Hà phu nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Dù không ngừng mâu thuẫn với trượng phu nhưng dẫu gì hai người cũng là phu thê hơn ba mươi năm, trượng phu chỉ có mình bà, không có cơ thiếp, lại cùng nhau sinh dưỡng hai đứa con, sao có thể không có ân tình được?
Huống chi trước khi tức phụ vào cửa, bà và lão gia còn có mấy phần tình nghĩa. Bây giờ nhớ lại, những ngày đó không giống như hai năm trước mà giống như đã qua hai mươi năm!
Bây giờ bà ta là thật sự hy vọng, hai mươi năm trước khi tiểu cô xuất giá đã bị mẹ chồng, trượng phu và Diêu thị cùng nhau hại chết cho xong, còn hơn là để lão gia chịu tội như bây giờ!
"Con nói, cô mẫu con nghe thấy lời này còn có thể ăn được cơm sao? Muội ấy có thể ngủ an ổn sao?"
Vừa gói kim sang dược cho trượng phu xong, vừa thu dọn y phục, ngân lượng, chuẩn bị thăm ngục, Hà phu nhân vừa khóc hỏi nhi tử: "Muội ấy biến cả nhà ta thành như vậy, trong lòng không hổ thẹn sao! Ta xem muội ấy còn mặt mũi nào tới gặp chúng ta nữa!"
Ôn Tòng Dương không trả lời.
Hắn vẫn không thoát khỏi Kỷ Minh Đạt.
Bây giờ nàng ta đang dưỡng thai ở phủ An quốc, chờ sinh hạ hài tử, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại Ôn gia.
Cầm lấy cái bọc cho mẫu thân, hắn chỉ nói: "Trước tiên chúng ta chờ phụ thân dưỡng thương cho tốt đã."
Nên làm thế nào với phủ An Quốc, mọi thứ đều phải xếp phía sau phụ thân.
"Con sẽ đi, nương ở nhà trông coi lão thái thái. Còn hai mươi tư ngày nữa là phủ đệ này sẽ phải trả lại." Ôn Tòng Dương bước nhanh ra ngoài.
Hà phu nhân vừa khóc một hồi liền chỉnh đốn tinh thần, rửa mặt truyền người tiến vào, tiếp tục sắp xếp kiểm kê khố phòng, chuẩn bị dọn nhà.
Người còn sống thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những ngày này cũng coi như khóc đủ rồi. Bà còn hai đứa con cần chăm sóc, còn một vị lão thái thái phải dưỡng lão, còn lão thái thái và huynh đệ nhà mẹ đẻ, đệ muội cần cảm tạ, còn có rất nhiều người từ trên xuống dưới trong nhà cần dàn xếp: Năm, sáu trăm nô tài, nhà mới không ở được, nên thả thì thả, nên bán thì bán, còn có vài người phải đẩy về thôn trang, còn nhiều chuyện phải lo liệu.
Không giống tiểu cô, bị cấm túc ở nhà, ngay cả người cũng không cần gặp, thật sự là thanh nhàn hưởng phúc!
Xem đi xem lại mấy chỗ khế ước nhà cửa, Hà phu nhân không hỏi mẹ chồng đã tự mình quyết định: "Thu dọn nhà ở phố Tuyên Nghĩa, trước tiên chỉ dọn nhà kho, lão thái thái, ta và đại gia, cô nương dọn ra —— cô nương sẽ ở với ta."
Tức phụ Lý Kiều liền hỏi: "Không hồi bẩm lão thái thái trước sao ạ?"
"Không!" Hà phu nhân hừ lạnh nói: "Lão thái thái bệnh nặng gần như sắp chết, sao còn có thể quan tâm những thứ này?"
Phủ Quảng Xuyên Hầu nằm ở đông nam thành, Trương phủ nằm ở thành đông. Nhà ở phố Tuyên Nghĩa tuy nhỏ hơn nhưng chỉ cách phủ Quảng Xuyên một con đường, cách Trương gia xa hơn một chút, ngồi xe phải mất một, hai khắc. Lão thái thái và lão gia, tiểu cô gạt bà ta, làm hại cả nhà như vậy, bà ta không hòa ly về nhà mẹ đẻ đã là quá tốt với Ôn gia rồi! Còn muốn bà ta nghe mọi chuyện theo lão thái thái sao? Nằm mơ đi!
Về sau trong nhà này, tất cả đều là bà làm chủ, ai cũng đừng hòng có ý kiến gì!
"Lão thái thái hoặc Trương gia nói ta không hiếu thuận, viết hưu thư cho ta, ta đi là được!" Hà phu nhân vỗ bàn thở dài.
Nếu phu nhân An Quốc công không hài lòng thì cũng giống như vậy!
Không biết tại sao, tức phụ Lý Kiều có chút vui vẻ. Bà ta không khuyên nữa, lĩnh mệnh dẫn người đi dọn dẹp.
Hà phu nhân lại tự xem qua danh sách nhân khẩu, hận không thể mọc ra thêm tám đầu mười sáu tay.
"Phu nhân, cô nương tới rồi." Tiểu nha đầu đáp lời.
"Mẫu thân?" Ôn Tòng Thục đi vào: "Lão thái thái ngủ rồi, con đến thăm mẫu thân."
" Tòng Thục!" Hà phu nhân vội dang tay đón nữ nhi vào lòng.
Ngày đó vội vã bà đuổi theo Tòng Dương, để lại Tòng Thục ở nhà mẹ đẻ khiến lão thái thái càu nhàu bà ta vài câu! Chính bà ta cũng hối hận.
Tuy nói ở phủ Quảng Xuyên hầu có thể không chịu khổ nhưng Tòng Thục sao có thể không sợ? May mà lão thái thái và đệ muội chăm sóc tốt con mình.
Ôn Tòng Thục liền ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.
Hà phu nhân vuốt ve mặt nàng, cười nói: "Lão thái thái bệnh nặng, tính tình nóng nảy, con cũng bớt tới gần bà một chút. Để bà đỡ phát tiết tửa giận lên người con, làm con phải chịu oan ức."
"Con ở trong phòng, lão thái thái cũng không mắng gì." Ôn Tòng Thục nói: "Chỉ là thái thái bận việc này, không biết có chuyện gì con có thể giúp hay không?"
Hà phu nhân lại rơi vài giọt nước mắt, vội lau, cười nói: "Thật sự có vài việc."
Bà ta cầm mấy quyển sổ cho nữ nhi xem: "Đây là những thứ mà mấy ngày nay phải dọn dẹp lại, bọn họ đang kiểm kê ở trong hậu tráo lâu. Ca ca con đi thăm lão gia con rồi, tức phụ Lý Kiều lại đi ra ngoài, người khác cũng đều có việc, con mặc y phục ấm hơn đi, rồi dẫn các nha đầu đi xem một chút, đừng để một số nô tài thấy trong nhà suy tàn liền nổi lòng dạ khác, thuận tay lấy trộm đồ."
Ôn Tòng Thục nhận lấy sổ sách.
"Phu nhân... Nếu không có người dùng." Nàng do dự nói, "Như Huệ tỷ tỷ đang không có việc gì, không bằng tìm tỷ ấy sai sử?"
Hai mắt Hà phu nhân tỏa sáng.
"Làm sao ta lại quên mất nó nhỉ!" Bà ta vội vàng nói: "Mau đi gọi Lý di nương đến đây, nói là ta có việc muốn giao cho nó làm!"
Bà ta vừa cười vừa nói với nữ nhi: "Đại tẩu con không ở nhà, nó tuy là thị thiếp nhưng cũng nên làm tròn bổn phận của một tẩu tử rồi, chúng ta không thể bạc đãi nó! Ta sẽ lập tức đề bạt nó lên!" ( truyện trên app T Y T )
Không phải Phủ An Quốc công không chịu để nữ nhi rời khỏi nơi này sao? Nếu còn là tức phụ của Ôn gia, có gì mà phải chịu! Như Huệ có công lao, khổ lao, lại là nữ nhi của hai người Lý Kiều, bà ta càng muốn nâng đỡ!
Thấy mẫu thân làm việc, Ôn Tòng Thục bỗng lại cảm thấy lời này nàng không nên nói. Nhưng trong nhà còn một mớ hỗn độn, nhiều người giúp đỡ vẫn tốt hơn. Chính nàng cũng còn có việc phải làm nên không nghĩ nhiều nữa, vội vàng mang theo nha đầu, ma ma tâm phúc đến khố phòng đốc tra.
...
Ôn Tòng Dương mặc một bộ y phục vải giản đơn, xách hộp đồ ăn đi gặp phụ thân.
Trong lao ngục âm u rét lạnh, nhìn như không quá bẩn thỉu nhưng khắp nơi lại tản ra mùi ẩm ướt hư thối. Từ khi phủ Lý quốc giải cấm, hắn đã tới mấy lần, cũng coi như thành thói quen.
Phụ thân lại ở đây mỗi giờ mỗi khắc.
Hai chân Ôn Tức đều đứt, từ eo đến mông còn có nhiều vết thương ngoài da, da thịt lật ra, đau đớn thấu xương liên miên kịch liệt khiến ông ta nhịn không được mà rên rỉ.
Nhưng nghe thấy tiếng bước chân của cai ngục và nhi tử, ông ta lập tức cắn răng nhẫn nại, không chịu lộ mềm yếu trước mặt nhi tử.
"Đa tạ Tiền đại ca đã chiếu cố." Ôn Tòng Dương lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, nhét cho cai ngục: "Hôm nay trời còn lạnh, một chút tâm ý, đại ca đừng chê, lấy chút rượu uống làm ấm người đi."
"Không có gì đâu!" Tiền cai ngục cắn thử miếng bạc nén, cười tươi lộ cả răng, "Các ngươi cứ nói chuyện đi, xong thì gọi ta!"
Việc tốt này, hôm nay rốt cuộc cũng đến phiên hắn rồi! Giam một Lý Quốc bá, trên kia phát tài đến mấy trăm, thậm chí mấy nghìn lượng bạc lớn, bọn họ chỉ cần nhận mấy lượng bạc nhỏ cũng rất tốt rồi!
Đại nhân vật như vậy, sao không giam giữ thêm mấy người nữa nhỉ?
"Đại ca vất vả rồi!" Ôn Tòng Dương vội vàng khom lưng.
Thu bạc vào trong ngực, mở khóa cửa nhà lao, Tiền cai ngục tự đi chỗ an tĩnh nghỉ ngơi, không dám cách quá xa.
Ôn Tòng Dương đẩy cửa lao ra, trước tiên thay thuốc cho phụ thân.
Trừ phi nhiều lần tìm người dùng tiền, nếu không một lần chỉ cho một người vào ngục thăm tù. Tình hình trong nhà như vậy, không thể tùy ý tiêu tốn, hắn đành phải học cách thượng dược rồi đến thăm phụ thân.
Ôn Tức đau đến đầu đầy mồ hôi, lại cắn môi chảy máu.
"Nhà đã dùng tiền, tìm người, nhưng vẫn bị đánh thành như vậy ——" Vì không nói ra được thành tiếng, ông ta buông răng ra, mắng: "Nhất định là do tiện nhân Kỷ thị quấy phá từ trong ra! Quả nhiên nó giống như nương nó, là một người —— "
"Phụ thân." Ôn Tòng Dương dừng tay thoa thuốc lại.
Tay hắn đang run, trong lòng lại không cảm thấy sợ nhiều, lại còn cười ra một tiếng, nói: "Người là phụ thân mua, tội là phụ thân phạm, bây giờ chịu khổ, rõ ràng là trừng phạt đúng tội, người không đau lòng vì lỗi của mình mà chỉ mắng người bị oan giải oan, là đạo lý gì?"
"Ngươi!" Ôn Tức đột nhiên quay đầu nhìn con trai!
Khóe mắt ông ta như muốn nứt ra: "Ngươi lại còn bên vực cho tiện nhân kia mà mắng phụ thân ngươi!!"
"Phụ thân không dạy con cướp đoạt tính mạng dân nữ, ép buộc người ta. Cũng không dạy con phạm sai lầm lại mắng khổ chủ."
Ôn Tòng Dương tay kia kẹp lấy tay cầm bình thuốc, còn đang cười: "À, con quên mất, từ nhỏ đến lớn, phụ thân chưa từng dạy con cái gì nhỉ. Nhưng mà người thường đá, đánh, phạt quỳ, oán mẫu thân dạy con không tốt, lại cưới cho con một người thê tử làm tiên sinh, coi con như heo chó mà quản giáo."
Ôn Tức... lại không thể trả lời.
"Đó là cô mẫu ruột của con!" Ông ta nắm chặt quyền đập đất, "Muội ấy ở nhà trượng phu chịu khổ, ta há có thể mặc kệ!"
"Quản, nhưng cũng không cần thương thiên hại lý như thế!!"
Nói xong câu này, tay Ôn Tòng Dương không run nữa.
Hắn tiếp tục bôi thuốc.
Ôn Tức cắn răng trầm mặc.
Thuốc đã bôi xong rồi.
Cất dược vật xong, đắp áo bông cho phụ thân, hắn lại lấy than ra, đốt chậu than nóng.
"Con cùng phụ thân đi biên quan." Lấy cơm canh còn ấm từ trong hộp ra, Ôn Tòng Dương thấp giọng nói, "Trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Ngươi nói cái gì vậy!" Rốt cuộc ông ta cũng có thể mắng tiếp, "Ngươi và ta đều đi, lưu lại tổ mẫu ngươi, mẫu thân ngươi, muội muội ngươi, tức phụ hài tử và mấy nữ nhân ở nhà? Ngươi nghĩ thế nào!"
Ông ta hét lên: "Con ở lại trong kinh, chăm sóc cho tổ mẫu con! Không cho phép đi!"
Ôn Tòng Dương không đáp, hắn trầm mặc đút cơm cho phụ thân, đút nước, lại hầu hạ ông đi ngoài, cuối cùng thu dọn sơ nhà tù.
Hắn không nói bệnh kín trên người mình.
Cũng không nói mình muốn hưu thê.