Kỷ Minh Viễn không tới, mùng hai tháng giêng, Kỷ Minh Dao liền bình thường về "Nhà mẹ đẻ" thăm.

Hơn nửa năm không tới phủ An Quốc công, tất cả dường như vẫn không có thay đổi gì, chỉ có khóe mắt Ôn phu nhân có thêm hai đường vân nhỏ, Tứ muội muội cao thêm hai tấc, nhìn qua đã như đại cô nương, Minh Phong cũng đã sáu tuổi, năm sau sẽ bắt đầu đi học. Còn có nha hoàn bà tử nhiều hơn mấy người, thiếu đi mấy người.

Từ lão phu nhân nói thẳng không gặp nàng. An Quốc công cũng không gặp.

Nàng tới muộn, Kỷ Minh Đức đã bị đuổi về.

Kỷ Minh Đạt có thai phải cẩn thận nên không tới.

Mấy người nàng ghét nhất đều không xuất hiện trước mắt, tâm tình Kỷ Minh Dao thật tốt.

Ôn phu nhân bảo nàng đi chơi với Tứ muội muội, nàng biết phải cáo lui, lại trở về Hi Hòa viện quen thuộc.

Tới đây một lần, ít đi một lần.

Hôm nay cứ thoải mái chơi đi!

Kỷ Minh Dao và Tứ muội muội chơi cờ nửa ngày, bị giết đến không còn manh giáp.

"Nhị tỷ tỷ đánh cờ vẫn xằng bậy như vậy." Kỷ Minh Nghi cười đến đau bụng: "Chẳng lẽ tỷ đánh cờ với nhị tỷ phu cũng như vậy à?"

"Ta không chơi với chàng ấy!" Kỷ Minh Dao ngồi trên ghế, cũng cười, "Đánh cờ với chàng ấy à, vừa mệt vừa không thắng được..."

Nếu bảo hắn cũng làm loạn trên bàn cờ, quả thực quá khó khăn cho hắn.

Trên thực tế, chỉ là hắn nhìn nàng làm loạn, nửa khắc hắn cũng không hạ được một nước, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cứ lặp đi lặp lại...

Bọn họ có nhiều chuyện có thể làm cùng nhau, cũng không cần gì chuyện này!

-

Mùng bốn tháng giêng, phủ Trương thượng thư làm rượu mừng, vừa vặn trùng ngày với phủ Vu thượng thư.

Kỷ Minh Dao và Thôi Giác chia nhau đi. Nàng đi nhà Trương cữu công, Thôi Giác đi phủ Vu Thượng thư.

Nàng đã là thục nhân tam phẩm, trong những cáo mệnh ở Trương phủ thì chỉ đứng sau mợ, cao hơn tất cả thím, cô mẫu, nhưng bối phận lại nhỏ, Trương phủ không tiện chiêu đãi, cũng làm cho lòng một số người thấy không thoải mái.

Năm mới, hà tất gì phải làm khó lẫn nhau, không bằng nàng đi Vu phủ thì hơn. Nhưng Ôn phu nhân tất sẽ đích thân đi Trương phủ. Nếu nàng để Thôi Giác đi Trương gia, hắn sẽ phải đi bái kiến nhạc mẫu, có lẽ Ôn phu nhân sẽ nói vài lời khiến hắn khó có thể trả lời. (App T-Y-T)

Cân nhắc hai bên, Kỷ Minh Dao vui vẻ quyết định, vẫn là để Trương gia khó xử đi. Thôi gia và Vu gia là thế giao. Thôi Giác ở nhà, tất nhiên cũng tự tại hơn ở Trương gia.

Trương phủ sắp xếp hai vị khách có thân phận tương đương với Kỷ Minh Dao ngồi cùng với nàng, vị trí hơi xa với Ôn phu nhân, càng không gọi Trương Chi Vân đi đến trước mặt nàng để gây sự.

Thân là phu nhân Quốc Công, lại là tôn nữ ruột, chỗ ngồi của Ôn phu nhân ở bên cạnh Kiều phu nhân. Trong bữa tiệc, mặc dù bà đã tận lực che giấu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Minh Dao mấy lần.

Mặc dù nàng còn trẻ, mặc dù mới mười bảy tuổi, mặc dù năm ngoái nàng vẫn chỉ là cô nương chưa thành gia lập thất đi theo trưởng bối ra ngoài, nhưng mới một năm, nàng đã là Thục Nhân chính tam phẩm quốc triều không ai dám coi thường, ngay cả nhà mẹ đẻ, nhà cữu cữu ruột cũng phải trịnh trọng đối đãi.

Kiều phu nhân chú ý tới thần sắc của ngoại tôn nữ. Bà biết trong hai năm này, phủ An quốc công và Thôi gia đều có chuyện gì đó với phủ Lý quốc công, cũng biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa Ôn Tuệ và Minh Dao.

Bà muốn khuyên tôn nữ: Đừng quá tự cao thông minh, quá mức hiếu thắng, xem nhẹ người bên ngoài. Nhưng lời đến bên miệng, bà chỉ nhấp ngụm rượu nuốt xuống, không nói ra nữa.

Lúc mười sáu, mười bảy tuổi đã không khuyên được, hiện tại đã bốn mươi, còn khuyên thế nào đây?

Kiều phu nhân nhớ tới hơn hai mươi năm trước. Khi đó, trong cung chuẩn bị chọn phi cho Thái tử. Thái tử có một vị sủng thiếp xuất thân cung nhân, cực yêu thương - đó là đương kim Hoàng hậu —— ai cũng biết.

Nhưng dưới Thái tử phi còn có hai vị lương đệ, sáu vị Lương Viện, mười vị thừa huy, mười sáu vị chiêu huấn, hai mươi bốn vị phụng nghi, đều có thể chọn cao môn thục nữ làm cung thiếp. Cung nhân cơ thiếp mà thôi, không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới việc Thái tử tuyển phi tần.

Tề quốc công bình định Nam Cương. Vì để khen ngợi công thần, tiên đế liền muốn lấy nữ nhi của Tề quốc công làm Thái tử phi, lại muốn chọn thêm mấy quý nữ nhà cao cửa rộng, làm phong phú chức vị Thái tử tần.

Lúc đó, tổ phụ Ôn Tuệ đã mất. Cha nàng có bản lĩnh thô sơ, không có chí hướng xa, không có được tước vị, không được triều đình trọng dụng.

Xuất thân của Ôn Tuệ vừa vặn thích hợp làm lương đệ của thái tử. Nhưng Ôn Tuệ không muốn vào cung làm thị thiếp, nóng lòng xuất giá. Trương gia là ngoại tổ của bà, nhà cữu cữu ruột có nhiều biểu huynh đệ, cũng có người có tuổi tác tương đương với bà, chưa đính thân. Trương gia liền để lộ ý của phủ Lý quốc công, nguyện kết quan hệ thông gia.

Nhưng cuối cùng, Ôn Tuệ lại chọn trưởng tử được thừa kế tước vị của An Quốc Công - trong nhà nhiều cơ thiếp, mẹ chồng hà khắc, việc trong phủ hỗn loạn, lại vì nạp lương thiếp trước khi cưới thê tử mà thanh danh hỏng bét. 

Phủ Quốc Công cưng chiều bà. Nếu không phải bà tình nguyện, sẽ không ép bà gả đi.

Hơn hai mươi năm thấm thoát trôi qua, nhớ tới chuyện xưa, trong lòng Kiều phu nhân đã không có quá nhiều phập phồng.

Mặc dù Ôn Tuệ không muốn làm con dâu Trương gia, nhưng nhiều năm qua Ôn Tuệ vẫn hiếu thuận, cung kính như cũ, đối mặt với trưởng bối, lời nói và việc làm của bà không thể chỉ trích.

Nhưng tính tình con người khó sửa đổi.

Hai mươi năm đã qua, tính tình Ôn Tuệ cũng vẫn như lúc mười mấy tuổi.

-

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến mùng mười tháng giêng.

Sáng sớm, Thẩm Tương Thanh và tam đệ đã chuẩn bị một bàn rượu ngon không thua gì Công Môn Hầu phủ. Cuối cùng cũng tới Thân Sơ, Thẩm Tương Thanh để tam đệ ở nhà trông nom, tự mình đi hậu viện phủ Lý Quốc Công, cung kính mời quản gia Cố Lục tới. ( truyện trên app T Y T )

Hai huynh đệ vẫn chỉ làm chưởng quỹ và tiểu nhị, nói chuyện đông tây nam bắc, luôn miệng nịnh nọt, đến khi trời tối, đã dỗ Cố Lục vui đến mở cờ trong bụng, người cũng đã say mười phần.

Ba nam nhân ở trên bàn rượu, tất nhiên là không thể thiếu lời nói thô tục. Cố Lục kể một chuyện cười, chọc cho mình cười to, rót một chén rượu, lại kính Thẩm Tương Thanh: "Lý chưởng quỹ —— " Hắn há hốc mồm: "Ngươi đã ba mươi tuổi rồi, không cưới thê tử, cũng không nạp thiếp, chẳng lẽ là thích dán bánh nướng với người khác à?"

Ông ta chỉ vào Thẩm lão tam cười: "Ta thấy tiểu nhị của ngươi cũng có vài phần thanh tú đấy!"

Thẩm Tương Thanh và Thẩm lão tam đều bị ghê tởm muốn chết. Nhưng hai người không dám để lộ ra mặt.

Thẩm lão tam chỉ cúi đầu giả vờ khờ khạo. Thẩm Tương Thanh liền vội uống chén rượu này, cười nói: "Không dối gạt Lục lão gia, hôm nay mời ngài tới đây, ta đang muốn hỏi nên mua nha đầu tuyệt sắc như thế nào —— "

Hắn xích lại gần Cố Lục, nở một nụ cười "biết tuốt": "Chuyện tiền bạc thì không bàn, quan trọng nhất là xuất thân trong sạch, lại nghe lời hiểu chuyện, tuổi không thể quá lớn..." Hắn đánh bạo bổ sung: "Tốt nhất là đừng qua mười lăm tuổi, vậy thì không còn thú vị nữa!"

"Lời này ngươi hỏi ta…là đúng người rồi!" Cố Lục vỗ bộ ngực của mình, "Năm đó, ta đã giúp lão gia chúng ta mua một mỹ nhân tuyệt sắc! Mới mười bốn tuổi, thật sự là vẻ ngoài tốt, lại trong sạch, đáng tiếc —— "

Thẩm Tương Thanh nắm chặt tay dưới bàn.

"Đáng tiếc, tốn hết ba nghìn lượng bạc!" Cố Lục cười to, ông ta lảo đảo, duỗi tay về phía trước, vỗ vỗ cánh tay Thẩm Tương Thanh: "Lý chưởng quỹ, chút gia sản này của ngươi, vẫn nên đừng nghĩ đến chuyện đó! Ta thấy, không bằng ngươi mua mấy tiểu nha đầu mười một mười hai, tự mình dạy dỗ, chờ trưởng thành, không phải cũng rất tốt sao?"

Thẩm Tương Thanh vừa giận vừa gấp.

Người Cố Lục nói nhất định là tỷ tỷ!!!

Lòng hắn run rẩy, ngoài mặt vẫn còn giữ được bình tĩnh, hắn lại giang hai tay, rót đầy một ly cho Cố Lục, hắn cũng giả vờ như mình đã hơi say, cười  hỏi: "Mặc dù ta không dám nghĩ, nhưng rốt cuộc là dạng mỹ nhân gì mà lại có thể đáng giá ba ngàn lượng bạc? Ta cũng muốn được mở rộng tầm mắt! Không biết mỹ nhân này đã gặp vận may gì?"

"Vận may à?" Cố Lục gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Làm di nương cho quốc công gia, còn sinh hài tử, chẳng phải là vận may lớn sao?" Ông ta hỏi.

"Ngài lại đùa ta rồi!" Thẩm Tương Thanh cười nói, "Không phải đều nói, lão gia quý phủ cả đời không nạp thiếp, chỉ chung sống với phu nhân thôi sao?"

"Lão gia chúng ta làm gì phải quốc công chứ!" Cố Lục vỗ vỗ bàn, chỉ ra ngoài cửa sổ, "Toàn kinh thành này, hiện chỉ có một vị quốc công, ngươi bị ngốc à?"

"A -" Thẩm Tương Thanh bừng tỉnh, hắn vội lại rót đầy rượu cho Cố Lục, cười nói: "Chúng ta kiến thức nông cạn, không có ngài chỉ điểm, ngay cả cửa lớn của "phủ Quốc công" cũng không dám vào, nghe thấy hai chữ "Quốc công", nào còn nhớ tới người khác? Ngài đừng ghét bỏ, về sau, chúng ta còn phải thường nghe ngài dạy dỗ đó!"

"Lý chưởng quỹ, cái miệng này của ngươi —— " Chỉ vào hắn cười, Cố Lục uống cạn chén rượu.

Lúc này, không đợi Lý chưởng quỹ hỏi lại, chính ông ta cũng mở miệng nói: "Thẩm di nương này gặp vận may, chuyện khác cũng chịu nghe lời, bảo làm cái gì thì làm cái đó, chỉ là cho dù bị đánh chết cũng không muốn đổi họ! Nhà cũng không còn, còn cần họ gốc làm cái gì? Nữ nhi của bà ta còn may mắn hơn! Đáng tiếc so với mẫu thân mình thì nàng ta còn cứng đầu hơn, người cũng vô lương tâm, không phải là do phu nhân của chúng ta, làm sao nàng ta có thể gả vào Thôi gia, rồi lại được phong làm Thục Nhân? Bây giờ vừa phát đạt, liền không để ý tới lão gia và thái thái chúng ta nữa! Lý chưởng quỹ à, sau này ngươi mua người, nhớ phải nhìn kỹ chút..." 

Ông ta nghiêng đầu một cái, say thật rồi, ngủ thiếp đi.

...

Ở kinh nửa năm, đương nhiên Thẩm Tương Thanh từng nghe danh tiếng "Kỷ Thục nhân" như sấm bên tai. Nàng xuất thân phủ đệ quốc công, thân là quý nữ nhà cao cửa rộng, có thể cùng với bà mụ, cùng nhau làm ra "kềm trợ sản", cứu sống vô số người, công đức vô lượng.

Hình như hắn đã nghe người ta nói qua, nói là di nương của Kỷ Thục nhân... hình như đã không còn trên nhân thế.

Hai tay run rẩy, Thẩm Tương Thanh buộc chặt Cố Lục say thành bùn nhão vào lưng ghế dựa, bó thành một đống bánh chưng, lại buộc ghế vào trên cây cột.

Tam đệ chảy nước mắt, đưa cho hắn một cái tất.

Hắn rắc một đống thuốc mê lên đó, nhét vào trong miệng Cố Lục.

Cũng có thể là hắn nhớ lầm.

Bình dân bách tính, sao có thể nói là chuyện của phủ Thanh Công Môn Hầu được.

...

Cảnh Đức năm thứ mười, ngày mười một tháng giêng.

Khắc đầu giờ Mão, Kỷ Minh Dao còn đang trong giấc mộng, còn chưa tỉnh lại. Thanh Sương lại bất chấp canh giờ, kéo màn giường ra, đánh thức cô nương.

"Có hai người đến cổng, tự xưng họ 'Thẩm', nói họ là huynh đệ của di nương!" Nàng nói bên tai cô nương, " Nô tỳ thấy thần sắc bọn họ lo lắng, không giống như giả vờ, cô nương có muốn đứng lên gặp một chút hay không?"

Kỷ Minh Dao lập tức mở mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play