Ôn Tòng Dương không dám nghe câu trả lời của các trưởng bối. Hắn lảo đảo chạy về phòng mình, không để ý đến những ánh mắt đầy kinh hoàng của hạ nhân trong sân, “Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Lý Như Huệ ở ngay sau lưng hắn, suýt nữa bị cửa va vào, vừa chạy vừa thở hổn hển gần như hết hơi. Nhưng nàng ta không hề cảm thấy sợ hãi, trong lòng chỉ có vui vẻ.
Đại gia sẽ không lấy Kỷ nhị cô nương!
Kỷ đại cô nương và đại gia không vừa mắt nhau, vậy nàng, chẳng phải nàng ——
Không phải đại gia hồn bay phách lạc từ bên cạnh nàng đi ra, Lý Như Huệ gần như nhịn không được cười ra tiếng.
Ôn Tòng Dương vịn tường đến bên cạnh ghế, ngồi phịch xuống ghế. Nha đầu, bà tử trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, muốn đi lên khuyên giải, lại không biết mới một lúc ngắn ngủi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi người không dám hỏi đại gia, liền nhìn Như Huệ cô nương.
Lý Như Huệ tay ôm ngực lắc đầu với các nàng, cắn môi thở dài một tiếng: "Trước đừng hỏi... Để đại gia yên tĩnh một lúc đi."
Nhất định là phu nhân và cô thái thái sẽ đuổi theo cho xem.
Nàng ta phải biểu hiện tốt một chút.
Lý Như Huệ tự tay rót chén trà đặt bên tay Ôn Tòng Dương, lại ngồi xổm nửa quỳ, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, miệng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại gia đừng tự mình giận dỗi nữa, rốt cuộc thế nào, người vẫn nên hỏi lão thái thái và thái thái rồi nói sau. Lão thái thái, thái thái luôn luôn thương đại gia nhất, cô thái thái cũng sắp coi đại gia như con ruột, có chuyện gì mà không thể thương lượng? Ngược lại đại gia mới nói một câu, cứ như vậy giận dỗi rời đi, ngược lại khiến lão thái thái và thái thái lo lắng. Đại gia vẫn là ——"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Ôn phu nhân cùng Hà phu nhân trông thấy Ôn Tòng Dương sắc như tro tàn, Lý Như Huệ kiên nhẫn khuyên giải an ủi, cùng những người còn lại tay chân luống cuống, không dám nói hay làm gì.
Hà phu nhân mắng một câu trước: "Nuôi các ngươi chỉ để ăn không ngồi rồi à!" Lại vội vàng kéo tay nhi tử, vội vã mắng: "Đứa nhỏ này, thiếu chút nữa làm lão thái thái sợ hãi! Cô của con tới, con cũng không chào hỏi câu nào đã đi rồi? Còn không mau bồi tội với cô của con!"
Trong lòng Ôn phu nhân ngũ vị tạp trần. Bà muốn khuyên nhủ cháu trai một chút, nhưng lại không biết phải khuyên nhủ từ đâu. Từ nhỏ, đứa nhỏ này đã thích Minh Dao, cũng là trưởng bối các nàng ám chỉ hai đứa nhỏ sẽ thành thân trước, bây giờ lại thay người, đến cùng cũng là nói không giữ lời. Nhưng bà cũng thực sự không còn cách nào khác...
Hà phu nhân nói không được nhi tử, gấp đến mức tay nhéo lỗ tai của hắn. Ôn Tòng Dương ăn đau, con mắt giật giật, nhìn thấy mọi người ở đây, lập tức đứng dậy đi qua!
"Cô cô! Cô cô! Cô cô!"
Hắn bổ nhào đến trước người cô mẫu, run tay nắm lấy váy của cô mẫu, giọng nói khàn khàn: "Không phải đã nói... Là Dao muội muội sao?"
Ôn phu nhân còn chưa mở miệng, Hà phu nhân lại càng gấp: "Ai nói với con là Nhị cô nương? Đứa nhỏ này, mình hiểu sai ý, sao lại đổ lên cô cô con?"
Ôn Tòng Dương ngây ngẩn cả người.
Hắn muốn nói từ mùa xuân năm ngoái đến ngày hôm qua, rõ ràng ý của mọi người đều là hắn sẽ thành thân với Dao muội muội, ngay cả hạ nhân hai nhà đều rõ ràng. Nhưng hắn muốn nói ra chứng cứ xác thực lại phát hiện đúng là —— căn bản không có ai rõ ràng nói với hắn: con sẽ lấy Nhị cô nương Kỷ gia An Quốc Công phủ! Mẫu thân không, tổ mẫu không... Ngay cả cô mẫu cũng không!
Tại sao có thể như vậy?
Thừa dịp nhi tử còn đang ngây người, Hà phu nhân vội mời cô thái thái ra ngoài phòng, bồi tội nói: "Tòng Dương còn trẻ, chúng ta bình thường nuông chiều quá nên không biết phân biệt phải trái lại không biết nặng nhẹ, thật sự là càng lớn càng hồ đồ! Nó nhất thời hồ đồ, xin cô thái thái đừng để ở trong lòng... Cô thái thái cứ việc yên tâm! Sáng mai là nó có thể hiểu được, ngày lành tới, chỗ ta nhất định sẽ đến An Quốc Công phủ cầu hôn!"
Ôn phu nhân không có lời nào để khuyên, chỉ có thể nói: " Tẩu tẩu vất vả rồi."
"Ai u, vất vả cái gì chứ? Đây nào phải là cô thái thái sai đâu." Nhìn quanh một chút, Hà phu nhân gọi hai nô tỳ có thể diện đưa cô thái thái về chỗ mẹ chồng trước: "Ta phải dạy dỗ tiểu tử thúi này! Còn phải xin cô thái thái thay ta cáo tội với bà mẫu."
Ôn phu nhân về tới bên cạnh mẫu thân.
Trương lão phu nhân ba mươi ba tuổi mới có được bà, bà là ấu nữ ấu muội trong nhà, là nữ hài duy nhất, huynh trưởng lớn hơn nàng mười một tuổi, tẩu tẩu thấy nàng cũng không khác gì thân muội muội, ở khuê phòng nhận hết sủng ái, nhưng bà gả đi lại không đúng người. Tuy rằng hiện nay địa vị cao quý, thân là Quốc Công phu nhân, trừ khi nhìn thấy hoàng thân quốc thích, nếu không ở bên ngoài dường như không cần cúi đầu, nhưng cuộc sống lại không đơn giản như vậy.
Trước khi Minh Dao lớn lên, mỗi khi về nhà mẹ đẻ bà mới có thể cảm thấy thư giãn trong chốc lát.
Nhưng nếu hôn sự của Minh Đạt và Tòng Dương thật sự không thuận lợi... Sau này lại trở lại chỗ nương, bà còn có mặt mũi gặp ca ca tẩu tử sao?
Ôn phu nhân hơi lộ ra lo lắng với nương. Nhưng Trương lão phu nhân cười nói: "Tòng Dương chỉ là tuổi trẻ khí phách nhất thời mà thôi, con không cần quá lo lắng. Nó là đứa nhỏ biết nghe lời, biết tốt xấu. Hơn nữa, ai trẻ tuổi mà không ngu ngốc? Giống con, năm đó còn cảm thấy không đành lòng để mẹ chồng làm khó dễ, trượng phu hoa tâm, cùng ta khoe khoang khoác lác. Nhưng Tuệ Nhi à, mấy năm nay con sống không thoải mái, nương sao lại không rõ ràng..."
Bà ấy nói xong thu lại nụ cười, đau lòng vuốt mặt con gái.
"Vậy cũng không phải là vì... Vì để tránh tuyển phi thiếp Thái tử sao." Ôn Tuệ ngược lại nở nụ cười, thấp giọng nói: "Phụ thân của tiên hoàng hậu còn là Tề Quốc công đấy, tình cảm với bệ hạ cũng rất bình thường. Mãi đến khi Tề Quốc công đi, cuối cùng mới có được Lục điện hạ, quang cảnh cũng không dài, nhân tài mới ba mươi bốn đã đi rồi, không thể nhìn thấy Lục điện hạ lớn lên..."
Đại Chu khai quốc phong thưởng công thần, phong Lục quốc công, hai mươi mốt hầu, tam bá, trong đó, chỉ có Trấn quốc công phủ, An quốc công phủ cùng tám hầu tước là phong vị thế phong.
Nhưng khai quốc chưa đến mười năm đã có ba quốc công, mười bốn hầu tước và hai bá tước cuốn vào trong án mưu phản, có một số bị tịch thu tài sản giết cả nhà, thậm chí tru di tam tộc, có một số người bị chém đầu còn giữ được thê tử và con, còn có một số ít chỉ là trừ tước đoạt quan, chưa thương tổn tới tính mạng.
Một năm sau, trong kinh chỉ còn An quốc công phủ, Tề quốc công phủ và Lý quốc công phủ, ba phủ đệ quốc công.
Phủ Tề Quốc công và phủ Lý Quốc Công đều là tập tước hàng cấp. Nhưng hai mươi năm trước, Tề Quốc hầu dẫn quân thu phục Nam Việt, tiên đế lại gia phong ông ta làm Tề Quốc công, nữ nhi Đặng thị của ông ta được chọn làm Thái tử phi.
Chín năm trước, nay đăng cơ, Thái tử phi tất nhiên là được sắc phong làm hoàng hậu.
Lại quá ba năm, Tề Quốc công bệnh chết, Đặng hoàng hậu không lâu sau liền hoài thai, sinh hạ Lục hoàng tử.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng có nhi tử của chính thất, tất nhiên là chuyện vui mừng của quốc triều. Nhưng sinh đẻ tổn hại thân thể Hoàng hậu, chỉ ba bốn năm, nàng liền buông tay nhân gian.
Ôn Tuệ cùng Đặng hoàng hậu khi còn trong khuê phòng tính tình không hợp nhau, quan hệ cũng quá tốt, là sau khi cả hai thành hôn mới có nhiều qua lại hơn một chút. Ôn phu nhân bởi vậy biết rõ Đặng hoàng hậu nhiều năm chìm trong cha mẹ chồng, trượng phu, sủng thiếp, gian khổ nhiều hơn nàng gấp mười lần. Có khi đêm khuya tự khổ, nghĩ đến quốc mẫu một nước cũng tránh không được nỗi đau của nữ tử bình thường, bà cũng cảm thấy thật đáng thương đáng tiếc.
"Đáng tiếc ta cùng Thục phi nương nương vốn không có giao tình, cũng không có cớ vào cung vấn an Lục điện hạ..."
Đặng hoàng hậu về cõi tiên, để Lưu Thục phi chưởng quản lục cung.
Lưu Thục phi xuất thân cung nhân, làm bạn với bệ hạ đã hơn hai mươi năm, thánh sủng chưa thấy suy giảm. Bệ hạ tổng cộng có bảy hoàng tử năm công chúa, trong đó có bốn hoàng tử và hai công chúa là con của Lưu Thục phi, hoàng trưởng tử nay đã trưởng thành, được phong làm Tần vương, vào tháng hai vào Hộ bộ tập học, hiển nhiên bệ hạ có ý định lập làm thái tử.
Ôn Tuệ hỏi mẫu thân: "Ca ca tẩu tử gần đây có hỏi qua Tề Quốc hầu chưa?"
Tề Quốc hầu là đệ đệ út của Đặng hoàng hậu, năm nay mới hai mươi ba tuổi, do Đặng hoàng hậu khi còn sống làm chủ, cưới di mẫu của Tam hoàng tử trong cung, tức muội muội út của Lý Hiền phi, cũng chính là nữ nhi của Công bộ thượng thư.
"Con cũng biết tính tình nam nhân nhà chúng ta." Trương lão phu nhân cười nói: "Ca ca con không muốn dính vào chuyện tranh giành ngôi vị thái tử này, trốn tránh phủ Tề Quốc công còn không kịp, còn đi hỏi sao? Ngược lại là lão gia con ấy, từ trước đến nay có tâm, nó có ý gì?"
"Con không rõ lắm." Ôn Tuệ cũng nghi hoặc: "Thỉnh thoảng con nghe chàng nói, có vẻ một lòng muốn khuyên can bệ hạ lập trưởng, nhưng chàng lại nói con không nên thân cận Đặng gia nhiều..."
Trương lão phu nhân liền nói: "Nó còn tâm cơ hơn tám trăm người cộng lại! Con ghét nó, cũng để ý nhiều một chút, đừng để nó làm ra tai họa, khó tránh khỏi liên lụy đến con!"
...
Dùng cơm tối với mẫu thân và huynh tẩu xong, Ôn phu nhân mới hồi phủ. ( truyện trên app T Y T )
Tiễn muội muội, Lý quốc bá lập tức liền trầm mặt. Ông chạy đến phòng nhi tử, kéo người từ trên giường dậy tát lên mặt một cái: "Ta đánh chết ngươi cái đồ không biết tốt xấu!"
Nhìn nhi tử bị đánh vẫn đang sững sờ, cũng không nói chuyện, ông càng giận hơn, nói: "Minh Đạt là biểu tỷ ruột của ngươi, là thân nữ nhi của cô cô ngươi! Ngươi vô liêm sỉ không có chí tiến thủ thì thôi, hôm nay ngay cả thân sơ xa gần cũng không phân biệt, chỉ vì hài tử do thiếp thất của dượng ngươi sinh ra lại không muốn thân biểu tỷ, chẳng phải là làm tổn thương lòng cô cô và tổ mẫu ngươi sao? Ngươi không ăn không uống, làm ra dáng vẻ này là cho ai xem?!"
Hà phu nhân vội vàng chạy tới còn chưa đứng vững liền trông thấy nhi tử nghiêng người quỳ trên mặt đất, mặt đã sưng một bên. Bà vội gọi vú nuôi của nữ nhi mau đem hắn mang đi, đi tới kéo vạt áo trượng phu: "Lão gia, chuyện vui như vậy, có chuyện gì chàng cứ từ từ nói, tức giận như vậy —— "
"Đều là do các người nuông chiều nó!" Lý quốc bá kéo phu nhân ra, "Nàng xem dáng vẻ này của nó đi, trong nhà còn "Vui" cái gì mà "Vui"!
"Lão gia... Phụ thân!" Ôn Tòng Dương quỳ gối xuống, dập đầu năn nỉ phụ thân: "Phụ thân, để con hỏi lại cô mẫu, để con lại —— "
"Ngươi còn muốn nói nhảm cái gì?!" Lý quốc bá một cước đá vào trên vai nhi tử.
Ôn Tòng Dương ngã nhào xuống đất.
Mặc dù không kêu đau nhưng sắc mặt hắn vặn vẹo, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hiển nhiên là rất đau.
Hà phu nhân vội vàng khuyên bảo đám nha đầu bà tử, đến nỗi trán chảy đầy mồ hôi. Nhưng Ôn Tòng Dương bị đá cho co người lại cũng không chịu nói ra một câu chịu thua. Hôm nay mặc dù Hà phu nhân cao hứng cũng không phải không có tiếc nuối, đau lòng nhi tử không có được cô nương mình thích, có thể thấy hắn như vậy, bà thật sự là may mắn còn không kịp, làm sao còn tiếc nuối cái gì!
Còn chưa thành thân đã có thể vì nàng ta như vậy, nếu thành thân thật, chẳng phải thật sự quên hết phụ mẫu trưởng bối hay sao?!
Nhi tử cứng đầu như vậy, Lý quốc bá cũng càng đánh càng giận. Trên tay chân ông dần dần không còn nặng nhẹ, lại thêm lửa giận xông lên đỉnh đầu, hoa mắt, liếc mắt một cái, không nhìn chuẩn, chân liền đạp lên ngực nhi tử.
Hà phu nhân kinh hô một tiếng, vội vàng muốn dùng thân đi ngăn cản nhưng có người còn nhanh hơn bà.
Lý Như Huệ bổ nhào tới trước người phu nhân và đại gia, dùng cánh tay chặn lại lần này.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, nàng ta đã ngất đi.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhé!! ( •̀ ω •́ )y