Đám người Tần Vương rời khỏi sân.
Trận thi đấu mã cầu thứ ba, trận bóng của các nữ tử chính thức bắt đầu.
Lưu hoàng hậu ngồi trên khán đài, nhìn Bảo Khánh và Kỷ Minh Đạt một đỏ một xanh, mỗi đội viên đều dẫn theo đội của mình, chạy băng băng trong sân bóng như rồng bay phượng múa, ai nấy đều rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.
Đại công chúa và Tần Vương phi, Nhị hoàng tử phi cũng xuống sân, đều ở trong đội Bảo Khánh.
Mà bên cạnh bà, có bốn vị trí trống. Có thêm một chỗ ngồi là chỗ ngồi của Thiện Hoa.
Cơ thể Thiện Hoa yếu ớt, lại đi đường mệt nhọc mấy ngày liền, ngay cả đại yến buổi sáng cũng chỉ ngồi nửa canh giờ liền lui xuống đi nghỉ ngơi.
Bà muốn hết sức để Thiện Hoa giống như những đứa trẻ khác, có thể đến hành cung săn bắn giải sầu, không kém hơn người khác bao nhiêu, dỗ dành nàng. Thiện Hoa xưa nay yếu ớt, đi đường rất vất vả, lại thông cảm cho lòng bà, chưa nói qua một câu mệt nhọc. Nhưng thân thể Thiện Hoa cũng sẽ không bởi vì rời khỏi cung liền lập tức khỏe mạnh.
Chỉ cần bản thân nguyện ý, trong nhà cho phép, nữ tử cũng có thể học cưỡi ngựa bắn cung, cũng có thể ra sân đánh mã cầu, nhưng nàng lại không thể. Trong những đứa nhỏ cả cung, chỉ mình nàng ấy là không thể.
Nhưng Thiện Hoa vốn có thân thể khỏe mạnh như các tỷ muội của nàng. Vốn cũng có thể làm một đứa trẻ hiếu động hoạt bát. Là bà thiếu nợ Thiện Hoa với bệ hạ. Đây càng là tội lỗi của tiên hoàng hậu! Bà ta bởi vì sinh nở yếu ớt mà chết sớm, chính là báo ứng của bà ta!
Lưu hoàng hậu nhìn Lục hoàng tử vài giây.
Bệ hạ vẫn luôn nhìn đứa bé này, bà nhìn vài lần là đủ rồi.
Lục hoàng tử đang cùng với cữu cữu của nó, Tề Quốc hầu, cười đến vui sướng.
Cứ cười đi, cứ cười đi.
Bà muốn xem xem, rốt cuộc bọn họ còn có bao nhiêu thời gian để vui vẻ.
Lưu hoàng hậu mỉm cười, nhấp một ngụm trà.
...
Trước Dậu Chính, Sài Mẫn trở lại hành cung.
Kỷ Minh Đạt đã thua quận chúa Bảo Khánh một bàn, đã trở về phòng thay y phục.
Hai tỷ tỷ đều không có mặt, khi Kỷ Minh Đức nhận được tin thì không cảm thấy quá mất mặt.
Mặc dù Sài Mẫn mang về không ít con mồi: Lộc, gà, thỏ, hồ ly, thậm chí còn có một con lợn rừng. Nhưng hắn ta muộn mới về, người người đều có thể nhìn ra, hiển nhiên hắn ta cũng muốn săn gấu, lại không thể mang gấu về! (App T-Y-T)
Trượng phu của nhị tỷ tỷ là giết hổ! Còn cho nhị tỷ tỷ vinh quang như vậy!! Sài Mẫn bị thương, vì trốn lợn rừng mà té ngã vào cánh tay phải nhưng không tính là nặng.
Kiềm chế sự không cam lòng, không phục, bất mãn sâu sắc, Kỷ Minh Đức tự tay bôi thuốc băng bó cho hắn ta, còn dịu dàng khen ngợi an ủi hắn như thường ngày.
"Từ khi biết Tam gia muốn đi giết gấu, lòng thiếp ngày đêm bất an." Nàng thở dài: "Hôm nay tuy rằng Tam gia không thể đạt được ước muốn, nhưng thiếp càng vui mừng vì Tam gia không gặp nguy hiểm. May là chàng bị thương nhẹ, nếu có sự cố lớn, Tam gia bảo thiếp làm sao sống đây!"
Sự bực bội trong lòng Sài Mẫn đã vơi đi một chút.
"Bản lĩnh ta không đủ, không có vận khí, có chơi có chịu! Không có gì phải tiếc." Hắn cau mày: "Nãi nãi cũng đừng nhắc tới nữa."
Chỉ là, hắn nên bàn giao với phụ thân và nhạc phụ như thế nào đây.
Thay hắn ta băng bó vết thương, Kỷ Minh Đức muốn đi tắm rửa thay y phục, chờ đợi dạ tiệc.
"Nãi nãi đừng đi nữa." Sài Mẫn kéo nàng ta về giường: "Ta cũng không đi, nãi nãi đi làm gì?"
Hắn ta xé toạc áo Kỷ Minh Đức ra.
-
Yến tiệc tối không được tổ chức trong đại điện của hành cung mà ở trên quảng trường lớn từ trước cửa cung đến đại điện, ngồi quây quần dưới đất.
Đống lửa cùng bó đuốc khiến quảng trường sáng rực như ban ngày.
Chỗ ngồi của Thôi Giác và Hoắc Nguyên được xếp ở bên cạnh hoàng đế, trưởng công chúa Quảng Nghi và Bảo Khánh lại sắp xếp Kỷ Minh Dao ngồi bên cạnh Thôi Giác.
Hoắc Nguyên vốn định nhân cơ hội này nói một chút về quá trình giết hổ, săn gấu của cả hai với Tiểu Thôi đại phu. Hắn thật tâm bội phục bản lĩnh của người này, muốn kết giao. Nhưng lần đầu tiên hắn muốn kính rượu, Tiểu Thôi đại phu đang rót rượu cho phu nhân của hắn, còn dặn dò: "Rượu này quá mạnh, phu nhân chỉ uống một chén này là được."
Phu nhân của hắn hỏi: "Nếu thiếp nhất định phải uống hai chén thì sao?"
Tiểu Thôi đại phu liền nói: "Ta thay phu nhân uống thêm một chén, được không? Chờ về nhà, phu nhân có thể uống thoải mái."
Thật khiến người ta ngấy ngứt!
Lần thứ hai hắn tìm được cơ hội, vừa muốn mở miệng, Tiểu Thôi đại phu đang cắt thịt, chấm nước sốt cho phu nhân hắn, tỉ mỉ đến mức chỉ thiếu việc đút luôn vào trong miệng.
Rốt cuộc, hắn cũng nhìn thấy cơ hội thứ ba. Hắn đã nâng chén rượu lên, đang muốn đứng dậy nhưng bệ hạ lại đứng dậy trước hắn, cười lệnh tất cả mọi người ở đây: Phàm là người có năng lực đều phải làm thơ để ghi nhớ ngày hôm nay, người có thi phú thượng giai đều được ban thưởng.
Phu nhân của Thôi Giác liền trải giấy cho hắn, mài mực, lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn trượng phu của nàng làm thơ.
Hoắc Nguyên vốn không tiện nhìn phu nhân của người ta nhiều, nhưng sao tai Thôi Giác lại đỏ lên rồi.
Trước mặt bệ hạ, nương nương cùng nhiều người ở đây như vậy, hắn rót rượu cắt thịt cho thê tử, dịu dàng hầu hạ mà không đỏ mặt, bị thê tử nhìn nhiều một lúc lại đỏ mặt là sao!
Hoắc Nguyên hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi. Bằng không, hắn cũng phải cưới một thê tử, nếm thử tư vị ngọt ngào này trước rồi lại để thê tử đi kết giao với Kỷ cô nương nhỉ?
Đến nay hắn hai mươi bốn tuổi chưa thành gia lập thất, lần đầu tiên Hoắc Nguyên toát ra ý niệm "Muốn thành hôn".
Nhưng Tiểu đại phu Thôi Giác đang đỏ mặt làm thơ kia vẫn được bệ hạ ban thưởng. Phần thưởng còn vô cùng hậu hĩnh.
Kỷ cô nương không viết một chữ nào.
Trong số những nữ tử được ban thưởng, có phu nhân Lễ bộ thượng thư, nhị công chúa, với một nữ nhi nhà thượng thư bộ lễ, hai con dâu của ông, phu nhân của tế tửu Quốc Tử Giám, phu nhân của Hình bộ tả thị lang, phu nhân của Hàn Lâm viện Vương thị độc học sĩ và gần hai mươi vị khác. ( truyện trên app T Y T )
Xếp hạng thứ mười tám, có Kỷ cô nương của phủ Quốc Công, tựa hồ là tỷ tỷ ruột của Kỷ cô nương nhỉ? Hai tỷ muội này, hình như không quá thân cận lắm.
Hoắc Nguyên nhớ tới năm ngoái nghe được vài câu đồn đãi. Bây giờ, chắc sẽ không có ai vu oan bịa đặt nữa, nói: Kỷ cô nương là người dụ dỗ vị hôn phu của tỷ tỷ, mới ép buộc tỷ tỷ phải từ hôn để đạt được mục đích, gả cho Thám hoa tân khoa.
Nhưng chắc không phải là không có người nghi ngờ, chỉ là thật sự không ai dám nói nữa.
An Quốc công phủ làm việc này quá không công bằng.
Mặc kệ đổi người thành thân là vì cái gì, trong phủ quốc công lớn như vậy, sẽ không có ai nghĩ tới, thanh danh của Kỷ cô nương sẽ bị tổn hại như thế nào sao?
Hoắc Nguyên lại liếc mắt nhìn Tiểu đại phu Thôi Giác.
Phu nhân của hắn đang nhìn hắn với ánh mắt sáng lấp lánh khi hắn nhận thưởng trở về, còn sáng hơn cả những vì sao trên trời.
Tiểu cô nương... Thật tốt!
Hoắc Nguyên bỗng nhiên lại không muốn thành thân nữa.
...
Tiệc tối kết thúc.
Ôn Tòng Dương và Kỷ Minh Đạt đi theo phụ mẫu trở về nơi ở.
Đã gần canh ba, Lý Quốc bá hưng phấn không buồn ngủ, lại thúc giục bọn nhỏ sớm trở về phòng.
Hai người nghe lệnh cáo lui.
Hôm nay đã không còn là ngày Kỷ Minh Đạt dễ dàng có thai.
Ra khỏi cửa phòng của trưởng bối, Ôn Tòng Dương và nàng ta không nhìn đối phương lấy một cái, liền nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Nhưng hai người đều một đêm không ngủ.
Ôn Tòng Dương đang nghĩ đến Dao muội muội, nghĩ đến ánh mắt kiềm chế nước mắt của Dao muội muội.
Còn Kỷ Minh Đạt thì đang nghĩ... về Thôi Giác, nghĩ về con hổ mà hắn săn được, nhớ hắn nâng Nhị muội muội lên cao, và... Hắn cùng Nhị muội muội chặt chẽ gắn bó một khắc kia.
-
Ngày 19 tháng 9, săn thu kết thúc.
Ngày kế tiếp, ngự giá về cung.
Trên đường lại đi bốn ngày, buổi chiều ngày hai mươi ba tháng chín, ngự giá vào kinh.
Mọi người đi theo đều được ban cho một ngày nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi.
Kỷ Minh Đạt cất kỹ vật được hoàng đế ban tặng, cũng không dùng đến.
Hôm đó thơ của nàng ta chỉ xếp hạng thứ mười tám đã khiến cữu cữu mừng rỡ vạn phần. Nhưng nàng ta vốn tưởng rằng thứ tự sẽ cao hơn chút ít. Chỉ là… người bên ngoài quả thật làm tốt hơn nàng ta.
Là do nàng ta có quá nhiều chuyện vướng bận vào người, lâu lắm rồi không làm thơ, nên đã tuột dốc sao? Nhưng cho dù nàng ta có làm tốt hơn, đoạt khôi thủ trong nữ tử, Thôi Giác cũng chỉ biết nhìn Nhị muội muội của nàng ta, thay nàng rót rượu, cắt thịt cho nàng.
Thật nực cười.
Nàng ta chơi mã cầu cũng bại bởi quận chúa Bảo Khánh.
Có chơi có chịu.
Suy nghĩ kỹ một chút, hổ kia là bị một thương giết chết. Nếu thật sự là thủ bút của người khác, những cấm vệ kia sao có thể cam lòng tặng thanh danh tôn vinh như thế cho người khác!
Thật sự là hổ do Thôi Giác giết.
Thôi Giác, thật sự có bản lĩnh như thế.
Đã qua tròn tám ngày, Kỷ Minh Đạt vẫn đang không ngừng hồi tưởng lại ngày đó.
Làm sao lại như vậy.
Sao có thể như vậy được.
Vậy mà lại là thật.
Vậy mà lại là thật!
"Nãi nãi?" Vương ma ma đi vào.
Thấy trong tay nãi nãi không có việc gì, bà liền cười trả lời: "Trước khi Nãi nãi rời kinh, bảo nô tỳ quan sát chặt chẽ mấy muội muội của Mạnh cô nương, nhưng nô tỳ xem nửa tháng này, quả thật không có việc gì xảy ra. Qua năm ngày nữa là đến ngày hai mươi tám tháng chín, là ngày thành hôn rồi."
Còn có chuyện này.
Tam muội muội của Mạnh cô nương, rốt cuộc là có quan hệ gì với Thôi Giác trong giấc mơ của nàng ta!
Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy có chút buồn nôn.
"Biết rồi." Nàng ta nói với nhũ mẫu, "Hãy tiếp tục theo dõi đến một tháng sau khi nàng ta thành thân, nếu không có chuyện gì thì dừng lại."
Thôi Giác cũng sẽ không nhớ thương một người nữ nhân đã có chồng. Nhưng nếu thật sự có chút liên quan, Thôi gia cũng sẽ náo nhiệt lắm.
Kỷ Minh Đạt lại đổi ý: "Không, cứ đi theo dõi mãi đi."
Vương ma ma vội vàng đồng ý.
Nhưng không đến ngày Mạnh Tam cô nương thành hôn.
Ngày thứ ba sau khi hồi kinh, Kỷ Minh Đạt liền tiến vào giấc mộng mà nàng ta ngày đêm khao khát.
Đầu tiên là nàng ta trông thấy dạ yến ngày đầu tiên thu săn. Ôn Tòng Dương và nhị muội muội lại ngồi cạnh bệ hạ, ngang hàng với Hoắc chỉ huy săn được gấu?
Làm sao có thể!!! Chẳng lẽ hắn cũng săn được gấu ——
Nhưng còn không đợi Kỷ Minh Đạt nhìn kỹ, trước mắt xoay tròn, nàng ta lại nhìn thấy Thôi Giác.
Bọn họ ở nhà chính, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
"Chàng không muốn gần gũi với thiếp, chẳng lẽ cũng là bởi vì nàng ta! Thiếp kém nàng ta ở chỗ nào!"
Mặt nàng ta đầy nước mắt, chỉ là trong lời nói không có tiếng khóc.
May mắn là không có.
Một tay nàng ta chỉ đông, chất vấn Thôi Giác: "Thì ra, chàng sớm cùng với tam muội muội của tẩu tử tình đầu ý hợp, là bị ép cưới thiếp, cho nên chàng mới —— "
"Im miệng!" Thôi Giác cau mày.
"Tại sao thiếp phải im miệng!" Nàng ta cười lạnh, "Chàng chột dạ rồi à, sợ ta nói trúng rồi phải không!"
"Nếu không phải là nàng ta thì chính là khi chàng gặp được Nhị muội muội của thiếp, chàng bị sắc dẹp của muội ấy mê hoặc ——" Nàng ta cắn răng.
"Kỷ Minh Đạt." Thôi Giác nắm chặt mép bàn bát tiên, ngón tay hắn phiếm hồng: "Hai người mà người tùy tiện lôi vào chuyện này, một vị chỉ là tam muội của trưởng tẩu ta, nàng không muốn tôn trọng, ta không kinh ngạc; một vị khác là muội muội ruột của nàng! Nàng lại không có mảy may tôn trọng muội ấy..."
"Tôn trọng, tôn trọng, tôn trọng!" Nàng ta lớn tiếng lặp lại.
"Chàng luôn miệng nói thiếp phải tôn trọng người khác, chàng thì tôn trọng thê tử kết tóc là thiếp được bao nhiêu chứ!" Trên mặt nàng ta lại xẹt qua hai hàng nước mắt.
Thôi Giác chỉ im lặng.
Nàng ta đắc ý nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Thôi Giác nhìn về phía cánh cửa.
"Nàng có thể hòa ly." Hắn nhẹ nhàng mở miệng, "Chỉ cần nói ta không —— "
"Hoà ly?" Nàng ta tức giận đến mức muốn nổi điên, nâng chung trà lên đập về phía Thôi Giác, "Chàng muốn biến thiếp làm trò cười cho toàn kinh thành sao!"
Thôi Giác không trốn.
Chén trà bám chặt lên vai hắn, vỡ vụn đầy đất, nước trà chảy tràn khắp toàn thân, hắn không hề trốn tránh, cũng không lau chùi, càng không phát ra bất kỳ tiếng kêu đau nào.
"Nãi nãi đã không muốn hòa ly, ta sẽ không nhắc lại. Là ta không bận tâm đến thanh danh nữ tử của nãi nãi." Hắn xoay người muốn đi.
"Chàng đứng lại!" Nàng ta hét lên.
Thôi Giác dừng bước ở cạnh cửa nhưng hắn không quay đầu lại.
"Hôn nhân đại sự, chẳng những kết duyên hai họ, còn là kết quả cả đời của nữ tử." Nàng ta cũng chỉ đứng tại chỗ: "Nhị gia cưới thiếp, lại tranh chấp không vui với phụ thân thiếp, lại chỉ coi thiếp là vật trang trí, cái gì cũng không chịu cho thiếp, đây chính là cách hành xử của một Thám hoa, Hàn Lâm đi ra từ Thư Hương thế gia sao?"
Thân hình Thôi Giác không hề nhúc nhích.
"Trong lòng Nhị gia không có thiếp, lại không chịu thừa nhận có người ngoài, thiếp đều có thể không quan tâm, thiếp cũng sẽ không đi tìm các nàng ấy giằng co. —— quá mất mặt, để lại chút thể diện cho nhau đi." Nàng ta nói từng chữ một: "Nhưng có một việc, mặc dù chỉ là vì liệt tổ liệt tông của Thôi gia, chỉ là vì phụ mẫu của Nhị gia, chỉ là vì bản thân Nhị gia, chàng cũng không thể không cho thiếp."
"Mặc kệ như thế nào, chúng ta phải có một đứa bé, Nhị gia."
Thần sắc nàng ta dần kiên định.
Mặc dù nước mắt còn vương trên mặt nhưng nàng ta lại lộ ra một nụ cười tự tin.