Ôn phu nhân gặp trượng phu ở chính viện. An Quốc công lại về thẳng chỗ bà.
Gặp nhau trước cửa chính phòng, đôi phu thê nhất thời đều không nói gì.
Đợi đến khi mắt rơm rớm lệ, Ôn phu nhân chạy vội đến trước người An Quốc công, ngửa đầu chậm rãi bái: "Lão gia!"
"Phu nhân!" An Quốc công vội đỡ lấy bà, vẻ mặt áy náy: "Nô tài trong nhà không nghe lời, phạm rất nhiều tội ác, cấm quân tới bắt người giam vào ngục, còn phải để phu nhân tuyển người lo liệu công việc. Bệ hạ lại trách phạt ta không quản lý tốt gia nhân, phạt ta tạm thời cách chức, cấm túc trong phủ một năm... Liên lụy đến nàng rồi."
"Lão gia, đã là phu thê, sao có thể nói là liên lụy!" Ôn phu nhân rơi lệ nói: "Ôn gia cũng gặp chuyện như vậy, thiếp đang không biết nên mở miệng như thế nào với lão gia ——"
"Chỉ sợ, ta không thể giúp đỡ huynh trưởng của nàng được nữa ." An Quốc công thở dài.
Trong lòng Ôn phu nhân dâng lên một nỗi hận.
Không có chuyện cấm túc, ông ta cũng sẽ không giúp đỡ Ôn gia! Nếu không, vì sao hôm qua lại không thấy bóng dáng ông ta? Rõ ràng là ông ta cố ý trốn tránh bà, chỉ chờ xem Ôn gia rơi vào cảnh khốn cùng!
Diêu thị đã chết mười hai năm, ông ta còn ghi hận trong lòng như vậy!
Chẳng lẽ Thẩm thị không phải do ông ta nguyện ý sủng ái, thường xuyên lui tới sao? Cũng đâu có người nào ép buộc ông ta, thúc ép ông ta, lăng mạ ông ta phải đi sủng thiếp!
Nhưng, thánh mệnh khó trái, chỉ mong huynh trưởng đừng nên mất mạng.
"Ôn gia bị đoạt tước vị, huynh trưởng bị giam vào ngục, thiếp cũng không còn mặt mũi nào thay lão gia quản gia nữa." Bà thở dài, "Chỉ cầu lão gia cho thiếp một chỗ ở, để cho thiếp có thể bầu bạn với Minh Đạt, còn có thể trông coi bọn nhỏ đi."
Lão gia còn có thể làm thế nào, sao dám hưu bà chứ? Nhưng sau này bà ở nhà sẽ như thế nào, tất phải buộc ông ta hứa hẹn trước mới được.
"Phu nhân có ý gì!" An Quốc công vội nói: "Đã vào Kỷ gia, phu nhân chính là người của Kỷ gia, mặc dù cữu huynh bất hạnh, sao ta có thể vì tội lỗi nhà mẹ đẻ của nàng mà bỏ rơi thê tử con cái!"
Mặc dù phu nhân đã làm khổ Ngọc Tĩnh, hôm nay lại để cho cả triều văn võ đều biết ông ta không lo liệu được nội trạch, làm cho ông mất mặt, nhưng hưu phu nhân, ông ta cũng khó tái giá, tiền đồ của mấy đứa trẻ cũng sẽ chậm trễ. Không bằng giữ phu nhân lại, để người ta thấy ông ta nhớ tình cũ, mới có thể cứu vãn thanh danh.
Huống hồ, hai mươi năm qua, thái thái xử lý việc nhà, kết giao thân hữu, cũng không sai sót chỗ nào, cũng coi như giúp ông ta không ít việc. Có chuyện này, thái thái không còn chỗ dựa, chắc bà cũng không dám đối nghịch với ông ta nữa, đúng là chuyện vô cùng tốt. (App T-Y-T)
An Quốc công đắc ý ôm lấy Ôn phu nhân, nhỏ giọng trấn an bà.
Ôn phu nhân giả vờ thừa nhận hư tình của ông ta, bắt đầu suy nghĩ Minh Đạt và Minh Viễn phải làm sao bây giờ.
Minh Đạt mới mười chín tuổi, đứa nhỏ trong bụng mới bốn tháng.
Minh Viễn không đi Thôi gia được nữa, có lẽ còn có thể đến Trương gia ở học, tiếp tục trốn tránh Từ Uyển.
Nha đầu này quả thực có chút tâm kế thủ đoạn, dù cho không có lão thái thái đẩy tay ở phía sau, cũng khiến cho người ta không thể không phòng. Nhưng lão gia bị cấm túc, không biết có phải ngay cả bà và bọn nhỏ cũng không được ra ngoài hay không.
Nếu Minh Viễn không ra được thì làm sao trốn khỏi Từ Uyển đây?
...
Sài phủ.
Đột nhiên bị mẹ chồng gọi tới, báo cho nàng biết phủ Lý quốc công bị đoạt tước, đãi tội, Ôn cữu cữu bị giam vào ngục, ngay cả phủ An quốc công cũng bị cấm túc một năm, Kỷ Minh Đức ngồi trên ghế sửng sốt một khắc giờ.
Lấy lại tinh thần, nàng ta phát hiện tay mình đang run, chân cũng đang run.
Nàng ta biết Nhị tỷ tỷ là người nhỏ nhen, tính toán chi li, vẫn không quên chuyện di nương của các nàng, còn hận nàng ta... Nhưng lại không ngờ nàng hận nàng ta sâu đến như vậy!
Đó là nhà ngoại tổ đối xử với nàng không tệ, chỉ mua di nương nàng về, nàng còn có thể ra tay tàn độc như vậy. Nếu tương lai nếu có cơ hội, Nhị tỷ tỷ sẽ làm gì nàng ta!
Nhị tỷ tỷ giết di nương, có phải cũng đã sớm muốn giết nàng ta hay không?
Mẹ chồng đứng trước mặt, Kỷ Minh Đức không dám quá kinh hoảng. Sài gia không biết chuyện của di nương nàng ta. Nàng ta quá mức e ngại, sẽ làm mẹ chồng nổi lên lòng nghi ngờ.
"Con muốn... Trở về xem một chút." Nàng ta đỡ lấy nha đầu đứng dậy, "Có lẽ sẽ về muộn một chút."
Nàng ta đang sợ, sợ cùng chịu tội, cũng sợ bị trả thù chứ không phải lo lắng.
Chu phu nhân giấu đi sự khinh miệt trong lòng.
"Cứ đi đi, đi thăm phụ mẫu con một chút. Ta không tiện qua, con thay mặt nhà thăm hỏi một tiếng." Bà ta dịu dàng nói, "May mắn là chỉ cấm túc một năm, không tính là thương gân động cốt. Đám nô tài càn rỡ bị trừng trị, vậy là được rồi. Chỉ cần người còn, nhà còn, có khó khăn gì mà không vượt qua được?"
Kỷ Minh Đức mơ hồ phát hiện, lời mẹ chồng dường như mang theo châm chọc. Nhưng nàng ta không có tinh thần nghĩ lại, vội vàng cáo lui ra ngoài. Nàng ta không đi thẳng ra ngoài mà trở về phòng của mình thay y phục trang điểm trước.
Đại tỷ tỷ... Nhà trượng phu của nàng ta đã suy tàn.
Khi nha hoàn cài trâm san hô vàng đỏ lên búi tóc nàng ta, bỗng nhiên nàng ta nghĩ đến Kỷ Minh Đạt.
Nàng ta không khỏi nở nụ cười một tiếng.
Lòng hai nha hoàn chải đầu đột nhiên phát lạnh.
Kỷ Minh Đức không phát hiện thần sắc biến hóa của các nha đầu. Nàng ta càng nghĩ, càng cảm thấy đắc ý trong lòng, càng cảm thấy buồn cười.
Cả đời đại tỷ tỷ hiếu thắng, mọi chuyện đều phải đạt được tốt nhất, không chịu thua kém người khác, chẳng những tài danh xuất chúng ở trong kinh, năm ngoái săn bắn cũng đoạt hết nổi bật —— chỉ một mình nàng ta văn võ lưỡng toàn, còn là nữ tử trẻ tuổi đứng đầu, ở trong nhà, cũng là nữ hài tử mà các trưởng bối thương nhất, muốn gả cho ai liền có thể gả cho người đó.
Việc hôn sự tốt như Thôi gia, nàng ta nói một tiếng không cần, lão thái thái và lão gia thái thái đều từ hôn. Nhị tỷ tỷ sắp đính hôn với Ôn biểu ca, nàng ta nói một tiếng muốn gả, thái thái liền đổi cho nàng ta. So với nàng ta, chút yêu thương Nhị tỷ tỷ nhận được kia quả thực không tính là gì!
Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, dù xuất chúng, lại là người muốn gả cho người mình mong muốn nhất thì thế nào?
Phủ Lý quốc công sụp đổ rồi, nàng ta đi đâu để làm đại nãi nãi phong quang của phủ Quốc công đây? Cũng phải hòa ly về nhà, tái giá cho người kém hơn. Nói không chừng, còn không tốt bằng Sài gia của nàng ta!
Trang điểm xong, tâm tình Kỷ Minh Đức đã rất tốt.
"Hôm nay chỉ sợ ta trở về muộn." Nàng ta nghiêng người, sờ lên mặt: "Chờ Tam gia về nhà, ngươi —— hầu hạ cho tốt."
Nhà cữu cữu không còn, phụ thân lại bị cấm túc, cũng là thời điểm cho Sài Mẫn chút ngon ngọt.
Kỳ Trăn quỳ gối trước mặt cô nương.
"Nô tỳ——" Nàng không muốn, "Cô nương, nô tỳ—— "
"Sao nào?" Kỷ Minh Đức cười hỏi: "Có phúc khí hầu hạ nam nhân, ngươi còn không chịu ư? Còn sợ ta bạc đãi ngươi sao? Ngươi cũng biết ta không phải người ghen tuông, Tam gia cũng đã sớm thích ngươi, ta thành toàn cho các ngươi. Hay là ngươi có băn khoăn gì? Nói ta nghe một chút?"
Nha đầu này không tình nguyện mới tốt. Sài Mẫn thích nhất nữ nhân yêu thương hắn. Nha đầu này có tư sắc nhưng không thích hắn, qua sự mới mẻ, sớm muộn gì Sài Mẫn cũng sẽ chán. Có người này để ở trong phòng, cũng cho thấy nàng ta hiền lành. Kỳ Trăn lại không có căn cơ, là người mua bên ngoài, càng không sợ việc lớn rồi quay lại đối phó nàng ta, thật là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Kỳ Trăn này... Không dám có lo lắng.
Nàng dập đầu, mắt phải rơi xuống một giọt lệ, thấp giọng nói: "Đa tạ ân điển của nãi nãi."
Kỷ Minh Đức hài lòng ra ngoài.
Nàng ngơ ngác ngồi dưới đất.
Không lâu sau, có người kéo nàng lên.
"Ui!" Đào Yêu khó nén chua xót, "Có phúc phận lớn như vậy, còn thất thần làm gì? Còn không mau đi tắm rửa thay y phục sáng bóng, chờ Tam gia trở về?"
"Phúc khí?" Kỳ Trăn cười khổ: "Ta thà rằng không có phúc khí này."
Đào Yêu nhìn chằm chằm nàng một hồi.
"Ngươi... Thật sự không thích?" Nàng kéo Kỳ Trăn đến phòng mình, "Không phải làm ra vẻ chứ?"
"Ta biết ngươi thích Tam gia!" Phiền muộn, bực bội, ấm ức đồng loạt dồn vào trong lòng, Kỳ Trăn dứt khoát xé bỏ lớp mặt nạ, "Nếu ngươi nguyện ý, phúc khí này ta cho ngươi có được không? Chờ Tam gia trở về, liền để ngươi hầu hạ!"
Hai người lại nhìn nhau.
"Lời này của ngươi không phải là nói đùa chứ?" Đào Yêu mím môi.
"Chỉ cần, chỉ cần có thể giấu diếm được nãi nãi..." Trong lòng Kỳ Trăn có gì đó nổi lên.
"Nãi nãi không ở nhà, còn có thể nhìn thấy ai hầu hạ Tam gia sao?" Đào Yêu vỗ tay: "Chỉ cần Tam gia cũng không nói lỡ miệng —— "
"Còn nữa!" Kỳ Trăn vội nói: "Nãi nãi còn chưa có con, hầu hạ Tam gia, cần phải uống thuốc!"
"Gọi nương ta nhìn “ngươi” uống thuốc không phải là được rồi sao?" Đào Yêu cũng có suy tính!
"Vậy Thường ma ma nguyện ý theo Tam gia sao?" Kỳ Trăn vội hỏi.
“Mẫu thân ta thương ta, chỉ cần ta vui, bà ấy có gì không muốn chứ?" Đào Yêu liền cười, "Đi, chúng ta nhanh đi tìm mẫu thân ta nói chuyện, làm sao để biện pháp này không có chút sơ hở nào mới tốt!"
-
Thôi Trạch.
Đưa hai người Thẩm Tương Thanh xuống xe, Kỷ Minh Dao cũng không về nhà.
Nàng một mình đi thăm hỏi Trâu thái y.
Hoàng hậu quyết tâm phổ biến kềm trợ sản, chẳng những ở Thái Y viện, bà cũng bồi dưỡng các bà mụ trong cung Thượng Thực Cục cùng với dân gian sử dụng thuần thục, cuối năm trước, bà còn định ra bốn người Trâu thái y, Vương Lại Mục, Vu Lại Mục, Trương Lại Mục, chia đến Giang Nam, Trung Nguyên, Nam Cương cùng Tây Tạng để dạy bà mụ ở các địa phương.
Sau kỳ nghỉ Nguyên Tiêu, ngày hai mươi mốt tháng giêng chính là ngày bốn vị nữ quan đi nhậm chức.
Trâu thái y đang thu dọn hành lý ở nhà, quản lý gia sự, căn dặn nữ nhi. Nghe Kỷ Thục nhân tự mình tới cửa, bà vội bỏ qua chuyện trong tay, vội vàng ra ngoài đón.
"Có gì phân phó, Thục Nhân gọi các cô nương tới là được, sao lại phải tự mình tới đây!" Bà vội đỡ lấy tay Thục Nhân, vui đùa nói, "Đất trong nhà ta, đời này không lau nữa!"
Nếu không phải nhờ Thục Nhân chọn trúng năm người các bà cùng làm việc, các bà lấy đâu ra ngày làm quan hôm nay? Các bà không nói cho Thục Nhân nhưng đều đốt đèn trong miếu cho Thục Nhân!
Số người thắp đèn, dâng lễ cho Thục nhân trong miếu cũng nhiều, thật sự là đếm cũng đếm không xuể. Thục nhân không thu lễ, càng không thích xem mọi người tốn kém, tất cả mọi người đều chỉ đành lặng lẽ, cũng không dám tiêu quá nhiều tiền, ngược lại tổn hại công đức của Thục nhân, chỉ bày tỏ tấm lòng. Người cung phụng nhiều, mỗi người có chút tâm ý, toàn bộ tụ lại, đó cũng là ngàn vạn!
"Là ta có việc muốn cầu bà, mới lần đầu tiên quấy nhiễu đến nhà bà." Kỷ Minh Dao có chút ngượng ngùng, "Thật sự là không nên."
"Thục nhân, người nói gì vậy!" Trâu thái y thở dài: "Người có việc có thể nghĩ đến ta, đó chính là phúc phận của ta!"
Bà liền mời Kỷ Thục nhân vào nội thất, ra lệnh cho người trong nhà không được quấy rầy.
"Việc này chỉ sợ bà còn không biết." Kỷ Minh Dao cũng không dông dài, "Ta sẽ kể lại từ đầu cho bà."
Nàng dùng ngôn ngữ ngắn gọn thuật lại chuyện phủ Quốc công ép mua dân nữ.
Trâu thái y nghe được mà sửng sốt mất nửa ngày.
Kỷ Thục nhân nói thì đơn giản, nhưng chính bà vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng. Hóa ra, Thục nhân lại không dễ dàng như vậy. Trong nhà giàu có này, có nhiều tiền bạc như vậy, thủ đoạn làm việc cũng quá bỉ ổi!!
Trâu thái y nhịn không được mà mắng: "Súc sinh gây nghiệp! Tên khốn kiếp này sẽ không được chết tử tế! Đáng để hắn vào ngục uống tiểu ăn phân! Sao không để hắn chịu những tội này?"
Cơn giận này nhất thời không tiêu tan được, bà lại muốn trấn an Thục Nhân. Chỉ là quan hệ không tính quá thân thiết, bà cũng không biết nên trấn an từ đâu, đành phải vội hỏi: "Không biết Thục Nhân nói, có thể dùng tới ta, là chuyện gì?"
"Nhị đệ, Tam đệ của mẫu thân ta hao hết trắc trở đến kinh thành tìm kiếm, đại ca của bà lại vẫn còn ở Dương Châu an hưởng phú quý, không ai biết ông ta từng dùng muội muội ruột đổi lấy ba ngàn lượng bạc, từ nay về sau còn dùng tiền bán thân của muội muội mà an tâm sống những ngày tốt đẹp, lập gia sinh con, làm lão gia, còn gả nữ nhi cho nhà quyền quý, quên chuyện muội muội chịu khổ ra sau đầu." Kỷ Minh Dao bình thản nói, "Việc này không thể chấp nhận được."
Trâu thái y không khỏi đứng lên.
"Trâu thái y." Kỷ Minh Dao cũng đứng dậy, cầm hai tay của bà, nàng khẩn cầu: "Ta muốn nhờ bà cùng các hộ vệ đến Giang Nam, hãy đem chuyện này cùng với thái độ của ta, lan truyền nhiều hơn, đừng để người ta cho rằng trưởng tử Thẩm gia, Thẩm lão gia, Thẩm chưởng quỹ... Thật sự là người hoàn toàn đáng thương."
Thẩm gia cứ muốn thanh bạch như vậy, an vui khoái hoạt mà sống ở Dương Châu sao?
Nàng không cho phép.
Nàng sẽ không trực tiếp trả thù, thậm chí nàng còn không đi tìm các quan viên địa phương như Bố Chính, Án Sát, tri phủ để lan truyền rộng rãi việc này, chỉ lệnh cho người nhà mình xuống phía Nam, lại nhờ Trâu thái y. Nhưng Thẩm gia cũng đừng hòng giấu diếm sự thật nữa. Bọn họ càng đừng nghĩ mượn sức "Kỷ Thục nhân" và thanh danh quyền thế Thôi gia để chiếm chỗ tốt.
Đúng hay sai, tự sẽ có người phán xét.
Trâu thái y lĩnh mệnh, trịnh trọng nhận lời: "Ta tất sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của Thục nhân!"