Ôn Tức bị áp giải ra ngoài. Không ai cầu tình cho ông ta. Nhân chứng cũng đều bị mang đi.

Thôi Du đứng lên, trao đổi với A Giác một ánh mắt tạm thời thư thái. Phần vạch tội tiếp theo không cần hắn ra mặt nữa.

"Phủ Lý quốc công ỷ vào công lao của tổ tiên, không nhìn thấu được, ngược đãi dân chúng, đến nỗi hôm nay cô phụ ân của tổ tiên, ân đức của tổ tông, khiến Thẩm thị hàm oan khó kể, nhẫn nhục sống tạm bợ, chôn vùi tính mạng, mười tám năm mới được trầm oan, làm sao có thể không khiến trẫm đau lòng!"

Hoàng đế quét mắt nhìn chúng thần, đặc biệt là hàng người huân quý: "Các vị ái khanh, cũng cần cảnh tỉnh bản thân, chớ lấy quyền cao chức trọng của mình ương ngạnh bừa bãi, coi rẻ luật pháp quốc triều, tùy ý làm bậy! Trẫm, quyết không dung tha cho kẻ tàn hại dân chúng này, người tội ác tày trời còn đứng trên triều đình, sống an nhàn trên thế gian này!"  

Chư thần đều hành đại lễ, đồng thanh hô to bệ hạ thánh minh.

Hoàng đế mệnh bình thân, liền hỏi chúng thần: "Còn có chuyện gì dâng tấu không?"

"Bệ hạ!" Trương thượng thư ra khỏi hàng quỳ lạy, "Thần cả gan tâu: mặc dù Lý Quốc bá phụ thánh ân, chết không có gì đáng tiếc, mẫu thân hắn Trương thị cũng có tội không biết dạy con, tuy nhiên cầu bệ hạ niệm tình bà cũng đã đến tuổi già, sợ giam giữ, tổn hại tính mạng; bệ hạ chưa giáng tội, nếu bà chết trước khi bệ hạ định tội thì cũng là phụ đức hiếu sinh của bệ hạ! Mong bệ hạ cho phép xuất phủ chịu tội, để tránh ngộ thương tính mệnh!" 

Nói xong, ông ta dập đầu thật sâu.

Hoàng đế liền thở dài: "Lời Trương ái khanh nói cũng có lý"

"Mặc dù Trương thị không biết dạy con nhưng cũng đã già, không cần phải giam giữ cùng với người của phủ Lý Quốc công, vậy liền cho ái khanh đón bà ta ra ngoài đi."Ông lại ra lệnh, "Phu nhân của Ôn Tức là Hà thị, cùng tức phụ Kỷ thị cũng có thể tự trở về nhà, chờ xét xử, nhưng không cho phép lén lút mang theo tài vật lẩn trốn, người nào vi phạm, tội thêm một bậc!" (App T-Y-T)

Hoàng đế lệnh thái giám: "Đi hậu cung mời hoàng hậu chọn mấy nữ quan, áp giải mấy người này về nhà."

Nhớ tới Hoàng hậu, ông lại nghiêm lệnh: "Lệnh cấm quân, không được vũ nhục bất kỳ nữ nhân nào! Người nào vi phạm, xử theo quân pháp!"

Cả triều lại hô to bệ hạ khoan dung nhân từ.

Quảng Xuyên nhân cơ hội bước ra khỏi hàng, bái lạy nói: "Bệ hạ, trưởng tỷ của thần tuy là thê tử của Ôn Tức nhưng lại không biết sự thật của Thẩm gia! Còn cầu bệ hạ điều tra kỹ, cho phép thần đón trưởng tỷ về nhà hòa ly với Ôn Tức ——"

"Việc này thẩm tra lại rồi hãy bàn sau." Hoàng đế chỉ nói: "Nếu Hà thị quả không biết tình hình, hòa ly hay không là chuyện nhà của ngươi, không cần bẩm báo với trẫm."

Quảng Xuyên vội khấu tạ thánh ân!

An Quốc công liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Trương gia, Hà gia đều cầu tình cho nữ quyến nhà mình, nữ nhi gả đến Ôn gia là nữ nhi ruột của mình, càng nên cầu một câu! Nếu không chẳng phải là lộ ra ông ta quá vô tình sao!

Nhưng theo ông ta biết, trên Đô Sát viện không chỉ có phủ Lý Quốc Công bị luận tội, còn có ông ta và năm người khác như Tề Quốc hầu. Chỉ là tội danh của bọn họ chỉ dừng trên thân nô tài trong nhà, nhiều lắm cũng chỉ là một tội "Quản thúc không nghiêm", cho nên trước không nhắc tới, có lẽ bệ hạ đã xử lý "Gà" phủ Lý Quốc Công, để giết gà dọa khỉ, nên tạm thời cảm thấy đủ rồi. Nếu lúc này ông ta ra mặt cho Minh Đạt ——

Trong mấy chớp mắt ông ta do dự này, Đô Sát viện đô ngự sử đã bước ra khỏi hàng.

"Bệ hạ, thần còn có chuyện muốn tâu." Tô ngự sử nói: "Cái chết của Thẩm thị không ở phủ Lý quốc công mà là ở phủ An quốc công, là Ôn Tuệ tặng Thẩm thị cho An quốc công, để thị thiếp Diêu thị mưu hại đến chết. An quốc công cũng có tội biết mà không báo."

"Điện hạ, thần oan uổng!"

An Quốc công vội vàng quỳ gối: "Thần chỉ biết Thẩm thị là do thê tử hiền đức của mình tuyển chọn ra, cho rằng là nha hoàn mua về, cũng không biết lai lịch thật của nàng ta! Vả lại người sát hại Thẩm thị là Diêu thị đã sớm đền tội, án kiện đã được phủ Thuận Thiên quyết định! Thần... Mặc dù không quản lý nội trạch, khiến cho trong nhà xảy ra án mạng, nhưng thần quả thực không biết chuyện không báo, giấu diếm tội lỗi thay Ôn Tức, còn cầu bệ hạ minh giám!" ( truyện trên app tyt )

Tề Quốc hầu cũng vội nói: "Bệ hạ, nam tử cưới nạp thiếp cũng là lẽ thường trên thế gian này. Phu nhân An Quốc công hiền lành, lấy mỹ cơ tặng, An Quốc công lại chưa từng ép mua lương dân, sao có thể nghi ngờ lai lịch của cơ thiếp này? Tất nhiên là vui lòng nhận cho. Về phần Diêu thị sát hại Thẩm thị, cũng là lòng ghen tị thường có của nữ tử, nếu muốn trách tội, cũng là phu nhân An Quốc công quản giáo Cơ thiếp không nghiêm, không có liên quan gì tới An Quốc công!"

Cũng có người lên tiếng nói giúp: "Bệ hạ, An Quốc công đã không biết rõ tình hình, đây cũng chỉ là chuyện nội trạch của ông ta, không còn trở ngại gì với luật pháp của quốc triều nữa. Vả lại hung thủ giết người đã sớm đền tội, cũng không cần phải truy cứu thêm nữa."

Tô ngự sử liền nói: "Ngoài ra, còn có mấy nô tài trong phủ An quốc công, phủ Tề quốc công và vài nhà quyền quý khác cậy thế ép mua ruộng đất, vơ vét tài sản của bách tính, đều có chứng cứ xác thực!"

...

Thẩm Tương Thanh trở về xe bên ngoài cung.

Mấy chục ngày lạnh giá mùa đông chưa qua, hắn lại đổ mồ hôi, ngay cả áo bông bên trong cũng ướt đẫm.

Trước bị gió lạnh không có vật che chắn, lại tiến vào trong xe ấm áp đóng chặt, hắn không khỏi rùng mình một cái vì lạnh.

"Nhị ca, mau uống canh gừng đi!" Thẩm lão tam kín đáo đưa cho hắn một cái chén, nhỏ giọng nói: "Đây là Thục Nhân chuẩn bị trước."

Hắn lại cảm giác, hình như Thục Nhân cũng không lạnh nhạt như vậy.

Thẩm Tương Thanh nhận lấy bát, hơi sững người, lại không lập tức uống mà vội vàng nói: "Thục nhân, thành công rồi!"

Lúc này hắn mới nhớ ra, giọng nói cũng hân hoan nhảy nhót: "Lý Quốc bá kia - Ôn Tuệ - bị lôi ra ngoài tống vào ngục tại chỗ rồi..."

"Ta biết." Kỷ Minh Dao nhẹ nói, "Ta đã nhìn thấy rồi."

Nhìn thấy Lý Quốc bá chỉ mặc trung y, bước chân lảo đảo, mặt xám như tro tàn bị áp giải ra ngoài cung như thế nào. Nhưng chút khuất nhục này ông ta chịu có thể tính là gì? Còn không bằng một phần trăm năm đó nương gặp phải!

Thẩm Tương Thanh bỗng lại không dám cười.

"Thục nhân..." Giật giật chân, hắn bất an hỏi, "Người, không vui sao?"

"Vui chứ." Kỷ Minh Dao rũ mắt xuống: "Nhưng dù có vui vẻ hơn nữa, mẫu thân ta có thể trở về sao?"

Mẫu thân bởi vì bệnh chết sớm, mẫu thân nhận đây là số mệnh. Mẫu thân không oán giận vận mệnh. Nhưng nương vốn không cần bị người ép mua, vốn không cần bị người mưu hại! Đây là nhân họa, cũng không phải là thứ "mệnh" hư vô mờ mịt! 

"Ôn Tức chỉ mới bị tống vào ngục mà thôi." Kỷ Minh Dao nhẹ giọng nói: "Cho dù ông ta chết thật, mẫu thân ta cũng không về được."

Thẩm Tương Thanh nặng nề cúi đầu, "Là ta, là ta năm đó quá mềm yếu —— "

"Nhị ca... Thục nhân!" Thẩm lão tam cả gan mở miệng, "Thục nhân người có thể có chỗ không biết, kỳ thật, kỳ thật chúng ta lên kinh tìm người, đều là chủ ý của một mình nhị ca. Đại ca không dám tới, còn ta, ta là vì bạc chia gia sản, chỉ nhị ca, huynh ấy toàn tâm toán ý muốn tới tìm tỷ tỷ!"

Nói xong, trên mặt hắn đã sớm nóng lên, xấu hổ muốn chui vào đáy xe: "Nhị ca đã hai mươi tám rồi, năm ngoái cũng đã hai mươi bảy, lớn tuổi như vậy nhưng cũng không chịu lấy thê tử, là do huynh ấy nhớ kỹ nguyên nhân đại tỷ tỷ. Tiền nương cho nhị ca lấy thê tử, huynh ấy tích góp lại toàn bộ, đều dùng để tìm đại tỷ tỷ."

"Thục nhân, Thục nhân!" Hắn cầu nói, "Người oán ta, hận ta, không nhận ta, đều là điều ta đáng nhận được, nhưng Nhị ca là thật tâm đối với tỷ tỷ!"

Bánh xe lăn đều, xe tiến tiến về Thôi Trạch.

Kỷ Minh Dao vẫn nhìn bọn họ không nhúc nhích.

Ở trong mắt Thẩm lão tam, nàng như một bức tượng băng trong đêm đông, từ trong ra ngoài đều tỏa ra sự lạnh lẽo. Hắn cũng đổ mồ hôi đầy người.

Nhưng Kỷ Minh Dao lại nở nụ cười.

"Ta biết, ngươi vẫn luôn sợ ta giết ngươi." Nàng hỏi: "Bây giờ còn sợ không?"

Bả vai Thẩm lão tam bất ngờ rụt lại.

"Thật ra, thật ra..." Hắn lớn tiếng thở dốc, "Thật ra đã không còn sợ hãi nữa!"

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Minh Dao tiếp tục hỏi: "Ngươi không nhớ đại tỷ tỷ của ngươi, đúng không?"

"Đúng... đúng là không nhớ." Thẩm lão tam gãi tay nói.

Nhưng quả thật thiếu chút nữa hắn đã quên, lúc hắn còn làm tiểu thiếu gia hưởng thụ số bạc bán mình của tỷ tỷ, tỷ tỷ... đang bị đánh, bị mắng, chịu nhục, chịu khuất phục, làm thiếp cho người ta. 

"Ngươi không nhớ, nhưng ta nhớ." Kỷ Minh Dao bình tĩnh nói: "Cho nên ta đã nghĩ, sau khi bà bị bán, có thể nhớ tới các ngươi hay không? Hẳn là có nghĩ. Mỗi lần bị đánh, bị mắng, bị buộc học tập làm việc; mỗi sáng sớm mở mắt, trước khi đi vào giấc ngủ; mỗi khi ăn một miếng cơm, mỗi một bước đi, hẳn là đều sẽ nghĩ. Nhớ nương và các huynh đệ, muội muội của bà đang làm gì, có bởi vì bà bán mình mà sống yên ổn trong vòng tay ấm áp hay không, có nhớ tới bà hay không? Có còn nhớ tới bà hay không? Có thể sớm đã quên mất bà rồi hay không?"

"Các ngươi nói ——" Nàng hỏi, "Lúc bà bị "đánh đến chết" còn không chịu đổi họ, bà đang nghĩ cái gì?"

Thẩm Tương Thanh quỳ xuống.

Thẩm lão tam hung hăng tự tát mình một cái.

"Các ngươi nói." Kỷ Minh Dao còn đang hỏi: "Trước khi chết, bà có thể hy vọng đây chỉ là một giấc mộng hay không, tỉnh dậy, bà vẫn là trưởng tỷ có vinh hoa phú quý, có lẽ sẽ nghèo khó gian nan nhưng vẫn vui vẻ an ổn sinh sống hay không?"

"Khi đó bà ấy mới bao nhiêu tuổi?" Kỷ Minh Dao nhìn về phía Thẩm lão tam: "Cho đến khi bà ấy chết, bà ấy cũng chỉ bằng tuổi ngươi. Ngươi còn có thể lớn đến hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, chung quy các ngươi cũng sẽ lấy thê tử sinh con, lại có người nhà mới, bà ấy thì không thể."

Bà chỉ có ta.

"Bà chưa từng đề cập với ta về người nhà, bà không dám." Kỷ Minh Dao nói, "Ta không biết bà có oán hận các ngươi hay không, hay là đã tha thứ. Ta cũng không hỏi được bà."

"Cho nên," Nàng nói, "Ta cũng không thể thay bà tha thứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play