phu nhân.
Kỷ Minh Dao nửa đứng lên, cầm lấy tay hắn, uống một hơi cạn sạch.
... Thoái mái!
Đắng đến mức này!
Chịu khổ mấy ngày, an ổn được một hai năm!
Ngày thứ năm lên đường, triệu chứng say sóng giảm bớt rất nhiều, Kỷ Minh Dao có thể ra khoang thuyền dạo một chút.
Ngồi thuyền vẫn thoải mái hơn ngồi xe rất nhiều, ít nhất thì không gian hoạt động lớn hơn. Cho dù đi thuyền ban đêm, ngủ ở trong khoang thuyền cũng an ổn hơn ngủ ở trong xe ngựa.
Một đường về phía nam, cảnh xuân dần rõ nét. Khi sắp đến Lâm Thanh thì đã là cuối xuân, mặc áo mỏng cũng không thấy lạnh.
Thôi Giác xem xong bản tấu trị thủy bao năm qua, giám sát thi công đã có thể phủ kín toàn bộ trường án.
Tang Diệp và Bách Hợp thường xuyên sang thuyền bên kia tìm Tôn Lại Mục, lĩnh giáo chuyện sinh đẻ và đỡ đẻ.
Một ngày từ Lâm Thanh chuyển sang sông Vệ, cập bờ nghỉ ngơi, trong trấn có một hộ gia đình sản phụ sắp sinh, Tôn Lại mục đích thân đi đỡ đẻ.
Tang Diệp, Bách Hợp xin chỉ thị của cô nương, cũng đi theo giúp đỡ.
Hai người ấy lớn tuổi nhất trong số các nữ hộ vệ, vốn là do các nàng phụ trách dạy võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung. Tám nữ hộ vệ đến bên cạnh nửa năm, Kỷ Minh Dao vẫn để Tang Diệp phụ trách lái xe, hộ vệ lúc xuất hành, nhưng trên thực tế, người đứng đầu các nữ hộ vệ đã là Sơn Khương và Thiên Đông. Bình thường dạy học cũng hơn phân nửa do Sơn Khương phụ trách, Tang Diệp và Bách Hợp chỉ hướng dẫn đám nha hoàn và tức phụ.
Hiện tại, sau khi không được chọn làm người quản sự, các nàng cũng không bỏ cuộc mà còn muốn khai thác thêm kỹ năng mới ngoài những việc phải đảm nhiệm, đương nhiên Kỷ Minh Dao ủng hộ. ( truyện trên app tyt )
===
Tên truyện: SAU KHI HẠ DƯỢC VAI ÁC ĐIÊN PHÊ
Tác giả: Yêu Phi Hề
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Nữ phụ , Duyên trời tác hợp
- Giới thiệu -
Ngày đến cậy nhờ biểu tỷ, Đường Niểu Y mới biết được hoá ra mình là nhân vật phụ chuyên giúp nữ phụ ác độc hãm hại vai ác trong thoại bản cẩu huyết điên phê, nữ phụ chán ghét nam chính, nàng dâng đao, nữ phụ hãm hại vai ác, nàng ngồi chờ hạ dược.
Mà vai ác Quý Tắc Trần trong thoại bản, tướng mạo Bồ Tát ôn hoà hiền lành, giá trị điên phê lại là đỉnh cấp, kẻ điên gi·ết người không chớp mắt. Tất cả mọi người sẽ ch·ết ở trong tay hắn, bao gồm cả nàng…
Cũng may có một vị pháp sư nói, chỉ cần nàng tiếp tục đi hết tình tiết trong thoại bản là có thể thoát khỏi kết cục.
Bởi vì trước khi nàng đến cậy nhờ, biểu tỷ nữ phụ cũng đã bị hại, cho nên nàng chỉ có thể cẩn trọng, bắt đầu âm thầm hãm hại vai ác, chờ hạ dược vai ác.
Nhưng… trước khi hạ dược, sao không ai nói cho nàng biết dược không đúng, hạ sai rồi!
Nhìn nam Bồ Tát sắc mặt ửng hồng, hô hấp hỗn loạn xinh đẹp, mắt lại ẩn sát ý trước mắt này.
Nàng không biết cố gắng mà nuốt nước miếng.
Không phải thèm, là sợ hãi.
“Ngươi hạ dược gì cho ta?” Quý Tắc Trần khẽ nhếch mặt mày tuấn mỹ, mỉm cười ôn hòa như cười với tình nhân, tay đặt chủy thủ sắc bén trên cổ nàng.
Chạy đi!
Nàng căng thẳng tính toán nên chạy thế nào trong lòng, giây tiếp theo đã bị nắm cằm, nhét dược vào miệng. Nàng kinh hãi quay đầu muốn nhổ ra nhưng dược vào miệng liền tan.
Quý Tắc Trần lười biếng tựa sang một bên, cười nhạt nhìn nàng, “Được rồi, ngươi cũng ăn rồi, giao giải dược ra đi.”
Thoáng chốc, sắc mặt nàng hơi phiếm hồng, hô hấp hỗn loạn mà ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt, nói: “Thực xin lỗi, mạo phạm, hiện tại ta là giải dược.”
Lưu ý:
1: Nữ chính hơi có chút kiểu vạn người mê, vô luận là người chán ghét nữ chính cỡ nàng, cuối cùng cũng sẽ thích, hơn nữa là cưng chiều nữ chính
2: Truyện có một vài tình tiết mười tám cộng, ai chay thuần vui lòng vòng ra.
3: Mặt lăn bàn phím, cách hành văn sẽ ngày càng tiến bộ hơn.
5: Người đọc cần trên mười tám tuổi, bối cảnh Trung Hoa trên dưới 5000 năm trước.
6: Truyện thuần tuyến tình cảm, cốt truyện chỉ để xúc tiến quan hệ nam nữ chính.
Chú thích: Nam chính không phải người tốt, nữ chính nằm mộng tiên tri, không tồn tại tình tiết xuyên không hay bất kỳ yếu tố kỳ ảo nào, giai đoạn trước nữ chính cho rằng đó là giấc mộng tiên tri, kỳ thật…
Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Nữ phụ, Mỹ cường thảm, đoá hoa cao ngạo
Một câu tóm tắt: Những ngày tháng làm giải dược cho vai ác điên phê
Lập ý: Nỗ lực thay đổi kết cục đã định, sống đổi mới.