Mặc dù bị từ chối một nửa, Ôn phu nhân cũng vẫn lựa chọn để Kỷ Minh Viễn đi Thôi gia ăn tết.

Minh Nguyệt lại đến Thôi Trạch truyền lời.

Kỷ Minh Dao cười, chỉ nói: "Phu nhân không trách tội là tốt rồi."

Nàng không có bất kỳ lời nói nào để Minh Nguyệt truyền đạt lại.

Nàng và Ôn phu nhân… cứ như vậy cũng rất tốt.

Nàng đã không thẹn với lương tâm.

-

Giao thừa đã tới.

Mạnh An Nhiên mới sinh được tám ngày, còn không tiện đứng dậy, đương nhiên không thể vào cung lĩnh yến, sớm đã xin nghỉ.

Thân là nữ quyến duy nhất của Thôi gia có thể vào cung, lại là Thục nhân tam phẩm được hoàng đế hoàng hậu thân phong, Kỷ Minh Dao không thể vắng mặt, sáng sớm đã được Thôi Giác bế lên, trang điểm, mặc lễ phục theo phẩm cấp.

Quan phục Thục Nhân lại nặng nề hơn một chút so với lúc cung nhân.

Mới thành hôn không đến chín tháng, Kỷ Minh Dao vào cung không ngờ đã có thể tính là "xe nhẹ đường quen". Mà tập võ hơn nửa năm, cho dù là khi nguyệt sự đến, nàng đứng trên quảng trường trong gió lạnh nửa canh giờ chầu mừng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Sau buổi chầu mừng, nam nữ chia ra trong ngoài lĩnh yến.

Chỗ ngồi của Kỷ Minh Dao ở trong cương mệnh của văn thần, cách nhà võ huân rất xa, xa đến mức gần như thấy không rõ vẻ mặt đám người Ôn phu nhân, Hà phu nhân.

Nàng chỉ chuyên tâm nói chuyện với nữ quyến bên cạnh, nói cười, nghe nhạc, xem múa.

Trong bữa tiệc, còn có phu nhân Hình bộ hữu thị lang nâng chén cảm ơn nàng: "Nếu không có kềm trợ sản cứu mạng, ta gần như không còn nữ nhi nữa! Phần ân đức này——"

Kỷ Minh Dao vội vàng đáp lễ: "Đây là công đức của hoàng hậu nương nương thánh ân và bà đỡ, không phải công lao của ta. Ta ở đây chúc mừng lệnh ái bình an sinh nở!"

Mấy tháng nay, người dùng hậu lễ cảm tạ nàng đếm không hết, nàng trả hết lễ vật lại, chỉ nhận lấy thư và thiệp, cũng thật lòng nói lời cảm tạ trước mặt rất nhiều người.

Nàng vui vẻ, nhưng cũng hổ thẹn. Nhất là một lát sau, trong buổi tiệc trong cung, Hoàng hậu đặc biệt gọi tên của nàng và năm vị nữ thái y, còn lệnh cho nữ quan mời các nàng đến bên cạnh cùng đứng, miêu tả tỉ mỉ công lao của "Kềm trợ sản” -- loại tâm tình vô cùng xấu hổ này thật sự đã đi tới đỉnh cao!!!

May mắn là không phải chỉ khen một mình nàng!

May mắn nàng không có gì có thể làm tiếp!!

Nàng cố hoà tâm tình cùng năm vị nữ thái y, Kỷ Minh Dao nóng mặt, gắng gượng toàn bộ quá trình.

May mắn, hôm nay khi nàng ra ngoài đã đánh phấn, sẽ không có ai phát hiện cả khuôn mặt nàng đều đã đỏ!!

"Quả nhiên tục ngữ nói đúng, 'Người sợ nổi danh heo sợ béo’.” Trên đường về nhà, Kỷ Minh Dao nhắm mắt nói với Thôi Giác, “Năm mới có lẽ thiếp không dám ra ngoài gặp người nữa mất.” (App T-Y-T)

"Vậy phu nhân ở nhà nghỉ ngơi cùng tẩu tử nhé?" Thôi Giác nhân tiện nói, "Ta với đại ca bái vọng các nhà là được rồi."

"Sao thiếp nói gì chàng cũng cảm thấy được thế?" Kỷ Minh Dao bới móc: "Vậy... đêm nay thiếp không thức đón giao thừa, thiếp muốn đi ngủ!"

Mọi thứ của phu nhân đúng là đều tốt cả.

Thôi Giác cười: "Ngủ đi, ta canh thay nàng."

Trong lúc nguyệt sự, phu nhân càng dễ mỏi mệt, vốn nên sớm đi nghỉ ngơi. ( truyện trên app tyt )

Thủ tuế tuy là đại lễ, nhưng đã là phu thê, hắn canh thay cũng coi như là phu nhân canh.

"Nhưng đây là năm mới..." Kỷ Minh Dao không nhịn được mà mở mắt.

Như vậy cũng được sao?

"Năm mới quan trọng nhất là phu nhân vui vẻ." Thôi Giác nghiêm túc nói.

Nhìn hắn một hồi, Kỷ Minh Dao bắt lấy tay hắn, đặt lên ngực mình.

Thôi Giác sửng sốt!

Hắn muốn rút tay về nhưng lại sợ dùng sức quá mức, thương tổn phu nhân nên đành cứng đờ.

"Là để chàng dò xét tim đập của thiếp!" Cố gắng đè tay hắn xuống, Kỷ Minh Dao cười hỏi, "Cảm thấy không? Có phải rất nhanh không?"

Quả thật rất nhanh.

Trong tai mình, Thôi Giác nghe được tiếng tim đập vang dội như tiếng trống kịch liệt.

...

Cảnh Đức năm thứ mười, mùng một tháng giêng, giờ Tý.

Thôi Giác đang ở tiền viện phát tiền thưởng cho hạ nhân. Trong nữ hộ vệ, Sơn Khương và Tang Diệp có khinh công tốt nhất vội vàng chạy về hậu viện đánh thức cô nương cùng với Thanh Sương. 

Nàng nhắm mắt lại ngồi dậy, mặc áo lông thật lớn, mang giày da, đội mũ trùm đầu, ôm lấy lò sưởi, Kỷ Minh Dao chuẩn bị đầy đủ rồi đi ra khỏi cửa phòng.

Gió lạnh thổi qua, nàng lập tức liền tỉnh táo.

Rất tốt!

Sợ kinh động tới người khác, nàng cũng muốn nhanh hơn chút, nàng không gọi kiệu truyền nhuyễn, chỉ dựa vào đôi chân bước nhanh chạy tới thư phòng.

Thôi Giác còn chưa đi ra nhưng bọn hạ nhân đã tản đi gần hết rồi!

Kỷ Minh Dao chạy vào nhà ngang, gọi hắn: "Nhị gia ——"

Phu nhân?!

Thôi Giác vội vàng kín đáo đưa toàn bộ phong bao còn lại cho Quan Ngôn, bảo hắn phát, tự mình chạy ra ngoài cửa.

"Nhị gia —— Thôi Giác, Thôi Minh Cẩn!" Kỷ Minh Dao nhảy vào trong lòng hắn, "Năm mới cát tường! Vạn sự như ý, thân thể khỏe mạnh, năm nào cũng bình an!"

Tẩu tử còn chưa qua tháng ở cữ, không tiện, giao thừa năm nay hai phòng tách ra, nàng là người đầu tiên trong cả nhà nói "năm mới" với Thôi Giác!!

Nàng chạy vội một mạch, còn đang thở hổn hển, hai má cũng đỏ ửng, chỉ có đôi mắt, ở trong trời đông giá rét này, vẫn rạng rỡ tỏa sáng như cũ.

Gió lạnh nổi lên, thổi cho đèn lồng treo dưới hành lang lay động. Thôi Giác chuyên chú ngắm nhìn hai mắt phu nhân, lại vào trước khi rét lạnh đến thì giơ cánh tay lên, thay nàng đỡ trận gió Bắc này.

Ống tay áo của hắn phủ lên bên má Kỷ Minh Dao, còn mang theo ấm áp trong phòng.

Đưa lò sưởi cho hắn, Kỷ Minh Dao kiễng mũi chân, hai tay vòng cổ hắn.

Trong viện này còn có rất nhiều người, nam nữ già trẻ, không dưới ba mươi người, đều đang nhìn bọn họ, nhưng trong mắt Thôi Giác chỉ có phu nhân.

Hắn chỉ có thể nhìn phu nhân.

Hắn chỉ muốn nhìn phu nhân.

"Năm mới cát tường."

Trong tiếng gió gào thét, giọng hắn vẫn thanh lạnh, rõ ràng, mang theo ý cười trầm thấp.

"Vạn sự như ý, thân thể khoẻ mạnh, năm nào cũng bình an."

Đây là lời chúc phúc của phu nhân dành cho hắn, cũng là tâm nguyện của hắn đối với phu nhân.

Đây là năm mới đầu tiên bọn họ ở cùng một chỗ.

Phu nhân tới tìm hắn, hắn là người đầu tiên nói với phu nhân, "chúc mừng năm mới ".

***

Sáng sớm ngày mùng một, quần thần ở kinh, các cáo mệnh vẫn phải theo lễ vào cung chúc mừng. Nhưng hôm nay trong cung không còn lưu yến. Triều hạ xong xuôi, vừa qua đầu giờ thìn, mọi người đã có thể ai về nhà nấy.

"Thiếp nghĩ kỹ rồi.” Lên xe ngồi xuống, Kỷ Minh Dao liền nói với Thôi Giác, "Từ mai trở đi, hay là chúng ta đi các nhà bái phỏng đi, để đại ca ở nhà cùng tẩu tử."

Trượng phu thành hôn chín năm, cùng nàng ấy sinh ra hai nữ nhi và nam hài, đương nhiên thích hợp để bầu bạn với sản phụ chưa hết tháng cữ hơn là cùng đệ muội mới quen biết chưa đầy hai năm, trở thành người một nhà chưa đến một năm.

"Huống hồ ——" Nàng cười: "Thiếp cũng muốn đi ra ngoài cùng chàng."

Thôi Giác nuốt lời khuyên bảo về lại, hắn cũng cười: "Vậy ta nhanh chóng cáo từ, đón phu nhân về nhà?"

"Không cần, cứ theo thường lệ là được rồi." Dựa vào vai hắn, Kỷ Minh Dao nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ bù: "Náo nhiệt mấy ngày cũng không tệ..."

Việc xã giao tân niên rất cần thiết, có thể có tác dụng gấp mấy lần bình thường. Mà cho dù không nhìn từ góc độ hiệu quả và lợi ích, người thời đại này đều rất xem trọng việc qua lại giữa năm, bọn họ vừa nguyện ý, chờ mong nhìn thấy nàng ( hay nói cách khác là thê tử của Thôi Giác) trong ngày tết, nàng cũng không thể cô phụ phần ý tốt này.

Ngủ một giấc, xuống xe, Kỷ Minh Dao tinh thần phấn chấn đi chúc tết đại tẩu.

Mạnh An Nhiên chuẩn bị cho nàng một phong bao lì xì lớn!

"Ta biết đệ muội không thiếu những thứ này,” Nàng cười nói."Nhưng hôm nay là mùng một tháng giêng, muội lại là người nhỏ nhất trong nhà, năm đầu tiên đón năm mới ở nhà, để ta làm tẩu tử thương muội nhiều hơn một chút đi!"

"Vâng, ta nhỏ nhất mà!" Dùng hai tay tiếp nhận hồng bao, Kỷ Minh Dao cười nói, "Lệnh Hoan, Lệnh Gia, đại ca hay là tiểu hài tử cũng không thể tính cùng với ta!"

Chúc Tết lẫn nhau xong, Thôi Giác liền cáo từ phu nhân.

Thời tiết hơi âm u, gió bắc thổi lên tuyết nhỏ trên không trung, cũng không tính là quá lạnh. Đêm qua phu nhân nghỉ ngơi coi như tốt, lúc này cũng không vội trở về phòng, vừa đi, vừa đưa tay đón tuyết chơi.

Cầm lò sưởi cho nàng, Thôi Giác vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy tay nàng đã lạnh đến ửng đỏ, hắn liền thả lò sưởi vào tay nàng.

Vừa lúc Kỷ Minh Dao cảm thấy lạnh!

Cầm lấy lò cất kỹ, nàng không nhìn tuyết nữa, ngẩng đầu cười với Thôi Giác.

Hắn thật tốt.

Qua một năm, nàng lại lớn thêm một tuổi, gần tới tuổi chết ở kiếp trước—— mười bảy.

Hắn cũng đã nhược quan (20 tuổi), nam tử trong thế giới này ở độ tuổi này đã thật sự "trưởng thành".

Thụ công, lập nghiệp, an bang, là chí hướng của nam tử có tài hoa, năng lực của thời đại này. Mà thành gia, sinh con, chỉ là những điểm xuyến nhỏ trên đường công thành danh toại mà bọn họ sẽ đi qua. Có bao nhiêu đứa trẻ, có nhi tử để truyền thừa gia nghiệp hay không, dường như cũng đại biểu cho một loại "Năng lực" nào đó của nam tử. Nếu như cả đời hắn không có con, thế nhân sẽ nhìn hắn như thế nào? Hắn có thể mãi mãi không để ý đến sự chỉ trích của thế gian, không hối hận việc không con nối dõi đến cuối cuộc đời sao?

Kỷ Minh Dao không chắc nữa.

Nàng biết, Thôi Giác cũng còn đang nghi hoặc, bàng hoàng.

Nếu nàng cứ hỏi mãi, cứ luôn nói nàng sợ, thúc giục hắn quyết định, những lời hắn nói lúc này có hoàn toàn phù hợp với tấm lòng của hắn không?

Cho nên, bây giờ nàng sẽ không hỏi.

Bọn họ còn rất lâu nữa mới tới giai đoạn đó!

Nàng có thể thả lỏng, chậm rãi chờ đợi!

Nắm tay Thôi Giác, Kỷ Minh Dao chen chúc trong lòng hắn: "Thôi Minh Cẩn!" Mặt nàng cọ cằm hắn: "Chàng vẽ cho thiếp thêm một bức họa đi!"

Lần trước hắn tặng nàng bức tranh cũng là vào mùa đông! Lần trước là mùa thu, lúc săn thu hắn vẽ hành cung đầy lá phong!

"Được, trở về ta sẽ vẽ."

Mượn dùng mũ trùm che chắn, Thôi Giác cúi đầu, khẽ hôn mi tâm của nàng: "Phu nhân muốn cái gì?"

"Thiếp muốn xem tuyết!" Kỷ Minh Dao cười.

Nàng muốn vĩnh viễn giữ lại tuyết của ngày hôm nay!

Đây là trận tuyết đầu tiên nàng và hắn cùng nhau trải qua, nhìn thấy trong năm mới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play