Kỷ Minh Dao dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường mặc y phục.

"Hai người kia bao nhiêu tuổi, hình dạng thế nào, khẩu âm nơi nào, đã nói những gì." Nàng hỏi tỉ mỉ.

"Nô tỳ tự đi xem rồi.” Thanh Sương vội trả lời, “Một người tuổi chừng ba mươi, để râu quai nón, không thấy rõ diện mạo cụ thể, mặc áo tơ. Một người ước chừng mười tám mười chín, dáng vẻ khá thanh tú, nô tỳ không dám nói đến cùng là có vài phần tương tự với cô nương. Mặt mày hai người không giống nhau lắm, hình như là khẩu âm Sơn Tây. Nhưng người trẻ tuổi kia nói chuyện gấp gáp, lại là khẩu âm phía Nam. Người lớn tuổi chỉ nói bọn họ là nhị đệ, tam đệ của Thẩm di nương, trước kia nhà họ bán di nương, hôm nay đến tìm, mới biết được di nương đã có con."

"Mặc áo lụa đi." Kỷ Minh Dao khẽ lặp lại.

"Vâng..." Thanh Sương mím môi, "Hai vị này... đều không giống như đang trải qua những ngày tháng khổ cực."

Kỷ Minh Dao cụp mắt.

"Người ở đâu?" Nàng hỏi.

"Ngay ở cổng!" Thanh Sương vội nói, "Nô tỳ để cho sáu, bảy người và Quế Tuyền, Bách Hợp, Sơn Khương cùng trông chừng, bảo đảm chạy không thoát!"

"Ta biết rồi." Kỷ Minh Dao nhắm mắt thở ra.

Xuân Giản, Hoa Ảnh nhanh chóng vén tóc cho nàng.

"Mang người vào." Kỷ Minh Dao mở mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Gặp ngay ở nhà chính."

Nàng ra lệnh: "Tám nữ hộ vệ canh giữ tốt trong ngoài chính viện, không được sự cho phép của ta, ai cũng không được phép ra vào."

"Vâng!"

Thanh Sương và những người khác vội vàng làm theo.

Kỷ Minh Dao ngồi ở nhà chính chờ đợi.

Cửa phòng mở rộng, rèm cửa được vén lên. Mặt trời chưa mọc, bóng đêm nặng nề bao phủ sân nhỏ, gió lạnh mùa đông thổi vào từng cơn, làm làn váy màu xanh nhạt lay động.

Thẩm Tương Thanh nhìn thấy Kỷ Thục nhân.

Nàng mặc một bộ áo choàng màu vàng nhạt, một tay khoác lên trên kỷ, ngồi ngay ngắn. Cách gần đó, liền có thể thấy rõ trên tóc nàng không có một món trang trí nào, chỉ một đôi mắt sáng như sao đêm, lại sáng rực như ngọn lửa kì dị. (App T-Y-T)

Mặt mày này, dung mạo như vậy...

Đứng ở cạnh cửa, Thẩm Tương Thanh không kìm được mà rơi lệ.

Khóc?

Trong lòng Kỷ Minh Dao khẽ cười lạnh.

"Vào đi." Nàng bình thản nói: "Ta hỏi, các ngươi trả lời."

Cả người Thẩm lão tam lạnh lẽo.

"Chưởng quỹ...Nhị ca?" Hắn vội đẩy Thẩm Tương Thanh, "Thục nhân đang hỏi chúng ta!"

Thẩm Tương Thanh hoảng hốt hoàn hồn.

Đây không phải là tỷ tỷ.

Tuy dung mạo gần như giống hệt mười phần, nhưng tỷ tỷ không có ánh mắt bén nhọn như vậy,  tựa như muốn mổ xẻ tim gan ruột của hắn ra, nhìn thấu bên trong.

Đại tỷ... Cũng không sống đến tuổi của Kỷ Thục nhân mà đã rời khỏi nhà.

Hắn ta cúi đầu, cung kính đi vào.

Nhưng Kỷ Thục nhân nói ——

"Ngẩng đầu lên, nhìn ta."

Thẩm Tương Thanh ngẩng đầu, đối diện với Kỷ Thục nhân.

Trong phòng, tủ các linh lung, gấm vóc chồng chất, sách hương tràn đầy. Trong phòng đốt than lửa nhưng bởi vì cửa phòng mở rộng, gió lạnh không ngừng thổi vào khiến hơi ấm từng đợt từng đợt bị cuốn ra ngoài.

Nhưng Thẩm Tương Thanh không cảm thấy lạnh.

Dường như Kỷ Thục nhân cũng vậy.

"Uống rượu rồi mới tới à?" Nàng hỏi trước.

"Vâng, đêm qua uống rượu." Thẩm Tương Thanh trả lời, "Uống không ít."

"Năm mới thật vui vẻ nhỉ."

Thẩm Tương Thanh dừng lại một lát.

"... Không dám vui vẻ." Hắn chậm rãi đáp, "Nhìn thấy Thục Nhân, ta mới có một chút vui vẻ."

Phải không?

Kỷ Minh Dao không thể dễ dàng tin tưởng lời nói hoa mỹ như vậy.

"Ngươi mới ba mươi tuổi, sao lại để râu quai nón?" Nàng quan sát vị "Nhị ca" này, hỏi, "Vì sao lại che che giấu giấu, không dám dùng diện mạo thật gặp người?"

Trong chớp mắt, trong lòng Thẩm Tương Thanh hiện lên rất nhiều loại câu trả lời. 

Hắn nên nói cho Thục Nhân biết phủ Lý quốc công đã dùng cách ép buộc mua tỷ tỷ đi như thế nào, lại bức bách Thẩm gia rời khỏi kinh thành, đi tha hương như thế nào.

Hắn nên nói cho Thục Nhân biết, trong những năm này, hắn vẫn muốn hồi kinh tìm kiếm tỷ tỷ, cuối cùng cũng tích lũy đủ vốn liếng, cũng có cơ hội.

Hắn nên nói cho Thục Nhân... Mẫu thân của hắn và tỷ tỷ có thể đã qua đời không còn nữa.

Lúc hắn rời khỏi Dương Châu, nương đã bệnh nặng, không thể cứu vãn.

Nhưng hắn chỉ trả lời câu hỏi của Thục Nhân, hắn nói: "Bởi vì, sợ phủ Lý quốc công phát hiện ta là người Thẩm gia."

Thần sắc Kỷ Thục nhân không hề thay đổi.

"Ngươi rất giống bà à?" Nàng chỉ hỏi.

"Hình như giống hai ba phần." Thẩm Tương Thanh đáp, "Nhưng ta và đại ca giống nhau đến năm sáu phần..."

"Nói tiếp đi."

"Năm đó Thẩm gia rời kinh, đại ca ta đã mười tám tuổi, đã trưởng thành. Ta có tướng mạo tương tự đại ca năm đó, chỉ sợ quản gia phủ Lý quốc công còn nhớ rõ, cho nên để râu quai nón che lấp." Thẩm Tương Thanh đáp.

Kỷ Thục nhân hơi suy tư.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Nàng hỏi.

"Hai mươi tám." Thẩm Tương Thanh đáp.

Kỷ Thục nhân liền chỉ về phía chậu rửa mặt.

"Đi cạo râu rồi nói." Nàng ra lệnh.

Trong ngực Thẩm Tương Thanh có đao, nhưng ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, không dám lấy ra trước mặt Kỷ Thục nhân.

Kỷ Minh Dao giơ tay lên.

Sơn Khương cúi người, lấy dao găm nhỏ từ trong lòng ra đưa cho Thẩm Tương Thanh.

Quả nhiên không phải nha hoàn bình thường.

Trong lòng Thẩm Tương Thanh hiểu rõ.

Kỷ Thục nhân, có rất nhiều hộ vệ của mình.

Thật tốt!

Đưới ánh mắt của Kỷ Thục nhân và nha hoàn, hộ vệ nhìn chằm chằm, Thẩm Tương Thanh cạo sạch râu quai nón của mình. Dưới râu ria là một gương mặt không giống Thẩm lão tam lắm nhưng có ba phần tương tự với Kỷ Minh Dao.

"Ý của ngươi là, năm đó phủ Lý quốc công ép mua bà ấy, các ngươi mới phải bán "tỷ tỷ", còn xa xứ, dọn ra khỏi kinh thành?" Kỷ Minh Dao chậm rãi hỏi.

"Vâng." Thẩm Tương Thanh môi hé mở, "Là như thế."

"Trước kia Thẩm gia làm gì?"

"Cha... Phụ thân, từng đi học, là tú tài có công danh, mở học đường ở ngõ Liên Vân thành đông, thu tiền dạy học sống qua ngày. Sau này, phụ thân đi rồi."

"Người bán được bao nhiêu bạc?"

"... Ba nghìn lượng."

"Ba nghìn lượng." Kỷ Minh Dao lặp lại, "Ba nghìn lượng, mua một mạng tỷ tỷ ngươi, mua cả nhà ngươi rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa?"

"... Đúng vậy." Hốc mắt Thẩm Tương Thanh cay cay.

"Nhưng các ngươi có bằng chứng gì không?" Kỷ Minh Dao đứng lên.

Nàng chậm rãi đi về phía trước: "Không có chứng cứ mà vu cáo phủ đệ quốc công, Thẩm gia còn có mấy cái mạng có thể trả lại?"

"Chúng ta ——" Hai chân Thẩm lão tam run rẩy: "Chúng ta có chứng cứ!"

Hắn sợ đến cúi rạp người, kéo tay áo nhị ca: "Nhị ca, nhị ca, huynh mau nói đi!"

"Có chứng cứ!" Giọng điệu Thẩm Tương Thanh cũng dồn dập hẳn lên, "Quản gia Cố Lục mua tỷ tỷ năm đó, hiện tại đã bị trói ở gian viện thứ bảy ngõ hẻm Thành Nam Nhị Lý! Còn có quản gia năm đó đi theo Dương Châu gọi là Ngụy Lâm, hắn, năm đó hắn cũng mới chừng ba mươi tuổi, hiện tại nhất định vẫn còn sống!" ( truyện trên app T Y T )

Kỷ Minh Dao dừng bước.

Cố Lục.

Ngụy Lâm.

Thì ra là bọn họ.

"Đi."Nàng mệnh Sơn Khương: "Ngươi và Tang Diệp, Bách Hợp dẫn người đi đưa Cố Lục về đây, không được xảy ra sai sót."

Sơn Khương ôm quyền đi ra ngoài.

Nhìn hai huynh đệ Thẩm gia vài lần, Kỷ Minh Dao lại mệnh: "Lấy hai cái ghế đến, để cho bọn họ ngồi."

Cứ chờ xem.

Trở lại chỗ cũ, nàng nhìn về phía đình viện ngập ánh bình minh, phủ kín màu xanh trắng hơi tối.

Gió còn chưa dừng.

Ba khắc sau.

Ánh nắng vàng óng tràn ngập sân viện, Thẩm lão tam đã ngồi cứng đờ cả người. Lòng hắn ta càng thêm sợ hãi. Mặc dù không run rẩy nữa, nhưng cả người hắn lạnh ngắt, dạ dày đau nhức, chỉ muốn uống chút trà nóng, càng muốn nhanh chóng ăn một miếng cơm nóng.

Hắn có... hơi hối hận, hối hận mình xúc động, đi theo nhị ca tới gặp Kỷ Thục nhân. Kỷ Thục nhân hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ. Phu nhân trẻ tuổi mới mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, là tiểu bối của hắn... Sao chỉ ngồi ở chỗ kia đã khiến hắn ngay cả động cũng không dám động?

Từ khi "Sơn Khương" đi ra ngoài đến bây giờ, nhị ca cũng không nhúc nhích.

Kỷ Thục nhân cũng vậy.

Thẩm lão tam chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Kỷ Thục nhân... Sẽ làm gì bọn họ đây?

Đây, thật sự là con của đại tỷ sao?

Lúc đại tỷ bị bán, hắn còn chưa hiểu chuyện, căn bản không biết dáng vẻ của đại tỷ. Nhìn dáng vẻ của nhị ca, hình như đã nhận định Kỷ Thục nhân chính là con của đại tỷ. Nhưng Kỷ Thục nhân tin lời nhị ca sao?

Có thể chờ Cố Lục tới, Kỷ Thục nhân sẽ đưa ba người bọn họ cùng đến phủ Lý quốc công... cùng giao cho lão gia phủ đó xử trí hay không?

Hắn, hắn... Hắn có thể chết hay không!

Thẩm lão tam lạnh buốt đến tận chân răng.

Sơn Khương trở về.

Nàng và Tang Diệp một trước một sau, cùng nhau khiêng một bao tải tiến vào, hiển nhiên trong túi chứa một người.

Đặt người ở dưới hành lang, Bách Hợp mở túi ra.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, nàng nhíu mày.

"Cô nương." Sơn Khương khom người đáp lời, "Cố Lục bị hạ thuốc mê, chỉ sợ còn phải mấy canh giờ nữa mới có thể tỉnh."

"Tạt nước cho hắn tỉnh, châm cho hắn tỉnh, đánh tỉnh hắn, làm cách nào cũng được, chỉ cần đừng lấy mạng của hắn." Kỷ Minh Dao ra lệnh.

Nàng không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.

"Vâng!" Sơn Khương lĩnh mệnh.

Mấy người xách tới hai thùng nước lạnh, quay đầu dội dội thẳng lên người Cố Lục.

Kỷ Minh Dao lấy một thanh đoản đao từ chỗ Thiên Đông.

Toàn thân Cố Lục run rẩy, rên rỉ ra tiếng.

Ông ta mở mắt ra, một thanh dao găm lóe lên hàn quang ở trước mắt ông ta, còn có một mảnh váy màu xanh nhạt lắc nhẹ, tiếp theo chính là thanh âm của nhị cô nãi nãi.

"Thẩm di nương, là ngươi nghe lệnh Lý Quốc bá, mua từ Thẩm gia phải không?"

Mũi đao nhẹ nhàng xẹt qua mặt ông ta. Mặt ông ta đã đông cứng, cứng như đá, nhưng so với lưỡi đao được chế tạo từ sắt tinh luyện, lại mềm như đậu hũ.

Ông ta đang nằm mơ sao?

Sao Nhị cô nãi nãi lại cầm đao chĩa vào ông ta?

Làm sao Nhị cô nãi nãi... biết chuyện của Thẩm di nương?

Là đang nằm mơ.

Đau đầu đến mức muốn nứt ra.

Ông ta nhanh trả lời rồi ngủ đi thôi.

"Là ta mua." Ông ta thì thào nói, "Lão gia bảo chúng ta tìm ra một cô nương gia thế trong sạch, dung mạo tuyệt sắc, phải vâng lời. Ta thấy nữ nhi Thẩm gia rất thích hợp, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, đem về cho lão gia. Lão gia nói, người Thẩm gia đọc sách, ít tiền, tất nhiên họ sẽ không chịu, cho ta ba ngàn lượng bạc để lo liệu... Ta không tham chút nào, hoàn toàn làm tốt việc này."

"Làm tốt việc."" Kỷ Minh Dao cười, "Ngươi làm sao "Làm tốt"? Nói tỉ mỉ cho ta nghe một chút?"

"Nhị cô nãi nãi!!" Cố Lục đột nhiên thanh tỉnh, ông ta giãy dụa muốn đứng lên: "Ta chỉ nghe lão gia phân phó làm việc, việc này cũng không trách được ta —— "

"Đánh ngất đi." Kỷ Minh Dao đứng thẳng dậy: "Giam lại, đừng để ông ta chết."

Tang Diệp cúi người, nắm lấy sau cổ Cố Lục.

Không gian trở nên yên tĩnh.

Kỷ Minh Dao trả lại đao cho Thiên Đông. Trên đao dính máu, Thiên Đông cầm vải lau sạch sẽ.

Cả viện yên tĩnh.

Kỷ Minh Dao nhìn về phía "Nhị ca" của Thẩm gia.

"Bà ấy bị bán vào năm nào, tháng nào, ngày nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Nhân Thánh năm thứ ba, mùa đông, hai mươi tháng mười." Nhớ tới ngày ấy, toàn thân Thẩm Tương Thanh run lên, không khỏi nói thêm một câu: "Khi đó Phụ thân mới mất không đến một tháng."

"Tên ngươi là gì?"

"Thẩm Tương Thanh."

"Bà thì sao?"

"... Thẩm Tương Nghi."

"Thẩm... có lẽ là như vậy."

Thẩm Tương Nghi.

Trầm Ngọc Sanh.

Dao Ngọc Tĩnh.

Kỷ Minh Dao đọc thầm ba cái tên này.

"Thục, Thục Nhân." Thẩm Tương Thanh nhịn không được nói, "Tối hôm qua Cố Lục còn nói, còn nói tỷ tỷ "Bị đánh chết cũng không nguyện ý đổi họ!"

"Tỷ tỷ nàng..." Hắn truy vấn, "Tỷ tỷ, tỷ của ta nàng ấy thế nào—— "

Kỷ Thục nhân nhìn hắn một cái.

Trời đã sáng rõ.

"Giam hai người này lại, cho họ ăn cơm uống trà." Kỷ Minh Dao ra lệnh: "Bảo vệ cho tốt, không được thiếu một người nào."

Nàng chạy về phía cửa sân.

Càng chạy càng nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play