Tây viện.

Một đêm Thôi Giác ngủ không được ngon lắm.

Canh năm mở mắt, phu nhân còn đang trong giấc mộng say sưa. Hắn vẫn như ngày xưa, thay y phục vào triều.

Gặp đại ca ở trước xe, hắn chỉ gật đầu ra hiệu.

Lúc này mới qua ba canh giờ, chắc hẳn A Giác còn chưa nói với đệ muội, Thôi Du đương nhiên không thể truy vấn kết quả.

Triều tan, Thôi Giác về Hàn Lâm viện từ biệt chúng đồng liêu. Thôi Du cũng về Đô Sát viện có việc công.

Huynh đệ hai người đều có chính sự.

Trong nhà, Kỷ Minh Dao dùng điểm tâm xong cũng chạy đi thỉnh giáo tẩu tử.

Trong tháng này hai người phải rời kinh, chỉ còn không đến hai mươi ngày nữa sẽ xuất phát. Thời gian gấp rút, nàng phải tranh thủ học tập!

Học được một nửa, nữ quan đến mời Kỷ Minh Dao vào cung.

Lưu hoàng hậu giao cho nàng một việc phải làm: "Ta đang muốn để cho Tôn Lại mục đến Khai Phong. Khai Phong cách nơi đóng quân của Thôi án sát ở Trung trạch không xa, các ngươi cùng nhau xuống phía nam, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Con ở Trung Trạch, mỗi tháng cần phải báo cáo tình hình địa phương cùng với kiềm trợ sản được sử dụng tại địa phương và các vùng lân cận, có việc gì cũng có thể hồi bẩm bất cứ lúc nào. Tấu chương có thể gửi qua trạm dịch cũng được, gấp rút đưa tới cũng được, tùy con thấy thuận tiện là được. Đáng tiếc là con không có chức trách thực sự, không tiện ban thưởng quan ấn cho con, con cứ dùng tư ấn của mình đi." 

Bà cười nói: "Ta biết tính con không thích ra ngoài. Nhưng ta cũng biết con sẽ đi cùng nó. Cho dù con vốn không định đi nhưng coi như ra ngoài vì ta, có được không?"

"Thần lĩnh mệnh!" Kỷ Minh Dao vội nhận nhiệm vụ.

Đứng dậy, nàng cười nói: "Hôm qua thần đã quyết định sẽ đi. Đáng tiếc chưa kịp khiến nương nương thiếu thần một ân tình."

"Chuyện này cũng không cần tiếc, về sau còn nhiều cơ hội!" Lưu hoàng hậu cười nói, "Được rồi, đi đi, không uổng công giữ con lại, làm trễ nải con chuẩn bị thu xếp."

Kỷ Minh Dao cáo lui về nhà.

Bảo Khánh đợi nàng đã hai khắc, gặp mặt liền nói: "Ta đã nói với nương rồi, ta cũng muốn đi Hà Nam chơi, nương đồng ý! Khi nào thì các muội đi? Chúng ta cùng lên đường đi!"

"Ngày tháng còn chưa định, khi nào định ta sẽ nói cho tỷ." Kỷ Minh Dao vui vẻ, "Tỷ tỷ ở bao lâu? Chỉ sợ nhà quan nhỏ hẹp, tỷ nên gọi người đi thu dọn phòng xá trước."

"Có lẽ sẽ chơi mấy tháng." Bảo Khánh cười nói, "Vui vẻ thì ta sẽ ở thêm mấy ngày, không vui thì đi, ta cũng không biết nữa. Chuyện phòng xá không cần muội quan tâm, ta đã gọi người xuống phía Nam làm rồi."

Nàng ấy liền hỏi: " Muội có định ở bên ngoài không?"

"Ừm... không cần đâu." Kỷ Minh Dao suy nghĩ một chút: "Phòng có thể ở là được rồi. Chuyển ra bên ngoài, chàng ấy muốn gặp ta, ta muốn gặp chàng ấy, còn phải đi thêm một đoạn đường."

Vậy thì phiền phức biết bao!

"Ta biết ngay mà!" Bảo Khánh bóp mặt nàng: "Muội ấy, dẫu người ngoài có khen muội nhiều hơn nữa thì có thể lười muội vẫn cứ lười, một bước cũng không muốn động thêm!"

"Hì hì." Kỷ Minh Dao không phản đối.

Bảo Khánh liền nói: "Hình như ứng cử viên phò mã của nhị công chúa đã định, là con thứ tư của Hữu tướng Thư Thừa —— chính là người làm bài Kim Hổ Phú trong kỳ săn bắn mùa thu trước."

Kỷ Minh Dao có ấn tượng: "Hắn nhỏ hơn nhị công chúa một tuổi, có một đôi mắt hoa đào, cười lên hai má đều có lúm đồng tiền, có phải không? Hình như hắn cũng đi Đông Lâm, nhưng ta không nhớ hắn săn được bao nhiêu. Chỉ nhìn tướng mạo cũng xứng đáng làm phò mã nhị công chúa."

"Khi đó muội toàn nghĩ về muội phu, có thể nhớ được cái gì chứ!" Bảo Khánh cười nói: "Mặc dù hắn đã xuống sân đấu cho có nhưng chỉ ứng phó qua loa rồi nhanh chóng trở về. Nhưng ta thấy, nhị công chúa cũng không cần một nam nhân oai hùng cường kiện, chỉ cần người nào dịu dàng, săn sóc hầu hạ nàng là đã tốt lắm rồi."

"Vậy tỷ muốn kiểu người như thế nào, đã nghĩ xong chưa?" Kỷ Minh Dao liền hỏi: "Có phải là do nghĩa mẫu và bệ hạ, nương nương thúc giục khiến tỷ thấy phiền, cho nên tỷ muốn lấy cớ đi Hà Nam chơi để trốn không?"

Bảo Khánh: "Muội không biết đó thôi!" Nàng ấy bất đắc dĩ: "Ta thật không hiểu, có cái gì phải thúc giục chứ? Thứ nhất ta không thiếu người hầu hạ, thứ hai không muốn có con, thứ ba lại không thiếu niềm vui, thứ tư lại không muốn làm chuyện đó với nam nhân, sao cứ nhất định phải ghép một nam nhân với ta thành một đôi, nhất định phải thúc giục ta thành thân?"

"Có lẽ là ——" Nghĩ theo góc nhìn của công chúa Quảng Nghi, Kỷ Minh Dao suy đoán, "Mặc dù tỷ không vội thành thân nhưng qua hai năm nữa, nam tử tuổi tác phù hợp lại xứng làm nghi lễ sẽ không còn nhiều nữa, cho nên người mới thúc giục tỷ? Chỉ cần tỷ thấy thuận mắt, mặc dù không thích, trước lấy về nhà làm vật trang trí cũng được." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tỷ xem." Nàng cười: "Nhị công chúa cùng tuổi với tỷ, phò mã được chọn đã nhỏ hơn nàng ấy rồi."

"Ta sống trong phủ Công chúa rất tốt, sao lại phải có thêm một người gây chướng mắt." Bảo Khánh không thích: "Cả đời không thành thân, ta cũng không thiếu người hầu hạ! Những nam nhân kia trông không đẹp mắt bằng muội, ta muốn nhìn mỹ nhân thì tới thăm muội không được à? Muội còn không cho ta nhìn sao?"

"Vậy tỷ ra ngoài dạo chơi nhiều một chút!" Kỷ Minh Dao vừa cười vừa nghĩ kế: "Nương nương bảo ta báo cáo tình hình kiềm trợ sản sử dụng ở phụ cận Trung Trạch mỗi tháng một lần, nhưng nương nương còn phái người đến Giang Nam, Liêu Quảng, Nam Cương và Tây Bắc, ta không thể đi xa như vậy được, tỷ tỷ thay nương nương đi tuần tra, chẳng phải còn có lý do chính đáng sao? Đi hết một vòng này, không đến hai năm thì cũng mất một năm rồi!"

"Muội thật là giỏi!" Bảo Khánh vỗ tay một cái.

"Cái này được, cái này được!" Nàng ấy đứng lên: "Ta lập tức đi xin nương nương ngay đây!"

Bảo Khánh đi như một cơn gió.

Thôi Giác trở về như một cơn gió mát. Trong tay hắn cầm một nhành hoa ngọc lan, đưa trước mặt phu nhân: "Cây hoa nở rộ nhất ở Hàn Lâm viện, ta đoán phu nhân sẽ thích nhành này nhất."

"Cho nên ——" Kỷ Minh Dao lập tức cầm lấy, " Chàng hái nó ngay trước mặt mọi người của Hàn Lâm viện sao?"

"Phải." Thôi Giác cười: "Còn có người mang ghế cho ta, tìm thang cho ta nữa."

"May mắn Hàn Lâm viện có nhiều hoa ngọc lan." Hắn nói, “Nếu không thì đã bị họ hái hết đưa hết cho phu nhân nhà mình rồi."

Kỷ Minh Dao ngửi mùi hoa, cười, cẩn thận đặt hoa ở trong bình sứ trắng, nàng nói: "Buổi trưa phải đến nhà Thái Công, không còn kịp rồi. Chờ trở về, thiếp làm mì cho chàng."

"Không được từ chối!" Nàng cảnh cáo.

Thôi Giác đành phải khép miệng lại.

Kỷ Minh Dao hôn lên miệng hắn.

***

Chính ngọ.

Trong gió xuân lạnh lẽo, Tùng Cú tự tay đội mũ lễ quan cho Thôi Giác.

Còn chưa tới vụ cày bừa xuân, đất đai trong vườn đã lộ ra hơn phân nửa, chỉ có một hàng hành xuân và hai cây lúa mì mùa đông đón gió mà đong đưa. 

Lễ đã xong, Tùng Cú mỉm cười răn dạy: “Người có thể đứng vững giữa trời đất, không nằm ở việc có đội mũ hay không. Dù nghi thức này đã hoàn thành nhưng con cũng không thể vì thế mà tự mãn lười biếng, vẫn phải cẩn thận tu dưỡng bản thân, giữ gìn phẩm hạnh mới là điều đáng giá trong cuộc đời.”

Thôi Giác tiếp thu lời dạy.

"Được rồi, ăn cơm thôi!" Tùng Cú vẫy tay với bọn trẻ: "Ăn xong thì ai về nhà nấy!"

Kỷ Minh Dao nếm được mì trường thọ mà thái công làm cho Thôi Giác. Thái công cũng chia cho nàng một chén nhỏ.

Ăn ngon gấp mười lần so với nàng làm!

Vậy thì buổi tối nàng cũng phải làm!

Thái công làm gì cũng giỏi hơn nàng, sao nàng có thể không làm?

Hừ hừ.

Tùng Cú còn giải thích với nàng: "Sinh nhật con bận rộn, không rảnh tới, đưa mì đi thì không ngon nữa, vì vậy ta không làm cho con, không phải là ta thiên vị nó. Đợi năm nào sinh nhật con có thời gian rảnh rỗi, ta cũng sẽ làm cho con."

"Vậy phải đợi hai năm nữa ạ!" Kỷ Minh Dao chờ mong.

Hai năm sau, nàng và Thôi Giác có thể hồi kinh sao? Hay là mãi đến ba năm, năm năm sau, nàng mới có thể gặp lại những người bên cạnh bàn hôm nay?

Dù chỉ là một năm thôi cũng đã rất lâu.

Kỷ Minh Dao bỗng cảm thấy mì trong bát càng thơm hơn.

Làm sao mà ngon vậy chứ? Nàng cũng phải học! Lần sau nàng sẽ làm cho Thái công ăn!

...

Kỷ Minh Dao thật sự đã quấn lấy Thái công, học làm mì thêm hai khắc giờ.

Nàng cố ý không ăn nhiều trong bữa trưa. Học được ba bát mì, hai bát vào bụng mình, một bát cho tiểu đồng ăn, không lãng phí một chút nào.

Tùng Cú là một ông già, bình thường ngày ngắn đêm dài, buổi trưa thường không ngủ nhưng dạy học kết thúc, Kỷ Minh Dao đã mệt mỏi đến thần trí mơ hồ.

Nàng lên xe liền ngủ mất rồi.

Tỉnh lại đã là bốn rưỡi chiều.

Thôi Giác đang sắp xếp việc nhà ở sườn đông, chọn lựa người.

Kỷ Minh Dao quyết định sẽ thực hành làm mì trường thọ ngay bây giờ!

Một bát mì làm xong, thanh đạm vị mỹ, nàng bảo Thiên Đông nhanh chóng bưng đến chính viện. Nếu để nàng cầm, đi vừa chậm vừa sợ đổ, có khi về đến phòng, mì đã chỉ còn nửa bát.

Chờ hắn ăn xong, Kỷ Minh Dao cười hỏi: "Có được hai phần chân truyền của thái công không?"

Thôi Giác đặt bát đũa xuống: "Từ hôm nay, phu nhân chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Tùng thị bột mì."

"Vậy trước tiên có phải thiếp nên đổi họ thành họ Tùng không?" Kỷ Minh Dao thuận theo lời hắn: "Tùng Minh Dao?"

Cũng rất êm tai nha!

Nhưng mà, vẫn là "Minh Dao" dễ nghe nhất.

Nàng vốn họ "Minh", không phải "Kỷ".

Tùng Dao... hình như cũng được?

Nhưng "Minh" là họ của mẹ và bà ngoại, nàng không muốn thay đổi.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Kỷ Minh Dao muốn hỏi sắp xếp từ biệt thân hữu của Thôi Giác.

Nàng thấy được trong mắt Thôi Giác lộ vẻ khó xử.

"Không phải chàng lại muốn khuyên thiếp đừng đi chứ?" Kỷ Minh Dao cảnh giác: "Hoàng hậu nương nương còn có việc cho thiếp làm, thiếp không thể không đi!"

"Không phải!" Thôi Giác vội nói, mặc dù đêm qua hắn thật sự có quyết định này.

"Là, đại ca ——" Hắn liếc mắt nhìn quanh bốn phía.

Ở chỗ này khó mà nói, hắn mời phu nhân đến phòng ngủ.

Sau nhiều lần cân nhắc, hắn chỉ có thể nói theo sự thật: "Đại ca hỏi ta... phương pháp tránh thai."

Kỷ Minh Dao: "..."

Kỷ Minh Dao: "Ồ!"

Kỷ Minh Dao: "Đại ca và tẩu tử... Không muốn có con nữa sao?"

"Ta không rõ lắm." Thôi Giác cúi đầu, "Là đại ca nói, không muốn để tẩu tử chịu khổ sinh con nữa. Không biết tâm ý tẩu tử thế nào."

Hắn hỏi: "Ta có thể nói không?"

"Được chứ!" Kỷ Minh Dao túm lấy ống tay áo hắn: "Những thứ chàng học được thì tặng bọn họ đi."

Phương pháp và chế tác khúc ruột dê là quan trọng nhất. Còn lại... Thư tịch lấy lòng nữ tử cũng có thể để đại ca học!

"Vậy ta… sẽ tìm thời gian đưa đi." Thôi Giác nới với giọng cứng ngắc. Thân thể hắn cũng cứng đờ.

"Vậy phải xem chàng có tiện không." Kỷ Minh Dao nhỏ giọng đáp lại.

Chỉ là phương pháp với đại tẩu mà thôi.

Việc nhỏ... việc nhỏ mà!

"Vậy chàng, từ biệt thân hữu thế nào?" Nàng quyết định lật lại đề tài tiếp theo!

"Trước tiên chúng ta sẽ đi tới nhà Tô thế bá rồi tới nhà cữu cữu từ biệt. Những người thân, đồng liêu còn lại thì lần lượt mời, ước chừng cũng phải mất mấy ngày." Thôi Giác cũng trả lời chính sự.

"Cứ định ngày trước đã." Kỷ Minh Dao lấy lịch, "Thiếp còn muốn đến phủ công chúa Quảng Nghi từ biệt, lại phải thêm một ngày."

Trước khi thành hôn, phạm vi giao thiệp của nàng chỉ có phủ An quốc công. Hiện tại, quan hệ với phủ Trương thượng thư cũng rất ngượng ngùng, không cần phải đi. Các tiểu thư công hầu gia giao hảo trước đây cũng bởi vì lập trường khác biệt mà cắt đứt lui tới.

Minh Nghi không thể ra ngoài, cho dù nàng ấy không bị cấm túc thì cũng không tiện mời.

Đây chính là, thế sự khó lưỡng toàn.

Đã ra quyết định, không cần phải tiếc nuối.

Kỷ Minh Dao mỉm cười.

Hơn nữa, tên Minh Nghi với tên mẫu thân nàng còn trùng một chữ.

Là "Duyên phận" sao?

Hay là lúc đặt tên cho Tứ muội muội, Ôn Tuệ đã quên mất tên thật của mẫu thân rồi?

Không.

Hẳn là vậy, bà cho rằng không cần nhớ, càng không cần kiêng dè tên của một thị thiếp.

Ánh mắt Kỷ Minh Dao còn ở trên lịch, tâm hồn đã bay bổng ra xa.

Minh Nghi sẽ sống tốt hơn nương.

Ít nhất, nàng ấy sẽ không chết ở tuổi mười chín.

Năm nay Ôn Tuệ đã ba mươi bảy, sống vui vẻ gấp hai lần nương của nàng.

An Quốc công năm nay bốn mươi, đã sống gấp hai nương hơn hai năm rồi.

"Phu nhân?" Thôi Giác nhẹ giọng gọi.

Có phải nàng đang phiền não vì chuyện sinh con không?

Kỷ Minh Dao hoàn hồn, mỉm cười với hắn: "Thiếp đang nghĩ xem nên mời ai."

Cả đêm hai người không nhắc lại hai chữ "Tránh thai" nữa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play