Thôi Du vội vàng đi tới Tây viện.

Hắn vừa xem lời chứng vừa nói: "Cuối năm trước Tô thế bá còn nói phủ Lý quốc công, phủ Tề quốc công, phủ An quốc công đều có mấy hạ nhân cậy thế bức người, ép mua ruộng đồng, vơ vét tài sản của dân chúng, ông ấy đang điều tra. Chỉ vì liên lụy quá rộng, không dám tùy tiện động vào. Có lẽ có thể bắt đầu từ chuyện của đệ muội và di nương."

"Phu nhân đã vào cung cầu kiến hoàng hậu." Thôi Giác nói: "Có ta ở nhà, xin đại ca nhanh đi gặp Tô thế bá."

"Ta đi ngay!" Thôi Du bỏ lại lời khai: "Đệ chú ý tới động tĩnh Phủ Quốc Công nhiều hơn một chút. Nhà ông ta là công thần sau khi khai quốc, phủ đệ Quốc Công, việc này báo quan đi nha môn Phủ Thuận Thiên, lưu trình tất sẽ phức tạp, khó có được kết quả. Trước tiên phải thu thập chứng cứ đầy đủ trước khi gõ Đăng Văn Cổ, cũng sợ kéo dài tới sau nguyên tiêu, lại xảy ra biến cố. Hai người Thẩm gia không giống dân chúng nghèo khổ, lại sợ thanh danh đệ muội bị tổn hại, càng bất lợi. Tốt nhất là do ta vạch tội, đối chất trước ngự tiền! Ta thấy bệ hạ đã sớm có lòng giết gà dọa khỉ —— "

"Phủ Lý quốc công đã xa cách An quốc công và những nhà khác, đã thấy lạc lõng rồi." Thôi Giác chậm rãi thu ngón tay lại. 

"Mối thù này, chúng ta nhất định phải báo giúp đệ muội!"

Thôi Du vỗ bàn rời đi.

...

Lúc Kỷ Minh Dao đến cửa cung, đang vào giờ ngọ.

Nhưng tin tức nàng yêu cầu gặp được đưa vào, chỉ hai khắc sau đã có nữ quan vội vàng tới đón.

Kỷ Minh Dao bái trước mặt hoàng hậu.

"Nương nương." Nàng ngửa đầu nói, "Con muốn thay nương con báo thù, không biết có thể thành công hay không, còn cầu nương nương giải đáp nghi hoặc."

Lưu hoàng hậu sai tất cả người hầu trong điện rời đi.

"Đứa nhỏ ngoan, con từ từ nói, ta nghe." Bà muốn kéo Minh Dao lên.

Kỷ Minh Dao không chịu đứng dậy. (App T-Y-T)

"Nương nương, xin cho phép con cứ như vậy." Nàng cúi người dập đầu.

"Nương của con tên là Thẩm Tương Nghi, vốn là nữ nhi của tú tài trong kinh. Mùa thu mười bốn tuổi, bà bất hạnh mất cha..."

Nàng gằn từng chữ, nói rõ ràng.

...

Lưu hoàng hậu sai hai nữ quan thân tín đưa Minh Dao về nhà. Bà đến hậu điện. Hoàng đế đang tự dạy Thất hoàng tử đọc sách.

"Qua một năm, cũng không biết bận rộn cái gì." Ông cười thở dài: "Lần trước ta dạy Thiện Dương biết chữ, ngẫm lại đã là một tháng trước. Không hỏi người ngoài, ta cũng không biết nên dạy từ đâu."

Ông liền hỏi: "Kỷ Thục nhân tìm nàng có chuyện gì?"

"Là chuyện của mẫu thân nàng." Ngồi bên cạnh Hoàng đế, Lưu hoàng hậu ra hiệu cho nhũ mẫu bế hài tử đi.

Bà nhẹ giọng kể lại cuộc đời ngắn ngủi "Thẩm Tương Nghi".

"Một cô nương tốt, chỉ vì mất đi phụ thân, dung mạo vô cùng xuất chúng, được huân quý hào môn yêu thích, cứ như vậy bị bắt rời khỏi người nhà, mất đi tên thật, mất mạng, còn chưa sống đến hai mươi tuổi." Bà thở dài, "May mắn còn có nữ nhi vẫn nhớ kỹ oan khuất của nàng ấy, nếu không, ở cảnh nội Đại Chu của chúng ta, dưới sự cai trị của bệ hạ, thế mà lại có oan án như vậy bị người ta cố ý chôn giấu, không người nào hay biết, chẳng phải sẽ khiến thần thiếp ăn không ngon ngủ không yên sao!"

Trong lòng bà quả thực phẫn nộ.

Phẫn nộ vì mẫu thân của Minh Dao, cũng vì nữ hài tử mười mấy tuổi chưa từng gặp mặt kia. Nàng ấy vốn có thể có một đời an ổn vui vẻ.

Biểu cảm của hoàng đế cũng lạnh lẽo, "Trong phủ công hầu này, ỷ vào công lao của tổ tiên, phụ thân, chỉ biết ngồi không ăn bám, không nghĩ vì nước vì dân, ngược lại còn kết thân hữu, dã tâm lớn, làm ra rất nhiều chuyện coi thường quân phụ!" Ông tức giận nói: "Dùng bạc trắng của Quốc khố nuôi những người rảnh rỗi này, mà bọn họ chỉ biết tàn hại con dân trẫm!"

"Truyền Đô Sát viện dâng sớ." Lệnh cho hắn: "Trẫm muốn đích thân xử lý án này!"

-

Phủ Lý quốc công.

Một đêm cộng thêm nửa ngày cũng không thấy người trở về, tức phụ của Cố Lục gấp đến độ gọi nhi tử đi tìm: "Đi Lý gia uống rượu, ăn cả ngày à? Sợ là Lý gia có hồ ly tinh, sớm đã bị chúng câu mất hồn rồi! Con nói cho ông ta biết, nếu không trở về, lão gia thái thái truyền gọi mà ông ta không có ở đây, ta cũng không thể che giấu thay ông ta!"

Con của ông ta vội vàng đi về phía nam thành.

Cửa lớn Lý gia không khóa chặt.

Hắn đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh, còn chưa thấy rõ cái gì đã cảm thấy sau ót tê rần.

Hai mắt hắn trợn lên, hôn mê bất tỉnh.

***

Trên đường về nhà, Kỷ Minh Dao vẫn luôn suy nghĩ có chỗ nào nàng bỏ sót không, hôm nay nàng còn có thể làm gì nữa.

Các loại chuyện như bản tấu chương, luận tội, có thể yên tâm giao cho đại ca cùng Thôi Giác. Chi tiết chứng cứ cũng do Thôi Giác điều tra, có lẽ còn làm tốt hơn cả nàng —— nàng không chắc mình có hoàn toàn bình tĩnh hay không.

Có Hoàng hậu nương nương tương trợ, tâm ý của Hoàng đế cũng không thành vấn đề.

Phủ Lý quốc công không cùng với đám người An quốc công, Tề Quốc hầu ủng hộ Lục hoàng tử, dĩ nhiên Ôn gia và Kỷ gia đã không còn tình cảm, chỉ còn Ôn phu nhân và Kỷ Minh Đạt là hai sợi dây ràng buộc.  Nhưng chỉ cần An Quốc công không muốn, hai mẫu tử này không thể khuyên ông ta bỏ bản thân, rơi vào vũng bùn của Ôn gia.

An Quốc công, vẫn còn ghi hận cái chết của Diêu di nương trong lòng. Ông ta hận nàng "là nhị nữ nhi không hiểu chuyện", chẳng lẽ không hận Ôn phu nhân và phủ Lý Quốc Công sao? Chỉ có điều, trước kia ông ta ngại quyền thế, thể diện, quan hệ, ngại Ôn phu nhân còn hữu dụng với ông ta, ông ta chỉ có thể phát tiết phần hận ý cùng chán ghét này ở trên người một mình nàng mà thôi.

Dù sao, cũng là tuyệt thế mỹ nhân mà Ôn gia cưỡng ép mua, "Làm hại" ái thiếp của ông ta ghen tị giết người, "làm hại" ông ta mất đi ái thiếp mà ông ta đã tâm giao, không phải sao?

Ông ta tuyệt đối sẽ nghĩ như vậy.

Ông ta chính là người như vậy.

Thật sự là... thú vị.

Kỷ Minh Dao cười ra tiếng.

Lau khô trước mắt, nàng tiếp tục suy tư.

Huynh đệ nhà mẹ đẻ của Trương lão phu nhân, Trương Cữu Công —— Trương thượng thư, có lẽ sẽ không đứng ra bảo vệ  phủ Lý Quốc Công. Nhưng dù sao cũng là tỷ đệ ruột, cũng không biết Trương thượng thư coi trọng tình cảm tỷ đệ cỡ nào, có đành lòng để tỷ tỷ ruột chịu khổ hay không, sẽ giúp bà bảo toàn tôn vinh tuổi già của bà hay không.

Nhà mẹ đẻ của Hà phu nhân, phủ Quảng Xuyên hầu, dường như chưa từng rời xa Ôn gia. Nhưng chỉ có một mình phủ Quảng Xuyên hầu thì có thể lay chuyển được cái gì?

Ngoại trừ ba nhà này, phủ Lý quốc công không còn quan hệ thông gia, các thế giao, tổ tông bộ hạ cũ còn lại cũng chỉ vì lợi mà qua lại lui tới, vậy thì cũng sẽ bởi vì lợi mà tan.

Nàng suýt chút nữa bị gả vào Ôn gia.

Không nói đến "Nhà ngoại tổ" từ nhỏ đến lớn, vốn dĩ đã hiểu rất sâu về phủ Lý quốc công. Hôn sự sắp thành, chỉ chờ trong một năm lẻ hai tháng đính thân, nàng lại thăm dò chi tiết nhiều mặt của Ôn gia —— nàng từng cho rằng, nàng sẽ tìm được quá khứ của mẫu thân ở phủ Lý quốc công.

Dường như mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ, không cần lo lắng.

Nhưng Kỷ Minh Dao luôn cảm thấy nàng còn có thể làm thêm một ít chuyện nữa, nàng không thể dừng lại. ( truyện trên app T Y T )

Cách ngày lâm triều mười bốn tháng giêng, còn hai ngày lẻ bảy canh giờ. Lòng người khó đoán trước nhất. Ngoại trừ bản thân và người nhà có thể toàn tâm tín nhiệm, nàng không thể đặt hy vọng ở trên người người khác.

Nàng phải chuẩn bị tự mình đối mặt với triều đình.

Nàng phải chuẩn bị cho tập thể huân quý phản công.

Nàng phải chuẩn bị cho việc thân bại danh liệt, không thể giải oan, liên lụy người nhà.

Nhưng bên ngoài xe, Thôi Giác nắm tay của nàng.

"Giờ ngọ hai khắc đại ca đã đi gặp Tô thế bá. Tô thế bá cũng vốn định vạch tội phủ Quốc Công." Hắn ôm lấy nàng: "Tất cả nhân chứng đều đã sai người đi tìm, chỉ đợi kết quả."

“Nàng mệt một ngày rồi." Hắn nói: "Ta đưa phu nhân ngủ trưa trước."

"Chờ phu nhân tỉnh lại, đại ca sẽ trở về."

Hắn như đang cùng nàng thương nghị, lại như là đã quyết định, nàng cần phải như thế.

Trong nháy mắt, mệt mỏi ập tới.

"Vậy thiếp ngủ nhé?" Kỷ Minh Dao liền cười, "Bây giờ thiếp sẽ đi ngủ."

Nàng nhắm hai mắt đau nhức không chịu nổi, ngủ một giấc thật lâu.

Khi nàng tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Bộ lễ phục cáo mệnh trên người nàng đã được thay đổi, giữa tóc cũng không có trang sức. Nàng ngủ rất thư thái, đầu óc trở nên minh mẫn.

"Nhị gia đâu?" Nàng hỏi trước.

"Nhị gia đang ở đông sương, nói chuyện với đại gia!" Thanh Sương vội cười nói: "Cô nương mới về nhà hai ba khắc, đại gia đã về, nói bệ hạ lệnh Đô Sát viện buộc tội phủ Quốc Công, muốn đích thân thẩm vấn án này! Đại gia đang bàn bạc chuyện viết sổ con như thế nào với Nhị gia!" 

"Thật sao?" Kỷ Minh Dao không nhịn được mà cười, "Còn gì nữa không?"

"Tất nhiên là còn!" Thanh Sương đỡ nàng đứng dậy, "Nhi tử Cố Lục đến Thẩm gia ——hai vị Thẩm gia dùng tên giả họ Lý —— hắn đến Lý gia tìm người, bị tỷ tỷ Bách Hợp đánh ngất xỉu, cũng giam lại. Tiếp theo liền thấy thê tử Cố Lục đi tìm, vẫn là đến phủ Lý Quốc Công tìm."

Nói cách khác, hiện tại phủ Lý quốc công còn chưa biết.

"Được, để lại cho bọn họ càng ít thời gian càng tốt." Kỷ Minh Dao cười: "Còn nữa không?"

"Còn có cái này!" Thanh Sương lấy ra một xấp giấy, "Đây là Nhị gia và hai vị Thẩm gia hỏi ra."

Kỷ Minh Dao tiếp nhận nhìn kỹ.

Nụ cười của nàng dần biến mất.

Quả nhiên, năm đó Thẩm gia còn chưa tới mức phải bán con, là bị phủ Lý quốc công cưỡng bức dụ dỗ, không dám phản kháng, bán mẹ đi.

Quả nhiên, mười tám năm qua, Thẩm gia ở Dương Châu sống rất tốt.

Trừ hai người nàng nhìn thấy, mẫu thân còn có một huynh trưởng, một muội muội, đều đã thành hôn sinh con, người hai nhà sống cuộc sống áo cơm không lo, thậm chí là ngày tháng toàn thân lụa là thoải mái, thân hữu lui tới đều là thân hào nông thôn phú hộ. Mẫu thân của nương, năm trước sống đến bảy mươi hai tuổi, cũng coi như hưởng đủ phúc phận.

Thất thập cổ lai hi (sống đến bảy mươi tuổi đã là hiếm thấy). Ở thời đại này, có thể sống đến bảy mươi hai tuổi mới chết bệnh, đã tính là thọ hết chết già.

Kỷ Minh Dao nhìn thấy Thôi Giác trở về phòng. Thôi Giác nhìn thấy trong tay nàng là cái gì.

"Phu nhân có đói không?" Nhưng hắn chỉ nói: "Nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm tối."

"Đói bụng." Bỏ lời chứng xuống, Kỷ Minh Dao cười với hắn: "Ăn cơm đi."

Giữa trưa không biết đã ăn gì, nàng cũng quên rồi.

Nàng hỏi: "Đại ca trở về rồi ư?"

"Đại ca nói đã trở về nhớ lại một đêm, ngày mai lại thương nghị với Tô thế bá, ngày kia giảm giá." Thôi Giác cũng cười với nàng: "Ngày mốt là triều hội."

Kỷ Minh Dao an tâm dùng cơm tối.

Sau khi ăn xong, nàng mới nói tới hai người Thẩm gia: "Bọn họ ở hậu viện không tiện, an trí ở tiền viện đi."

"Đặt ở ——" Nàng dừng một chút: "Đông sương phòng.”

Người ở nhà chính tiền viện là Minh Viễn.

Mặc dù mấy ngày nay hắn không ở đây, đi đến phủ Quốc Công, nhưng nếu không có chuyện của Thẩm gia, cuối tháng giêng kết thúc, hắn vẫn sẽ đến trường.

"Bảo Văn Thư dẫn người, thu dọn đồ đạc của Kỷ Minh Viễn, để đó, không cần đưa đi." Kỷ Minh Dao nhẹ phân phó.

Hắn không cần tới nữa.

Tự có nha hoàn lĩnh mệnh ban sai.

Đến lúc này, Thôi Giác mới thấp giọng hỏi: "Phu nhân… hận bọn họ sao?"

"Hận không?" Kỷ Minh Dao cũng tự hỏi mình.

Thôi Giác không chỉ rõ là ai, nhưng nàng hiểu hắn đang hỏi Thẩm gia mà không phải người của phủ An quốc công và phủ Lý quốc công.

"Hận hay không hận... Ta cũng không nói rõ được."

Nhìn về phía đình viện tối tăm, Kỷ Minh Dao buồn bã nói: "Thiếp xuất thân... từ phủ đệ quốc công, lại được thành hôn với chàng, từ nhỏ đến nay đều là gia quyến của 'kẻ ăn thịt', thậm chí, bản thân thiếp chính là 'kẻ ăn thịt'. Nhưng cho đến giờ này, ngày này, thiếp và chỗ dựa của thiếp mới có thể chính diện phản kích phủ Lý quốc công. Trong mười hai năm qua, thiếp cũng chỉ có thể nhẫn nại, giả bộ nhẫn nại, không dám lộ ra chút hoài nghi nào, lại không dám đi tìm kiếm chứng cớ, xác nhận phỏng đoán, gần như cũng tự lừa gạt chính mình."

"Thiếp đã như vậy, sao có thể yêu cầu những thường dân như Thẩm gia, năm đó họ mất đi trụ cột, chỉ còn lại mẫu tử yếu ớt, sao dám phản kháng phủ Quốc Công chứ." Nàng hỏi.

Thôi Giác chỉ ôm chặt nàng.

"Nhưng bọn họ lại thật sự cầm ba ngàn lượng bán thân của nương thiếp mà sống sung túc qua mười tám năm." Kỷ Minh Dao nắm ngón tay hắn: "Lúc nương thiếp bị phủ Lý quốc đánh đập, bọn họ đang mua nhà mua đất, an gia lập nghiệp; nương thiếp bị người mưu hại đến chết, bọn họ ở đó an nhàn hưởng lạc, khoác lụa gấm vóc, vui mừng thành hôn, sinh con dưỡng cái, kết giao thân hữu, vui vẻ cho tới hôm nay!"

"Trước khi chết họ mới áy náy nhớ tới nương thiếp, vậy trước đó họ đã làm gì?" Nàng lạnh lùng nói: "Cũng không biết, lão thái thái Thẩm gia xuống dưới âm phủ, còn dám gọi nương một tiếng "nữ nhi" hay không."

Nàng nói: "Đây cũng là suy nghĩ thật sự của thiếp."

Nàng nói: "Từ khi họ bán nương thiếp vì ba ngàn lượng bạc, bọn họ đã không còn ai là người nhà của thiếp nữa."

Có lẽ công chúa Quảng Nghi thật sự nhìn thấu nàng. Nàng quả thực lạnh lùng vô tình.

Chỉ là, Thôi Giác sẽ nhìn nàng như thế nào?

Hai tay nắm chặt một tay hắn, Kỷ Minh Dao chậm rãi quay đầu.

Thôi Giác đang chuyên chú nhìn nàng. Trong đôi mắt sâu thẳm trong suốt kia có vài phần thẫn thờ, nhưng nhiều hơn là thương cảm đậm đến mức không che lấp được —— không tan ra được ——

"Nếu phu nhân xem bọn họ là thân nhân, ta cũng sẽ xem bọn họ là thân nhân." Hắn giơ tay không xoa lên mặt của nàng, "Nhưng phu nhân xem bọn họ như người dưng, bọn họ với ta, cũng chỉ là người râu ria."

Nhìn hắn một lúc, ánh mắt Kỷ Minh Dao lộ ra ý cười.

Ôm chặt lấy Thôi Giác, nàng trao cho hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, không chứa đựng tình dục, chỉ có triền miên, an tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play