Thôi Trạch.
Gió bắc dần ngừng, sau giờ ngọ ánh nắng trong vắt.
Ngồi trước cửa sổ hơi mở, Kỷ Minh Dao yên tĩnh nhìn Phùng ma ma đang đầy oán khí.
"Phu nhân muốn gặp ta ư?"
Nhẹ nhàng vén váy, nàng đứng dậy cười: "Vừa vặn, ta cũng có mấy câu, rất muốn hỏi thẳng phu nhân một câu."
***
Vài giờ thân sơ khắc, Ôn Tuệ nhìn thấy Minh Dao, sau khi bà phái Phùng ma ma đi nửa canh giờ.
Đứa nhỏ này tới còn nhanh hơn bà nghĩ.
Đứa nhỏ này... lại tới thật.
Nâng gối đứng dậy, Ôn Tuệ nhìn chằm chằm nữ nhi trên danh nghĩa của bà.
Hiển nhiên là nàng đã thay y phục theo lễ tiết rồi mới tới. Nàng cởi áo choàng màu xanh nhạt ra, lộ ra bên trong chiếc áo màu bạc xanh lông cáo, cùng với chiếc váy màu đỏ hoa hải đường, ở trên người nàng đã là màu sắc tươi sáng khó có được. Nàng vẫn chải đơn loa kế, trên tóc chỉ có một cây trâm phượng nhỏ nhắn tinh xảo, được cho là "huy hoàng hoa lệ", gặp khách không thất lễ, còn lại, vẫn chỉ có trâm ngọc trâm cài tóc, mặt khác có thêm chút trang sức lông hoa mà thôi.
Nàng rất bình tĩnh.
Trên mặt không có ý cười, cũng không phẫn nộ, oán hận, càng không trốn tránh, chột dạ.
Nàng thản nhiên thong dong, thoải mái tự tại tiến vào khiến Ôn Tuệ không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.
Nàng còn mang theo mấy "nha hoàn" bên mình vào trong. —— Nha hoàn có đao. Nữ hộ vệ, không còn lấy thân phận "nha hoàn" để che giấu nữa.
"Phu nhân vội vã muốn gặp con, chắc là có chuyện muốn nói." Cách Ôn Tuệ một trượng, Kỷ Minh Dao dừng bước lại: "Vừa vặn, con cũng có chuyện muốn hỏi phu nhân."
"Không còn sớm nữa, phu nhân hỏi bây giờ sao?" Giọng nàng vững vàng, nhẹ mà lạnh, "Phu nhân không hỏi, con sẽ hỏi trước."
Bất kính như thế, ngay cả lễ cũng không làm.
Ôn Tuệ cho rằng mình nên tức giận. Quả thật bà cũng nghẹn họng. Nhưng chẳng biết tại sao, bà không thể thốt ra lời mắng mỏ, thậm chí, còn ngăn cản Phùng ma ma muốn trách cứ.
"Con muốn hỏi cái gì, hỏi đi." Bà ngồi trở lại trên giường, chỉ chỉ cái ghế dưới giường, "Con ngồi đi." (App T-Y-T)
Kỷ Minh Dao muốn hỏi không ít lời. Nàng cũng không tính cứ đứng ở bên ngoài mãi.
Nàng ngồi ở vị trí cách xa Ôn Tuệ nhất.
Lúc này, có người vội vã báo lại: "Phu nhân, đại gia trở về rồi!"
Ôn Tuệ ngẩn ra.
Bà vội bảo Minh Viễn tự trở về phòng, không cho phép qua đây. Nhưng Kỷ Minh Dao lại mở miệng trước bà: "Vì sao không gọi Minh Viễn tới nghe một chút?"
"Nhị cô nãi nãi!" Rốt cục Phùng ma ma nhịn không được mà mở miệng, "Từ lúc người vừa tiến vào, không hành lễ với thái thái, vấn an còn chưa tính, thái thái luôn thương người, đến bây giờ còn đều dung túng cho người! Nhưng hôm nay chỉ là chuyện của thái thái và người, vì sao nhất định phải lôi kéo đại gia vào?"
Kỷ Minh Dao cũng không nói chuyện với bà ta, chỉ nhẹ nhìn Thiên Đông.
"Nếu chỉ là chuyện của quốc công phu nhân và cô nương chúng ta, ma ma ngươi chõ mồm lung tung cái gì?" Thiên Đông cười lạnh hỏi: "Ngươi là nhân vật nào mà lại có thể giáo huấn cô nương của chúng ta ——thục nhân tam phẩm quốc triều!"
Phùng ma ma tức giận đến mức trên mặt phát tím.
"Phu nhân." Kỷ Minh Dao nói với Ôn Tuệ, "Năm nay Minh Viễn đã mười lăm, lại ở lại Thôi Trạch đủ tám tháng, mỗi ngày đều do tiên sinh Thôi gia mời dạy học, còn thường được phu quân, huynh trưởng của con dẫn đi kết giao với người khác, con đương nhiên muốn đệ ấy biết đã xảy ra chuyện gì, hai nhà mới không qua lại nữa, đệ ấy cũng không thể lại đến trường. Miễn cho đệ ấy mơ mơ màng màng, không rõ nguyên nhân mà sinh ra oán hận."
Nàng nói: "Thôi gia không hề có lỗi với đệ ấy. Con cũng không."
Thôi gia không có lỗi với Minh Viễn.
Vậy Minh Dao cảm thấy, là ai có lỗi với nàng?
Minh Dao cho rằng, trong phủ An quốc này sẽ có người bóp méo chân tướng với Minh Viễn, lừa hắn hận Thôi gia và nàng ư?
Hai nhà, "không lui tới" nữa.
Lời nói lạnh lùng đến mức nào.
Ôn Tuệ nghiêng đầu thở dài.
"Vậy thì cứ để con quyết định."
Bà ra hiệu nhũ mẫu.
Phùng ma ma đành phải nén giận, đi ra ngoài dẫn đại gia vào.
Kỷ Minh Dao không cho Kỷ Minh Viễn thời gian nói chuyện.
"Phu nhân… " Nàng hỏi trước, "Cái tên “Ngọc Sanh" này, là ai đặt cho mẫu thân của con?"
"Mẫu thân con?" Ôn Tuệ nhíu mày.
"Người sinh ra con, đương nhiên là "mẫu thân" của con." Kỷ Minh Dao lặp lại.
Ôn Tuệ cười hai tiếng.
Hay cho một đứa nhỏ mọi chuyện đều có thể dứt bỏ.
"Được, "Mẫu thân" của con." Bà nói, "Khi bà ta đến phủ An quốc công thì gọi là "Ngọc Sanh"."
"Cho nên, là ai sửa tên bà ấy?"
Hơi thở Ôn Tuệ trì trệ.
"Ta không rõ lắm."
"Được, con coi như phu nhân không biết." Kỷ Minh Dao không truy vấn nữa.
"Vậy phu nhân có biết, người vì bảo vệ dòng họ của mình, từng bị phủ Lý quốc công đánh đập gần chết không?"
Ôn Tuệ nắm chặt cổ tay của mình.
"Con hùng hổ dọa người, thái độ như thế, chính là muốn hỏi những thứ này sao?"
"Chính là những thứ này."
Kỷ Minh Dao nhìn sâu vào mắt Ôn Tuệ: "Lẽ nào thái thái cho rằng, những thứ này không quan trọng sao? Hay là, thái thái không dám, không muốn nói?"
"Có gì mà không dám." Ôn Tuệ cười: "Ta không biết."
"Con cũng tin phu nhân không biết." Kỷ Minh Dao cũng không khỏi cười: "Nhưng phu nhân nhất định biết, bà ấy xuất thân bình dân đứng đắn, phụ thân là tú tài bất hạnh chết sớm; phu nhân cũng nhất định biết, những thủ đoạn hầu phủ công môn trừng phạt "Nô tài" không biết nghe lời này.
"Phu nhân càng biết..." Giọng nàng lộ ra một tia ẩn nhẫn, "Nhìn thấy một tân thiếp dung nhan tuyệt sắc, xuất chúng hơn bà ta gấp mười lần vào cửa, tên còn tương xứng với bà ta, Diêu Ngọc Tĩnh sẽ ghen ghét cỡ nào —— bà ta nhất định phải giết chết mẫu tử con cho thống khoái!"
"Chẳng lẽ con đang oán ta hại chết bà ta!" Ôn Tuệ vừa kinh vừa giận!
Tay bà vung lên, chỉ về phía phủ Thuận Thiên: "Ta thật sự đã thay mẫu thân con kêu oan uổng mạng, là ai đã báo thù cho bà ta!"
"Ngày đó phu nhân tương trợ, giữ gìn tình cảm, con chưa từng quên." Đôi môi Kỷ Minh Dao run rẩy: "Nhưng con cũng muốn xin phu nhân đừng quên: Nếu không phải Diêu Ngọc Tĩnh nhiều lần bức bách hãm hại, phu nhân không thể ứng đối, cần người tương trợ, mẫu thân con vốn không cần vào phủ An quốc công này!"
"Còn nữa!" Nàng thu liễm cảm xúc, hít sâu một hơi: "Lúc mẫu thân con mang thai bốn tháng, cả phủ đều đang đồn người mang thai nhất định là nhi tử —— khiến Diêu thị ghen tị đến phát cuồng, lời này lại từ đâu mà đến?"
"Mặc dù không phải là phu nhân sai khiến." Nàng cũng không phải hỏi thăm, mà là xác định nói, "Cũng là phu nhân chưa từng ngăn trở, dung túng."
Nhìn chằm chằm Kỷ Minh Dao vài lần, Ôn Tuệ đột nhiên quay đầu đi.
"Trong lòng con đã nhận định ta là đầu sỏ gây nên, nhận định, là ta mặc kệ Diêu thị hại chết mẫu thân con." Bà mỉm cười: "Vậy còn tới gặp ta làm gì?"
"Nuôi con mười hai năm, tri kỷ thiếp nhục, mọi chuyện đều dung túng." Bà nhắm mắt thở dài, "Lại đã đi đến mức này."
Kỷ Minh Dao đứng lên.
Nàng ngồi xổm xuống hành lễ.
"Phu nhân nuôi con mười hai năm, vô cùng quan tâm, dạy bảo và bảo vệ, con đều nhớ rõ." Nàng lại khôi phục bình tĩnh lúc mới đi vào: "Con cũng coi như nghe lời phu nhân. Phu nhân bảo con làm cái gì, con đều nghe lệnh; phu nhân muốn con gả ai, con liền gả cho người đó. Phu nhân muốn Minh Viễn thanh thanh tĩnh tĩnh đọc sách, con liền đưa đến Thôi gia, xin phu quân tận tâm dạy bảo. Qua nhiều năm như vậy, chuyện con không nghe theo ý của phu nhân, cũng chỉ có chuyện Kỷ Minh Đạt, Kỷ Minh Đức và lập hậu mà thôi."
"Sau này vô duyên làm mẫu tử." Nàng nói: "Nhưng con còn muốn cảm ơn phu nhân cuối cùng đã dạy bảo con một chuyện."
Nàng nhẹ cười: "Dùng ba nghìn lượng bạc mua đứt một người, để cho bà rời xa người nhà, không có chỗ dựa, cũng chỉ có thể nghe theo người, nghe lệnh người, toàn tâm toàn ý phục vụ vì người, cho đến khi mất cái mạng này, bà cũng không dám có bất kỳ ngữ điệu oán hận nào đối với nữ nhi ruột, chỉ một lần lại một lần nói cho con biết, bảo cho con kính yêu phu nhân, thuận theo phu nhân, ‘Không có phu nhân, nào có chúng ta’, sinh ra sợ con sinh lòng hoài nghi, sinh ra oán vọng đối với phu nhân mà không có chỗ đứng tại phủ An quốc này."
"Thật sự là một thủ đoạn tốt." Nàng cảm thán: "Con rất hy vọng... Thái thái chưa từng dùng qua."
Ôn Tuệ run rẩy cả người.
"Phu nhân." Cuối cùng Kỷ Minh Dao gọi bà một tiếng: "Từ nay về sau, bất luận thế nhân nói con vong ân cũng được, vô tình cũng được, nói con là 'Kẻ vô tình, nuôi mãi không thân', lòng lang dạ sói, mất lương tâm, không xứng làm người... Đều được cả, ân tình của con và thái thái, từ nay thanh toán xong."
Nói xong, nàng đứng lên, thẳng sống lưng.
"Nếu như người không muốn hỏi, con đi đây."
Nàng không chờ đợi, liền xoay người rời đi.
Ôn Tuệ lại mềm giọng: "Minh Dao! Minh Dao..."
Một tay bà chống đỡ bàn đất mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng người, cuống quít hỏi: "Con đi đâu!"
Bà thấy bước chân Kỷ Minh Dao hơi dừng lại, quay đầu nhìn bà một cái, trong mắt không hề có cảm xúc, chỉ có một mảnh hờ hững, cực kỳ giống dáng vẻ Thôi Giác nhìn Minh Đạt lúc trước.
Có phải bà không nên để nàng thay Minh Đạt gả vào Thôi gia không?
Khi bóng dáng Kỷ Minh Dao biến mất, Ôn Tuệ đột nhiên nổi lên ý nghĩ này. Nhưng bà không có thời gian để chậm trễ vì nàng.
"Con về phòng của mình đi, không cần ra ngoài." Ôn Tuệ phất tay gọi nhi tử ra ngoài: "Minh Viễn, bây giờ đừng hỏi ta cái gì cả."
"... Vâng, phu nhân." Kỷ Minh Viễn tối nghĩa đáp lời.
Thân thể hắn cứng ngắc, từng bước từng bước đi ra cửa phòng.
Trước khi nhị tỷ tỷ đi, cũng không nhìn hắn một chút.
...
An Quốc công không ở nhà.
Ôn Tuệ không hỏi được ông ta đang ở nơi nào.
Bà ngồi xe đến phủ Tề Quốc công, Tề Quốc hầu đóng cửa không gặp. Bà lại đi tìm người ở tửu lâu mà An Quốc công thường đến, nhưng không có tung tích của người này.
Không cần đi phủ công chúa Quảng Nghi nữa.
Bà lại đến phủ Trương thượng thư.
"Ôn Tuệ," Kiều phu nhân chỉ nói với bà, "Mẫu thân con không muốn ở lại chỗ này nghỉ ngơi, cố ý về nhà. Con nếu cũng không muốn, cũng liền đi về nhà đi. "
Ôn Tuệ quỳ trên mặt đất, cầu cô mẫu bảo bà cho gặp cữu cữu: "Mặc kệ ngày mai lên triều thế nào, cầu cữu cữu cô mẫu nói cho con biết còn có thể đi tìm ai —— con không tin thật không có đường cứu vãn!"
Chỉ vì một thị thiếp mà thôi!!
Kiều phu nhân chỉ thở dài, không trả lời nữa.
-
Lúc về đến nhà, vừa lúc còn hai khắc đồng hồ nữa mới đến cơm chiều.
Kỷ Minh Dao tới trước tiền viện.
"Mang đồ của Kỷ Minh Viễn về, một món cũng không cần giữ." Trước tiên nàng lệnh cho Văn Thư, "Đưa luôn bây giờ."
Văn Thư vội vàng đáp "Vâng", dẫn người đi nâng hành lý và sách vở lên.
Lại nhìn chính phòng một lát, Kỷ Minh Dao mới dời ánh mắt, nhìn về phía hai người Thẩm gia đi ra khỏi sương phòng phía đông.
Nàng đi qua.
Trước khi hai người này mở miệng, nàng nói: "Không phải các ngươi vẫn luôn muốn biết nương của ta thế nào rồi sao?"
Nàng ra lệnh : "Đi theo ta."
Trong ánh sáng màu đỏ hoàng hôn, Kỷ Thục nhân, Thẩm Tương Thanh và tam đệ lại đi tới hậu viện mà bọn họ bị nhốt ban đầu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ba ngày này, Kỷ Thục nhân cầu động Thôi gia, đi lại khắp nơi thu thập chứng cứ, kiệt lực muốn lấy lại công đạo. Nhưng chính nàng cũng không gặp lại bọn họ, càng không nhận bọn họ là thân nhân.
Thẩm Tương Thanh hiểu rõ, Kỷ Thục nhân có oán hận với bọn họ.
Nàng hẳn là có oán hận với bọn họ.
Hắn cũng oán hận chính mình —— Rõ ràng mọc đủ hai cái đùi, cũng có một cái miệng, vì sao năm đó đại ca lại bán tỷ tỷ đi! Hắn mắng đại ca không gõ trống kêu oan, vì sao hắn cũng không dám? Chỉ là bởi vì tuổi còn nhỏ —— nhưng tuổi còn nhỏ chỉ là lấy cớ thôi! Sợ chính là sợ!
"Đây là linh vị của bà."
Kỷ Thục nhân xoay người, ra hiệu cho bọn họ cũng đi vào.
Thẩm Tương Thanh đỡ lấy khung cửa.
Cùng tam đệ đỡ nhau, hắn mới miễn cưỡng không té ngã, đi tới bên cạnh Kỷ Thục nhân.
——Linh vị của tổ mẫu Thẩm Tương Nghi.
—— Một khắc giờ Mão ngày 30 tháng 5 năm năm Nhân Thánh thứ chín.
—— Minh Dao Dương thượng nhân cung kính đứng.
"Đa tạ hai vị báo cho biết, ta mới có thể viết tên của bà lên." Kỷ Minh Dao kính hương, cầu khẩn.
Nương, hy vọng ngày mai có thể có một kết quả không phụ lòng nương.
Nàng rời khỏi gian điện đường này.
...
Tiếng khóc đau khổ của Thẩm Tương Thanh vẫn truyền đến "Ngưng Hi Đường".
Cho nổ chim cút, Kỷ Minh Dao uống một ngụm rượu nhạt.
Tối nay, nàng nên ngủ một giấc ngon lành.
===
TN Team: Cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó!! Tụi mình mong mọi người lắm á (p≧w≦q)