Phủ An Quốc công.

Xuống xe trước cửa phủ, Ôn phu nhân theo lễ đi tới trước xe của Từ lão phu nhân, cùng trượng phu hầu hạ mẹ chồng về nhà.

Năm nay Từ lão phu nhân đang tuổi sáu mươi. Người lớn tuổi, liên tục hai ngày vào cung chúc mừng, tất nhiên là mệt mỏi vô cùng, bà ta chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi, lười gặp người.

Nhưng ngày mai tức phụ sẽ đưa tôn tử đi. Hôm nay không nắm chặt thời cơ, lại phải chờ mười ngày nửa tháng, thậm chí là một, hai tháng cũng không bắt được người.  Bà ta đưa Uyển Nhi đến đây đã gần một năm, Minh Viễn chỉ nhớ tên người, ngay cả Uyển Nhi học cái gì nó cũng không biết —— bà nghĩ, có lẽ không phải thật sự không nhớ, là cố ý nói không nhớ!

Đáng tiếc thay cho vẻ ngoài xinh đẹp của Uyển Nhi, vậy mà lại không khiến Minh Viễn động tâm chút nào ư? Nam tử mười bốn, mười lăm tuổi, nào có ai không thích cô nương xinh đẹp dịu dàng, có ý với hắn? Tổ phụ hắn thích, cha hắn thích, ngay cả biểu ca Ôn Tòng Dương không ra gì kia cũng nguyện ý mặt nóng dán ghế đẩu lạnh lẽo mấy năm của nhị nha đầu, cho dù không cưới được nhị nha đầu, bây giờ còn không phải đã ngoan ngoãn sinh con với Minh Đạt sao!

Đỡ lấy tay Ôn phu nhân, Từ lão phu nhân nhìn về phía cửa lớn, lòng dần nổi lên lãnh ý.

Dáng vẻ, tính tình, cử chỉ lời nói của Uyển Nhi đều là những thứ nam tử sẽ thích. Từ lúc Minh Viễn sáu tuổi Ôn thị đã không cho nha đầu hầu hạ hắn nữa, sao Minh Viễn lại không động tâm với Uyển Nhi được. Đến bây giờ hai đứa còn không có tiến triển, chỉ là bởi vì Ôn thị cố ý tiễn người đi, không cho hai đứa nhỏ gặp mặt nhau! Nếu không, người ở nhà, cho dù Minh Viễn thật sự không thông minh, không để ý tới Uyển Nhi, chẳng lẽ bà ta không biết nói với người khác, hai đứa nhỏ là thanh mai trúc mã, gặp nhau hằng ngày, để người bên ngoài đoán sao!

Do nhi tử, tức phụ một trái một phải đỡ lấy, Từ lão phu nhân chậm rãi đi về phía cửa phủ.

"Ta mệt mỏi rồi.” Bà ta nói: "Các con đi gặp người trong tộc đi, không cần dẫn đến cho ta xem. Ngược lại để bọn nhỏ đều tới chơi với ta, An Khánh Đường kia của ta cũng có thể náo nhiệt hơn một chút. Bằng không, dưới đại lễ cũng quạnh quẽ đấy, cuộc sống của ta còn có cái gì thú vị nữa."

Ôn phu nhân vội nháy mắt với trượng phu. An Quốc công cũng vội mở miệng: "Lão thái thái, năm nay Minh Viễn mười lăm, cũng lớn rồi ——" Ông ta dùng giọng thương lượng nói: "Cứ để cho nó và chúng ta cùng đi đi. Tương lai gia nghiệp này vẫn phải giao vào tay nó."  (App T-Y-T)

"Aiz!" Từ lão phu nhân thở dài.

Lòng Ôn phu nhân toát ra một trận lửa giận.

"Đứa nhỏ này các con nhẫn tâm đưa đi nhà khác, một năm không trở về được mấy ngày, ngày mai lại phải đi rồi." Từ lão phu nhân vừa than vừa nói, "Đáng thương nó là trưởng tôn ruột thịt, ngay cả ta muốn gặp một lần cũng khó khăn, hôm nay là tết, còn không cho ta nhìn nó nhiều một chút ư?"

"Các con làm phụ mẫu bận rộn bên ngoài, nó thay các con hiếu thuận với ta, không phải là lưỡng toàn sao?" Bà ta hỏi.

Chữ "Hiếu" làm đầu, lại là ngày đầu tiên của năm mới, An Quốc công liền có chút do dự. Để cho hắn và Từ Uyển ngồi chung nửa ngày mà thôi, cũng không tính là chuyện lớn...

Ôn phu nhân càng thêm tức giận nhưng cũng không tiện đối miệng với mẹ chồng, chỉ có thể tiếp tục nháy mắt với ông ta.

Nếu như bị hỏng thanh danh ở đây, còn trông cậy vào Minh Viễn cưới quý nữ nhà cao cửa rộng sao! Từ Uyển không phải là Diêu di nương, ngoại trừ sự sủng ái của nam nhân ra thì không có căn cơ, nàng ta là còn chất nữ nhà mẹ đẻ của lão thái thái, là biểu muội của Minh Viễn, nhà ai mà không kiêng kỵ! ( truyện trên app T Y T )

Ánh mắt thái thái quá sắc bén, khiến An Quốc công không khỏi tỉnh táo lại.

Đúng là không thể buông lỏng.

Nhưng khi ông ta lần nữa mở miệng , Từ lão phu nhân đã dừng chân lại, trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt.

“Được, các con là quan, là chủ, là đương gia, bên ngoài phong quang, trong nhà nói một không hai, bà già ta đây liên lụy người vô dụng, ngay cả tôn tử cũng không xứng gặp mặt." Bà ta khóc ròng nói: "Nếu đã như vậy, không bằng còn bảo ta cáo bệnh, năm mới khỏi cần gặp người khác, tùy ý các con đi thôi!"

Ba người mới đến trước bậc thang, còn chưa tiến vào cửa phủ, kì thực còn đứng ở trên đường cái.

Tuy rằng ngày đầu năm mới, trên đường không có người qua lại nhưng rất nhiều hạ nhân đều nhìn thấy, lão thái thái không chê mất mặt sao! Hiện giờ ngay cả thể diện cũng không cần nữa à?

Ôn phu nhân còn cần quản gia, còn phải gặp người, không thể khóc với mẹ chồng bên đường được.

An Quốc công càng gấp đến độ không nghĩ ra được chủ ý gì hay, càng không có cách nào với mẫu thân già, chỉ có thể thở dài: "Mẫu thân hà tất phải như thế? Nếu không thèm để ý đến tương lai phủ An Quốc công như thế nào, cứ gọi Minh Viễn qua đó đi là được! Dù sao nó cũng đã 15, 16 tuổi, không thông hiểu nhân tình việc vặt, cũng không tính là gì!"

"Lời này của con cũng có ý tứ!" Từ lão phu nhân liền hỏi, "Khi con mười lăm, mười sáu đã thông hiểu bao nhiêu nhân tình sự vụ gì rồi? Còn không phải chỉ biết đi dạo trên đường thôi ư! Minh Viễn từ nhỏ đã biết đọc sách hơn con, lại hiểu chuyện hơn con, bảo nó ngốc nghếch, con còn như vậy! Thì ra ngày đó ta và phụ thân con nuôi con như vậy à!"

An Quốc công không còn lời nào để đáp.

Ôn phu nhân đành phải trấn an bản thân: Minh Viễn không giống phụ thân nó, sẽ không dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc. Trong An Khánh Đường còn có Minh Nghi và Minh Phong, bà lại để Phùng ma ma tự mình chiếu ứng, bà phái thêm người đi theo sẽ không có việc gì. Ngày mai Minh Viễn sẽ đi. Lão thái thái cũng sẽ không đưa chất nữ của mình lên giường cháu trong ngày đầu năm mới. Chỉ cần không làm đến bước đường cùng, tất cả đều dễ xử lý.

Từ lão phu nhân lau khô nước mắt, đắc chí ngồi trên kiệu mềm trở về phòng.

Đợi các cháu tới chúc tết vấn an, bà ta chỉ nói nhiều người, mệt mỏi, để Kỷ Minh Nghi dẫn Kỷ Minh Phong đi đông sương phòng chơi, chỉ để lại Từ Uyển cùng Kỷ Minh Viễn ở bên người.

Lần lượt hỏi bọn họ mấy câu, hâm nóng không khí, bà ta lại nói mình đau đầu, muốn đi nằm: "Minh Viễn, con chiêu đãi muội muội của con cho tốt."

Phùng ma ma muốn ngăn cản nhưng thái thái còn đang nói chuyện với các lão thái thái, nãi nãi trong tộc, nơi này náo loạn, lão thái thái và Từ tam cô nương không sợ mất mặt nhưng thanh danh của nãi nãi và đại gia lại bị tổn hại!

Bà đành phải nhìn lão thái thái trở về phòng ngủ, nghĩ thầm, chỉ cần lão thái thái không đuổi bà đi, có bà để ý, nàng ta sẽ không có da mặt dày như Từ Tam cô nương, trực tiếp câu dẫn đại gia. Cố sống qua ngày hôm nay là tốt rồi!

Từ lão phu nhân cũng biết không thể bức người quá mức, để lại người của Ôn thị lưu lại. Hôm nay, chỉ cần để cho Minh Viễn biết Uyển Nhi là một cô nương tốt là được.

Bị lạnh nhạt hơn nửa năm, cuối cùng cũng có một lần ở chung thời gian dài, Từ Uyển không làm nũng, cố gắng kéo gần quan hệ với biểu huynh Minh Viễn.

Nàng chỉ dịu dàng cười hỏi: "Biểu ca có đọc sách không? Ta đi lấy cho biểu ca."

Kỷ Minh Viễn cúi đầu nói: "Đa tạ Từ tam biểu muội. Ta gọi hạ nhân đi lấy là được."

Từ Uyển nói: "Vâng." Liền cười nói: "Ta biết biểu ca không được tự nhiên. Ta ở cùng lão thái thái đã lâu, sớm đã quen rồi, cũng không cần biểu ca chiêu đãi cái gì. Nếu biểu ca nguyện ý, liền cùng ta đọc sách đi?"

Mặc dù không dám buông lỏng nhưng Kỷ Minh Viễn không khỏi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Tam biểu muội.

Trong mắt nàng không có sự tính kế, tựa như là thật tâm nghĩ như thế.

Rất nhanh nha hoàn đã mang sách tới. Từ Uyển và Kỷ Minh Viễn chia ra ngồi hai bên bàn bát tiên trong nhà chính, cách nhau một khoảng.

Ước chừng nửa canh giờ, Từ Uyển mới cẩn thận hỏi một tiếng: "Biểu ca?"

Kỷ Minh Viễn căng thẳng, đáp: "Tam biểu muội có chuyện gì?"

"Có một câu, ta đọc thế nào cũng không thuận..." Từ Uyển cũng không đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng đẩy sách qua: "Ta học chậm, mới đọc được Mạnh Tử, năm sau đi học, tiên sinh sẽ giảng mấy thiên này, ta muốn đọc sớm hơn, có lẽ có thể có chút bổ ích..."

Trong lúc Kỷ Minh Viễn do dự, sách đã đến trước mặt hắn.

Từ Tam biểu muội chỉ vào một câu, lại nhanh chóng thu về.

Tiện tay mà thôi.

Kỷ Minh Viễn liền mở miệng giải đáp cho nàng: "Cổ nhân người có chí hướng, Võ Vương là người như thế. Mà..."

...

Sương phòng phía đông.

Kỷ Minh Nghi ngồi trên giường, tùy ý thêu thùa, xem đệ đệ cùng bọn tiểu nha đầu chơi xúc xắc. Nàng an tâm khoan thai, bà vú lại ở bên cạnh nóng lòng hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: "Cô nương không đi xem à?"

"Đi xem cái gì?" Kỷ Minh Nghi nhẹ giọng nói, "Có Phùng ma ma ở đây, làm sao lại để cho đại ca xảy ra chuyện."

"Sẽ không xảy ra đại sự!" Nhũ mẫu vội kề tai nói, "Nhưng nếu thái thái nhớ cô nương người ở đây, lại không đi để ý đại gia một chút, có thể... Không tốt lắm hay không?"

Cô nương, nhị gia và di nương, còn phải kiếm sống trong tay phu nhân! Đặc biệt là cô nương năm nay mười hai tuổi, đến tuổi làm mai, cũng toàn trông cậy vào phu nhân nói tốt với người ta!

"Ta không đi, để phu nhân chú ý tới là không tốt." Kỷ Minh Nghi lặp lại: "Vậy ta qua đó, để lão thái thái chú ý tới là tốt lắm sao?"

Nhũ mẫu không trả lời được.

Kỷ Minh Nghi cười cười, tiếp tục cắm hoa.

Một lúc lâu sau, bà vú thở dài: "Cô nương cũng quá khó khăn rồi. Không giống Nhị cô nương năm đó, chỉ cần một lòng đi theo phu nhân —— "

"Lời này không dễ nghe, ma ma đừng nói nữa." Kỷ Minh Nghi nghiêm túc nói, nàng hỏi: "Chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ nguyện ý chỉ có thể đi theo phu nhân sao?"

Nhị tỷ tỷ nguyện ý không có di nương, cũng không có huynh đệ tỷ muội cùng mẹ sao?

...

Sau bữa trưa, cuối cùng Ôn phu nhân cũng gặp Kỷ Minh Viễn. Hai mẹ con không nói được mấy câu, bà liền giục con trai đi thu dọn hành lý: "Sáng sớm ngày mai đi, đừng chậm trễ."

"Mẫu thân." Kỷ Minh Viễn lại không đứng dậy.

"Hay là thôi không đi nhà Nhị tỷ tỷ nữa đi." Hắn nói: "Đại tỷ tỷ có thai nên cẩn thận, không tiện về, con đến nhà cữu cữa ở mấy ngày, bầu bạn với đại tỷ tỷ, mẫu thân cũng có thể an tâm."

Ôn phu nhân khựng lại.

"Sao lại không đi?" Bà cười nói: "Ta đã sớm nói với nhị tỷ tỷ của con rồi —— "

"Tết năm mới, Thôi Ngự sử và Mạnh Thục Nhân không tiện, nhị tỷ tỷ tất cũng sẽ bận rộn. Hơn nữa Thôi Trạch còn có người nhà họ Mạnh, con một thân một mình, cần gì phải quấy rầy nhà bọn họ đoàn viên?"

Nhìn mẫu thân, Kỷ Minh Viễn cười nói: "Ngược lại con đi làm bạn với ngoại tổ mẫu và đại tỷ tỷ, cũng có thể tự tại hơn một chút."

Ôn phu nhân muốn nói lại thôi.

Minh Viễn đã trưởng thành.

Bà liền cho tôi tớ lui xuống, nói tỉ mỉ: "Mặc dù con không tiện cùng bọn họ đến nhà bạn bè thân thích thăm hỏi, dù sao nhà bọn họ cũng phải tổ chức rượu năm mới, người đến khách đến, lẽ nào thật sự không để con lộ diện nói chuyện ư? Tình cảnh trong nhà, con cũng biết được, phụ thân con như vậy... Con kết giao với nhiều bằng hữu, chính là thêm một con đường lui." 

"Mẫu thân." Kỷ Minh Viễn đứng dậy: "Mặc kệ như thế nào, con cũng chỉ là nhi tử của An Quốc công, cũng không phải là nhi tử của Thôi gia."

Ôn phu nhân giật mình, ngỡ ngàng hồi lâu.

"Lòng con đã tự có tính toán... Vậy thì nghe theo con đi." Bà thở dài: "Ta cho người đến Thôi gia, nói rõ con không đi là ý của chính con."

Trong lúc tinh thần bà không tốt, nhất thời sơ sẩy, lại ương bướng, liên tục sai lầm mấy lần, thế mà lại tới mức không thể vãn hồi với Minh Dao. Nhưng Minh Viễn hiểu chuyện, mong Minh Dao có thể nhớ kỹ, đừng lạnh lùng dứt bỏ đệ đệ lớn lên cùng nàng từ nhỏ.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play