Phủ Quảng Xuyên hầu.

Ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng mờ.

Ban đêm.

Ngồi trên giường thấp nhà cữu cữu, hai tay Kỷ Minh Đạt che bụng dưới, cơ hồ đứng ngồi không yên.

Kiềm chế nôn nóng, nàng ta lại hỏi Ôn Tòng Dương một lần: "Chàng thật sự không nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"

Buổi chiều, không hề có điềm báo trước, mẹ chồng đột nhiên cho người đưa tiễn Minh Viễn, lại bảo bọn họ thay y phục, chỉ mang theo tâm phúc, cái gì cũng không nói, dẫn bọn họ tới thẳng phủ Quảng Xuyên.

Đến nơi này, mẹ chồng cũng không cho bọn họ dự thính, càng không giải thích. Cùng cậu mợ thương nghị vài câu, đưa bọn họ đến hậu viện, giam lại.

Đã hai canh giờ trôi qua, nàng chỉ biết trong nhà xảy ra chuyện, có thể dao động căn cơ đại sự. Nhưng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nàng vẫn hoàn toàn không biết gì cả!

Điều này bảo nàng làm sao an tâm!

Nhưng Ôn Tòng Dương nhắm mắt nằm ngửa ở trên giường, vẫn là dáng vẻ bùn nhão không dính lên tường, trên mặt không thấy mảy may lo lắng.

"Ta không biết." Hắn chỉ nói bốn chữ này.

"Làm sao chàng có thể không biết!" Kỷ Minh Đạt vỗ một cái về phía bàn đất.

"Nãi nãi, cẩn thận thân thể!" Vương ma ma vội vàng che tay của nàng ta, lại khuyên Ôn Tòng Dương, "Đại gia, nếu như người thật sự biết cái gì, xin mau nói đi, tốt xấu gì cũng cho nãi nãi an tâm một chút, đừng để động đến thai khí!"

Thai khí.

Ôn Tòng Dương cười nhẹ một tiếng.

Hắn mở to mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Kỷ Minh Đạt đang cố nhẫn nại, cùng Vương ma ma trong mắt đều là trách móc với oán trách, hắn cười hỏi: "Ta nói, thì thế nào?"

"Cho dù nãi nãi biết, thì có thể làm gì?" Hắn hỏi: "Là có thể đi các phủ cầu xin người khác nói giúp, hay là có thể đối mặt với bệ hạ, xoay chuyển càn khôn?"

Một tay vịn lấy bàn giường, một tay khác mượn lực trên người nhũ mẫu, môi Kỷ Minh Đạt mấp máy.

Nàng ta muốn quở trách nhưng lại không có một câu có thể phản bác.

Thấy nàng ta như vậy, Ôn Tòng Dương càng muốn cười.

Hắn muốn cười to!

Hắn muốn nói, quả nhiên là thế!

Cái gì mà "Đệ nhất khuê tú trong kinh", nữ nhi của quốc công văn võ song toàn, người ngoài nội phủ đều tán thưởng, nói "hiền thê" "lương thê" khó có được, người đã “dạy dỗ” một thiếu gia ăn chơi vô dụng như hắn tiến bộ, thật ra cũng giống như hắn, lúc người trong nhà gặp chuyện không may thì cũng bất lực, chỉ có thể nhìn các trưởng bối chạy ngược chạy xuôi phiền lòng, chờ đợi kết quả mà thôi! (App T-Y-T)

Mặc cho nàng ta đầy bụng thi văn, tài danh xuất chúng, ở trong lúc khẩn cấp như vậy, còn không phải chỉ có thể —— chờ!

Hiện tại, nàng ta chỉ có thể giống như khi hắn không thể cưới được Dao muội muội, chờ xem là sợ bóng sợ gió, hay là đại họa sắp ập đến!!

Nhưng trước khi lời nói trào phúng được thốt ra, hắn thoáng nhìn bụng dưới Kỷ Minh Đạt.

Đứa bé này, bốn tháng.

Lúc đứa nhỏ đầu tiên của hắn rời khỏi nhân thế cũng lớn như vậy.

Cho nên, hắn lại nhắm hai mắt lại.

"Lão thái thái, lão gia, thái thái, đều ngóng trông con của nãi nãi." Hắn chỉ nói: "Nãi nãi đừng nghĩ nhiều, mau an tâm ăn cơm nghỉ ngơi đi, đừng để trưởng bối lo lắng."

Đứa nhỏ.

Kỷ Minh Đạt cúi đầu xuống, nhìn bụng dưới của mình.

Đúng, nàng ta còn có hài tử.

Đây là hài tử mà nàng ta vất vả trông mong, là hài tử đầu tiên của phủ Lý quốc công đời sau. Hiện tại, đứa nhỏ là quan trọng nhất. Nàng ta không thể làm mất nó.

"Lên cơm đi." Nàng ta nói.

-

Một đêm coi như ngủ ngon.

Giờ Dần mới bắt đầu, Thôi Du mở mắt. Rửa mặt xong, hắn tự tay mặc triều phục, đội mũ ô sa.

Hôm nay là ngày giúp đệ muội báo thù.

Thê tử còn đang tĩnh dưỡng, hắn không đi quấy nhiễu. Dùng mấy miếng cơm sớm để lấy tinh thần, hắn liền đến nhị môn Tây viện chờ đợi.

A Giác và đệ muội cũng ra ngoài rất nhanh. Vẻ mặt của đệ muội cũng coi như nhẹ nhõm, ngược lại A Giác càng thêm nghiêm túc.

"Ta chưa từng gặp đệ muội vào giờ này." Thôi Du cố ý trêu đùa.

"Đúng vậy, dậy sớm cũng không dễ dàng chút nào." Kỷ Minh Dao cũng cười, "Chờ hôm nay thành công, ngày mai ta sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao!"

"Tất nhiên sẽ không làm trễ nải giấc ngủ của đệ muội!"

Thôi Du phất tay, dẫn hai người xuất phát.

Trên đường đến cổng chính, hắn lại dặn dò lặp đi lặp lại: "A Giác, lên triều đệ không cần mở miệng, ta sẽ tận lực tránh cho bọn họ dẫn lời tới trên người hai người. Đệ muội cũng chỉ cần chờ ở cửa cung, trừ phi thực sự không còn cách nào khác, nếu không ta sẽ không để cho hai người ra mặt." ( truyện trên app T Y T )

Dù sao đây cũng là việc cáo trạng nhà mẹ đẻ của đích mẫu của đệ muội. Chữ "Hiếu" đặt lên đầu, cho dù đệ muội đứng sau người khác, nàng cũng sẽ không tránh khỏi bị chỉ trích.

Tuy rằng đệ muội không quan tâm. Trong ba ngày này, nàng đi lại trong cung cùng với phủ công chúa Quảng Nghi, đích thân hỏi thăm hàng xóm và học trò của Thẩm gia năm đó, hỏi thăm ân sư và đồng môn của Thẩm phụ, không hề tránh né. —— rõ ràng những chuyện này, nàng hoàn toàn có thể giao hết cho A Giác, tránh bản thân quá mức nổi bật.  Nàng không sợ để cho thế nhân biết được là nàng đang ra tay với nhà mẹ đẻ của đích mẫu, đòi lại công bằng cho mẫu thân ruột thịt của mình.

Nhưng cho dù đệ muội không để ý, hắn làm huynh trưởng, cũng không thể mặc cho nàng tự đâm đến nỗi đầu rơi máu chảy.

"Cô nương tốt, yên tâm chờ ta, tin vào ta là được." Trước khi lên xe, Thôi Du cố ý nói với Kỷ Minh Dao: "Muội ngàn vạn lần đừng tự mình chạy lên điện!"

"Đại ca, huynh cũng yên tâm." Kỷ Minh Dao liền cười, "Ta nhìn rất giống người xúc động sao?"

Nhớ tới cảnh đệ muội quỳ xuống, vẻ mặt của nàng, cùng hành động của nàng gần đây, Thôi Du... lắc đầu.

Chớp mắt đã đến cửa cung.

Nghe tiếng bước chân của bách quan vào triều, Kỷ Minh Dao yên tĩnh ngồi trong xe, không vén rèm xe lên, nhìn người bị trừng phạt một chút.

Thẩm Tương Thanh và tam đệ cũng không nhúc nhích, cùng nhau trầm mặc chờ đợi.

Trong xe đằng sau chứa đầy nhân chứng, cũng yên tĩnh không tiếng động.

***

Đại Minh điện.

Triều hội mới bắt đầu, hoàng đế liền phát tác.

"Lý Quốc bá!" Ông lạnh giọng hỏi: "Hôm qua Đô Sát viện dâng tấu, buộc tội ngươi cướp đoạt dân nữ mười tám năm trước, ép người đi xa tha hương, mấy năm gần đây lại có nô bộc ức hiếp dân chúng, ép mua ruộng đất, đủ loại hành vi trái vương pháp, một tấu không thể ghi hết! Thật sự có việc không!"

Toàn thân Lý Quốc bá run lên. Ông ta không ngủ một đêm, không cầu cứu được ai, chính mình cũng nghĩ rất nhiều lời để đáp lại. Lúc này, ông ta cố giả vờ trấn định, không nhìn "thân bằng cố hữu" lấy một cái, cất bước ra khỏi hàng, bái lạy nói: "Bệ hạ, xin cho thần được phân bua."

Quét mắt nhìn An Quốc công, Tề Quốc hầu không có động tác gì, Hoàng đế ra lệnh: "Nói."

"Bệ hạ, cô nương Thẩm thị kia vốn là hai nhà tình nguyện buôn bán, không hề bức bách." Lý Quốc bá cúi đầu, "Nhìn nhà hắn chỉ còn mẫu góa con côi, ta không đành lòng, lấy ba ngàn lượng bạc mua Thẩm thị, để cho nhà hắn sống giàu có. Về phần bức bách Thẩm gia đi xa tha hương, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ! Bệ hạ!"

"Nếu như thần thật sự có ý bức bách thì cần gì phải dùng số tiền lớn mua người! Nhà Thẩm gia thật sự đi xa tha hương, làm sao Đô Sát viện biết được việc này, dâng tấu buộc tội?" Ông ta ngẩng đầu, tức giận nhìn tả phó đô ngự sử Đô Sát viện Thôi Du: "Đây hẳn là có người oán hận thần, ác ý bịa đặt vu khống thần!"

Hoàng đế giơ tay, ra hiệu cho Thôi Du.

Thôi Du bước nhanh ra khỏi hàng, thi lễ nói: "Bệ hạ, việc này nhân chứng vật chứng đều có đủ, tuyệt không phải vu khống, truyền nhân chứng lên điện liền biết rõ ràng!"

"Nhân chứng!" Lý Quốc bá cười lạnh nói: "Đã là chuyện mười tám năm trước, làm sao biết nhân chứng này từ đâu mà đến!"

Ông ta chắp tay về phía bệ hạ, giận dữ hỏi Thôi Du: "Theo như Đô Sát viện nói, ta ép mua lại Thẩm gia, uy hiếp bọn họ, bọn họ sợ uy nghiêm của ta, vì sao lúc này lại dám lên kinh báo cáo? Ta còn nghe nói nhi tử Thẩm gia hiện tại là một du thương, gia tài ít nhất ngàn lượng, thật sự nếu bị phủ ta bức bách, há có thể để cho bọn họ tiêu dao tự tại ở kinh thành! Điều này chẳng phải là mâu thuẫn hay sao!"

"Năm đó nhi tử Thẩm gia tuổi nhỏ, không dám chống lại phủ đệ quốc công, bị ép phải tha hương; nay hắn đã trưởng thành, vẫn còn nhớ thương trưởng tỷ, không cam lòng khuất nhục, mai danh ẩn tích lên kinh tìm kiếm, nhưng hắn lại chỉ có thể thấy được là bài vị của trưởng tỷ!" Thôi Du từng chữ đau lòng, "Nếu không phải phủ quốc công uy hiếp, cần gì để người ta xa xứ trốn đến Dương Châu chứ?"

"Cũng không phải là phủ thượng của ngươi vẫn còn có chút lương tâm, không muốn lấy tính mạng người Thẩm gia!" Hắn cũng chắp tay với bệ hạ: "Là các ngươi tuy to gan lớn mật nhưng vẫn biết Đại Chu có luật lệ, bệ hạ còn ở trên cao, không dám thật sự bức chết người, để lại dấu vết, nên mới nghĩ rằng ba ngàn lượng bạc có thể mua đứt lương tâm Thẩm gia, vì thế mà sơ sót!"

"Muốn gán tội cho người, sợ gì không có lý do!" Lý Quốc bá lại chỉ hướng về phía bệ hạ dập đầu.

"Mua bán nô bộc vốn là chuyện thường thấy. Ngày đó ta mua lại Thẩm thị, cũng ký khế ước thân thể ở trong nha môn, hợp quy hợp pháp! Nếu chỉ vì thần có chút không đành lòng, ra tay hào phóng một chút liền kết luận thần phạm pháp loạn kỷ cương, bại hoại đức hạnh, thần, dù chết vẫn còn oan uổng!" 

Ông ta khóc lớn: "Còn Thẩm thị này vốn là Kỷ —— "

"Chỉ luận chuyện cưỡng ép mua dân nữ, Lý Quốc bá không cần lảng sang chuyện khác!" Thôi Du lớn tiếng ngắt lời!

"Ba nghìn lượng bạc, mua một mạng người, thật sự là một khoản tiền lớn, thật là một hành động hào phóng!" Hắn cũng quỳ gối trước bệ hạ: "Xin bệ hạ thứ cho lời nói bất kính của thần!"

"Thôi ái khanh."Hoàng đế chấp thuận: "Cứ nói đừng ngại."

"Đa tạ bệ hạ." Thôi Du quay sang đối diện với Lý Quốc bá.

"Thẩm gia tuy không phải là gia thế hiển hách, nhưng lại là người đọc sách nhiều thế hệ, tổ phụ Thẩm thị là tú tài, phụ thân bà ấy lại là tú tài đã đỗ vào năm Nhân Thánh thứ hai, mở lớp dạy học, có nhiều công đức, cả nhà bình an hòa thuận, nhưng chỉ vì người đương gia vừa chết, đã bị cường quyền bức bách, người nhà tản mạn khắp nơi, không có nơi kêu oan, chẳng phải là làm cho người ta kinh hãi sao!"

"Nếu ba ngàn lượng có thể ép mua một cái mạng, ta chỉ tính ngươi là hậu duệ quý tộc đời đời của phủ Quốc công, vậy mạng của Ôn gia ngươi quý gấp mười, gấp trăm lần so với mạng của người Thẩm gia!"

"Lý Quốc bá!" Thôi Du chỉ ra ngoài điện: "Hiện nhốt ngươi vào đại lao, sau đó lấy ra ba mươi vạn bạc tới đây, mua mạng nhi tử ngươi, làm nô bộc cho người ta, mặc cho bị đánh mắng rồi mới thả ngươi tự do, nếu không đời này ngươi đừng mơ tưởng bình an, mạng sống cả nhà cũng bị đe dọa, ngươi có  "Tự nguyện" bán không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play