Thôi Du chất vấn thành tiếng vang vọng khắp đại điện, đinh tai nhức óc, đanh thép như đao.
—— ba mươi vạn lượng mua một cái mạng của nhi tử nhi nữ ông ta, biến chúng thành nô bộc, mặc đánh mặc mắng, ông ta có bán hay không!
Sao hắn có thể nói ra những lời này... Hắn làm sao dám!!
Trên trán Lý Quốc bá nổi gân xanh, nếu không phải còn đang đứng trước mặt hoàng đế, ông ta đã sớm đấm một phát vào mặt Thôi Du —— thế nhưng ông ta lại phát hiện mình không thể trả lời.
Nói "Không bán", cũng không thể phản bác đây là lợi dụng quyền thế bức bách.
Nếu nói là... "Bán", chẳng lẽ không phải càng chứng minh ông ta đã ỷ thế hiếp người, thân ở hoàn cảnh tương tự, ngay cả bản thân hắn trong hoàn cảnh như vậy cũng không thể phản kháng? Mà sao hắn có thể thốt ra lời như vậy!
"Thôi ngự sử bảo ta đừng 'lảng tránh vấn đề', chính mình lại kéo đông kéo tây!" Lý Quốc bá chỉ có thể hỏi ngược lại, "Không phải chúng ta đang nói về chuyện Thẩm gia, vì sao phải lôi con cái nhà ta vào đây —— "
"Lý Quốc bá." Lúc này, Hoàng đế mở miệng, "Con của ngươi là con, con của người ta cũng là con."
Lý Quốc bá nhắm mắt lại. Ông ta chỉ có thể cúi đầu chạm trán vào gạch đá lạnh lẽo trong đại điện, cầu khẩn nói: "Bệ hạ ——"
"Truyền nhân chứng lên điện đi." Hoàng đế hạ lệnh.
"Truyền nhân chứng vào điện —— "
Mấy thái giám chạy ra khỏi điện, đến cửa cung tìm người.
Chỉ trong chốc lát nhân chứng đã đến.
Gần như tất cả thần tử trong điện đều không khỏi nghiêng đầu nhìn lại.
Thôi Du và Lý Quốc bá cũng nhìn về phía sau.
Đi đầu là Thẩm Tương Thanh, bên cạnh hắn là Cố Lục bị dây thừng trói hai tay. Phía sau còn có bảy người, theo thứ tự là hai người hàng xóm của Thẩm gia năm đó; một người học cùng trường Thẩm phụ, hai học trò; còn có một người tiểu lại năm đó làm khế ước bán thân của Thẩm thị ở nha môn; cuối cùng là chưởng quầy tiệm thuốc gần Thẩm gia —— hiện đã là lão ông râu tóc hoa râm gần bảy mươi tuổi, bởi vì diện thánh, ông ta không dám chống gậy mà được hai người bên cạnh đỡ vào; tổng cộng là chín người.
Không có Kỷ Minh Dao.
Thôi Du quả thực đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chín người vào điện, đều chỉ dám nhìn xuống chân, không dám liếc ngang một cái.
Đợi thái giám ra hiệu dừng lại, chín người liền cùng nhau quỳ lạy hành lễ, dập đầu hô to: "Bệ hạ vạn tuế!"
"Bình thân, không cần kinh hoảng." Hoàng đế dịu giọng nói: "Trẫm truyền mấy người các ngươi vào điện, chỉ vì muốn biết chân tướng năm đó, trẫm hỏi cái gì, các ngươi chỉ trả lời thật lòng là được rồi." (App T-Y-T)
Chín người lại dập đầu tạ ơn, thưa thớt đứng lên.
"Ai là Thẩm Tương Thanh?" Hoàng đế hỏi trước.
"Bệ hạ, thảo dân chính là Thẩm Tương Thanh!" Hắn vội vàng cúi thấp đầu hơn.
"Năm đó Lý quốc công phủ mua trưởng tỷ của ngươi, sự việc là như thế nào? Ngươi không cần lo ngại, cứ nói từ đầu." Hoàng đế mệnh.
"Vâng!" Thẩm Tương Thanh hít sâu một hơi, hắn liền nói: "Năm Nhân Thánh thứ ba, ngày 24 tháng 9, phụ thân thảo dân qua đời. Khi đó đại ca thảo dân mười tám tuổi, trưởng tỷ thảo dân mười bốn tuổi, thảo dân còn có nhị muội năm tuổi, tam đệ mới sinh ra không lâu. Mẫu thân thảo dân lại bởi vì phụ thân ra đi đột ngột, vả lại mới sinh tam đệ, thân thể yếu ớt, nằm liệt giường không dậy nổi."
"Chỉ hơn nửa tháng, mới xong tang sự của phụ thân, ngày mười lăm tháng mười chợt có người tới nhà, tìm đại ca đi ra ngoài. Đại ca đi nửa ngày, trở về liền khóc ngay trước giường nương, nói lão gia của phủ Quốc Công nhìn trúng tỷ tỷ, muốn mua tỷ tỷ đi. Ra giá chừng ba ngàn lượng bạc."
"Thảo dân vẫn nhớ rõ, hôm đó đại ca cùng mẫu thân thương nghị đến đêm khuya, cuối cùng nói: Thử cầu xin quản gia quốc phủ, có thể đừng mua tỷ tỷ hay không. Trong nhà sau này tuy rằng gian nan chút, nhưng cũng không tới mức phải bán con. Quốc Công Phủ lão gia muốn mua người nhưng cũng không chỉ thiếu chỗ của tỷ tỷ, lại sợ tỷ tỷ xinh đẹp quá, phủ Quốc Công không chịu buông tay, trong nhà không chịu thì đắc tội người, về sau càng khổ sở. Mẫu thân khóc một đêm. Bởi vì mẫu thân trước kia, trước kia... từng là nha hoàn của phủ Trì Quốc Công nên biết rõ thủ đoạn của phủ Quốc Công, cho nên càng sợ hơn so với đại ca."
Ở trên Đại Minh điện, trước mặt bệ hạ, nói đến phủ Trì Quốc Công mấy chục năm trước bởi vì mưu phản xét nhà xử trảm, Thẩm Tương Thanh vẫn hơi e ngại.
Ngừng một chút, không ai quát lớn hắn, hắn mới tiếp tục nói: "Nhưng ngày hôm sau, không đợi đại ca ra ngoài cầu người, quản gia của phủ Lý quốc Cố Lục lại tới nữa. Cố Lục gặp thẳng mẫu thân, nói lão gia bọn họ thành tâm mua người, chỉ riêng giá trị con người đã chịu ra ba ngàn lượng, về sau càng không bạc đãi tỷ tỷ. Lại khen tỷ tỷ có dáng vẻ như thiên tiên, chỉ cần trong nhà nỡ, tất sẽ có vận may lớn. Mẫu thân cầu Cố Lục khai ân tha cho tỷ tỷ, nói trong nhà không nỡ bán, cầu hắn tìm nhà khác đi. Cố Lục cười khẩy vài tiếng, chưa đáp ứng đã đi rồi."
Việc liên quan đến công bằng của tỷ tỷ, hắn nên cẩn thận một chút - nhưng Thẩm Tương Thanh không nhịn được mà căm tức nhìn Cố Lục!
Cố Lục khom người thật sâu, mồ hôi lạnh đã nhỏ thành một bãi dưới chân.
"Thảo dân không biết Cố Lục có ý gì!" Thẩm Tương Thanh liều mạng duy trì thanh âm ổn định, "Trong nhà sợ hãi một hồi, đại ca ra ngoài mua thuốc cho mẫu thân. Nhưng khi đại ca trở về lại nói chưởng quầy không chịu bán thuốc cho huynh ấy!"
Chưởng quỹ của tiệm thuốc gần bảy mươi lại "phịch" một tiếng quỳ xuống.
Hoàng đế liền hỏi ông ta trước: "Cao Phủ, năm đó vì sao ngươi không chịu bán thuốc cho Thẩm gia?"
"Hồi... Hồi bệ hạ..." Cao Phủ run rẩy dập đầu, "Ngày đó, đột nhiên có quản gia mặc áo choàng da tơ lụa đến, nói nếu thảo dân còn dám bán thuốc cho Thẩm gia thì... phủ Lý quốc sẽ không để thảo dân… tiếp tục làm ăn...”
Ông ta sợ rơi lệ: "Thảo dân hèn mọn, sức lực có hạn, mở một tiệm thuốc nuôi sống cả nhà, thực sự không dám, không dám chống lại phủ Quốc Công, thảo dân không phải cố ý muốn hại Thẩm gia..."
Cuối cùng hai chân Cố Lục cũng mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất.
Lý Quốc bá sớm đã cắn răng đến mức bật ra máu.
Hoàng đế ra lệnh: "Đưa lão nhân gia này đến thiên điện nghỉ ngơi đi."
Hai thái giám vội vàng kéo người ra ngoài.
Hoàng đế lệnh cho Thẩm Tương Thanh: "Ngươi nói tiếp đi."
"Sau đó, đại ca chạy khắp thành nam, lại chạy tới thành bắc mới mua thuốc." Thẩm Tương Thanh hung hăng lau mặt, "Bắt đầu vào ban đêm, cách mỗi nửa canh giờ liền có người làm ra động tĩnh ở góc tường, giả quỷ dọa người, cả nhà cũng không dám ngủ."
"Ngày thứ ba, Cố Lục không tới. Đại ca cũng không biết đi đâu tìm người. Ngày thứ tư, sáng sớm trong nhà phát hiện cửa viện bị hỏng, cửa sổ cũng bị phá hỏng hai cánh, ngay cả bài vị của phụ thân cũng không biết bị di dời khi nào, con nhà Lâm thúc ở Tây viện khóc một ngày, ba con chó nhà huynh ấy đều bị người ta siết chết." Hắn nghẹn ngào, "Tỷ tỷ đã nói, nói nàng nguyện ý đi phủ Lý quốc, để đại ca và nương không cần khó xử nữa, nhà cũng có thể sống yên ổn rồi... Đại ca và nương liền đồng ý, nói dù sao cũng ở trong kinh, về sau nhớ tỷ tỷ thì còn có thể cầu tới cửa gặp, tỷ tỷ dù là nghiêm túc thành gia lập thất, cũng không có lý lẽ mỗi ngày đều về nhà..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thôi Giác nhẹ nhàng đặt bút xuống.
Những lời này, hắn đã biết được toàn bộ từ ba ngày trước. Nhưng nghe thêm một lần nữa vẫn tràn ngập oán giận.
Đồng liêu Vương Lễ bên cạnh Thôi Giác, lần đầu tiên thấy trong mắt Thôi Giác có cơn bão giận dữ. Hắn cũng cúi đầu, nhà hắn cũng giống như Thẩm gia. Phụ thân có công danh tú tài, lại đi sớm. Hắn lại khổ đọc mấy năm, trúng cử, trúng tiến sĩ, chọn vào Hàn Lâm, mới có thể an ổn giàu có phụng dưỡng mẫu thân lúc tuổi già.
Chỉ có ba điểm khác nhau:
Lúc phụ thân đi, hắn đã quá nhược quan, đã thành thân sinh hài tử.
Vương gia cũng có nhiều thân hữu hơn Thẩm gia, có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Hắn càng không có một người tỷ tỷ dung nhan khuynh thành, khiến cho kẻ quyền thế thèm muốn.
Nếu hắn không thể thi đỗ nhì bảng?
Nếu như hắn cũng có một người tỷ muội ruột bị hào môn quyền quý để mắt tới?
Nếu Vương gia thế lực đơn độc, chỉ có thể một mình đối mặt quái vật lớn như phủ Quốc Công?
Nếu hắn là Thẩm Tương Thanh năm đó, hắn có thể làm cái gì!
Thẩm Tương Thanh còn đang kể: "Đến ngày mười chín tháng mười, trong nhà không chịu nổi nữa, lúc đại ca muốn tự mình cầu xin quốc phủ Lý quốc, Cố Lục lại tới nữa."
"Cố Lục nói, vốn dĩ ba ngàn lượng mua tỷ tỷ đi, mọi người vui vẻ, hiện tại bởi vì trong nhà chậm chạp không đáp ứng, lão gia bọn họ nổi giận, muốn Thẩm gia cầm bạc của họ mà cuốn xéo, cũng không được phép ở lại kinh thành nữa. Về sau nếu ở trong kinh nhìn thấy bất kì ai trong Thẩm gia thì sẽ chúng ta biết cái gì là không thể nào sống yên ổn! Nương cùng đại ca cầu xin nhưng hắn không tha, tỷ tỷ... Tỷ tỷ cũng đồng ý!"
"Hai mươi tháng mười, tỷ tỷ được xe của phủ Lý quốc đón đi. Ba ngày nữa, quản gia của phủ Lý quốc Ngụy Lâm dẫn theo bảy tám gã sai vặt, theo người trong nhà xuống Dương Châu! Lại không quá năm, sáu năm, tỷ tỷ đã bị người hại chết! Lúc chết còn chưa đến hai mươi tuổi! Cố Lục nói, bởi vì tỷ tỷ không muốn đổi họ gốc nên đã bị đánh gần chết! Không biết tỷ ấy đã phải chịu bao nhiêu tra tấn khổ sở!"
Quỳ xuống đất, Thẩm Tương Thanh chỉ lên trời thề: "Trước mặt bệ hạ, trời xanh trên cao! Nếu Thảo dân có một chữ nói dối, xin thiên lôi đánh xuống thảo dân, tan xương nát thịt, vĩnh viễn làm súc sinh!!"
Cả đại điện lặng ngắt.
Sau đó là tiếng nghị luận nhỏ xíu dần vang lên.
Lý Quốc bá kinh hoảng nhìn xung quanh, phát hiện bao nhiêu người đều lộ vẻ thương xót hoặc oán giận, trong ánh mắt nhìn về phía ông ta chứa đựng châm chọc cùng khinh thường —— nhất là Thôi Du cùng Thôi Giác.
Muội muội không nên gả Kỷ Minh Dao vào Thôi gia!! Đều là do Kỷ Minh Dao lòng tham không đáy, vong ơn bội nghĩa, mới câu dẫn huynh đệ Thôi gia buộc tội thượng tấu, khiến bệ hạ tự mình thẩm án, gây ra tai họa ngày hôm nay!
Cuối cùng Lý Quốc bá nhìn về phía các thân hữu, nhưng An Quốc công vẫn chỉ cụp mắt đứng yên, thậm chí không liếc ông ta một cái. Quảng Xuyên khẽ mấp máy môi, muốn tiến lên nhưng cuối cùng cũng không có bất kỳ động tác gì.
Lý Quốc bá lại nhìn cữu cữu của mình.
Sau một hồi đối diện, Trương thượng thư thở dài, dời ánh mắt.
Trong lòng Lý Quốc bá chỉ còn lại tuyệt vọng.
Bệ hạ đã hỏi nô tài kia: "Cố Lục, những lời Thẩm Tương Thanh nói đều là thật sao?"
Nô tài kia khóc lóc ủ rũ nói: "Đều... Đều là thật."
Bệ hạ liền hỏi: "Đủ loại uy hiếp, áp chế với Thẩm gia là ngươi tự chủ trương, hay là có người phân phó?"
Cố Lục cảm nhận được tầm mắt lão gia muốn ông ta chết.
Nhưng đây —— đây là ở trước mặt bệ hạ đấy! Bảo ông ta nói dối như thế nào?? Ông ta còn có thê tử, nhi tử, còn có tôn tử, còn có cả nhà... Làm trái lão gia, nhiều nhất là bị kêu bán đứng, còn chịu tội khi quân, vậy thì sẽ phải chịu thiên đao vạn quả!
Cố Lục chợt dập đầu: "Bệ hạ... bệ hạ! Thẩm thị này mặc dù là mắt chó của nô tài nhìn trúng, nhưng người mua đúng là do lão gia phân phó! Nô tài chỉ là một nô tài, sao dám tự mình làm chuyện như vậy? Lão gia thấy Thẩm thị tốt trước, sau mới để nô tài nhất định phải mua được người bất luận như thế nào, lại phân phó nô tài nghĩ cách để Thẩm gia cam tâm tình nguyện rời kinh, nô tài… mới dám làm ra những chuyện kia, tất cả mọi chuyện lão gia đều biết!"
Lý Quốc bá phun ra một ngụm máu vọt tới cổ họng.
Cố Lục dập đầu liên tục mười mấy cái, lại thề thốt: "Nếu nô tài có một chữ nói dối, xin chịu... Chịu hết thiên đao vạn quả, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
"Trẫm biết rồi." Hoàng đế ra lệnh: "Đưa Cố Lục đi, nhốt vào thiên lao."
Cố Lục gần như mềm nhũn thành một đống bùn nhão, ông ta bị xách hai chân kéo đi, trong miệng phát ra thanh âm yếu ớt: "Con cháu của nô tài vô tội... Bệ hạ, bọn họ đều không biết..."
Hoàng đế thẩm vấn từng nhân chứng còn lại, lời khai của mỗi người đều khớp với ba người Thẩm Tương Thanh, Cao Phủ, Cố Lục.
"Ôn Tức dựa vào thế lực ép bức người khác, cưỡng ép mua nữ nhân nhà lành, bức lương làm tiện, bức người đi xa tha hương, tội danh đã rõ! Cấm quân phong tỏa phủ Lý quốc, không cho phép ra vào; tước đoạt tước vị của Ôn Tức, bãi chức giam vào ngục, đợi hành vi phạm tội còn lại thẩm tra ra sẽ được xử lý cùng lúc!"
Ông lại lệnh: "Đưa các nhân chứng về nhà, trấn an thích đáng."
Mấy cấm quân tiến lên, tháo mũ quan trên đầu Lý Quốc bá—— Ôn Tức xuống —— rồi lại lột đi quan phục bá tước trên người ông ta.
Trước mắt ông ta choáng váng, hai mắt mờ dần, máu tựa hồ dồn hết lên đỉnh đầu, toàn thân vừa tê dại vừa đau đớn, không thể động đậy, ngay cả trong miệng cũng nói không ra lời.
Ông ta xong rồi.
Ông ta thực sự xong rồi!!
Phủ Lý quốc công... Xong rồi!!
Lúc này An Quốc công mới nhìn về phía ông ta, nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ của sự chật vật của ông ta. Đây chính là kết cục cái gì cũng không tranh! Người là dao thớt hắn là thịt cá, người bên ngoài muốn ông ta chết lúc nào, ông ta há có thể sống thêm một khắc đồng hồ!!
Cữu cữu à cữu cữu, có trách, cũng chỉ trách cữu cữu không đứng về phía nào, chỉ muốn làm kẻ hai mặt, hôm nay mới trở thành "Gà" " để giết gà dọa khỉ!
===
Tên truyện: SAU KHI GẢ CHO VAI ÁC NGHÈO TÚNG
Tác giả: Nhĩ Lễ
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Chữa khỏi
- Giới thiệu -
Quyền thần Tạ Hàm Chi, tàn nhẫn độc ác, gi·ết người như ma.
Hắn lấy thanh quân làm cớ, huyết tẩy triều đình, mạng người trong tay không dưới hàng vạn.
Dân oán thán, hoàng đế bất đắc dĩ hạ chỉ đày Tạ Hàm Chi đến Tế Nam.
Kẻ thù ngày xưa nghe tin chạy đến, tranh nhau muốn mua mạng của Tạ Hàm Chi.
Tạ Hàm Chi đã sớm biết, khi triều dã được quét sạch cũng chính là ngày ch·ết của hắn.
Ngày xe áp giải phạm nhân rời khỏi kinh thành, ngục tốt đánh bóng đao định chém đầu hắn đổi tiền thưởng.
Người hắn đầy v·ết th·ương, ngồi giữa gió tuyết, nhắm mắt lại thản nhiên chờ ch·ết.
Có người lảo đảo chạy đến, che trước mặt hắn.
Khi Tống Căng cửa nát nhà tan, là Tạ Hàm Chi tiếng ác đồn xa kia đã cứu nàng một mạng.
Khi Tạ Hàm Chi suy tàn, ai nấy đều tranh nhau giẫm đạp. Tống Căng tự thỉnh gả thấp, mang theo gương lược cùng tôi tớ hộ tống hắn đến Tế Nam, bảo vệ mạng của Tạ Hàm Chi.
Như vậy, nàng cũng đã trưởng thành.
Sau này Tạ Hàm Chi lại lần nữa bước lên đỉnh quyền lực, người người kính ngưỡng nịnh bợ, nói hô mưa gọi gió cũng không đủ khen.
Tống Căng là nữ nhi tội thần, tự thỉnh hòa li.
Đáng tiếc nàng không thành công, thanh niên ẩn nhẫn lại đáng thương, trang trọng nội liễm khi xưa không quan tâm điều gì, nhốt nàng lại.
Bên tai là âm thanh uy h·iếp hèn mọn.
“Nếu nàng dám đi, từ Tế Nam đến Biện Kinh, ta sẽ dùng máu tươi lót đường cho nàng.”
——
Cả đời Tạ Hàm Chi đều bị người ruồng bỏ, hiểu lầm. Một câu vì nhân dân lập mệnh, vì thái bình muôn đời, hắn liền dẫm lên bóng đêm cùng máu tươi, đi thẳng đến tử lộ không lùi.
Cho đến một ngày, có một người dẫu ch·ết cũng muốn kéo hắn về lại nhân gian.
Mỹ nhân ốm yếu vs Quyền thần mỹ - cường - thảm.
he/sc/1v1/ ngọt văn / song hướng cứu rỗi
Tác giả nhắc nhở:
1, Giới thiệu truyện đã đánh dấu HE thì nhất định sẽ HE, đừng lo lắng!
2, Chuyện nam chính buộc tội cha nữ chính có ẩn tình.
3, Năng lực xây dựng cốt truyện của tác giả vô cùng bình thường, là một truyện thuần tình cảm.
4, Nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì nhanh chóng rời đi.
Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Chữa khỏi, Mỹ cường thảm, Cứu rỗi
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Căng ┃ vai phụ: ┃
Một câu tóm tắt: Hy vọng sống duy nhất của kẻ bất cần.