Nữ quan và cấm quân đồng thời cùng đến phủ Quảng Xuyên, nói sơ qua về việc trên triều, cấm quân đưa Ôn Tòng Dương về phủ Lý quốc trông giữ, không thèm để ý đến Hà phu nhân khóc lóc cầu xin.
Hà phu nhân đuổi theo, cùng đi theo nhi tử.
Nữ quan dẫn đầu lại cho Kỷ Minh Đạt thêm một canh giờ: "Nương nương nhân đức, biết Kỷ thị có thai, bảo chúng ta kiên nhẫn hộ tống, không được để xảy ra sai sót."
"Nơi này là thuốc an thai, có thể bảo vệ thai khí của ngươi hôm nay không tổn hao gì." Nàng ta ra hiệu.
Cung nữ phía sau nâng chén thuốc lên.
Như bị thiên ngoại đập trúng, Kỷ Minh Đạt cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Trong lòng nàng ta chỉ lặp lại hai chữ.
Đứa nhỏ.
Nàng ta nghĩ.
Đứa nhỏ.
Kỷ Minh Đạt uống thuốc an thai.
Toàn thân nàng ta tê dại, miệng cũng không nếm ra mùi vị. Một bát thuốc đã vào bụng, cũng không cảm giác ra thân thể thấy thế nào, chỉ là buồn nôn muốn ói.
—— đứa nhỏ.
Nàng ta che miệng lại, liều mạng nhịn xuống cảm giác buồn nôn.
Không thể nôn.
Đây là con của nàng ta.
Là con bé nàng ta trông mong đủ chín tháng sẽ chào đời. Nó đã bốn tháng, còn sáu tháng nữa sẽ tới nhân thế.
Nàng ta ngơ ngơ ngác ngác lên xe ngựa với nữ quan, không gọi người đi thu dọn hành lý. Vương ma ma ôm nàng ta, che chở nàng ta, lau nước mắt chảy ra nhưng trong mắt nàng ta khô khốc, không có một giọt nước mắt nào. (App T-Y-T)
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng ta đang đi đâu vậy?
Vì sao trong một đêm... chỉ trong một đêm, đất trời lật đổ!!
Xe ngựa của nữ quan đi xa, không mang theo Ôn Tòng Thục. Bệ hạ cho phép nàng ta ở lại phủ Quảng Xuyên chịu tội.
Phụ thân bị cách tước, đoạt quan, hạ ngục.
Trong nhà bị phong kín.
Nương đuổi theo ca ca rời đi.
Tẩu tử cũng đi rồi.
Năm nay đã mười ba, khuôn mặt Ôn Tòng Thục căng thẳng. Hai mắt nàng ta đã sớm khóc đến đỏ lên, mũi nghẹn lại, nhưng lời nói ra lại trật tự rõ ràng: "Cô mẫu, có thể để Như Huệ tỷ tỷ đi ngủ với con không?"
Không biết là cố ý hay vô tình, có lẽ chỉ coi Như Huệ tỷ tỷ như nha đầu bình thường, cũng có lẽ bệ hạ và nương nương không thèm để ý một thị thiếp, không ai đưa nàng ấy về phủ xử lý giam cầm. Nhưng nương và ca ca, tẩu tử đều đi rồi, Như Huệ tỷ tỷ ở lại Quảng Xuyên hầu phủ không khỏi xấu hổ, quản thêm một người cũng thêm phiền toái cho cữu cữu, cữu mẫu. Không bằng tạm thời ở cùng với nàng.
Lòng phu nhân Quảng Xuyên đang phát sầu: không thể ngăn cản đại cô đi theo nhi tử, chỉ sợ lão gia về sẽ tức giận.
Nghe tôn nữ tri kỷ như vậy, bà không khỏi vui mừng, vội nói: "Con không ngại phiền toái, dẫn nó đi là được. Còn tiểu nha đầu của nó nữa, cũng đi theo con đi, con có thêm hai người làm bạn, ban đêm cũng không sợ. Có lẽ nó biết chừng mực, cũng không dám không nghe lời con."
"Vậy lão thái thái, di mẫu đi làm trước,” hít mũi một cái, Ôn Tòng Thục cúi đầu cáo lui: "Con về trước thu dọn."
Quảng Xuyên phu nhân cũng có nữ nhi, cũng được cưng chiều nuôi lớn từ nhỏ, huống hồ cháu gái cũng là đứa nhỏ bà yêu thương, cũng không khác gì nữ nhi của bà.
Bà không khỏi càng thêm đau lòng, vội nói: "Con cứ an tâm ở nhà, cái gì cũng đừng suy nghĩ nhiều. Dù thế nào đi nữa, trong nhà cũng còn quản được con. Có vẻ Bệ hạ cũng muốn đuổi tận giết tuyệt với Ôn gia. Cha con... Không nói đến hắn, mẹ con và ca ca con không biết tình hình, sẽ không liên lụy đến tính mạng của bọn họ, nhiều nhất là bị giam mấy ngày chịu chút đau khổ. Từ trước đến nay, ta cũng chưa từng nghe qua một người cưỡng đoạt dân nữ, ngay cả cả nhà cũng chịu theo."
"Đa tạ cữu mẫu, con sẽ an tâm chờ, không thêm phiền cho nhà ta." Ôn Tòng Thục nhẫn lệ rời đi.
Quảng Xuyên phu nhân liền vội vàng trở về hậu đường, bẩm báo tất cả sự vụ với mẹ chồng.
Lão phu nhân họ Vinh, đã qua tuổi sáu mươi. Bà ta cũng không phải mẫu thân ruột của Hà phu nhân mà là tái giá, bởi vậy xuất thân không tính là quá cao, nhà mẹ đẻ cũng đã sớm xuống dốc. Nhưng nữ nhi do nguyên phối để lại cũng coi như là do chính tay bà nuôi lớn, cho dù sau khi thành hôn, Hà phu nhân thường xuyên lui tới trong nhà cũng thân thiết hiếu thuận*. Người thừa kế tước vị lại là con ruột của bà. Có con trai ruột, con dâu hiếu thuận, lão phu nhân bà sống rất thoải mái. Ngoại trừ vì nhi tử hồ đồ, sau khi phản đối lập hậu, ngay cả bà cũng bị công chúa Quảng Nghi mắng vài câu thì chưa từng chịu ấm ức gì. Bà ta càng không ngăn cản con cái, con dâu và nữ nhi nuôi giao hảo, cũng thích cháu gái ngoại mà nữ nhi thường mang về, yêu thương như cháu gái ruột.
*Ý nói Vinh lão phu nhân không phải mẹ đẻ của Hà phu nhân (mẹ ruột Ôn Tòng Dương) nhưng cũng nuôi dưỡng bà như con, thân thiết như mẫu tử ruột thịt.
Nghe con dâu bẩm báo, Vinh lão phu nhân cũng đau lòng: "Nương nó thật đúng là, chỉ biết thương con trai, sao lại bỏ tiểu cô nương ở đây chứ? Cũng không sợ tiểu nha đầu ở một mình sợ hãi. Tòng Thục quá hiểu chuyện, chưa từng khiến nó quan tâm nên mới để nó quen như thế."
Những lời này, bà sẽ không nói thẳng với nữ nhi kế, nhưng nghị luận vài câu với con dâu thì không sao. Bà để đại nha đầu đắc lực nhất trong phòng đi hầu hạ biểu cô nương. Nha đầu vội vàng lĩnh mệnh đi qua.
Quảng Xuyên phu nhân liền hỏi mẹ chồng: "Nếu như không luận tình cảm thân thích, việc tỷ phu... làm là không đúng. Bị người ta cáo trạng trước ngự tiền, cũng không có cách nào nữa."
Trong nhà... Chắc sẽ không quản chuyện này sâu hơn nhỉ? Nhiều nhất cũng chỉ đón đại cô và bọn nhỏ về sống đúng không?
"Thật sự là không đúng." Vinh lão phu nhân gật đầu: "Muốn mua nha đầu, mua thiếp, mua bao nhiêu người mà chẳng được? Cho dù người nó muốn có là tiên nữ giáng trần, tiêu tốn hai ba vạn bạc để tìm kiếm, thể nào mà chẳng tìm được người như nó muốn. Nhà nó lại không thiếu tiền, mua nữ tử nhà lành, ngươi tình ta nguyện không được sao? Ép mua thì cũng thôi đi, lại còn hại chết nàng ta. Thật lòng mà nói, đây đúng là chuyện thương thiên hại lý mà!"
Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau.
Quảng Xuyên phu nhân liền vội nói: "Nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ Kỷ Thục nhân đã không phải người tầm thường. Năm ngoái làm ra 'kẹp trợ sản’, thanh danh của nó cũng càng ngày càng vang dội."
Vinh lão phu nhân cũng nói: "Con người thương mẫu thân ruột thì nào có chỗ nào sai chứ? Tình mẫu tử là quan hệ máu mủ, sao có thể dễ dàng cắt đứt. Năm ngoái không phải chúng ta còn suy đoán, có phải bởi vì mẫu thân nó bị băng huyết mà chết, nên dù chưa từng trải qua sinh nở nó đã nghĩ ra thứ này không?"
"Đúng vậy." Quảng Xuyên phu nhân lại tiếp lời, "Huống chi, đừng nói là Kỷ Thục nhân, ngay cả hoàng đế tiền triều cũng phải truy phong người mẫu hậu chưa từng gặp kia mà*!"
*Ý nói mẹ đẻ của hoàng đế đã chết, sau khi ông lên ngôi cũng truy phong danh hiệu cho bà, hoàng đế còn phải như thế huống chi Kỷ Minh Dao.
"Việc này Kỷ Thục nhân không sai." Vinh lão phu nhân liền nói, "Muốn trách, trước hết phải trách chính hắn, dám làm ra chuyện ác trái với vương pháp như vậy!"
Quảng Xuyên phu nhân vội nói: "May mắn nhà chúng ta chưa bao giờ có chuyện như vậy!"
"Ta phải khuyên nhủ lão gia con không thể tiếp tục dây dưa với mấy người An Quốc công." Vinh lão phu nhân quyết định.
Bây giờ xem ra, bệ hạ muốn xử lý ai cũng dễ như trở bàn tay! Đừng quá tham lam, an phận sống qua ngày, nhiều nhất là bị bắt được chút sai lầm nhỏ, còn có thể giữ được tính mạng. Nếu thật sự dính líu với đám người An quốc công, e rằng không chừng ngày nào đó cả nhà đều mất mạng!
Phu nhân Quảng Xuyên luôn miệng khen, "Lão thái thái đúng là cơ trí anh minh"!
...
Kỷ Minh Đạt được đưa về phủ An quốc công.
Nữ quan đưa nàng ta đến trước mặt Ôn phu nhân, truyền đạt khẩu dụ của bệ hạ và Hoàng hậu nương nương sau đó mới cáo từ.
Ôn phu nhân giữ vẻ bình tĩnh, tiễn nữ quan đi.
Toàn thân bà lạnh lẽo. Chờ quay lại trong phòng, thấy nữ nhi cũng thất hồn lạc phách, bà mới phát giác ngực có chút hơi ấm.
Bà phải giữ vững tinh thần. Minh Đạt còn mang thai hài tử. Tội danh còn chưa hoàn toàn kết thúc, nói không chừng... Còn có cơ hội.
"Minh Đạt, Minh Đạt, đừng sợ!" Bà ôm chặt nữ nhi, "Về nhà rồi, đừng nghĩ gì nữa. Con vẫn còn trẻ, tất cả đều có ta và phụ thân con, cũng còn lâu mới tới mức không thể cứu vãn. Con chỉ cần an tâm ăn cơm, nghỉ ngơi, chờ tin tốt của chúng ta là được."
Bà nói: "Đi nào, ta đưa con về Khải Vinh viện."
Kỷ Minh Đạt ngây ngốc đứng lên theo mẫu thân, một tay vẫn bảo vệ bụng dưới.
Ôn phu nhân vội vàng truyền nhuyễn kiệu. Bà tự tay đỡ nữ nhi lên kiệu, lại tự đỡ nàng ta xuống kiệu, cho nàng ta uống nước, ăn cơm, lau mặt, thay y phục, mãi đến khi nàng ta nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, bà hỏi nhũ mẫu của nữ nhi: "Thuốc Hoàng hậu nương nương ban, có thật là thuốc an thai không?"
"Nô tài... Cũng không biết!" Vương ma ma vội nói, "Nhưng trên đường đi, Hoàng hậu nương nương quang minh chính đại kêu người ta thưởng thuốc, chung quy sẽ không hại nãi nãi. Nhiều người nhìn như vậy, nếu hôm nay nãi nãi thật sự xảy ra chuyện, không phải là bất lợi cho thanh danh của Hoàng hậu nương nương sao?"
"Cũng đúng..." Ôn phu nhân nghiêng đầu trầm tư. Cuối cùng bà vẫn ra lệnh: "Lặng lẽ đi mời một đại phu tốt đến, chẩn bệnh cho nó, đi từ cửa hông, đừng quá khoa trương."
Kỷ Minh Dao nhằm vào Ôn gia, nhất định có mượn lực của hoàng hậu. Mặc dù bà không chắc giờ hoàng hậu thấy Ôn gia thế nào, nhưng đã như vậy, bà cẩn thận hơn nữa cũng không thừa.
Vương ma ma vội vàng vâng dạ!
Bà vừa đi ra, liền có Kính Nguyệt đi vào, nhỏ giọng nói: "Lão gia đã trở về, mới xuống ngựa trước cửa! Người trên cửa còn nói có cấm quân và người trong nha môn đi theo!"
Ôn phu nhân vội bảo Phùng ma ma trông chừng nữ nhi, tự mình chạy về chính viện!
Làm sao ngay cả lão gia cũng bị áp giải về!
***
Trong phòng ngủ.
Kỷ Minh Đạt bất an cuộn ngón tay lại.
Nàng ta nghĩ mãi mà không rõ... Nàng ta nghĩ không ra!
Nhị muội muội —— Kỷ Minh Dao - chỉ cần một ý niệm, có thể khiến cho cả phủ Lý quốc công từ trên trời rơi xuống đất, mà nàng ta chỉ có thể nằm ở chỗ này dưỡng thai, chờ Thánh thượng xử lý. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vì sao?!
Là bởi vì Ôn Tòng Dương còn chưa kịp thành tướng quân nhất phẩm, quyền thế không bằng huynh đệ Thôi thị, cho nên, nàng ta cũng không được hoàng thượng ưu ái như Kỷ Minh Dao sao?
Tất cả mọi thứ hiện tại... vì sao đều khác xa trong mộng?
Vì sao?!
Rốt cuộc nàng ta đã làm sai chỗ nào?
Kỷ Minh Đạt cau mày, hô hấp dồn dập. Nàng ta hận đến mức lòng bàn tay mình bị cào ra vết máu, lại đột nhiên cảm thấy bụng dưới khẽ động.
Con của nàng ta... động?
Đứa nhỏ!
"Nương, nương ——" Nàng ta lập tức quên hết thảy còn lại, chỉ lo gọi người, "Ma ma, ma ma!"
Phùng ma ma vọt tới trước giường.
"Ma ma, người xem, người xem!" Kỷ Minh Đạt bắt lấy tay bà: "Có phải hài tử động rồi không?"
Dường như có thể nghe thấy tiếng của mẫu thân, đứa trẻ trong bụng lại nhẹ đá một cái.
"Đúng là động đậy rồi!" Phùng ma ma cũng cảm thấy vui mừng, "Đứa bé vẫn khỏe mạnh!"
Đứa nhỏ khỏe mạnh.
Trên mặt Kỷ Minh Đạt hiện ra một nụ cười an tâm, thỏa mãn.
Đúng vậy, đừng suy nghĩ nhiều, nàng ta phải nuôi hài tử thật tốt.
Ở trong mơ, nàng ta và Thôi Giác nhiều năm không có con, thậm chí có thể cả đời không có con. Hiện tại, ít nhất nàng ta còn có hài tử.
Yên tâm giao đại sự cho phụ mẫu thôi.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)