"Nãi nãi!" Tức phụ Vương Bình vừa lăn vừa bò vén rèm lên: "Nhị nãi nãi tới rồi! Nhị nãi nãi chạy tới! Chỉ một mình một người!"
"Đệ muội sao?" Mạnh An Nhiên vội vàng ngồi thẳng dậy, "Mau vào! Làm sao vậy?"
Sáng sớm đệ muội không tới, nàng còn tưởng rằng gần đây nàng ấy mệt mỏi nên không đi thúc giục. Trong nhà cũng không có chuyện gì quan trọng, không bằng để cho nàng nghỉ ngơi một chút. Chẳng lẽ, đệ muội không đến, là bởi vì xảy ra chuyện lớn ư?
Kỷ Minh Dao xông vào nội thất.
"Tẩu tử!" Nàng quỳ xuống trước mặt: "Thiếp muốn mời đại ca về nhà, mong tẩu tử chấp thuận!"
Mạnh An Nhiên bị hù dọa tới mức xuống giường: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Tẩu tử." Kỷ Minh Dao cắn chặt răng: "Xin hãy để ta mời đại ca trở về."
"Mời, mời!" Mạnh An Nhiên đỡ nàng: "Muội mau đứng lên, có chuyện gì đừng nóng vội, từ từ nói!"
Nàng vội lệnh cho tức phụ Vương Bình: "Ngươi mau đi đi!!" Nàng lại vội nháy mắt: nghĩ cách gọi A Giác trở về!
Tức phụ Vương Bình vội vàng chạy ra ngoài.
Kỷ Minh Dao đỡ Mạnh An Nhiên trở về giường.
"Ta quấy nhiễu tẩu tử dưỡng thân rồi." Nàng hơi thất thần, "Xin tẩu tử chứa ta, chờ đại ca trở về, ta sẽ nói tỉ mỉ sau."
"Không vội, không vội!" Mạnh An Nhiên cũng kéo nàng cùng ngồi xuống.
Nàng nhìn kỹ đệ muội.
Đệ muội chỉ mặc váy thường ở nhà, ngay cả áo choàng cũng không khoác, mặt và tay đều bị lạnh đến đỏ bừng. Tóc mai nàng cũng tán loạn, ánh mắt ngẩn ngơ, tựa hồ không cảm giác thấy lạnh.
"Mau rót trà nóng! Nhanh cầm lò sưởi đến!" Mạnh An Nhiên gấp đến độ gọi nha hoàn, lại vội hỏi đệ muội, "Muội đã ăn cơm chưa?"
Kỷ Minh Dao chậm rãi lắc đầu.
"Tẩu tử, ta không đói bụng."
Sao đại ca còn chưa về nhà?
Chén trà bị nhét vào trong tay nàng.
"Uống một ngụm đi." Mạnh An Nhiên đau lòng nói, "Nhìn muội kìa, môi cũng sắp nứt ra rồi, uống chút thấm ẩm môi đã." (App T-Y-T)
Kỷ Minh Dao cúi đầu, nhấp một ngụm trà.
Đắng.
Chát.
Rèm cửa được vén lên, Kỷ Minh Dao lập tức nhìn sang.
—— là Thanh Sương.
"Cô nương..." Nước mắt nàng tuôn rơi, lại vội vàng tự mình lung tung lau đi.
"Ta không sao." Nàng chậm rãi nói, "Ra ngoài nghỉ ngơi đi, đừng tụ lại đây."
Một mình nàng ở chỗ tẩu tử đã đủ thêm phiền toái rồi.
Nàng nói: "Ta rất ổn."
Hắt xì một cái, Thanh Sương cúi đầu đi ra ngoài.
Mạnh An Nhiên khuyên không thể khuyên, chỉ có thể ôm đệ muội vào trong ngực, cùng nàng chờ đợi.
Hôm nay A Giác theo hầu bệ hạ ở điện Tử Vi, không ra được thì thôi, sao đại gia còn chưa về đến nhà?
Trà trong tay Kỷ Minh Dao từ ấm áp chuyển thành lạnh buốt, lại bị lấy đi, đổi thành lò sưởi tay nhét tới.
Ánh nắng dần phủ kín cửa sổ.
Mạnh An Nhiên vuốt lại tóc mai cho em dâu.
Rốt cuộc, tức phụ Vương Bình chạy về báo: "Đại gia đã trở về! Nhị gia cũng đã trở về!"
Kỷ Minh Dao đột nhiên đứng lên.
"Ta nghe nói đệ muội có đại sự, liền tiến cung gọi A Giác ra." Thôi Du gấp giọng hỏi, "Đệ muội ở đâu? Rốt cuộc có chuyện gì? Chúng ta đều đã trở về, đừng sợ!"
Kỷ Minh Dao xông đến nhà chính.
Thôi Du đang vén rèm cửa lên đã thấy đệ muội đã quỳ xuống trước người hắn. Hắn cả kinh lui về phía sau nửa bước, vội nghiêng mặt nhìn A Giác.
"Đại ca!" Đệ muội cao giọng hỏi: "Dựa vào quyền thế, cưỡng ép mua nữ tử nhà lành, ép lương dân làm tiện, đáng tội gì?"
"Cướp đoạt nữ tử nhà lành, treo cổ tại chỗ!" Thôi Du thốt lên.
Hắn khiếp sợ nhìn về phía đệ muội.
"Nhân Thánh năm thứ ba, phủ Lý quốc công cậy thế bức người, lấy ba ngàn lượng bạc cưỡng ép mua Thẩm thị, bức bách Thẩm gia rời khỏi kinh thành, tha hương mười tám năm, nhân chứng đã ở đây!" Kỷ Minh Dao nắm chặt hai tay, "Ta muốn xin đại ca vạch tội phủ Lý quốc công, trả lại cho Thẩm gia —— "
Nàng hít một hơi thật sâu: "Cho di nương ta, cho bà ấy một công bằng!!"
Lướt qua đại ca đi vào, Thôi Giác xoay người, cùng quỳ gối bên cạnh phu nhân.
Hắn thử thăm dò cầm tay phu nhân. Phu nhân lập tức nắm chặt lấy hắn, nhưng Thôi Giác không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Cả người phu nhân run rẩy. Hốc mắt nàng đã đỏ bừng nhưng trong mắt lại không có một giọt lệ.
Hắn và phu nhân cùng ngửa đầu nhìn về phía huynh trưởng.
Thôi Du vốn định gọi A Giác là đệ đệ của mình dậy, lại muốn đỡ A Giác. Nhưng tay đã vươn ra, hắn lại nắm chặt quyền thu hồi.
Hắn nghiêng người, tránh né đệ muội và A Giác quỳ lạy, chỉ hỏi: "Nhân chứng ở đâu?"
"Ngay tại Tây viện!" Kỷ Minh Dao nói rõ ràng từng câu chữ, "Năm đó ở gần học đường Thẩm gia ở hẻm Liên Vân thành đông, người dùng ba ngàn lượng bạc mua lại nữ nhi Thẩm gia là quản gia phủ Lý quốc công Cố Lục. Hiện Cố Lục đang bị giam ở Tây viện, đã chính miệng thừa nhận là hắn mua người!"
"Còn có nhân chứng, vật chứng không?" Thôi Du truy vấn. ( truyện trên app tyt )
"Quản lý Ngụy Lâm rời kinh nam, người hiện tại vẫn đang ở phủ Lý Quốc Công là Xa Mã quản gia." Kỷ Minh Dao mở miệng, "Còn có học đường năm đó, có học trò Thẩm... tú tài nhiều năm, không thể đã chuyển đi hết, cũng là nhân chứng! Hiện có hai huynh đệ của nữ tử Thẩm gia ở đây, nếu có thể cùng phủ Quốc Công đối chất, sự thật tất sẽ rõ ràng"
"Đô Sát viện 'Phong Thanh Sự Sự', cho dù không có chứng cớ, cũng có thể vạch tội phủ Lý Quốc Công." Trong lòng Thôi Du có năm phần nắm chắc, "Nhưng nếu muốn chân tướng rõ ràng, tội có du cáo, nhân chứng vật chứng đều không thể thiếu."
Hắn cúi người nói: "Đệ muội, mời đứng dậy trước, cùng A Giác trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi ta suy nghĩ kỹ, lát nữa đi qua thương nghị với các muội."
"Đại ca." Kỷ Minh Dao dập đầu thật sâu, "Ân này, kiếp này khó báo."
"Không thể để đệ muội như thế được!" Thôi Du vội vàng lại nhảy sang bên cạnh một bước, "Trước không đề cập tới chúng ta là người một nhà, ta đã là phó đô ngự sử, việc này là chức trách của ta, hà tất gì nói ân! Mau đứng dậy, mau đứng dậy!"
Hắn giậm chân: "A Giác, chẳng lẽ đệ muốn ta tới đỡ đệ muội sao?"
Kỷ Minh Dao đột nhiên bật cười.
"Đại ca, ta đứng, ta đứng." Nàng dùng một tay chống đầu gối: "Làm phiền đại ca, cũng quấy rầy tẩu tử."
Nàng đứng dậy rất chậm.
Thôi Giác ôm nàng vào trong ngực.
Kỷ Minh Dao cố gắng kìm nước mắt.
"Không cần nói lời từ biệt với tẩu tử các muội, ta đi xem nàng ấy." Thôi Du rảo bước vào trong phòng, hắn vỗ vỗ bả vai A Giác: "Đi đi thôi."
Mạnh An Nhiên liền vội vàng nói vọng từ trong phòng: "A Giác, đệ muội còn chưa ăn sáng!"
Thôi Giác há miệng đáp lại, "Đa tạ tẩu tử."
Thanh âm hắn khô khốc khàn khàn.
Thanh Sương vội ôm áo choàng tới.
Thôi Giác tự tay vây quanh phu nhân, bế nàng lên, sải bước ra khỏi phòng.
Dọc đường hắn không hỏi gì. Kỷ Minh Dao cũng chỉ co ro trong lòng hắn, nhìn cảnh trời đông giá rét hiu quạnh điêu linh.
Lọt vào tầm mắt nàng chỉ có vài cọng tùng bách vẫn xanh ngắt như cũ. Còn có quan bào màu đỏ trên người Thôi Giác, đỏ thắm rực rỡ, như là ngày xuân đã tới.
Năm mới sắp qua, vì sao gió xuân còn chưa thổi tới? Cho dù là tuyết đọng trong núi sâu hòa tan, để gió xuân nhiễm lên thanh hàn đánh úp lại, đó cũng là... Mùa xuân để cho nàng an tâm.
Kỷ Minh Dao bỗng dưng nâng mắt lên.
"Thôi Giác, "Nàng nhẹ giọng hỏi, "Sinh thần của chàng là mùng chín tháng hai."
Thôi Giác không rõ vì sao nàng bỗng hỏi tới việc này, "Ừm." Nhưng hắn cụp mắt, vẫn nhẹ nhàng như trước, cẩn thận trả lời.
"Thiếp cũng làm bát mì cho chàng." Kỷ Minh Dao chậm rãi nhìn: "Mì trường thọ."
Thôi Giác không lập tức lên tiếng.
"Thiếp không biết làm..." Kỷ Minh Dao cười với hắn: "Chàng dạy thiếp, có được không?"
Thiếp muốn làm cho chàng.
Thôi Giác dừng bước.
Hắn nhẹ lau đi nước mắt nơi khóe mắt phu nhân. Nhưng nước mắt lại càng tụ càng nhiều ở đầu ngón tay hắn, lau mãi không hết, không khép lại được.
Kỷ Minh Dao vùi mặt vào ngực hắn.
"Thôi Giác..." Nàng nắm chặt vạt áo trước ngực hắn: "Chúng ta... Chúng ta về nhà đi!"
Từ nhà đại ca tẩu tử bọn họ đi ra.
Trở về nhà của hai người bọn họ.
"Chúng ta về nhà."
Thôi Giác một lần nữa cất bước.
...
Cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, Kỷ Minh Dao ép mình ngừng khóc.
Hiện tại nàng phải giữ vững cho đầu óc thanh tỉnh tuyệt đối.
Nàng rửa mặt, chải đầu, uống trà, ăn cơm, nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi thân thể cảm thấy thoải mái dễ chịu.
"Lần đại triều Đại Minh điện lần là ba ngày nữa, mười bốn tháng giêng." Nàng tỉnh táo tính toán với Thôi Giác: "Sau mười bốn, là năm ngày nghỉ tết nguyên tiêu, cộng thêm ngày nghỉ mộc hai mươi, là sáu ngày."
Sáu ngày có thể xảy ra quá nhiều chuyện.
Ba ngày có thể làm được rất nhiều chuyện.
"Thiếp muốn vào cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương." Kỷ Minh Dao đứng lên: "Nhị gia, chàng thay thiếp hỏi rõ học đường của Thẩm gia năm đó, phòng ốc ở đâu, tìm hàng xóm ở đó. Nếu đại ca đến—— "
"Ta sẽ cùng đại ca thương nghị làm sao để báo quan, vạch tội, nên đi bái vọng nhà ai, chuyện trong nhà cứ giao cho ta." Thôi Giác ôm nàng đến trước bàn trang điểm, "Phu nhân mau đi đi."
Thanh Sương vội dẫn cô gia ra cửa: "Hai vị Thẩm gia đều ở sương phòng phía tây hậu viện, theo như lời nãi nãi phân phó, hầu hạ trà ngon cơm ngon, chỉ không cho ra ngoài. Cố Lục nhốt ở phòng củi, cũng cho cơm canh." Nàng lại vội nói: "Nãi nãi còn chưa nhận Thẩm gia là cữu cữu, cũng không nói cho Thẩm gia, di nương đã —— "
Đã không còn nữa.
Đã mất được mười hai năm, bảy tháng, lẻ mười một ngày.
Thôi Giác nhớ rõ ngày di nương qua đời.
Hắn đẩy cửa sương phòng phía tây hậu viện.
Thẩm lão tam lập tức nhảy dựng lên: "Thục Nhân!"
Trà cũng đã uống, cơm cũng đã ăn, ngồi ở đây hơn một canh giờ, một bóng người khác cũng không thấy, thiếu chút nữa hắn cho rằng hắn sắp chết, đang ăn cơm trước ngày chặt đầu ——
Thẩm lão tam lùi về sau hai bước.
Người đến không phải là Kỷ Thục nhân.
"Hai vị, ta là thị giảng của Hàn Lâm viện, Thôi Giác, phu quân của Kỷ Thục nhân." Hắn chắp tay vào, nói rõ ý đồ đến, "Làm việc đã lâu, hôm nay không nói chuyện nữa. Xin hai vị nói rõ lệnh tôn nhập học năm nào; học đường, phòng ốc cụ thể của Thẩm gia năm đó ở nơi nào; Tên họ, cuộc sống, hàng xóm, cùng với tên họ học trò của lệnh tôn năm đó từng dạy qua và nghề nghiệp trong nhà; khi Thẩm gia nam hạ đã đi qua mấy trấn mấy thành, hiện ở nơi nào, làm nghề gì, trong nhà còn có bao nhiêu nhân khẩu; vì sao lúc này hai vị mới đến kinh thành, làm sao tìm được phu nhân của ta."
Thanh Sương dẫn thị nữ nối đuôi nhau đi vào, nâng bút mực giấy nghiên lên.
Thẩm Tương Thanh nhìn Thôi hàn lâm nhất thời.
"Được." Hắn cúi đầu, mời Thôi hàn lâm ngồi xuống.
Năm đó hắn mười tuổi.
Mười tám năm qua đi, hắn vốn tưởng rằng rất nhiều chuyện sẽ mơ hồ, nhưng khi nhớ lại, vậy mà từng chuyện đều vẫn còn rõ ràng.
Nói đến Thẩm gia làm ăn ở Dương Châu mười tám năm, hiện đã gia tài bạc triệu, Thẩm Tương Thanh cúi đầu thật sâu.
Thẩm lão tam cũng chỉ lo nhìn chằm chằm khe đất.
Thôi Giác ghi nhớ một nét cuối cùng.
"Nếu những người này ở trước mắt, ngươi có thể nhận ra hay không?" Hắn cường điệu hỏi.
"Tất nhiên có thể!" Thẩm Tương Thanh chém đinh chặt sắt, "Xin Thục Nhân và Hàn Lâm yên tâm là được!"
Thôi Giác liền nói: "Cửa hàng mặt tiền cùng phòng ốc hiện tại của hai vị, ta sẽ để người trông giữ, để tránh có sai sót."
"Những vật ngoài thân này, tùy Hàn Lâm xử trí." Thẩm Tương Thanh tự bỏ đi, nói.
Thôi Giác cũng không có bất kỳ lời khuyên giải an ủi nào, hắn chỉ nói câu cuối cùng: "Những người làm của hai vị, không thể lưu lạc bên ngoài kinh thành, nên dẫn người tìm về, để tránh cho phủ Quốc Công phát hiện mà trả thù."
"Đa tạ ngài đã nói rõ ràng." Hắn đứng dậy, thi lễ thật sâu, "Xin hãy đợi thêm một chút, sẽ có người đến dẫn chưởng quỹ đi tìm những người làm."
Cầm lời chứng, hắn định xoay người muốn đi.
"Thôi hàn lâm ——" Thẩm Tương Thanh run giọng, hắn lảo đảo tiến lên: "Ta hỏi Thục Nhân, tỷ tỷ đã làm sao rồi, Thục Nhân... Thục Nhân không đáp. Còn xin Hàn Lâm —— "
Thôi Giác quay đầu lại, nhìn hắn một cái.
Hắn không trả lời, bước thẳng ra ngoài cửa.