Không đến một tháng, mùng tám tháng hai, Ôn gia đã rời khỏi phủ Lý quốc công, trả phủ đệ lại, chuyển đến chỗ ở mới ở phố Tuyên Nghĩa.
Nhà mới chỉ ba gian, một đường vượt viện, nhỏ hơn phủ Lý quốc công không chỉ mười lần, cả nhà mang hơn một trăm hạ nhân ở lại, cũng thực chật chội, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đã ổn định rồi.
Ôn Tòng Dương được quyên chức Thiên hộ chưa cách đổi, Ôn gia còn có thể treo tấm biển "Ôn trạch" ở trên cửa.
Hàng xóm mới cũng đều là quan viên phú thương, không cần phải lo lắng có người ngấp nghé tài vật của Ôn gia mà giết người cướp của.
"Trang viên đã trả hết nợ, chỉ còn hai đứa nhỏ, mấy trăm lượng tiền lãi cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt." Hà phu nhân nói với nữ nhi: "Hồi môn của ta, sau này đều dành cho Tòng Thục, trong nhà lại thêm chút nữa cho đủ. Tòng Dương, con không được sống cuộc sống nhàn hạ như cha con, ngoại tổ phụ con nữa, tự mình tiết kiệm một chút. Tuy nhà còn nhiều tiền bạc nhưng cũng không chịu được miệng ăn núi lở!"
"Nương yên tâm." Ôn Tòng Dương nói: "Con vốn không tiêu xài nhiều lắm."
Hà phu nhân nghĩ cũng phải. Trừ bỏ những cách muốn làm Kỷ Thục nhân vui, Tòng Dương thật sự không tiêu tốn nhiều tiền. Trong nhà có thì dùng, không có thì cũng không đòi. Con của người ta đua đòi, đòi xe, đòi áo, đòi mặt mũi, cho dù không học vấn không nghề nghiệp cũng phải đua đòi mua đồ cổ tranh chữ để người khác hâm mộ, Tòng Dương thì hoàn toàn không cần.
"Nhưng tiết kiệm trước đây không giống với bây giờ!" Bà ta lại lẩm bẩm thêm vài câu: "Một tờ giấy, một cây bút, một nghiên mực, cưỡi ngựa, ngồi xe ra ngoài một lần, tất cả đều cần tiền!"
"Dù sao mỗi ngày Như Huệ đều đi theo quản gia của ta." Bà ta nói, "Gọi nó hằng ngày nói với con đi, con liền hiểu thôi!"
Ôn Tòng Dương vẫn nhận lệnh.
Trước hết gọi nữ nhi về phòng nghỉ ngơi, Hà phu nhân lại mật báo với nhi tử: "Trong nhà đến mức này, cũng đừng quản "lễ" hay không “lễ” nữa. Thê tử con không ở nhà, nếu con và Như Huệ có con, nuôi nấng là được."
Đừng để Tòng Dương không làm nam nhân được nữa!!
Ôn Tòng Dương xác nhận với mẫu thân: "Nếu Kỷ Minh Đạt còn nói thêm nữa, đưa thêm một lá thư hưu thê là được."
Không đến một tháng, hắn đã gầy đến hốc mắt lõm xuống, lúc nói ra lời này, thần sắc mang theo kiên quyết không thể nghi ngờ.
"Tất nhiên phải đưa!" Hà phu nhân cười lạnh, "Nó phạm 'thất xuất' ghen tuông, không thể chịu được cơ thiếp, sao không thể hưu!"
Dù Ôn gia có sa sút cũng không phải đi đâu cả, còn sợ phủ An quốc công làm gì ư! Không muốn thì tự mình đi!
-
Thôi Trạch.
Kỷ Minh Dao đang học làm mì trường thọ.
Nàng vốn muốn để Thôi Giác dạy... Nhưng hôm nay Thôi Giác bị hoàng đế giữ lại trong cung, trời sắp tối rồi còn chưa về nhà. Ngày mai là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, nàng cũng phải học trước —— nhỡ đâu ngày mai căng thẳng, mắc lỗi mấy lần thì sao? Vậy nên nàng để Kim ma ma dạy luôn.
Nhào bột, ủ bột, cán vỏ, cắt mì, rắc đều, cho vào nồi!
Vớt lên!
Cầm một sợi mì lên, Kỷ Minh Dao cẩn thận thưởng thức.
Cũng được đấy!
Nàng không cưỡng cầu làm loại mì trường thọ "Một sợi dài mãi không đứt" kia, chỉ cần làm một món bình thường... Hương thơm ngào ngạt có thêm quả trứng là coi như thành công!
Kim ma ma nếm thử một sợi, cũng cười: "Lần đầu cô nương làm đã được như vậy là rất tốt rồi. Nhưng nếu muốn ngon hơn thì còn phải luyện nhào bột một chút. Còn cả nước canh —— "
"Nhị gia đến rồi!" Thiên Đông xông vào báo cáo.
Kỷ Minh Dao suýt nữa thì quăng bát xuống. Nàng không hỏi vì sao Thiên Đông lại gấp gáp như vậy, buông bát xuống liền đi ra ngoài, quả nhiên thấy Thôi Giác bước nhanh tới, trong mắt là kích động, vui sướng cùng —— không nỡ?
Không nỡ cái gì?
Hắn... sắp đi xa nhậm chức sao?
Kỷ Minh Dao cũng bước nhanh hơn.
Thôi Giác nắm tay phu nhân, "Bệ hạ điểm ta làm án sát phó sứ Hà Nam, chuyên quản đường thủy, giám sát sữa chữa đê điều ở Trung Trạch, Quảng Dương, trong tháng liền phải rời kinh." Hắn thấp giọng nói, "Thời tiết lạnh, đường xa, phu nhân —— " Phu nhân không cần đi cùng ta. Hắn muốn nói vậy.
Nhưng lời nói đến bên môi, chỉ còn lại mấy chữ cuối cùng này, hắn muốn nói ra, lại gian nan như thế.
Phó sứ ấn sát Hà Nam, thực chức chính tứ phẩm, Kỷ Minh Dao nghĩ thầm, chuyên quản việc quan trọng của đường thủy.
Thôi Giác đây là được thăng chức trọng dụng! Hơn nữa còn là vị trí mà hắn một mực chờ mong, có thể làm chức vị thực sự ——
"Trời lạnh, đường xa."
Kỷ Minh Dao ngẩn người. Nàng sắp sửa mở miệng, lời chúc mừng đều dừng ở bên miệng.
"Phu nhân ——" Thôi Giác không thể nói tiếp.
Kỷ Minh Dao hơi nghiêng đầu, nhìn xem rốt cuộc hắn sẽ nói ra cái gì.
Hiển nhiên Thôi Giác đã cố gắng mấy lần, cố gắng để nói "không muốn nàng đi cùng".
"Hừ." Kỷ Minh Dao gạt ánh mắt sang một bên, không nhìn hắn nữa.
"Phu nhân!" Thôi Giác sốt sắng, hắn lập tức nói: "Mặc dù đi một chuyến ít nhất, ít nhất kéo dài một năm, nhưng thư từ qua lại cũng dễ dàng, mỗi ngày ta sẽ viết thư cho phu nhân, phu nhân chỉ cần xem qua hết một lần, một tháng hồi lại một phong thư là được ——"
"Đi thì đi, cũng đâu có nói không cho chàng đi đâu chứ." Kỷ Minh Dao nhìn về phía ánh nắng chiều như lửa nơi chân trời phía tây: "Một ngày một phong thư thì không cần: Lần trước chàng đi Định Lương, trước sau cũng gần một năm, một phong thư cũng không có, không phải thiếp cũng không nói gì sao."
Thôi Giác nắm chặt tay phu nhân, vừa buông vừa nắm chặt.
Hắn nghiêng người tìm kiếm ánh mắt của phu nhân.
Kỷ Minh Dao tránh né.
Kỷ Minh Dao lại tránh.
Kỷ Minh Dao không nhịn được cười.
"Chàng không muốn thiếp đi à?" Nàng lại vội vàng giả vờ nghiêm túc.
"... Không phải." Thôi Giác chỉ có thể nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng: "Ta... không nỡ rời xa nàng."
"Vậy là chàng muốn dẫn thiếp đi?" Kỷ Minh Dao truy vấn.
"Muốn." Thôi Giác nhẹ thở ra, "Nhưng phu nhân không thích ra ngoài, nhất là, đi xa nhà."
"Đúng là thiếp không thích." Kỷ Minh Dao cười: "Nhưng thiếp muốn đi với chàng! Chàng phải dẫn thiếp theo!"
Hắn làm giám khảo Thu Lam, bị giam vào trường thi suốt hai mươi hai ngày, mỗi ngày nàng đều tính thời gian. Lần này hắn ra ngoài làm công vụ không phải là chuyện mấy chục ngày mà là mấy trăm, thậm chí hơn cả ngàn ngày!
Viết thư thì có ích lợi gì!
"Ta cũng không nỡ xa chàng!" Ôm chặt vai Thôi Giác, Kỷ Minh Dao nhẹ giọng nói.
Thôi Giác dùng một tay ôm lấy nàng, sải bước trở về phòng.
"Xong rồi... quên mất."
Đi được một nửa, Kỷ Minh Dao tiếc nuối: "Lần đầu tiên thiếp nấu mì, còn định cho chàng nếm thử. Tuy chỉ bình thường..."
Thôi Giác dừng bước.
"Thiên Đông." Hắn mệnh, "Đi bê mỳ mà phu nhân nấu tới đây."
"Vâng!" Thiên Đông chạy về nhanh như chớp.
"Giờ cũng đã nhão ra hết rồi!" Kỷ Minh Dao vội nói.
Thôi Giác cười: "Không sao."
Trở lại trong phòng, hắn ăn ngay một bát mì chay.
"Làm tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên ta làm." Hắn cười nói: "Vậy thì tính là mì trường thọ ngày mai."
"Không được!" Kỷ Minh Dao phản đối, "Hôm nay không phải ngày sinh nhật của chàng."
Nàng nói sang chuyện khác: "Chuyện ra ngoài nhậm chức, chàng đã nói cho đại ca, tẩu tử chưa?"
"Ta đã sai Quan Ngôn đi nói rồi." Thôi Giác nói, "Sau cơm tối, ta lại tìm đại ca nói cho rõ."
Bọn nha hoàn dọn đồ ăn lên, hai người dùng cơm trước.
Trong mười bảy năm sống lại, lần xa nhà nhất của Kỷ Minh Dao là năm ngoái săn bắn mùa thu đi theo giá đến hành cung Kim Lĩnh. Nàng không có kiến thức lý thuyết cũng như kinh nghiệm thực tế về việc theo trượng phu đi nhậm chức xa nhà, giao tiếp với gia đình quan chức địa phương hay những điều cần chú ý trên đường đi và trong thời gian nhậm chức.
Dùng cơm xong, nàng và Thôi Giác cùng nhau đến chính viện.
Thôi Giác nói chuyện công với đại ca trước, nàng liền hỏi tẩu tử chuyện nàng nên làm.
Nhi tử của huynh trưởng vừa tròn đầy tháng. Mạnh An Nhiên đã qua cữ, sức khỏe ổn định, sắc mặt hồng hào, dường như đã bù lại được tất cả mệt mỏi sau sinh.
Thôi Giác được thăng chức, cho dù là đệ muội không hỏi, nàng cũng phải chia sẻ chút kinh nghiệm. Huống chi đệ muội hỏi thành khẩn như vậy, nàng càng moi ruột gan, dốc túi truyền thụ, trước tiên giảng giải hết một canh giờ việc nên chọn lựa người đi theo như thế nào, thu dọn hành lý như thế nào —— hơn nữa còn cường điệu nói đến những đồ vật trên đường sẽ dùng đến và những đồ quan trọng khi ra ngoài nhậm chức khó tìm.
Kỷ Minh Dao nghiêm túc học tập, cảm giác mình tràn ngập tri thức.
Tri thức quá nhiều... thật buồn ngủ.
Nàng cố gắng mở mắt.
"Được rồi, muội đi ngủ đi, cũng đến giờ rồi!" Mạnh An Nhiên cười: "Một hồi nữa ta sẽ thúc giục bọn họ."
"Tẩu tử, vậy ta đi trước, ngày mai lại đến quấy rầy tỷ!" Kỷ Minh Dao cũng không cố tỏ ra kiên cường.
Trở về phòng tắm rửa xong, nàng ngả đầu liền ngủ.
***
Ở chính viện.
Mạnh An Nhiên gõ nhẹ cửa đông: "Giờ đã là giờ hợi hai khắc, đệ muội đã về từ lâu rồi. Hai người cũng mau ngủ đi. Sáng sớm ngày mai không cần lên triều nữa sao?"
"Vậy thì tốt rồi!" Thôi Du vội nói: "Phu nhân, đợi ta thêm một lát nữa."
Mạnh An Nhiên trở về phòng chăm con.
Thôi Giác đứng dậy: "Đệ cũng đi đây, ngày mai sẽ tìm đại ca."
Không thể làm trễ nãi tẩu tử khôi phục thân thể.
"Đợi một chút!" Thôi Du kéo hắn đến bên tường.
"Đại ca còn có lời gì muốn nói?" Thôi Giác hỏi.
"Ta biết đệ bận! Ta cũng bận ở bên tẩu tử của đệ." Thôi Du nói một câu trước sau đó lại do dự.
"Đại ca." Thôi Giác thúc giục.
"Ta chỉ muốn hỏi..." Thôi Du nhắm mắt lại: " Đệ thành hôn với đệ muội một năm nhưng còn chưa có tin vui, có phải, có phải..."
Mi tâm Thôi Giác hơi trầm xuống.
"Có phải có... Bí phương gì đó?" Thôi Du tận lực uyển chuyển lại thẳng thắn hỏi.
Nếu không hỏi ngay, qua hơn mười ngày A Giác rời kinh, hắn muốn hỏi cũng không tìm được người!
Thôi Giác ngơ ngẩn.
Hỏi cũng hỏi rồi, Thôi Du cũng không còn thẹn thùng nữa, vội vàng nhìn thần sắc đệ đệ.
Ồ! Tai đỏ lên rồi.
Vậy chắc chắn là có bí phương!
Thôi Du nhẫn nại chờ đợi.
"Đại ca."Thôi Giác cố gắng giữ ngữ khí bình ổn: "Vì sao huynh hỏi việc này?"
"Tẩu tử đệ sinh con ba lần, nhiều lần đều khiến cho người ta lo lắng." Thôi Du thở dài: "Bây giờ đã có nhi tử, nàng cũng an tâm, ta cũng an tâm... Không cần để nàng bước qua cửa sinh tử một lần nữa bước."
Thôi Giác cụp mắt suy nghĩ.
"Đại ca, vì sao huynh lại cho rằng đệ có 'Bí phương'?" Hắn lại hỏi.
"Ta vốn cũng không chắc." Thôi Du cười nói: "Nhưng đệ và đệ muội —— như vậy, lại gần một năm không thấy tin vui, ta cũng có chút suy đoán."
"Ta hiểu rồi." Thôi Giác nói, "Ta cần phải hỏi ý phu nhân trước."
"Phải... Nên hỏi." Thôi Du cũng không khỏi cúi đầu nhìn nền gạch đá.
Việc này hỏi đệ muội, thật là, thật sự là... Aiz!
Bảo hắn làm sao có thể có mặt mũi làm "Đại ca"!
Nhưng cũng không thể không hỏi.
Mất mặt thì mất mặt thôi!
"Ta về đây, đại ca nghỉ ngơi đi." Thôi Giác quay người.
Bóng lưng hắn có vài phần mất tự nhiên.
Thôi Du chậm rãi quay về phòng ngủ. Mạnh An Nhiên còn chưa ngủ, chờ hắn cùng ngủ.
Trông thấy phu nhân, Thôi Du vội vàng tăng tốc, rửa mặt thay y phục.
Khi cùng nhau nằm xuống, hắn vốn định nhắc tới chuyện "tránh thai” nhưng A Giác và đệ muội còn chưa có câu trả lời, hắn nói với phu nhân cái này lại sợ nàng không vui.
Hắn dứt khoát không nói nữa, chỉ ôm phu nhân nghỉ ngơi.
Gần một năm không thân cận, phu nhân nằm trong ngực, Thôi Du không khỏi nảy sinh rất nhiều ý niệm không an phận nhưng hắn cố gắng nhịn xuống. Cho dù chỉ ra bên ngoài cũng không chắc đã hoàn toàn an toàn.
Năm đó sau khi có Lệnh Hoan, hắn bận rộn công sự, phu nhân cũng lo toan gia sự, hắn lại được điều ra ngoài Hồ Bắc, hai năm đó vốn thỏa thuận không sinh thêm con, để phu nhân dưỡng tốt thân thể. Hắn liền nhiều lần cẩn thận, đều ra bên ngoài nhưng phu nhân vẫn có thai và sinh ra Lệnh Gia.
May mắn là phu nhân bình an!
Chính hắn cũng nghĩ lại, âm dương hòa hợp có thể có thai. Cho dù cuối cùng có ra ở bên ngoài, lẽ nào lúc bắt đầu không ở bên trong sao? Hắn cũng chưa chắc mỗi lần đều có thể kịp thời đi ra. Có thể thấy được biện pháp này không đáng tin cậy.
Hy vọng đệ muội thật có thể cho hắn một biện pháp tốt!
Thôi Du lòng tràn đầy chờ mong đi vào giấc ngủ.
===
TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)