Suýt nữa xảy ra án mạng, trận đại náo này cuối cùng cũng kết thúc.

Cả viện yên tĩnh.

Đám nha đầu bà tử vội vàng khiêng Lý Như Huệ tay đã bị gãy, mặt cắt không còn một chút máu lên giường, Hà phu nhân đã vội vàng sai người đi mời thái y. Nhìn nhi tử đang nắm tay nha đầu kia gào khóc một hồi, Lý Quốc Bá để lại một câu "Đúng là một kẻ đa tình" rồi phất tay áo ra khỏi cửa viện.

Thái y băng bó nối xương cho Lý Như Huệ xong thì đã là nửa đêm. Thái y được mời tới qua lại các thế gia quyền quý, không hề lộ ra chút hiếu kỳ nào với việc ban đêm được gọi đến nối xương cánh tay cho một nha đầu, càng không nhìn Ôn đại gia luôn đi theo bên cạnh, không chịu rời đi một bước, mặt vẫn còn tím bầm.

Xử lý xong, ông theo thường lệ lưu lại dặn dò: "Xương cốt bệnh nhân gãy ba chỗ, cũng không tính là nhẹ, còn có trầy da, tụ máu, nhất định phải tỉ mỉ chăm sóc, tay này tuyệt đối không thể tùy tiện động, càng không thể tự mình tháo cái dải băng này ra khi không có mặt thái y..."

Ôn Tòng Dương chưa bao giờ được học như lúc này, chẳng những thái y nói một câu, hắn lặp lại một câu, chăm chú ghi nhớ, còn vội vàng gọi người cầm bút giấy đến, mời thái y viết chi tiết lên.

Thái y vốn không nghĩ tới còn phải lưu lại giấy viết chữ gì cho một nha đầu, nhưng y giả nhân tâm, nhận ủy thác của người, y lại thu tiền tài của người... đương nhiên cũng viết xuống.

Ôn Tòng Dương lại ở bên cạnh do dự.

Thái y vừa nhìn đã biết vị thiếu gia đây muốn hỏi cái gì, liền thở dài: "Ta chỉ có thể nói tĩnh dưỡng cho tốt, tay bệnh nhân còn có thể sử dụng như bình thường nhưng có thể lưu lại di chứng hay không, sau này còn có thể làm việc tỉ mỉ hay không, ta không dám cam đoan. Đại gia cũng có thể mời người cao minh khác đến khám bệnh."

Một lát sau, Ôn Tòng Dương mới nói một câu: "Đa tạ thái y." Rồi tiễn ông ra cửa.

Hắn ở cửa viện ngây người nửa khắc mới lấy dũng khí xoay người trở về.

Nếu như Như Huệ tỷ tỷ bị di chứng là tại hắn. Như Huệ tỷ tỷ còn bị thương tay phải, chỉ sợ sau này không thêu ra được đồ thêu tốt nhất cả nhà.

Hai hàng nước mắt lại chảy xuống trên mặt hắn. Hắn cúi đầu lấy tay áo lau mặt, mông lung nghe thấy nương gọi hắn, liền quay đầu nhìn.

Hà phu nhân bắt lấy tay nhi tử hỏi trước: "Thái y nói như thế nào? Trên người con có ổn không?"

Ôn Từ Dương há miệng: "Không gọi thái y xem cho con..." Hắn vội nói: "Nương, tay Như Huệ tỷ tỷ —— "

"Khá lắm, đồ ngốc! Như Huệ gãy tay, con không bị đánh sao? Con không khám kỹ một chút, nếu thật sự có chuyện bất trắc, bảo ta làm sao sống?"

Hà phu nhân gấp đến độ mắng người trong viện: "Như Huệ nằm xuống rồi, các ngươi liền ngốc hết rồi sao, vô dụng? Còn không mau đi mời thái y trở về!!!"

Thái y mới đi được một dặm lại được mời về "Vĩnh Phúc Viện". Ông nhìn Ôn đại gia, quả nhiên ngoại trừ sưng đỏ bầm tím ngoại thương, còn có ba cái xương sườn, bên trái một cái, bên phải hai cái, may mà nứt không nặng, không tổn hại tới phổi.

Hà phu nhân đau lòng đến mức rơi nước mắt, cũng không sợ quấy nhiễu lão thái thái, gọi người nói tin tức này cho bà ấy.

Lý Quốc Bá đã bị mẫu thân già sáu mươi tám tuổi mắng đến nửa đêm. Khó khăn lắm Trương lão phu nhân mới mắng không nổi nữa định bảo ông cút trước, tin tức này vừa truyền tới, nghe thấy xương cốt cháu trai gãy ba cái, bà ấy tức giận đến mức lại có tinh thần, giơ gậy đánh nhi tử một trận.

Trong lòng Lý Quốc Bá cũng nghĩ mà sợ, thành thành thật thật bị mẫu thân già đánh một trận này.

Thái y chữa trị xong cho Ôn đại gia, lại tới trị liệu cho quốc bá - Xương cốt của vị này may mà chưa gãy.

Mãi đến gần canh tư hắn mới đi, còn thu thêm một phong bao đỏ rất dày về.

Giằng co suốt một ngày, Hà phu nhân cũng thực sự không còn sức lực. Bà ngồi bệt ở bên giường nhi tử, nhìn hắn nửa ngày, thương tâm nói: "Hôm nay là ba cái xương cùng một bàn tay, con còn cố chấp nữa sẽ còn gây ra chuyện gì?"

Ôn Tòng Dương muốn nói không phải hắn đang nháo, càng không phải hắn gây chuyện, là... Là bọn họ cùng lừa hắn!

Nhưng nhìn thấy hai mắt mẫu thân sưng như hạch đào, cuối cùng hắn cũng không nói gì.

...

Hai ngày mưa xuân, cuối cùng trời cũng đã tạnh.

Ngủ gần mười một giờ, tinh thần Kỷ Minh Dao sung mãn rời giường, theo lệ ra ngoài thỉnh an đích mẫu .

Tính cả hôm nay, nàng đã bốn ngày không gặp Từ lão phu nhân, thật sự là thần thanh khí sảng. Chiều hôm qua An Quốc công còn phái người tới nói, Từ lão phu nhân phải yên tĩnh dưỡng bệnh, cháu trai cháu gái tạm thời cũng không cần đi thỉnh an —— buổi tối nàng thật sự ăn nhiều hơn một chén cơm!

"Hôm nay ném thẻ vào bình rượu đi." Kỷ Minh Dao cười nói với Bích Nguyệt: "Vẫn còn ở trong sân, các ngươi muốn chơi thì cũng nên chơi."

Liên tục hai ba ngày ăn nhiều, còn thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, nàng nên vận động một chút.

Hôm nay trên đường thỉnh an không có người cố ý chờ cản nàng. Ngón tay Kỷ Minh Dao lướt nhẹ qua cánh hoa hải đường mềm mại, trong lòng tùy tiện đoán, là Kỷ Minh Đức thật sự đã ngoan hơn hay là nàng ta còn không biết chuyện đổi hôn ?

Nhưng mặc kệ là vì sao thì việc hôn sự của nàng cũng không liên quan gì đến Kỷ Minh Đức. Nàng cũng lười giả vờ tỷ muội hòa thuận với Kỷ Minh Đức. Nàng vẫn đúng giờ rảo bước vào cửa phòng. Bước qua bình phong, Kỷ Minh Dao còn chưa vấn an đã bị Ôn phu nhân gọi đến ngồi xuống bên cạnh.

Ôn phu nhân cười nói: "Chỗ lão thái thái không cần đi, các con theo ta ăn cơm trước đi."

Kỷ Minh Đức vội cười nói: "Đã lâu không ăn cơm với phu nhân rồi."

Ôn phu nhân cười, cũng không tiếp lời nàng ta, chỉ nắm lấy Minh Dao hỏi việc học hành của Minh Nghi: "Sau bữa cơm tối con ở lại, ta xem chữ của con."

Kỷ Minh Nghi vội nói: "Vâng."

Ôn phu nhân lại hỏi Kỷ Minh Phong: "[Lộc Sài] cùng [Phong Kiều Dạ Bạc], con đã thuộc cả rồi?"

"Thuộc rồi ạ!" Kỷ Minh Phong vội vàng đứng lên, cao giọng nói: "Không thấy người trên núi vắng, chỉ nghe tiếng người nói—— "

Hắn đọc trôi chảy hết hai bài thơ này, bọn nha hoàn ở nhà chính cũng dọn cơm xong.

Ôn phu nhân gọi hắn tới, xoa xoa cái đầu tròn vo của hắn, cười nói: "Rất tốt. Sau khi con ngủ trưa xong mang sách tới đây, ta sẽ dạy con hai bài."

 “Vâng! Đa tạ phu nhân!” Kỷ Minh Phong đứng thẳng tắp, kích động lớn tiếng nói.

Kỷ Minh Dao thoáng tránh về phía sau, không để cho đệ đệ út này phun nước bọt lên người mình.

Kỷ Minh Nghi ở bên dưới lén nháy mắt với nàng.

Kỷ Minh Dao nhăn nhăn mũi, cũng cười với nàng ấy.

Ôn phu nhân mang bọn nhỏ đến nhà chính ăn cơm, trước khi ngồi xuống, bà nói với Kỷ Minh Viễn: "Hai ngày này con đừng đến Thôi gia."

Kỷ Minh Viễn không hỏi vì sao, chỉ đáp một tiếng "Vâng", đợi mẫu thân cùng hai vị tỷ tỷ ngồi xuống trước, hắn mới ngồi xuống.

Phu nhân động đũa, trên bàn không ai nói chuyện, Kỷ Minh Đức cũng chỉ đành yên tĩnh ăn cơm.

Lại là một bữa cơm nhạt nhẽo.

Khó khăn lắm Nhị tỷ tỷ mới ăn xong, mọi người rửa tay súc miệng, Kỷ Minh Viễn và Kỷ Minh Nghi xin cáo lui đi học, Kỷ Minh Phong cũng cáo lui cùng trở về Trương di nương. Mắt thấy là cơ hội tốt, Kỷ Minh Đức vừa muốn mở miệng liền nghe phu nhân ra lệnh cho nàng ta: "Con cũng đi đi." 

Lời Kỷ Minh Đức bị nghẹn trong ngực. Nàng ta chỉ có thể nghe lệnh cáo lui.

Ra khỏi viện, nàng ta hung ác vỗ ngực mấy cái mới bình tĩnh lại, lệnh vú nuôi: “ Mau đi tìm cách nghe ngóng, mấy ngày nay phía An Khánh Đường cùng phu nhân rốt cuộc làm sao vậy! Vì sao sáng sớm hôm qua Thôi Giác tới lại là Nhị tỷ tỷ đến chính viện? Phu nhân về Lý quốc phủ làm cái gì? Còn có, vì sao chính viện lại thu dọn Đông Sương phòng? Cả nhà chỉ có một mình ta mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết!"

Nhũ mẫu vội đáp ứng trước "Vâng", mới nhìn sắc mặt của nàng ta nói: "Hôm qua ta đi nghe ngóng cho người những chuyện kia, đã tiêu hết bạc bên ngoài rồi..."

"Năm, sáu lượng bạc, mười xâu tiền đều dùng hết rồi sao?" Kỷ Minh Đức kinh ngạc hỏi.

Vẻ mặt nhũ mẫu đau khổ: "Cô nương à, người mà người muốn hỏi đều là các đại gia nương tử quan trọng, không xài nhiều chút, người ta nào chịu mở miệng."

Một tháng sáu lượng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng của cô nương không ít, nhưng cũng thật sự không chịu nổi cách tiêu xài như vậy!

Kỷ Minh Đức dừng một chút, hạ quyết tâm: "Lấy hai mươi lượng bạc tháng trước lão gia cho ta ra, nhất định phải nghe ngóng rõ ràng mới được!"

...

"Đại tỷ tỷ muốn dọn về ở đây sao?" Kỷ Minh Dao khiếp sợ.

“Ừm." Ôn phu nhân bình đạm nói, "Nó không đến ba tuổi đã rời khỏi ta, mắt thấy sắp xuất giá, ta không nỡ, muốn đón về ở lại một năm, hai năm, lão gia đã đồng ý rồi."

Là lão gia “đồng ý”, không phải "Lão thái thái “đồng ý". Trực giác của Kỷ Minh Dao phân biệt ra sự khác biệt ở chỗ này. 

Ôn phu nhân không nói nhiều với nàng, cười nói: "Nhân lúc mọi người còn chưa tới, chúng ta nói chút về của hồi môn của con đi."

Kỷ Minh Dao càng kinh ngạc: "Giờ đã nói rồi sao ạ?"

Hôn sự... Không phải còn chưa hoàn toàn định chuẩn sao?

"Thôi Giác giữ chữ tín. Nó đã đồng ý thì sẽ không bội ước." Ôn phu nhân lộ vẻ phức tạp: "Mà tuổi nó như vậy, chậm nhất là cuối xuân sang năm các con sẽ thành hôn, hiện tại mới tính, ta còn ngại muộn đấy."

Bây giờ là cuối xuân, sắp đầu hè, cách mùa xuân sang năm... Chỉ còn không đến một năm.

Kỷ Minh Dao ngây ngẩn.  ( truyện trên app T Y T )

Cho nàng một khắc đồng hồ để trì hoãn tinh thần, Ôn phu nhân đưa quyển sách hồi môn thức đêm hôm qua thức đêm viết thô cho nàng: "Con xem trước một lần."

Kỷ Minh Dao kinh ngạc mở ra trang đầu tiên.

Hàng thứ nhất viết... "Tiền nén, ba vạn sáu ngàn lượng."

Tay nàng run lên, thiếu chút hất bay quyển sách ra ngoài!

Nàng nhớ quy củ của An quốc công phủ, nữ nhi xuất giá, tiền áp hòm bạc là mỗi người sáu ngàn!!

Kỷ Minh Dao vội nhìn đích mẫu, muốn hỏi có phải viết sai hay không, chỉ là nhất thời nàng không tìm thấy thanh âm. Ôn phu nhân bị thần sắc của nàng chọc cho cười không ngừng mới muốn nói rõ duyên cớ, người bên ngoài tới đáp lời: "Cữu thái thái phái Trịnh ma ma tới gặp phu nhân."

Ôn phu nhân liền lệnh: "Mời."

Trịnh ma ma vừa vào đã dập đầu, thấy trong phòng đều là cô thái thái và... người tâm phúc của Kỷ nhị cô nương mới nhỏ giọng nói: "Đại gia chúng ta... Muốn gặp cô nương một lần."

Bà ấy nhìn Kỷ nhị cô nương với vẻ cầu khẩn.

Nghĩ đến tình trạng hôm qua... Ôn phu nhân không đành lòng từ chối, không khỏi cũng nhìn về phía Minh Dao.

"Gặp mặt một lần, cũng được." Nửa ngày sau, Kỷ Minh Dao nói: "Vừa vặn, hôm qua ta đã thu dọn xong đồ của biểu ca tặng cho ta, xin ma ma chờ một chút, để nha đầu mang tới, mang về cùng. Còn mong truyền lời: Nếu chỗ biểu ca còn có đồ của ta, xin hay trả về."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play