Phủ Lý quốc công.

Lại đến trung tuần tháng giêng.

Nếu Kỷ Minh Đạt còn chưa có thai, mỗi tháng vào giờ này, Ôn Tòng Dương sẽ đi vào phòng nàng, cùng nàng ta sinh hoạt phu thê để sớm ngày mang thai. Hiện nàng ta đã mang thai bốn tháng, không thể, càng không cần sinh hoạt phu thê.

Nhưng sau bữa cơm tối, Ôn Tòng Dương vẫn suýt nữa đi về phía viện của nàng ta. May mắn bước chân còn chưa bước ra, hắn đã kịp phản ứng, vội vàng chuyển hướng sang một con đường khác.

Thật sự là... điên rồi.

Hắn nên đến miếu ở mấy ngày, xua đuổi xui xẻo.

Ôn Tòng Dương đi trở về phòng của hắn và Lý Như Huệ.

Cách ngày bị thương gần hai năm, xương cánh tay bị gãy của Lý Như Huệ đã sớm khỏi, chỉ là thật sự không làm được việc tinh tế gì nữa.

Ôn Tòng Dương cũng không cho nàng ta làm bất cứ chuyện gì, thậm chí không cho phép nàng đứng dậy đón chào.

Bước vào nhà chính, hắn chỉ do các nha đầu hầu hạ cởi áo choàng, rửa tay, sửa sang lại đã xong, liền tự mình vào nội thất tìm.

Lý Như Huệ đang đọc sách.

Sau khi bị thương, nàng ta không thêu thùa được nữa. Sau khi mất một đứa con, nàng ta dường như mất đi cả sức sống. Đại gia không cho nàng ta làm việc nữa, bản thân lại luôn bị đại nãi nãi cấm đọc sách, tập võ, luyện cưỡi ngựa bắn cung, ban ngày ít khi hắn có thể đến chỗ nàng ta.

Nàng ta không có việc gì để làm, cũng không biết đã đọc sách từ ngày nào.

Phủ Lý quốc công không thiếu sách, thư phòng của đại gia càng không thiếu sách, chất đầy mấy cái giá sách, nàng còn thay hắn thu dọn, tuy rằng trước đó đại gia không xem, toàn bộ đều chỉ đặt làm trang trí. Nàng ta sắp xếp lại một lần, lần sau xem lại, vẫn như lần trước. Thỉnh thoảng có... thoại bản Kỷ Thục nhân thích, đại gia cũng mới đọc vài trang để có thể nói chuyện với Kỷ Thục nhân.

Hầu hạ đại gia mười năm, đương nhiên nàng ta biết chữ, chỉ là không có tài văn chương bằng các tiểu thư cô nương đã từng đi học, đọc sách luôn ngập ngừng, không thông thuận, càng không biết làm thơ gì, viết từ gì, không thể được bệ hạ ban thưởng ở dạ yến săn thu.

Nhưng đọc sách ngày qua ngày, dần dần nàng ta cũng đã quen. Nàng ta cùng đại gia học “Luận Ngữ” và “Mạnh Tử”, nói vài câu “chi hồ giả dã”. Nàng ta đọc không hiểu, toàn hỏi đại gia. Lúc ấy đại gia không biết, qua mấy ngày nữa sẽ học được để dạy nàng ta.

Trong sách có rất nhiều đạo lý. Trách không được từ xưa đến nay, người người đều tôn sùng đọc sách, nói có thể biết chữ, đi học là phúc phận. Nàng chỉ đọc sách mấy tháng, lại cảm thấy trong lòng đã thông suốt không ít chuyện, chuyện trước kia nghĩ không thông, hiện tại tựa như cũng có thể nghĩ thông suốt. (App T-Y-T)

Nàng ta cảm thấy hình như đại gia cũng thay đổi.

Thứ không thay đổi chính là đại gia vẫn đối xử tốt với nàng ta như trước, thậm chí còn tốt hơn trước.

Nàng ta biết, bởi vì chuyện hài tử, đại gia tự giác mắc nợ nàng ta.

Nàng ta cũng tự cảm thấy mình mắc nợ đại gia. Bởi vì ngày đó là nàng ta tình nguyện. Mà tâm tính đại gia, cho tới bây giờ nàng ta vẫn biết rõ. Đại gia không làm được "tín cận ư nghĩa, ngôn khả phục dã*", nàng ta lại tự vọng tưởng may mắn, cùng đại gia lừa mình dối người, cho rằng có thể bảo trụ con của bọn họ.

* Hữu tử viết: Tín cận ư nghĩa, ngôn khả phục dã; Cung cận ư lễ, viễn sỉ nhục dã; Nhân bất thất kỳ thân, diệc khả tông dã.

Hữu tử nói: Giữ được chữ tín là gần với nghĩa, lời hứa có thể thực hiện được. Cung kính là gần với chữ Lễ, vậy tránh xa được điều sỉ nhục; Vì không mất đi sự thân cận lễ nghĩa đó nên giữ được tông pháp.

Đứa nhỏ không còn, là tội nghiệt của nàng ta và đại gia.

Hỏi qua cơm tối của Lý Như Huệ, cùng nàng ta đọc vài trang sách, còn nói mấy câu chuyện phiếm thường ngày, Ôn Tòng Dương liền cùng nàng ta rửa mặt nghỉ ngơi.

Nam nữ trẻ tuổi, tình chàng ý thiếp, danh chính ngôn thuận, thân thể không việc gì, nằm ở trên một cái giường, tất nhiên là không thể tránh né lăn vào cùng một chỗ.

Nhưng hai người không thật sự làm.

Ôn Tòng Dương vẫn không đi vào, Lý Như Huệ cũng nhẫn nại không khuyên nhủ.

Đại gia không muốn nàng ta uống thuốc tránh thai hại thân, cho nên từ khi đại nãi nãi vào cửa, nàng ta và đại gia cũng không chân chính làm phu thê nữa. Mỗi lần đều nhịn. Đại gia còn bán thuốc thang tránh thai, đổi thành bạc, toàn bộ trợ cấp cho nàng ta. 

Nghĩ đến đống bạc vụn tích lũy đầy một hộp kia, Lý Như Huệ cảm thấy tâm cũng được lấp đầy.

"Đợi nàng ta sinh..." Sau khi phóng thích, Ôn Tòng Dương cũng không buông nàng ta ra: "Nếu là nhi tử, ta sẽ cùng tỷ tỷ sẽ sinh thêm một đứa con nữa."

Nếu không may, Kỷ Minh Đạt không thể đạt được ước muốn, chuyện sinh con của hắn và Như Huệ tỷ tỷ chỉ có thể lùi lại vậy. Hắn sẽ không để Kỷ Minh Đạt và các trưởng bối có lý do làm hại Như Huệ tỷ tỷ nữa.

Nước mắt chảy xuống, Lý Như Huệ đáp lại một tiếng: "Thiếp chờ đại gia."

...

Ngày 12 tháng Giêng, buổi chiều.

Cuối cùng Lý Quốc bá cũng phát hiện cả nhà quản gia Cố Lục nhà mình không thấy đâu nữa! 

"Trong tháng giêng, ta hứa cho các ngươi uống rượu bài bạc, tận hứng vui chơi, nhưng các ngươi cũng không thể quá vui vẻ!" Ông ta ở thư phòng giận dữ, "Cố Lục, tức phụ của hắn, hai đứa con trai hắn, một đứa con dâu, năm người đều mất hết, chỉ còn lại hai đứa cháu ở nhà ư?" 

Ông ta mắng: "Chẳng lẽ phủ Lý quốc này của ta là quỷ ăn thịt người, trong vòng một đêm đã làm cho năm người ngay cả bóng dáng cũng không tìm thấy? Còn không mau đi tìm!"

Giờ muốn tìm người hầu cho Minh Đạt và Thục nha đầu lại không thấy ai cả! Mặc dù người bên ngoài cũng có thể dùng, chỉ là không bằng phu thê Cố Lục làm việc chu đáo thuận ý!

Lão gia nổi giận, quản gia còn lại cũng phải vội vàng đi tìm.

Có người biết rõ hướng đi của Cố Lục, liền vội vàng đến cửa hàng Lý gia xem trước.

Chuyến đi này, mấy người họ đều sửng sốt.

Cửa hiệu Lý gia đã trống rỗng. Cửa lớn khóa chặt, chọc thủng cửa sổ giấy xem xét, bên trong đừng nói là bóng người, ngay cả hàng hóa cũng không có một kiện nào, tất cả đều là thùng rỗng.

Nhất thời có một người nghi hoặc: "Chẳng lẽ là lừa đảo? Nhưng bọn họ phí công lừa Cố Lục làm gì? Da già thịt già..."

"Còn không ngậm cái miệng thối của ngươi lại!" Cha hắn tát hắn một cái, "Việc này có điểm kỳ quái, nhanh quay về báo cho lão gia mau!"

Lý Quốc bá liền cười lạnh: "Một du thương từ nơi khác đến, có thể gây ra sóng gió gì?" Ông ta ra lệnh: "Mang thiếp của ta đến Ngũ Thành Binh Mã Ti, trước tiên niêm phong cửa hàng này lại!"

Ông ta lại hỏi người nào biết chỗ ở của Lý gia không. Mọi người hỏi nhau một hồi, vẫn là tiểu tôn tử của Cố Lục nói: "Gia gia đi đến ngõ hẻm Thành Nam Nhị Lý!"

Lý Quốc bá lại sai người nhanh chóng truy xét, nhưng hỏi hàng xóm láng giềng, đi vào gian tiểu viện thứ bảy, bên trong cũng trống rỗng không một bóng người, ngay cả đồ đạc cũng không thấy, chỉ còn lại có chút đồ dùng thô kệch.

Trời đã tối. Người tới đây truy tra không dám cứ như vậy trở về, liền nói ra danh tiếng của phủ Lý quốc công, lại lấy ra chút bạc vụn đồng tiền, nửa là uy hiếp nửa là dụ dỗ, rốt cục cũng dụ được một tiểu hài tử mười hai, mười ba, nói ra hai ngày nay Lý gia có chuyện gì đó.

"Mùng mười tháng giêng, Cố Lục đến Lý gia uống rượu, cùng ngày hôm đó không ra ngoài. Buổi sáng ngày mười một, có xe tới." Trong lòng Lý Quốc bá dần sinh ra cảm giác bất an, "Buổi chiều, nhi tử Cố Lục đi tìm, không có đi ra. Buổi tối, thê tử Cố Lục cùng nhi tử, tức phụ lại đi tìm, cũng không đi ra."

"Cố Lục, Cố Lục..." Ông ta nhẩm lại mấy lần.

"Có thể tra ra những chiếc xe kia đi về đâu không?" Ông ta truy hỏi.

"Nếu thật sự muốn tra cũng không phải không được!" Đại tổng quản nói, "Nhưng đã vào lệnh giới nghiêm, chỉ sợ còn phải đi nha môn chuẩn bị, dân chúng cũng đều đã ngủ, quá mức kinh động, chỉ sợ sẽ huyên náo quá lớn."

Lý Quốc bá liền do dự.

"Lý gia, tới từ Sơn Tây à?" Ông ta hỏi.

"Là từ Sơn Tây tới! Đại đồng nhân! Ngay cả mấy tiểu nhị cũng là người Đại Đồng Nhân!" Quản gia vội vàng đáp lời.

Hắn không dám hỏi lão gia vì sao lại hỏi câu này.

—— Năm đó, Thẩm gia đi Dương Châu.

Lý Quốc bá vỗ vỗ chân, đứng lên.

"Được rồi, các ngươi cứ xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tìm!" Ông ta ra lệnh.

Bọn hạ nhân vội vàng tạ ơn cáo lui.

Tự mình nghỉ ngơi một khắc, Lý Quốc bá lại ngừng hoảng hốt. Năm đó ông ta mua Thẩm thị hợp lý hợp pháp. Thẩm gia đồng ý, phủ Lý quốc công tiêu hết ba ngàn lượng, chuyển khỏi kinh thành cũng là nhà đó nguyện ý.

Huống hồ, cho dù để cho nhị nha đầu biết thì nó có thể làm gì? Thái thái nó nuôi nó nhiều năm như vậy, chưa từng bạc đãi nó mà? Ngay cả đồ cưới cũng tăng thêm ba vạn! Nó chỉ vì một di nương mà náo loạn với nhà ngoại tổ, không sợ thanh danh của mình mất sạch, bị người ta chế nhạo ư?

Hơn nữa cũng chưa chắc thật sự là người của Thẩm gia.

Bọn họ làm sao dám.

Là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.

Lý Quốc bá nghỉ ngơi ở thư phòng, không đến hậu trạch gặp lão thê, cũng không đi nói việc này cho mẫu thân.

Nhưng một đêm này, ông ta ngủ cũng không được an bình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

...

Ngày mười ba tháng giêng, sau giờ ngọ.

Cả nhà Cố Lục vẫn không thấy bóng dáng, bách tính ngõ hẻm Nhị Lý cũng không rõ mấy chiếc xe từ đâu tới, đi đâu, cho bạc, uy hiếp áp tải lên quan, toàn bộ đều không dùng được.

Lý Quốc bá đang không chắc lắm nên dùng biện pháp báo quan "truy đuổi đào nô", hay là nên lấy báo quan "có kẻ trộm người", quản gia vội vàng hồi bẩm: "Trương phủ phái người tới, nói Trương cữu lão gia có chuyện vô cùng quan trọng cần nói với lão gia, để lão gia nhanh chóng có chuẩn bị."

Ông ta vội vàng gọi người vào!

Người Trương phủ tới là quản gia nhiều năm, tâm phúc của Trương thượng thư.

Ông ta vừa vào cửa, cũng không thỉnh an ân cần thăm hỏi gì nhiều, chỉ vội nói với Lý Quốc bá: "Hôm nay Đô Sát viện thượng chiết, buộc tội quý phủ ỷ thế ức hiếp dân chúng, ép mua dân nữ, bức người đi tha hương nhiều năm, còn cả hạ nhân nhà người vơ vét tài sản dân chúng, ép mua ruộng đất, bệ hạ giận dữ."

Toàn thân Lý Quốc bá phát lạnh, chỉ cảm thấy phẫn nộ!!

Nhị nha đầu, Thẩm gia... Bọn họ thật sự dám!!!

Ông ta vội hỏi: "Bệ hạ còn nói gì không? Cữu cữu có chỉ giáo không?"

Quản gia Trương phủ liền cúi đầu, cười làm lành nói: "Cữu cữu, lão gia chúng ta có thể đưa ra tin tức này đã là nể tình lão cô thái thái năm nay bảy mươi tuổi, tuổi già không dễ dàng. Nhiều hơn nữa, một hạ nhân như nô tài cũng thực không dám nói. Người vẫn nên chuẩn bị sớm một chút. Nô tài cáo từ trước."

Nói xong, ông ta liền lùi lại mấy bước, vội vàng đi ra ngoài, vẫn tránh người như lúc đến, chỉ ra vào từ cửa sau.

Tay chân lạnh buốt đứng một hồi, Lý Quốc bá sai người: "Nhanh... Nhanh đi phủ An quốc nói cho phu nhân, để cho nàng ấy gọi Nhị nha đầu nói đạo lý!"

Ông ta nhấc chân đi vào trong phòng mẫu thân.

"Năm đó ta cho Thẩm gia ba ngàn lượng bạc, bọn họ lại còn không biết đủ, còn dám đến kinh thành tố cáo!" Lý Quốc bá thật sự nghĩ không ra! "Ba ngàn lượng bạc đủ để nhà chúng ăn mặc không lo, rốt cuộc bọn chúng còn oán hận cái gì? Trong kinh còn có nhà nào có thể cầm số tiền này để mua người!!"

"Người đã cáo rồi, nói những thứ này cũng vô dụng." Trương lão phu nhân cũng tức giận đến phát run, "Chờ ta đi Trương gia tìm cữu cữu con!"

Bà ta vừa chống gậy đứng dậy, vừa mắng: "Nhị nha đầu này, quả nhiên là con sói mắt trắng mất lương tâm, nuôi không lớn nổi! Ngày đó ta đã khuyên nó, con của người khác dù có nuôi tốt hơn nữa thì cũng không phải ruột thịt mình, bảo nó không cần phí tâm phí sức, nó lại không nghe, cứ phải tri kỷ thiếp thịt nuôi con người, nuôi đến bây giờ cánh cứng rồi, liền dám trở về cắn ngược lại một cái! Cũng không nghĩ là ai cho nó ngày tốt lành như hôm nay!!"

Nếu phải vì phủ Lý quốc công mua Thẩm thị, nhị nha đầu còn mong có thể chui ra từ bụng Thẩm thị, làm tiểu thư phủ Quốc Công kim tôn ngọc quý sao!

Trương lão phu nhân liên tục truyền nhuyễn kiệu, không kịp thay y phục đã rời đi, trước khi đi bà lại mệnh cho nhi tử: "Bảo phu nhân con cũng mau về phủ Quảng Xuyên thương nghị đi!"

Lý Quốc bá tất nhiên là vội vàng trở về hậu viện, nói việc này với phu nhân.

Bởi vì năm đó làm việc không thông qua phu nhân, ông ta không khỏi bắt đầu kể lại từ đầu.

Nghe xong, Hà phu nhân ngây người một lúc lâu. Trong mắt bà ta nôn nóng đến mức rơi lệ, liên thanh oán giận: "Chuyện lớn như vậy, sao lão gia có thể không nói cho thiếp biết mảy may, giấu thiếp mười tám năm! Bây giờ xảy ra chuyện mới nhớ tới thiếp!"

Chuyện mua Thẩm thị bà có biết, nghe nói là một nữ tử tuyệt sắc như tiên nữ, giấu ở bên ngoài trạch viện để quản lý và dạy dỗ quy củ, bà ta còn lo lắng lão gia muốn nạp thiếp. Nhưng nghe nói là muốn đưa cho đại cô phu nhân, bà ta liền không quản nữa! Ai ngờ, lại là ép mua người ta chứ?

Lý Quốc bá vốn đã gấp đến độ nóng nảy, lúc này càng nôn nóng hơn: "Đã đến lúc nào rồi mà nàng còn so đo những thứ này! Ngày mai đã mở đại triều, Thánh Thượng vừa xuống dốc, phủ Lý quốc công bị hoạch tội, thái thái có chỗ tốt gì chứ? Còn không mau đi gặp cữu lão gia, thương nghị đối sách!"

Khóc một hồi, Hà phu nhân mới đứng dậy nói: "Lão gia và Hà gia chúng ta thế nào, không phải thiếp không biết. Trước giờ đã không có gì tốt. Ta đi một mình không được, ta phải dẫn theo Tòng Dương, Tòng Thục, có lẽ nể mặt con trẻ, lão thái thái bọn họ còn có thể mềm lòng!"

Lý Quốc bá nhìn bà.

Hà phu nhân trừng mắt nhìn lại.

"Mang, mang đi cả đi! Để Minh Viễn về nhà, mang Minh Đạt theo cùng luôn, cẩn thận một chút, đừng kinh động đến thai khí của con bé!" Lý Quốc bá chỉ có thể nói, "Chuyện lớn bao nhiêu chứ, cứ như tịch thu tài sản và tước vị dẫn người chạy trối chết vậy..."

Ông nhắm chặt miệng lại.

Hà phu nhân không trả lời.

Bà ta vội vã ra ngoài, trước tìm nữ nhi, sau lại đi tìm nhi tử: "Mau cùng ta đến nhà cữu cữu các con, mặc kệ ngày mai có chuyện gì, trốn vài ngày trước, chờ mọi chuyện bình ổn lại đón các con!"

Ôn Tòng Dương không hiểu ra sao, vốn định hỏi kỹ ra đại sự gì. Nhưng thần sắc mẫu thân quá mức bối rối lo lắng, hắn không hỏi ra khỏi miệng, chỉ nói: "Con phải dẫn theo Như Huệ tỷ tỷ để hầu hạ."

"Trong lòng con chỉ có Như Huệ, Như Huệ, Như Huệ! Đã lúc nào rồi mà còn không rời xa được!" Chiếu chuẩn phía sau lưng hắn, Hà phu nhân hung hăng vỗ một cái, "Đi, còn không mau đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play