Kỷ Minh Dao sắp xếp ra những thứ Ôn Tòng Dương tặng nàng, còn nhiều hơn so với nàng tưởng tượng.

Có những thứ như châu hoa, vòng tay, ngọc bội các thứ, năm ấy hắn mới " thích" nàng nên luôn gắng sức tặng, khiến cho nàng nhanh chóng hiểu rõ tâm tư của hắn, bắt đầu trốn tránh hắn, sau đó cũng kiên quyết từ chối toàn bộ những lễ vật tương tự. Những đồ vật đã nhận không tiện đem trả về, nhưng những thứ đã nhận, nàng cũng chưa từng đeo, vẫn còn mới tinh, chỉ bị phủ một lớp bụi mỏng ở trên.

Ban đầu là không thể mang, càng không muốn mang, nàng cũng không thiếu trang sức để dùng. Về sau, khi trưởng bối hai nhà ngầm ám chỉ thời điểm bọn họ sẽ thành thân, những thứ trang sức cho các tiểu cô nương mười tuổi dùng đối với nàng mà nói đã "quá hạn", không hợp với "đại cô nương" đã đến tuổi trưởng thành cập kê.

Còn có mấy năm hắn bị nàng lạnh nhạt, nhờ tặng đồ cho tất cả các tỷ muội mới đến được tay nàng, gồm có đèn lưu ly, bình hoa pha lê, chặn giấy bằng mã não...

Trong các tỷ muội trong nhà, Kỷ Minh Đạt không coi trọng hắn, không thèm đến, Tứ muội muội cũng không cần, chỉ có Kỷ Minh Đức bày ở trên bàn hay đặt ở trong Đa Bảo Các.

Kỷ Minh Dao vốn cũng không cần đến, năm ngoái mới lục lại trong đống đồ cũ, lấy ra một cặp bình hoa thủy tinh, bày lên trên bàn cao bên cạnh án thư, còn có một cái bình hoa sứ trắng, bày ở trên bàn sưởi hoặc bên cửa sổ, đèn lưu ly chiếu sáng đường đi ban đêm cũng thường dùng tới.

Ngoại trừ những thứ này, còn có rất nhiều nữa.

Ví dụ như sinh nhật năm trước của nàng, hắn tặng một cây trâm gỗ đàn hương tự tay làm; ví dụ như hằng ngày hắn đi hóng gió ngoài thành, nhìn thấy thứ gì đẹp cũng mang về cho nàng, hình gỗ đã khắc, tượng đất, một hộp quạt trúc, nguyên bộ búp bê sứ; ví dụ như sau khi hắn bắt đầu nghiêm túc tập võ, cũng tìm cho nàng một bộ cung tên loại nhẹ cùng một cây chủy thủ ngắn—— tuy rằng nàng chưa từng dùng nhưng hai thứ này là thứ nàng không nỡ bỏ nhất.

Có điều, cũng chỉ là sự không nỡ đối với đồ vật ngày thường mình thích mà thôi. Nếu nàng muốn, chỉ cần nói với đích mẫu một câu cũng có thể có được nguyên một rương như vậy.

Phong tục của Đại Chu không coi là quá bảo thủ, nữ tử học cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí tập võ cũng không hiếm thấy, An Quốc công phủ lại là võ tướng thế gia, lại càng có phong tục đời đời dạy nữ nhi trong nhà cưỡi ngựa bắn cung. Nàng sợ ngã ngựa, kiên quyết không chịu học, chỉ học qua loa cách bắn tên đơn giản, Kỷ Minh Đức và Kỷ Minh Đạt lại đều nghiêm túc học hai ba năm, trong phòng hai người đều treo cung cùng roi ngựa thường dùng, năm nay Tứ muội muội cũng phải bắt đầu học. 

Tất cả lễ vật, ngày hôm qua các nha đầu đều đã thu dọn xong, Kỷ Minh Dao tự mình kiểm tra lại một lần, cẩn thận nhớ lại, xác nhận không bỏ sót thứ gì.

Nhìn thấy hai rương lớn đồ đạc được mang tới, trong lòng Trịnh ma ma kêu khổ.

Bà ngồi xe ngựa tới, chuyển đồ về cũng không gây chú ý, nhưng nếu đại thiếu gia nhìn thấy thì sẽ cảm thấy như thế nào?

Nhưng ở trước mặt cô thái thái, Trịnh ma ma không dám nói nhảm nhiều ——hiện tại bà cũng không nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ nhị cô nương, chỉ biết tính tình Kỷ nhị cô nương cũng không dễ chọc vào —— cứ như vậy cáo từ trở về.

Sau khi bà đi ra ngoài, trong phòng chở nên im lặng.

Kỷ Minh Dao lại nhìn dòng chữ "Ba vạn sáu ngàn lượng" trên sổ sách hồi môn —— hay lắm, chút xúc động gì cũng đều bay mất cả rồi —— vội hỏi thái thái: "Cái này, không phải là đã viết nhầm rồi chứ ạ?"

"Ta còn có thể viết nhầm sao?" Ôn phu nhân trách yêu nàng một tiếng: "Sổ này! Đây là chính miệng lão gia con nói —— "

Bà nói rõ nguyên nhân: "Con biết không, lão gia con cực kỳ coi trọng cửa thông gia Thôi gia này, lại là nhà chúng ta đột nhiên thay người, vô lễ trước. Ta nói, nếu là Minh Đạt gả đi, ông ấy cùng lão thái thái chắc chắn sẽ cho nhiều của hồi môn, chúng ta lại phải mở lời xin lỗi Thôi gia trước, tuy người ta không thiếu mấy vạn lượng bạc nhưng làm sao có thể để người ta thiệt thòi về hồi môn của thê tử? Lão gia con không có lời nào để nói, liền nói cho con thêm ba vạn lượng bạc cùng với sáu ngàn lượng, cũng coi như là cầu may mắn, những thứ khác cũng cho phép ta cân nhắc cho thêm."

Kỷ Minh Dao lập tức yên tâm.

Tiếp theo nàng liền cảm thấy vô cùng vui sướng!!!

Không cần quan tâm ba vạn lượng này được bỏ ra là để "bồi thường" cho ai, tóm lại đều được tính trong của hồi môn của nàng! Hơn nữa luật pháp triều Đại Chu có quy định rõ ràng, của hồi môn là tài sản cá nhân của nữ nhân, kể cả trượng phu hay cha mẹ chồng cũng không thể lén ăn bớt, của hồi môn của thê tử cũng không nằm trong phạm vi "phân chia tài sản" của nhà trai, quả phụ tái giá có thể danh chính ngôn thuận mang của hồi môn đi. Tuy trong cuộc sống thực tế, của hồi môn không có khả năng hoàn toàn không dùng tới, nhưng tóm lại, pháp luật thời đại này còn điều luật bảo đảm tài sản của nữ giới.

Quốc khố bản triều đầy ắp, quan dân giàu có đông đúc, bao năm qua thịnh hành phong tục hậu giá. Gia quy An Quốc công phủ, nữ nhi xuất giá, đồ cưới trừ tiền áp rương và đồ dùng bài trí, y phục và trang sức ra còn cần cả điền sản, phòng ốc cùng nô bộc bồi giá, tổng giá trị ước chừng ba vạn lượng.

Trong lòng Ôn phu nhân chưa tiêu buồn bực, vừa nghe An Quốc công nói, cái khác cũng cho phép bà "suy xét thêm", đêm qua bà liền chiếu theo quy củ, viết ra mỗi thứ đều gần như nhiều hơn gấp đôi: hai tòa nhà trong kinh, ba điền trang, một trăm hai mươi rương vải vóc... nhân khẩu mười người ——

"Thái thái, nhiều vải vóc như vậy, con có nhiều thêm mười cái thân cũng không mặc hết được!" Kỷ Minh Dao nhìn ra được danh sách này được đích mẫu viết trong cơn phẫn nộ, vội vàng từ chối: "Còn nữa, nếu như con thật sự dẫn theo mười nha hoàn đi qua, trong nhà chẳng phải là không có người trung thành để thái thái sai bảo sao? Thôi gia chỉ sợ cũng không chứa được nhiều người như vậy! Vẫn là dựa theo quy củ xuất các của các cô cô, bốn nha đầu đi là được."

Ôn phu nhân lại nhìn lại một chút, cũng cười, cầm bút gạch đi mục này: "Cũng đúng, con đi thành thân chứ không phải đi đánh trận."

Bà liền hỏi: "Bên cạnh con hiện tại có năm nha đầu, đều mang đi chứ? Nhiều thêm một người cũng không sao."

"Vẫn là đừng thì hơn." Kỷ Minh Dao cười nói: "Phu nhân đã phá lệ cho con rất nhiều lần rồi, nhiều hơn nữa chỉ sợ tương lai thái thái sẽ phải khó xử. Không bằng chỉ giữ lại thứ quan trọng thôi."

Nàng có nhiều thêm một người cũng không là gì, Kỷ Minh Đạt cũng nhiều thêm một hai người đương nhiên càng không là gì. An Quốc công thiên vị Kỷ Minh Đức, nếu muốn bà cũng cho nhiều thêm hai ba người, có tiền lệ hai nữ nhi trước, đích mẫu đương nhiên sẽ không dễ bác bỏ.

Dù sao An Quốc công chỉ nói cho phép "suy xét thêm". Sau này lật sổ sách ra, đúng hay sai, còn không phải chỉ dựa vào câu nói của một mình ông sao? ( truyện trên app T Y T )

Kỷ Minh Dao gọi Bích Nguyệt đến bên cạnh, cười nói với Ôn phu nhân: "Vừa vặn nói đến chuyện này con muốn cầu một ân điển cho Bích Nguyệt tỷ tỷ. Bích Nguyệt tỷ tỷ chăm sóc con nhiều năm như vậy, còn tỉ mỉ chu toàn hơn vú nuôi của con, đáng tiếc danh phận kém, ngược lại con cũng không thể dưỡng lão cho nàng như dưỡng lão cho các vú nuôi được! Mà hiện giờ nàng đã đến tuổi, con muốn cầu thái thái cho nàng tự lập gia đình, coi như con mượn hoa hiến Phật, lấy ân điển của thái thái hoàn thành tình cảm nhiều năm của chúng con. Mong thái thái ân chuẩn?"

Bích Nguyệt vốn còn tưởng rằng, cô nương sẽ mang nàng cùng xuất giá, nào ngờ cô nương lại thay nàng nghĩ đến chuyện đại sự. Cô nương nói chuyện với thái thái, vì nàng mà cầu xin ân điển, nàng vội quỳ xuống một bên. Lại nghe thấy cô nương nói đến “dưỡng lão”, nàng thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Ôn phu nhân nghe xong tuy cũng cười nhưng lại không lập tức đồng ý: "Ta nghĩ là để Bích Nguyệt gả theo con trước, làm nha hoàn xuất giá cho hai phu thê con. Có người cũ từng hầu hạ bên người con từ lâu, ta cũng yên tâm hơn một chút."

Kỷ Minh Dao vội cười nói: "Vậy đành phải cầu thái thái thưởng thêm cho con một người thỏa đáng."

Ôn phu nhân lại suy nghĩ một chút, mới nói: "Cũng được."

Bà liền nhìn về phía Bích Nguyệt: "Điều ngươi đến bên người Nhị cô nương vài năm cũng không để ngươi thiệt. Tính tình con bé là tốt nhất, con bé lười biếng, cũng không cần các ngươi chịu khó, ngươi ở trong phòng nó nhẹ nhàng hơn nhiều so với ở chỗ ta, ta đều biết rõ! Nó vừa tốt với ngươi, muốn thả ngươi đi, ta cũng không làm người ác nữa, chỉ đành để ngươi đi. Ngươi đi ra ngoài cũng đừng quên cô nương nhà ngươi từng đối đãi với ngươi thế nào."

Bích Nguyệt vội vàng dập đầu tạ ơn, lại dập đầu với Kỷ Minh Dao.

Kỷ Minh Dao nhanh chóng bảo nàng đứng lên, lại nói thầm Ôn phu nhân: "Thái thái ban thưởng ân điển thì thôi đi, còn phải nói thêm một câu chê con lười."

"Nói con thì sao đây?" Ôn phu nhân lại thưởng cho nàng thêm một cái cốc vào trán.

Bích Nguyệt mừng đến phát khóc, được Kính Nguyệt, Ngân Nguyệt kéo ra ngoài chúc mừng, kêu nàng mời khách.

Kỷ Minh Dao xoa trán, tiếp tục nghe phu nhân sắp xếp: "Chờ con xuất giá hãy thả Bích Nguyệt. Để phụ thân và đệ đệ, muội muội của nàng ấy cùng đi với con đi."

Phụ mẫu Bích Nguyệt là người hầu năm đó của bà, hai người thành thật trung thành, chỉ là làm người quá thành thật, không thông minh, sinh ra đại nữ nhi lại thông minh, chọn làm đại nha đầu. Minh Dao nhìn thì lười nhưng trong lòng lại hiểu rõ mọi việc, ở đâu cũng có thể sống tốt, người như vậy đưa cho nàng sai sử là tốt nhất. Người nhà của Bích Nguyệt đều ở dưới trướng Minh Dao, cũng không sợ Bích Nguyệt ở bên ngoài có dã tâm lớn, hại Minh Dao.

"Cho con thêm một đầu bếp, đỡ để con đến Thôi gia ăn uống không quen, thế nào?" Ôn phu nhân cười hỏi.

"Thái thái thật tốt!!" Kỷ Minh Dao nhảy dựng lên reo hò!!

...

Phủ Lý quốc công.

Trịnh ma ma đưa hai rương đồ mà Kỷ nhị cô nương trả lại đến phòng đại thiếu gia.

Thái thái cũng vẫn còn ở đây.

Biết được Nhị cô nương đồng ý gặp mặt, Hà phu nhân nhìn nhi tử, cũng không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.

Thấy hai rương đồ lớn như vậy đều là nhi tử tặng cho người ta, trong lòng bà ta lại cảm thấy chua xót: Đứa nhỏ này lớn như vậy rồi, những đồ được đưa qua cho bà có thể nhiều được bằng một góc này không?

Nhị cô nương thật sự là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nhưng... Vẫn là đừng tới Ôn gia thì tốt hơn.

Bà ta thật sự không chịu được nữa, trước khi trở về phòng nghỉ ngơi thì dặn dò nhi tử: "Đồ đạc của người ta con mau thu dọn đi, mau chóng sai người đưa đi. Nó là một cô nương gia trong sạch, còn muốn nói chuyện với người ta, con ngàn vạn lần đừng hồ đồ giấu diếm cái gì, làm hỏng thanh danh của người ta."

Bà vẫn còn có hai câu chưa nói: Tính tình của Đại cô nương tương đối nghiêm túc. Nếu như nhi tử thật sự có giữ lại cái gì, để Đại cô nương phát hiện, chỉ sợ lại sẽ làm loạn lên lại thành chuyện không hay.

Vốn bà còn định nói những thứ Nhị cô nương đưa trả về này tốt nhất cũng mau chóng tiêu hủy. Nhưng những lời này đương nhiên Tòng Dương sẽ không chịu nghe.

Thôi, cũng không nên bức ép nó quá mức.

Ôn Tòng Dương khó khăn đồng ý.

Hà phu nhân lại nói: "Sợ là con bé sẽ không dễ tới nhà chúng ta, con muốn gặp con bé thì vẫn nên chủ động qua đó. Con không tịnh dưỡng cho tốt, khi nào mới có thể ra khỏi cửa đây? Mau ngủ trước đi."

Ôn Tòng Dương vẫn đồng ý, lại nói thêm một câu: "Nương vất vả rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Hà phu nhân vừa đi vừa quay đầu lại.

Trịnh ma ma thấy tình thế cũng vội vàng chạy theo.

Ôn Tòng Dương chết lặng nhìn chiếc rương mà Dao muội muội đưa về hết nửa ngày, cũng không gọi người mở ra.

Hắn sợ phải nhìn thấy đồ vật bên trong. Hình như Dao muội muội chưa từng đưa cho hắn cái gì, chỉ có mấy bức họa, không có bức thêu, không có chữ viết... hiện tại hắn cũng không dám nghĩ lại.

Ôn Tòng Dương gọi người tùy tiện tìm một mảnh vải gấm phủ lên chiếc rương, nhắm hai mắt lại.

Hắn còn phải đi gặp Dao muội muội.

Hắn, bọn họ... Hắn và Dao muội muội, chưa chắc đã...

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play